Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 33: Chương 33: Hành lang vô tận (16)



Quỷ dị không có tình cảm, chúng sinh ra từ nguồn ô nhiễm, hội tụ toàn bộ u ám và méo mó, sự tồn tại duy nhất chính là để phá hoại và hủy diệt.
Tô Thanh Ngư nên kiên định với nhận thức này.
Nhưng khoảng cách giữa các quỷ dị lại quá lớn, khiến lòng cô sinh ra dao động.
Ngoài những quỷ dị bị phó bản khống chế với hành vi khuôn mẫu, chắc chắn còn có dạng quỷ dị như Song Hỷ và Vô Tâm, quỷ dị ký kết khế ước với con người.
Vô Tâm thông minh hơn Song Hỷ, biết trực tiếp biểu đạt cơn đói và chủ động kiếm thức ăn.
Thậm chí anh ta còn biết phàn nàn với Tô Thanh Ngư.
Bề ngoài có vẻ thân thiện, vô hại, có thể giao tiếp.
Nhưng thực chất chúng là tồn tại cực kỳ nguy hiểm, tựa thanh kiếm hai lưỡi, một bên chĩa ra ngoài thì bên kia cũng nhắm vào người cầm kiếm.
Cuốn tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" từng đề cập, quỷ dị ký khế ước với con người là để có được tất cả những thứ chúng cần như máu thịt, tiền âm phủ...
Không thể nói là trung thành cả.
Trong quá trình khế ước dài đằng đẵng, quỷ dị tuyệt đối không thể nảy sinh tình cảm với con người. Ngược lại, chỉ có những kẻ ngốc nghếch mới dám đem lòng yêu quỷ dị.


Khi một số quỷ dị cấp cao nhận ra việc giả vờ có cảm xúc giúp chúng vắt kiệt được nhiều lợi ích hơn từ chủ nhân, chúng bắt đầu trở nên "đa sầu đa cảm".
Nếu mù quáng tin vào thứ tình cảm giả tạo ấy, con người sẽ bị quỷ dị phản phệ.
Trong tiểu thuyết từng kể về một mảnh đời, nói về một gã đàn ông sau khi ký khế ước với Quỷ Tân Nương, vì được Quỷ Tân Nương cứu mạng vài lần mà gã ta đem lòng yêu Quỷ Tân Nương.
Khi biết được lúc sinh thời, Quỷ Tân Nương bị đinh xuyên tim, gã không chỉ không sợ hãi mà còn thương xót, thề nguyện suốt đời đối tốt với nàng.
Dần dà, dù không cần sử dụng năng lực của Quỷ Tân Nương, gã vẫn thường xuyên dùng máu thịt mình nuôi dưỡng Quỷ Tân Nương.
Gã đeo nhẫn cho Quỷ Tân Nương, khoác khăn che mặt, đêm đêm ôm xác lạnh ngắt của Quỷ Tân Nương vào lòng mà ngủ.


Đến khi gã bị Quỷ Tân Nương xé xác ăn thịt từng miếng từng miếng, gã vẫn chìm đắm trong thế giới tình yêu.
Còn Quỷ Tân Nương sau khi chủ nhân chết, liếm mép sạch sẽ ống xương đùi của gã, quay về phó bản chờ đợi chủ nhân mới dẫn nàng rời đi.
Con người dễ dàng rung động trước những quỷ dị như Song Hỷ, Vô Tâm hay Quỷ Tân Nương - những kẻ còn giữ dáng vẻ gần với nhân loại. Nhưng bản chất của chúng chẳng khác gì quỷ dị mười hai tay chân hay tám cái đầu kia.
Tô Thanh Ngư xoa nhẹ thái dương, trải túi ngủ ra tìm vị trí thoải mái tựa lưng, thả lỏng cơ thể.
Vô Tâm uống cạn bát canh xương cừu, có lẽ thấy chưa đủ no, anh ấy bước thẳng đến gõ cửa phòng 604.
Bà lão mở cửa, tưởng là Tô Thanh Ngư nên đang định dụ cô vào nhà, nào ngờ thấy Vô Tâm đang cầm bát không.


"Thêm một bát nữa."
Vô Tâm còn lắc nhẹ chiếc bát rỗng.
Tô Thanh Ngư nhìn Vô Tâm từ phía sau, áo quần tả tơi, chiếc vương miện bạc buộc tóc cũng đã oxy hóa đen xì, tay cầm bát không trông chẳng khác gì kẻ ăn mày.
Bà lão hoàn toàn phớt lờ Vô Tâm, giật lấy bát từ tay anh rồi định đóng cửa.
Vô Tâm đẩy bà ta ra, xông thẳng vào nhà bà ta.
"Vô Tâm!"
Tô Thanh Ngư lập tức đứng dậy, cô nhớ rõ lời Song Hỷ từng nói, ở phó bản khác, năng lực của các quỷ dị sẽ bị suy yếu nghiêm trọng.
Phòng 604 rõ ràng là phạm vi thuộc lãnh địa của bà lão.


Xông vào như thế quả thực quá mạo hiểm.
Tô Thanh Ngư đã trải qua hai phó bản, trong hai phó bản này cô chưa từng có cơ hội ký khế ước với quỷ dị.
Mà cuốn tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm" cũng đề cập, việc ký khế ước với quỷ dị đòi hỏi điều kiện vô cùng khắt khe.
Thiên thời địa lợi, không được thiếu một thứ. Không chỉ cần bản thân đủ mạnh, còn phải được quỷ dị thừa nhận.
Vì vậy, Tô Thanh Ngư không muốn mất đi một tấm thẻ cống phẩm vô ích.
Song Hỷ cấp độ trắng quả thực dễ bảo hơn nhiều, còn Vô Tâm cấp vàng này đúng là đồ nghịch tử.
Tô Thanh Ngư cố dùng lời lẽ ra lệnh Vô Tâm ra ngoài, nhưng sau khi cánh cửa 604 đóng sập, mệnh lệnh của cô không thể truyền đạt được.
Đành phải chờ đến sáng hôm sau, tiếng "két" mở cửa phòng 604 vang lên, đánh thức Tô Thanh Ngư vốn đã ngủ nông.
Vô Tâm bước ra, đang lau vệt máu dính quanh miệng.
Thấy anh không hề hấn gì, Tô Thanh Ngư hơi bất ngờ.
Rồi cô lại nhận ra điều gì đó, nét cau mày dần thả lỏng, đôi mắt đen láy lóe lên ánh vui mừng.
Ở phó bản đầu tiên, Song Hỷ chỉ chạm vào cuốn album trong phòng đã bị con mèo đen cào rách tay, suýt nữa làm vỡ thẻ cống phẩm.
Phòng 604 không chỉ có bà lão, còn có cậu con trai có thể vác nửa con cừu.
Hai quỷ dị cùng ở trong lãnh địa của mình, Vô Tâm ngang nhiên xông vào lại bình an vô sự, chỉ có thể chứng minh một điều - Vô Tâm mạnh hơn bà lão và con trai bà ta.
Mặt Vô Tâm thỏa mãn, bàn tay xương trắng đã đỏ lòm vì máu.
Trông như vừa chén xong một bữa thịnh soạn.
Tô Thanh Ngư ngẩng đầu, đôi mắt đen láy sáng rỡ: "Vô Tâm, trong phòng có gì?"
"Nhiều 'dê hai chân' lắm."
"Vậy anh ăn hết mấy con rồi?"
Từ sâu trong cổ họng, Vô Tâm bất ngờ phát ra tiếng cười khàn khàn: "Ăn sạch rồi."
"Ha."
Tô Thanh Ngư bật cười, cô lấy ra một vạn tiền âm phủ đập vào tay Vô Tâm: "Từ giờ trở đi, không có sự cho phép của tôi, anh không được rời xa tôi quá một mét."
"Tuân lệnh."
Ánh mắt Tô Thanh Ngư lộ ra vẻ tinh quái: "Yên tâm, anh mạnh như vậy, tôi nhất định sẽ tận dụng triệt để."
Văn Tuyết Trà trượt chân ngã từ cầu thang xuống, lăn tròn đến tận tầng 6.
Bím tóc đuôi sam của cô ấy bung nửa bên, rối bù như tổ chim, mặt mày tái nhợt, thân thể suy kiệt. Khi thấy Tô Thanh Ngư, cô ấy giơ tay lên kêu "Chị Ngư" rồi ngất lịm đi.
Tô Thanh Ngư chạy đến đỡ Văn Tuyết Trà, cô phát hiện tay trái cô ấy nắm chặt sợi dây chun hồng.
May mắn thay, Văn Tuyết Trà đã chú ý đến gợi ý cô để lại, thoát khỏi tầng 7 an toàn.
Tô Thanh Ngư đỡ cô ấy dựa vào tường hành lang, vặn nắp chai nước cẩn thận cho cô ấy uống vài ngụm rồi bấm huyệt nhân trung.
Một lúc sau Văn Tuyết Trà mới từ từ tỉnh lại.
Nhìn thấy Tô Thanh Ngư, Văn Tuyết Trà "oa" một tiếng khóc nức nở, ôm chầm lấy Tô Thanh Ngư giấu mặt vào eo, giọng nói hỗn loạn: "Chị Ngư, kinh khủng quá! Cả hành lang tầng 7 ngập trong máu!"
"Đừng hoảng, kể cho tôi nghe cô gặp chuyện gì?"
Tô Thanh Ngư nhẹ nhàng vuốt tóc cô ấy.
Văn Tuyết Trà gắng bình tĩnh lại, giọng nói run rẩy: “Em... em đi xuống từ tầng 1, phía dưới tối đen như mực. Em nhớ là đi theo chị, nhưng sau đó không nghe thấy tiếng chị nữa. Trong bóng tối có một bàn tay kéo em, còn có kẻ bắt chước giọng chị. Giọng nói đó quá nhiệt tình, quá gấp gáp, rõ ràng không phải chị. Khi em giật thoát khỏi bàn tay đó đã bị trầy xước, vội vã đi xuống thì lại thấy tầng hầm đỗ xe. Em thấy Lý Lâm ngồi trong xe, anh ta bảo đã tìm thấy chìa khóa và rủ em đi cùng. Hu hu hu... chắc chắn Lý Lâm đã chết rồi, nếu không em đã không thấy anh ấy ở đó...”
“Em biết quy tắc nói không có tầng hầm, nhưng không kiểm soát được hành động của mình. Trong lúc nguy cấp, em bóp vào vết thương, cơn đau khiến em tỉnh táo lại. Em tiếp tục đi xuống rất lâu mới trở lại tầng 7. Lúc đó trời chưa sáng, em không thấy chị ở tầng 7, chỉ thấy máu ngập sàn nhà. Các cửa phòng tầng 7 mở toang, mỗi phòng đều tối om. Em nhận ra sự bất thường, muốn rời đi nhưng không phân biệt được đâu là hướng đông tây.”
“Trực giác mách bảo có thứ gì đó sắp ra khỏi những căn phòng đó, em tuyệt đối không được ở lại tầng 7! May thay, em nhìn thấy sợi dây chun hồng chị Ngư để lại, tìm được lối thoát hiểm đúng và chạy xuống đây. Kỳ lạ thật, lần này em không thấy cậu bé mũ vàng ở góc cầu thang nữa...”