Thẩm Hàn Đăng bắt gặp ánh mắt của cô, chậm chạp cúi đầu, tia sáng nơi đáy mắt tiểu cô nương bị bóng tối thay thế, chỉ còn lại hình bóng triền miên ngọt ngào hòa vào nhau trên đất.
......
Sau đó Tống Lập lại tới một lần nữa, lấy danh nghĩa thăm hỏi Linh Quỳnh.
Mục đích là cho Thẩm Hàn Đăng biết thiện ý của mình, mặc dù không rõ ràng ủng hộ hắn, nhưng cho cũng cho hắn không ít chỗ tốt.
Linh Quỳnh ở bệnh viện vài ngày, đến ngày xuất viện, Linh Quỳnh muốn nghĩ cách trốn ra ngoài, nhưng lại bị Thẩm Hàn Đăng cười lạnh ấn vào trong xe.
Trở về biệt thự, lại là một tuần nuôi nhốt.
Thẩm Hàn Đăng trở về đã nhìn thấy Linh Quỳnh ngồi ở bên cạnh chiếc lồng, giương mắt nhìn chim hoàng yến bên trong.
Chim hoàng yến đang vui vẻ nhảy nhót, tạo nên đối lập rõ ràng với cô gái rũ rượi ngồi cạnh.
Phảng phất như chính cô mới là người bị giam trong cái lồng kia.
Thẩm Hàn Đăng: "Làm sao đây, muốn vào trong sao?"
"Không, tôi muốn đi ra ngoài." Linh Quỳnh đứng dậy, "Tôi đã khỏe hẳn rồi, anh xem ."
Nói xong còn nhảy nhót một vòng, để chứng minh thân thể của mình đã ổn lại.
"Thiếu gia, Diệp tiểu thư vừa mới trở về." Kelly không biết từ chỗ nào chui ra, nói một câu.
Linh Quỳnh: "......" Phản đồ!
Thẩm Hàn Đăng: "......" Cho nên lúc nãy ngồi ở đó, chính là vì diễn cho hắn xem sao?
Thẩm Hàn Đăng cũng đoán được cô sẽ không ngoan ngoãn như vậy.
"Cô ra ngoài làm gì?"
"Kiếm tiền."
"Kiếm tiền?" Thẩm Hàn Đăng đối với đáp án này có chút hoài nghi, "Không phải cô chỉ có thể xài tiền sao?"
"Vậy nếu tôi không kiếm tiền, thì tiền đâu ra xài?" Làm sao khắc kim nuôi anh!
"Lừa đảo?"
Linh Quỳnh: "......"
Cô luôn luôn kiếm tiền hợp pháp nha.
Lừa đảo...... Không phải, chuyện như hố NPC này, phải may lắm mới có, cũng không phải NPC đứng đầy đường chờ bị hố.
Thẩm Hàn Đăng thực chất cũng hiểu Linh Quỳnh là loại người gì, cho nên cũng không tức giận "Thay quần áo đi, ra ngoài với tôi."
"Đi đâu?"
"Có đi hay không?"
"Đi!"
Linh Quỳnh chậm chạp lên lầu thay quần áo, nhưng vài phút là xuống ngay.
Thẩm Hàn Đăng hoàn toàn không cần lo cho quần áo của nàng, dù sao quần áo trong tủ của nàng, đại bộ phận đều có thể dùng như lễ phục.
Linh Quỳnh phát hiện tài xế đã bị thay, đoán chừng là do Thẩm Hàn Đăng nghĩ cách đổi được.
Sức mạnh của khắm kim quả nhiên thật to lớn.
Có thể thay người giấy giải quyết hết khó khăn.
Linh Quỳnh cầm tấm gương chỉnh trang, lúc trước thì cột tóc lên cho tiện, nhưng lúc này đã cởi ra, tóc ánh kim rực rỡ dài đến ngang lưng.
Thẩm Hàn Đăng đột nhiên đưa tay lên, thay cô vuốt mấy sợi tóc trên vai xuống.
Linh Quỳnh quay đầu nhìn hắn.
Thẩm Hàn Đăng thu tay lại, "Nhìn cái gì?"
"Thiếu gia đẹp như vậy, không thể nhìn sao?"
"......" Thẩm Hàn Đăng rất phản cảm với việc người khác nói hắn đẹp, bất quá Linh Quỳnh thỉnh thoảng sẽ nói nên hắn đã có chút quen.
"Cô thích không?"
"Đương nhiên thích, ai mà không thích người đẹp."
Giọng điệu của Thẩm Hàn Đăng đột nhiên nguy hiểm "Người con trai nào đẹp cô cũng thích sao?"
Linh Quỳnh lắc đầu, "Không thể, tôi rất chung thủy."
Trong một phó bản đương nhiên chỉ thích một người!
......
Vì di chứng của bệnh, Linh Quỳnh cuối cùng chóng mặt xuống xe, Thẩm Hàn Đăng đưa tay đỡ cô, "Có nghiêm trọng như vậy không?"
"Thiếu oxy."
"......"
Linh Quỳnh hít hai hơi không khí mới mẻ, cảm giác thoải mái hơn, sửa sang lại váy của mình.
Thẩm Hàn Đăng cũng không buông cô ra, duy trì tư thế ôm eo cô đi vào bên trong.
Yến hội hôm nay tổ chức ra để bàn chuyện hợp tác, nên phần lớn người đều là doanh nhân trong giới kinh doanh, không khí toàn bộ buổi tiệc có chút nghiêm túc.
Đáy lòng Linh Quỳnh chậc chậc hai tiếng, con yêu bây giờ đã có thể quang minh chính đại đến những chỗ thế này.
【 Tình yêu, chỉ cần cô nỗ lực rút thẻ, tiền đồ con yêu sẽ ngày càng tươi sáng hơn a.】
Ngậm miệng! Lăn!
【...... Được thôi.】
***
Các tình yêu ơi, cái lời hứa bão chương lúc 2k lượt đọc với tặng quà 20/10 ta làm gộp lại luôn nhá.
Ta sẽ cố gắng end vị diện trong ngày mai.
Mà nếu không được cũng đừng trách ta nha, vì dạo này ta bận học lắm.