"Vì sao anh không ăn?" Linh Quỳnh theo hắn trở về phòng, " Anh không đói bụng sao?"
"Không đói bụng."
Ánh mắt Linh Quỳnh có chút hồ nghi, "Buổi sáng anh cũng không ăn, bây giờ cũng không ăn." Hắn thật sự không phải là quỷ sao?
Thẩm Hàn Đăng: "Muốn ở chỗ này tiếp thì đừng nói chuyện."
Linh Quỳnh nháy nháy mắt, lấy tay che miệng lại.
Thẩm Hàn Đăng nằm trở về trên giường, gian phòng này có thêm một người, đối với hắn cũng không có ảnh hưởng gì.
Khi cửa sổ có ánh sáng xuyên thấu vào, Thẩm Hàn Đăng lấy tay ngăn trở ánh sáng chói mắt, con mắt rất không quen.
Nàng đem tất cả màn cửa trong gian phòng đều kéo hết ra.
"Thả xuống!" Thẩm Hàn Đăng lấy tay che mắt, thấp giọng hét một tiếng.
"Anh không ghét ánh sáng, tại sao phải kéo màn thành cái dạng này, thích tự ngược sao?"
Thẩm Hàn Đăng từ trên giường bước xuống, thả xuống toàn bộ màn cửa. Trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có biểu lộ gì, nhìn không ra hỉ nộ.
Linh Quỳnh cũng không kéo ra nữa, nàng chỉ vén ra một góc, nằm ở đó nhìn ra ngoài.
Ta muốn ra ngoài vui chơi a.
【 Tình yêu, rút thẻ có thể giải quyết vấn đề này a 】
"......"
Rút rút rút! Ta rút ngươi bây giờ!
Thẩm Hàn Đăng nhìn tiểu cô nương kia nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu, một lúc sau lại đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng trực tiếp ra khỏi cửa.
"......"
......
Linh Quỳnh là muốn chuồn đi thật nhanh, thế nhưng mụ phù thủy kia tựa như một u linh, nàng đi đâu đều có thể gặp cô ta.
Dù sao thì không cần biết nàng dùng biện pháp gì, cô ta cũng sẽ không bao giờ cho nàng bước chân ra khỏi nơi này.
Cái này là do không rút được tấm thẻ cần thiết, không thể ra khỏi nơi này.
Cẩu trò chơi, bức khắc quá mức!
Linh Quỳnh mang tâm tình bi thống...... Đi tìm phù thủy.
Phù thủy không biết đang làm gì, Linh Quỳnh hóp lưng lại như mèo đi qua, khi phù thủy nghe thấy động tĩnh, trong nháy mắt xoay người đã có một gậy đánh xuống.
【......】
Linh Quỳnh ném đạo cụ gây án trong tay đi, phủi tay.
Hừ, dám cùng ta đấu, cũng không nhìn một chút ba ba của ngươi là ai!
Linh Quỳnh sợ phù thủy nửa đường tỉnh lại, cho nên nàng còn thuận tay trói phù thủy lại, ném xuống tầng hầm.
Linh Quỳnh vừa làm xong những việc này, vừa quay đầu đã nhìn thấy Thẩm Hàn Đăng đứng cách đó không xa, đang nhìn nàng.
Linh Quỳnh: "......" Có chút hốt hoảng.jpg
Linh Quỳnh đi qua, lôi kéo tay áo hắn, nhưng vẫn không chạm vào người hắn, "Tôi dẫn anh ra ngoài chơi, đừng nói với cô ta, là tôi đánh. Cô ta không để tôi ra ngoài, là cô ta gây sự trước."
"Ngươi biết thân phận mình bây giờ là gì không?"
"......" Con mắt Linh Quỳnh đảo mấy vòng, vừa thăm dò vừa trả lời: "Chim hoàng yến của anh?"
Trên TV không phải đều là diễn như vậy sao?
Chắc không sai!
Thẩm Hàn Đăng đối với đáp án này, không biết là hài lòng hay là không hài lòng, mà không nói gì thêm.
"Thế nhưng tôi cũng đã đánh......" Linh Quỳnh còn lôi kéo tay áo hắn, mặt mũi cong cong nói: "Không thể lãng phí, chúng ta liền ra ngoài một chút, rất nhanh liền trở về."
"Một chút."
"Trong giây lát."
Đến hai đầu lông mày tiểu cô nương cũng là cầu khẩn, âm thanh nhuyễn nhuyễn nhu nhu, thật sự là làm cho không ai có thể cự tuyệt nàng.
......
Thẩm Hàn Đăng đã rất lâu rồi không có ra khỏi cửa, tất cả mọi thứ trên đường dường như đều trở nên lạ lẫm.
Đám người tới lui, những chiếc xe ồn ào náo động, âm nhạc truyền ra từ các cửa hàng......
Thẩm Hàn Đăng thoáng như búp bê không có linh hồn, đi ở trên đường phố, bị người ta liên tiếp đụng vào nhiều lần cũng không né tránh.
Lúc Thẩm Hàn Đăng sắp bị đụng lần thứ tư, hắn bị người kéo qua chỗ khác.
Tiểu cô nương lôi hắn đi vào cửa tiệm bên cạnh, kế tiếp chính là lặp đi lặp lại tuần hoàn một cách khô khan.
Chờ khi tiểu cô nương mua đến vui vẻ, cái này mới tạm tính là kết thúc.
Thẩm Hàn Đăng cũng không biết mình cùng với nàng ra ngoài làm gì.
Đơn giản giống như là bị ma quỷ ám ảnh.
Cho nên sau khi trở về, Thẩm Hàn Đăng phát hỏa không có dấu hiệu nào, nổi giận đùng đùng lên lầu.
Linh Quỳnh vô tội nháy mắt mấy cái, đi lôi phù thủy ra, bố trí tốt hiện trường, lại đánh thức nàng.
Trước khi phù thủy mở miệng nói chuyện, đã đánh đòn phủ đầu, "Ngươi tại sao không làm bữa tối, nằm ở đây ngủ...... Ngươi có đam mê đặc thù gì sao?"
Phù thủy: "???"
Phù thủy sờ sờ chỗ cái ót bị đau, nàng cảm giác là bị người đánh......
Linh Quỳnh: "Ngươi không phải là lười biếng chứ?"
Phù thủy hồ nghi nhìn chằm chằm người trước mặt.
Tiểu cô nương biểu hiện ra bộ dạng không có gì dị thường, phảng phất chính là do đến giờ ăn cơm, xuống tìm cô, phát hiện cô ta nằm ở đây sau đó mới phản ứng như vậy.
Thế nhưng cái ót vì cái gì đau như vậy?
Linh Quỳnh: "Ngươi nhanh lên, ta đói ."
Phù thủy đau đầu, giọng điệu cực kì khó chịu, "Diệp tiểu thư, ngươi đang ra lệnh cho ta sao?"
"Không được sao?" Linh Quỳnh khôn khéo hỏi lại: "Ta cũng không phải người hầu ở đây, ngươi mới là."
"Ngươi......"
Linh Quỳnh gạt ra nụ cười nhạt, tiếp đó không tiếp tục nói chuyện cùng nàng, cực kỳ phách lối rời đi .