Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 43: Chương 43: Trường THPT Sao Mai (3)



Tô Thanh Ngư đã thuộc lòng các quy tắc.
"Bạch Nguyên Hương, giúp tôi kiểm tra xem những quy tắc này có bị ô nhiễm không?"
Bạch Nguyên Hương chăm chú nhìn vào quy tắc, mắt không chớp.
Chỉ thấy cô ấy từ từ giơ bàn tay xanh lét lên, sau đó dùng móng tay sắc nhọn đâm vào ngón tay mình, máu đen ứa ra từ đầu ngón tay, cô ấy lấy máu thoa lên phần dưới tấm biển sắt.
Ở cuối tấm biển hiện lên một dòng chữ viết tay nhỏ xíu.
【7. Cẩn thận, nó đang nhìn bạn!】
Trang Hiểu Điệp sởn gai ốc, cô ấy nép sát vào Tô Thanh Ngư: "Nó là thứ gì vậy?"
"Khó mà diễn tả được."
Dù đã đọc tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm", Tô Thanh Ngư vẫn không thể miêu tả rõ ràng về nó.
Chỉ biết rằng, nó tồn tại khắp nơi, là nguồn ô nhiễm, là cơ thể mẹ của thế giới, là hiện thân của mọi tà ác và bóng tối.
"Chủ nhân, quy tắc ở đây tạm thời chưa có dấu hiệu bị ô nhiễm, nhưng xin chủ nhân ghi nhớ quy tắc dưới đây, bởi theo thời gian, quy tắc có thể bị bóp méo. Tất nhiên, tôi cũng sẽ hỗ trợ chủ nhân ghi nhớ. Tôi sẽ luôn ở bên chủ nhân cho đến khi thẻ cống phẩm bị vỡ, khế ước giải trừ."
Tô Thanh Ngư gửi đến cô ấy ánh mắt tán thưởng.
Bạch Nguyên Hương là quỷ dị được sinh ra trong bối cảnh hiện đại, cô ấy ham học hỏi, tinh ý phát hiện những chi tiết nhỏ nhặt, không chỉ giải đáp thắc mắc cho Tô Thanh Ngư mà còn nhắc nhở Tô Thanh Ngư những điều cần lưu ý.
Đúng là trợ thủ thông quan hiếm có.
Trang Hiểu Điệp cũng chủ động học thuộc quy tắc, trải qua một phó bản, cô hiểu rõ tầm quan trọng của chúng.
"Thanh Ngư, quy tắc nói rằng nếu vào nhà vệ sinh tầng trên bắt buộc phải có hai người."
Ánh mắt Tô Thanh Ngư trầm xuống: "Trước khi tắt đèn, chúng ta phải giải quyết hết nhu cầu cá nhân, tránh lên nhà vệ sinh tầng trên. Sau khi tắt đèn, dù có đái ra giường cũng không được thức dậy."
Cô luôn tuân thủ nguyên tắc, cố hết sức tránh đặt mình vào tình huống nguy hiểm.
Trang Hiểu Điệp khẽ gật đầu: "Thanh Ngư, đêm nay tớ sẽ không gọi cậu đi vệ sinh cùng tớ đâu, chúng ta đã hẹn sau khi tắt đèn sẽ không ai thức dậy."
"Nói lời giữ lời."
Hai cô gái bước vào ký túc xá.
Phòng ở là loại bốn người, giường ký túc xá được chọn theo thứ tự ai đến trước chọn trước.
Tô Thanh Ngư và Trang Hiểu Điệp vào khá muộn nên chỉ còn lại chiếc giường tầng gần nhà vệ sinh.
Sau một hồi bàn bạc, Trang Hiểu Điệp ngủ giường dưới, Tô Thanh Ngư ngủ giường trên.
Giường số một gần ban công, ở đó có một cô gái tóc ngắn dáng vẻ khí thế đang ngồi.
Cô gái mặc đồng phục học sinh nhưng khí chất khác biệt. Làn da trắng, dáng người thanh thoát, mái tóc nhuộm một lọn tím, trông rất lanh lợi.
Sao trông quen quen nhỉ?
Cô gái tóc ngắn đứng dậy, ngay lập tức để ý đến Bạch Nguyên Hương đứng sau lưng Tô Thanh Ngư.
Cô ta chỉ tay:
"Bạn này, đằng sau cậu có một quỷ dị đấy."
Tô Thanh Ngư cười: "Tôi mang theo đấy, cô ấy tên Bạch Nguyên Hương, cậu có thể coi cô ấy như thần hộ vệ của tôi. Cô ấy sẽ không làm hại các cậu."
"Cô ấy còn bảo vệ cậu?"
Cô gái tóc ngắn thoáng ngạc nhiên, rồi như đang suy nghĩ điều gì: "Quỷ sẽ hại người, nhưng cũng có thể thiết lập liên kết với con người, trở thành thần hộ vệ..."
Tô Thanh Ngư lái câu chuyện khỏi Bạch Nguyên Hương, cô chỉ vào mình rồi đến bạn thân, giới thiệu: "Tôi là Tô Thanh Ngư, đây là bạn tôi, Trang Hiểu Điệp."
Trang Hiểu Điệp đưa một tay ra, định bắt tay với cô bạn này:
"Chào cậu, bạn cùng phòng mới."
"Tôi là Lạc Tử Huyên."
Dù cô gái kia tự giới thiệu nhưng phớt lờ bàn tay đang chìa ra của Trang Hiểu Điệp.
Trang Hiểu Điệp hơi ngượng ngùng rút tay về, mím môi.
Khó gần là ấn tượng đầu tiên của Trang Hiểu Điệp về Lạc Tử Huyên.
Thế nhưng cái tên Lạc Tử Huyên như một tiếng sét đánh ngang trong lòng Tô Thanh Ngư.
Bề ngoài Tô Thanh Ngư vẫn điềm tĩnh, không một cơ giật nhưng trong lòng cô đã có cả một bầy ngựa hoang phi nước đại.
Nữ chính chính hiệu của "Kinh Dị Giáng Lâm" xuất hiện rồi!
Cô gái tóc ngắn trước mặt chính là nữ chính trong cuốn tiểu thuyết "Kinh Dị Giáng Lâm"!
Chả trách lọn tóc tím trên đầu cô ta khiến Tô Thanh Ngư trông quen đến thế.
Đó chính là đặc điểm nhận dạng của nữ chính, tượng trưng cho tính cách ngang tàng và khác biệt.
Cô ta không phải dạng dễ gần.
Tô Thanh Ngư âm thầm quyết định phải giữ mối quan hệ tốt với nữ chính, nếu có thể thì còn tranh thủ "hào quang bất tử" của cô ta.
Nữ chính mà, truyện dài bao nhiêu thì mạng cô ta dài bấy nhiêu.
Lạc Tử Huyên luôn giữ thái độ lịch sự và xa cách, không nói chuyện nhiều với Tô Thanh Ngư, chỉ giới thiệu tên xong là quay về chỗ ngồi.
Muốn thân thiết với nữ chính thì không thể nóng vội.
Tô Thanh Ngư trấn tĩnh lại, quan sát phòng ký túc.
Bên trái cửa vào là nhà vệ sinh trong phòng, có bồn rửa và bồn cầu riêng.
Cửa nhà vệ sinh đối diện tủ quần áo lớn.
Đi sâu vào trong, bên trái là giường tầng có thang nối liền.
Bên phải là bốn bàn học liền kề, trên bàn đặt giá  sách.
Cửa ban công làm bằng nhựa rỗng, trên cửa có ô kính vuông, có thể nhìn rõ quần áo phơi trên giá.
Cô gái ở giường số hai dáng người nhỏ nhắn, tóc đen dài, mái ngố, tồn tại rất mờ nhạt, đang ngủ trên giường tầng.
Nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tô Thanh Ngư và Lạc Tử Huyên, cô gái đó dường như vừa tỉnh giấc, cô ta bám vào thanh giường, dụi đôi mắt còn ngái ngủ, nói khẽ: "Tôi là Tề Duyệt, rất vui được làm quen các cậu."
Lạc Tử Huyên thẳng thừng phớt lờ Tề Duyệt, coi như cô ta không tồn tại.
Tô Thanh Ngư gật đầu nhẹ với Tề Duyệt.
Cô phát hiện chỉ có bàn của Tề Duyệt là không có ba lô đen.
Tô Thanh Ngư nhíu mày, không biết Tề Duyệt là người hay quỷ dị.
Trong phòng có đồng hồ treo tường, hiển thị 8 giờ 20 phút tối, trùng khớp với đồng hồ đeo tay của Tô Thanh Ngư.
Trang Hiểu Điệp nhìn thấy chiếc đồng hồ cơ tự động Vacheron Constantin 4605F trên cổ tay trắng muốt của Tô Thanh Ngư, mắt sáng rực: "Thanh Ngư, cậu trúng số à? Mua đồng hồ đắt thế! Hứa là 'nếu giàu sang đừng quên nhau' đâu? Thanh Ngư thân yêu, cậu phát đạt nhớ nuôi tớ nhé."


Tô Thanh Ngư nhanh nhảu đáp: "Lúc đó cũng tặng cậu một chiếc."
Trong thẻ cống phẩm còn mấy chiếc đồng hồ.
Bây giờ đông người, Tô Thanh Ngư không tiện dùng thẻ cống phẩm, cô quyết định đợi khi không có ai sẽ lấy một chiếc tặng Trang Hiểu Điệp.
“Hả?”
Trang Hiểu Điệp thè lưỡi: "Tớ đùa thôi mà, cậu lại nghiêm túc thế."
“Cậu là bạn thân của tớ mà, nếu tớ giàu có, đương nhiên phải cùng nhau hưởng thụ chứ.”
Trang Hiểu Điệp hào hứng ôm chầm lấy Tô Thanh Ngư, dụi đầu vào ngực cô: “Nếu cậu là con trai, tớ nhất định sẽ lấy cậu ngay lập tức!”
Hai người đùa giỡn một lúc thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai.
Là phòng ký túc bên cạnh!
Lúc này các học sinh mới ở tầng hai đều bước ra cửa, nhìn về phía phòng có tiếng hét.
Chỉ thấy một cô gái mặc quần ngồi bệt dưới đất, mắt trợn tròn thở gấp không ngừng, trán đầm đìa mồ hôi lạnh, ánh mắt ngập tràn kinh hãi.
Hai tay cô ấy run rẩy chỉ về phía tủ quần áo lớn.
Trên sàn là nửa thi thể nát bươm máu me, bị chặt đứt lưng chừng, ruột gan lẫn với chiếc áo đồng phục dơ bẩn nhão nhoẹt trên nền nhà.
Còn khe cửa tủ quần áo lớn, máu đỏ tươi đang rỉ ra ngoài.
“Bạn cùng phòng tôi... đang cất hành lý thì đột nhiên bị tủ quần áo kẹp đứt làm đôi! Cô ấy chết rồi...”
Tô Thanh Ngư suy nghĩ, trong quy tắc không có giới hạn nào về tủ quần áo.
Cái chết của cô gái này nhất định là do vi phạm một quy tắc nào đó!