Thẩm Hàn Đăng thay vì nói là ở chỗ này, không bằng nói là bị giam lỏng ở đây.
Khó trách nửa đêm chỉ ăn bữa ăn khuya, còn phải trốn đi.
Sách.
Hắn phải trải qua những ngày tháng như vậy......
【 Tình yêu, rút thẻ không?】
【 Ngài rút sẽ không mắc lừa, rút sẽ không ăn thiệt thòi, nhưng mà có thể rút một tương lai hoàn mỹ cho mục tiêu nhân vật.】
Nàng chỉ cảm thán một chút mà lừa gạt khắc đã được tung ra, còn đánh bom tẩy não.
Linh Quỳnh: "......"
Lăn!
Trên người nàng không có tiền, rút cái chùy!
Cái tên cha nghiện cờ bạc kia, đã sớm ép sạch tiền trên người nguyên chủ.
Linh Quỳnh đem lập Vinh Diệu nhấn trở về, sờ lên cằm suy tư.
Khó trách nàng cảm thấy mụ phù thủy kia kỳ kỳ quái quái .
Căn bản tới không phải vì chăm sóc thiếu gia, mà tới hành hạ hắn, thật ác độc.
Linh Quỳnh dựa vào cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, xác định không có âm thanh gì, nàng mới kéo cửa ra, chạy như một làn khói vào gian phòng của Thẩm Hàn Đăng.
Mặt đất bừa bộn lúc trước lúc này đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả thảm đều đổi mới rồi.
Hiệu suất làm việc của phù thủy vẫn rất cao nha.
Thẩm Hàn Đăng còn nằm ở trên giường, chỉ lộ ra cái đầu.
Linh Quỳnh đi qua, ngồi xuống bên cạnh giường, mềm mại gọi hắn: "Thiếu gia."
Thẩm Hàn Đăng nắm lấy chăn, soạt một cái che đầu lại.
Hắn nhìn chằm chằm tiểu cô nương, âm trầm lại hung ác mở miệng: "Không có ta cho phép, không ai được đụng vào ta!"
"Lúc trước ngươi không phải......"
Thẩm Hàn Đăng trừng nàng.
Linh Quỳnh thức thời im lặng.
Người ta là đại thiếu gia.
Hắn có thể đụng người khác, nhưng mà người khác không thể đụng vào hắn.
Dở hơi!
Ta hiểu!
Ba ba có thể dễ dàng tha thứ cái tiểu tính tình này của ngươi, nghịch ngợm.
Thẩm Hàn Đăng ngồi dựa vào giường, dùng ánh mắt còn lại liếc nàng, dáng vẻ không quá kiên nhẫn "Nói."
"Ai tới mua tôi, là anh, hay là phù thủy bên ngoài kia?"
Thẩm Hàn Đăng chỉ chú ý hai chữ cuối cùng, "Phù thủy?"
"A, là nữ quản gia kia." Linh Quỳnh ngoẹo đầu, "Anh không cảm thấy cô ta rất giống phù thủy sao?"
"......"
Thẩm Hàn Đăng suy nghĩ kỹ một chút, hình như là rất giống .
"Anh đừng chú ý đến cái này nha, trả lời vấn đề của tôi."
"......" Thẩm Hàn Đăng nhìn nàng chằm chằm mấy giây, cuối cùng phun ra một chữ, "Ta."
Đoạn thời gian trước, hắn biết mẹ kế muốn tìm nữ nhân cho hắn, cho nên hắn nói ra trước .
Tư liệu là bên kia đưa tới, hắn chỉ có thể chọn một trong số đó.
Mặc dù những người này có thể cũng được sắp xếp từ trước, nhưng mà nhiều người như vậy, bọn hắn không có khả năng biết mình chọn trúng ai, chuẩn bị chắc chắn không chu toàn như khi trực tiếp mang người đến.
Cho nên hắn trong một đống tư liệu chọn trúng người trước mặt này.
"Vậy tôi giá bao nhiêu tiền?"
Thẩm Hàn Đăng cho là nàng muốn hỏi cái khác, ai ngờ đến hỏi là cái này.
Hắn mặt không đổi sắc xòe một bàn tay ra.
"50 vạn?" Nguyên chủ giá rẻ như vậy sao?
"Năm trăm."
Con mắt Linh Quỳnh hơi hơi sáng lên, cọ xát bên người hắn, "Ai đưa tiền nha?"
Thẩm Hàn Đăng thân là người thừa kế, cho dù là bị biến tướng giam lỏng, cũng có thể muốn bao nhiêu tiền tùy thích.
Hơn nữa việc này là hắn nói ra trước.
Cho nên tiền là từ phía hắn bỏ ra.
"Ta."
Con mắt tiểu cô nương sáng lên, "Anh đưa tiền cho những người kia sao?"
Thẩm Hàn Đăng chỉ vào khoảng cách, ý tứ rất rõ ràng, không cho phép tới gần thêm.
Lạnh như băng phun ra hai chữ, "Không có."
Linh Quỳnh khôn khéo ngồi xa ra, "Vậy anh đưa tiền cho tôi đi."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Thẩm Hàn Đăng: "Vì cái gì?"
Linh Quỳnh cong khóe môi, cười khả ái, "Anh mua tôi, tiền này căn bản là của tôi nha."
Thẩm Hàn Đăng: "Ngươi lấy số tiền đó, cha ngươi xong chắc rồi."
Linh Quỳnh bĩu môi, "Nào có cha ruột bán con gái, tôi bây giờ chính mình cũng lo chưa xong, còn suy nghĩ đến ông ta làm gì."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Linh Quỳnh bẻ ngón tay, giảng đạo lý cho Thẩm Hàn Đăng.
"Tôi là một tiểu cô nương đáng thương biết bao, phụ thân không chịu trách nhiệm, bán ta gán nợ. Chẳng lẽ tôi nên ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của ông ta sao? Thứ tôi muốn lấy chính là tiền đổi bằng mồ hôi nước mắt của tôi, vì cái gì không thể."
Thẩm Hàn Đăng nghe tiểu cô nương nói mù quáng, đau đầu cực kỳ, giơ tay hô ngừng.
Hắn từ trong tủ đầu giường lấy ra một tấm thẻ, "Cô cầm số tiền này, về sau sẽ không còn tự do."
Linh Quỳnh vui rạo rực nhận lấy, cũng không biết có nghe nói kia của hắn hay không, há miệng nói: "Anh đúng là một người tốt."
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Người tốt?
Linh Quỳnh cầm được thẻ, cả người đều huênh hoang hẳn lên, cũng không thèm để ý Thẩm Hàn Đăng, trực tiếp chuồn đi.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
......
Cơm trưa ăn dưới lầu, thân phận Linh Quỳnh dù sao cũng không phải là người hầu, cho nên có thể ăn chung cùng Thẩm Hàn Đăng.
Thẩm Hàn Đăng vẫn mặc một thân quần áo ngủ màu trắng kia, chầm chạp xuống lầu.