Bà Đinh là quản lý ký túc xá bị mấy học sinh khác gọi đến.
Bà ta sải bước mạnh mẽ, cáu kỉnh vung tay xua đám nữ sinh đang vây xem.
Giọng bà Đinh vang rất to, bà ta quát: “Nhìn gì mà nhìn? Có gì hay ho mà nhìn? Líu lo ầm ĩ, phiền chết đi được! Mười một giờ tối tắt đèn, giờ này không đi rửa mặt, tụ tập ở đây làm gì?”
Cô gái đang ngồi bệt dưới đất chỉ biết nức nở, không thốt nên lời.
Bà Đinh nhìn thấy thi thể, lẩm bẩm: “Tự tiện mang đồ lung tung vào ký túc xá, đồ ngu.”
Tô Thanh Ngư lập tức nhớ đến nửa đầu điều thứ hai trong 【Quy tắc ký túc xá】, phần đầu tiên.
【Cấm mang bất kỳ vật dụng dễ cháy, dễ nổ vào ký túc xá.】
Chỉ thấy bà Đinh mở tủ quần áo lớn, ném nửa thi thể bị gặm nham nhở bên trong cùng với quần áo, mỹ phẩm dưỡng da, nước hoa,... vào một túi rác màu đen.
Nhìn thấy nước hoa, Tô Thanh Ngư chợt hiểu ra.
Vật dụng dễ cháy, dễ nổ không chỉ giới hạn ở thuốc súng, xăng dầu thông thường mà còn bao gồm cả nước hoa mà các cô gái hay dùng.
Trong nước hoa có chứa một lượng cồn nhất định, thuộc nhóm dễ cháy.
Cô gái kia đã trực tiếp vi phạm quy tắc, chết cũng không oan.
Tô Thanh Ngư kéo Trang Hiểu Điệp: “Đừng nhìn nữa, chúng ta đến phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt trước đi.”
Nhìn quá nhiều người bị nó giết, thần trí sẽ suy giảm.
“Được.”
Trang Hiểu Điệp dụi mắt, cảnh tượng máu me khiến cô ấy cảm thấy mệt mỏi và hoảng sợ.
Cảm giác này như thể não bộ bị nhồi nhét thứ gì đó, chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh cô gái kia chết thảm sẽ hiện lên rõ mồn một.
Trong phòng vệ sinh, bồn rửa kiểu cũ có những kẽ gạch mọc đầy rêu.
Cống thoát nước hơi tắc, miệng cống còn nổi lơ lửng vài sợi tóc dài của con gái.
Đây là ký túc xá mới, Tô Thanh Ngư là người rửa mặt đầu tiên, lẽ ra không nên có tóc ở đây.
Phía trên bồn rửa là một tấm gương hình chữ nhật.
Khi cô rửa mặt xong, ngẩng đầu nhìn vào gương, hình ảnh phản chiếu là tấm áp phích chú hề dán trên cửa buồng toilet.
Đôi mắt của chú hề xuyên qua gương, nhìn thẳng vào cô.
Tô Thanh Ngư cảm nhận được một ánh nhìn rình rập mãnh liệt.
Nó ở khắp mọi nơi, dõi theo mọi chuyện đang xảy ra ở đây.
Sau khi đánh răng, rửa mặt và đi vệ sinh xong, Tô Thanh Ngư dặn dò Trang Hiểu Điệp vài điều cần lưu ý cho buổi tối rồi trở về giường của mình để nghỉ ngơi.
Cô và Tề Duyệt cùng ngủ ở giường tầng trên, hai giường kê sát nhau.
Tô Thanh Ngư chọn cách ngủ chân đối chân với Tề Duyệt, đầu cô hướng về phía cửa phòng, còn đầu Tề Duyệt hướng ra phía ban công.
Sau khi Lạc Tử Huyên vệ sinh cá nhân xong cũng trở về giường của mình.
Cô ta đeo tai nghe, chui vào chăn và nghịch điện thoại.
Mười một giờ ký túc xá tắt đèn đúng giờ.
Chỉ còn tiếng kim giây của đồng hồ treo tường vang lên “tạch tạch” trong phòng, âm thanh ấy trong đêm khuya tĩnh lặng hiện ra vô cùng chói tai.
Lắng nghe âm thanh đều đặn đó, Tô Thanh Ngư cảm giác như có ai đang gõ trống không ngừng trong lòng cô, khiến cô bồn chồn khó chịu.
Tô Thanh Ngư hít sâu, phớt lờ âm thanh ấy để chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, Tô Thanh Ngư nghe thấy tiếng sột soạt.
Âm thanh phát ra từ giường của Tề Duyệt.
Tô Thanh Ngư cảm nhận được giường của Tề Duyệt khẽ rung, có lẽ cô ta đã ngồi dậy.
Đồng hồ trên tay hiện thị bây giờ là một giờ sáng.
Ai mà chọn giờ này để dậy, nếu không phải là quỷ dị đến hại người thì cũng là kẻ đầu óc có vấn đề tự đi tìm đường chết.
Tóc tai Tề Duyệt rối bù, cô ta bò đến cuối giường mình, dùng tay khẽ chọc vào chân Tô Thanh Ngư.
Cô ta thì thào: “Thanh Ngư, bạn Thanh Ngư, bạn dậy đi vệ sinh cùng mình được không? Mình xin bạn đấy, bên ngoài tối lắm, mình sợ lắm.”
Tô Thanh Ngư giữ nhịp thở đều đặn, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Tề Duyệt gọi Tô Thanh Ngư mấy lần, cô không hề đáp lại.
Bất lực, Tề Duyệt trèo xuống từ giường tầng trên theo thang sắt.
Người ngủ ở giường dưới là Lạc Tử Huyên.
“Bạn Tử Huyên, bạn đi vệ sinh cùng mình được không? Mình đi một mình sợ lắm. Bạn đừng giả vờ ngủ nữa, mình nghe thấy nhịp thở của bạn thay đổi rồi. Nếu bạn không đi cùng, mình ra ngoài đi vệ sinh sẽ không đóng cửa phòng. Không đóng cửa, quản lý ký túc xá sẽ nổi giận, đến lúc đó cả phòng sẽ bị phạt đấy.”
Dù giọng điệu của Tề Duyệt lộ vẻ sợ sệt, nhưng trong lời nói là sự đe dọa.
Lúc này, có lẽ tất cả mọi người trong phòng ký túc đều đang tỉnh táo.
Điều thứ sáu trong 【Quy tắc ký túc xá】:
【Sau khi tắt đèn, tất cả cửa phòng ký túc phải được khóa kín, cấm ở một mình trong phòng mà không có bạn cùng phòng.】
Nếu Tề Duyệt là quỷ dị thì cô ta chỉ có thể dùng cách dụ dỗ hoặc đe dọa để khiến người khác vi phạm quy tắc.
Nếu Tề Duyệt là con người và muốn “cá chết lưới rách” thì cả phòng này sẽ rơi vào nguy hiểm.
Lạc Tử Huyên vốn đeo tai nghe chống ồn để ngủ, động tĩnh từ giường tầng trên suốt nửa đêm khiến cô ta không thể chợp mắt.
Vừa rồi nghe được lời Tề Duyệt nói với Tô Thanh Ngư, cô ta cũng muốn giả vờ ngủ, ai ngờ không kiểm soát được nhịp thở, để Tề Duyệt phát hiện ra mình đã tỉnh.
Lạc Tử Huyên đành giả bộ như vừa tỉnh giấc, giọng lười biếng: “Đừng gọi tôi giữa đêm khuya thế chứ, tôi còn phải ngủ để giữ nhan sắc nữa. Chẳng phải trong phòng có nhà vệ sinh sao? Cậu đi một mình vào đó là được mà.”
Tề Duyệt nghe thấy Lạc Tử Huyên đáp lại mình, toàn thân lập tức phấn khích, đôi mắt cô ta trong bóng tối lóe lên ánh đỏ quỷ dị, miệng nhe ra để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn.
Chỉ nghe thấy cô ta hào hứng nói: “Hì hì hì! Quả nhiên cậu không ngủ! Trong nhà vệ sinh có người rồi, cậu đi cùng mình ra nhà vệ sinh ở tầng này nhé. Nếu cậu đi cùng mình, lúc về mình sẽ tặng cậu một món quà nhỏ.”
“Món quà nhỏ” trong miệng quỷ dị rất có thể là đạo cụ quan trọng trong phó bản này.
Lạc Tử Huyên có chút dao động.
Qua khe hở của chăn, cô ta nhìn về phía nhà vệ sinh trong phòng.
Dường như trong nhà vệ sinh đang phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể có người đang dùng đèn pin để đi vệ sinh.
Tiếng nước chảy vọng ra từ đó như thực sự có người bên trong.
Lạc Tử Huyên thầm nghĩ: Nếu Tề Duyệt là quỷ dị, vậy thì đây chính là cơ hội để cô lấy được đạo cụ từ nó!
Quy tắc chỉ nói rằng đi vệ sinh ở tầng phải có hai người, không cấm đi vệ sinh.
Cơ hội luôn đi kèm với rủi ro.
Nghe cuộc đối thoại giữa Tề Duyệt và Lạc Tử Huyên, Tô Thanh Ngư lập tức nhận ra Tề Duyệt đang nói dối.
Cô và Trang Hiểu Điệp đã thỏa thuận với nhau rằng vào ban đêm, không ai trong số họ sẽ đi vệ sinh.
Cả phòng ký túc này chỉ có bốn người.
Nửa sau điều thứ hai của 【Quy tắc ký túc xá】:
【Phòng ký túc vừa được sửa chữa, việc ngửi thấy mùi lạ hoặc nghe thấy âm thanh bất thường là hiện tượng bình thường, xin đừng đề cập chuyện này với các bạn cùng phòng khác.】
Âm thanh từ nhà vệ sinh chính là thứ nó dùng để đánh lừa người khác.
Ngay khi Lạc Tử Huyên định ngồi dậy, Trang Hiểu Điệp phát ra một tiếng ho khẽ từ trong chăn.
Lạc Tử Huyên lập tức nằm xuống, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều đang ở trên giường, nhà vệ sinh trong phòng hoàn toàn không có ai!
Tề Duyệt nghe thấy tiếng ho, vẻ mặt lập tức lộ ra sự oán độc.
Cô ta tiến đến trước giường Trang Hiểu Điệp, trán áp sát vào thanh chắn của giường tầng trên của Tô Thanh Ngư, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống Trang Hiểu Điệp.
“Bạn Hiểu Điệp, cậu cũng chưa ngủ đúng không?”