Nhưng câu nói sau cùng kia, có thể làm cho người ta suy nghĩ sâu sắc.
Linh Quỳnh hiếu kỳ đâm đâm thẩm Hàn Đăng, "Anh làm gì Phan Tu Lương vậy?" Sao tự nhiên hắn lại nóng nảy như vậy, nhìn qua còn có vẻ đang cãi nhau với Chu Tịnh.
Thẩm Hàn Đăng nhíu mày, đè lại bàn tay đâm loạn của nàng, nắm trong tay, " Ở giữa Phan Tu Lương cùng Chu Tịnh có dây dưa lợi ích, muốn ly gián bọn chúng không khó."
Từ lần Phan Tu lương bị Chu Tịnh bắt gian, thẩm Hàn Đăng chỉ cần hơi động tay một chút, làm cho Phan Tu Lương nghĩ rằng Chu Tịnh đang nhắm vào hắn là được.
Chu Tịnh không nhận cũng không sao, vì đã có những chuyện lúc trước làm nền, Phan Tu Lương sẽ tự mình bổ não.
Cho nên Chu Tịnh càng giải thích thì Phan Tu Lương sẽ càng phản kháng nhiều hơn.
Chỉ cần hắn chú ý kỹ vào Phan Tu Lương, không để Chu Tịnh có cơ hội giải thích cho hắn, đến lúc đó ở giữa Phan Tu Lương và Chu Tịnh......
Không thể chắc chắn có nhiều tác dụng hay không, nhưng có thể làm cho Chu Tịnh phân tâm không ít.
Linh Quỳnh dùng một cái tay khác giơ ngón cái cho con yêu nhà mình.
Quả nhiên chỉ cần cho con yêu một cây đòn bẩy, nó liền có thể nhấc cả thế giới lên.
Thẩm Hàn Đăng ấn tay của cô xuống, "Đi ."
"Ai? Không ở lại chút nữa sao?"
"Không có ý nghĩa."
"Vậy chúng ta đi chơi cho vui đi nha?"
Thẩm Hàn Đăng đại khái đoán được lời Linh Quỳnh nói là có ý gì.
Nhưng hắn cũng không từ chối.
Khoảng thời gian này, các trung tâm mua sắm lớn vẫn chưa đóng cửa.
Thẩm Hàn Đăng dẫn Linh Quỳnh đi mua đồ trang sức quý giá, mười đầu ngón tay tiểu cô nương đeo nhẫn đầy ắp, tựa như nhà giàu mới nổi.
"Chỉ như vậy là vui vẻ rồi sao?"
"Tôi đã có thể mua những món đồ mình thích, đương nhiên vui vẻ." Linh Quỳnh đưa tay đến trước mặt hắn "Đẹp không?"
Thẩm Hàn Đăng gật đầu qua loa lấy lệ "Đẹp."
Linh Quỳnh lập tức nhìn quanh hai tay, mềm nhũn gọi hắn: "Thiếu gia......"
Thẩm Hàn Đăng: "......" Mẹ!
......
Thẩm Hàn Đăng đưa thẻ cho nhân viên bên cạnh, hào khí trùng thiên, "Mua hết những thứ cô ấy thích."
Linh Quỳnh cảm động phát thẻ người tốt, "Thiếu gia, anh thật là một người tốt."
Thẩm Hàn Đăng: "......" Hắn chính là một cái mỏ tốt đúng không.
Thẩm Hàn Đăng đối với loại chuyện khô khan này, từ trước đến nay đều rất ghét.
Nhưng mà khi nhìn Linh Quỳnh thay quần áo, cái loại cảm giác này của Thẩm Hàn Đăng đều bay đi hết.
Đặc biệt là khi cô từ phòng thử đồ đi ra, đi thẳng đến chỗ hắn, hỏi hắn có đẹp hay không.
Phảng phất như có thứ gì dưới đáy lòng nở hoa......
Thẩm Hàn Đăng xách túi, dắt Linh Quỳnh xuống lầu, "Những thứ cô mua cũng chưa thấy cô dùng qua, cô mua làm gì?" Trừ quần áo ra, những thứ khác cô đều không đụng tới.
"Vì đẹp a."
"Chỉ mua để ngắm sao?"
"Đúng a. Những thứ đẹp đẽ ai mà không muốn có? Lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, lấy ra ngắm cũng rất vui a!" Giống con yêu nữa đó, hi hi hi hi hi hi.
Thẩm Hàn Đăng: "......"
Đây là sở thích sưu tầm sao?
Còn là nghiện sưu tầm cao cấp!
Người bình thường ai nuôi nổi cô.
......
Hai người vừa ra khỏi trung tâm thương mại đã thấy bên ngoài mưa phùn rơi lất phất liên tục.
Thẩm Hàn Đăng gọi cho Kelly lái xe tới đón.
Linh Quỳnh mặc một bộ váy trễ vai, mưa phùn bị gió thổi vào người, làm cô lạnh đến run rẩy.
Thẩm Hàn Đăng cởi áo khoác ra khoác vào người Linh Quỳnh.
Áo khoác to lớn, khoác trên người Linh Quỳnh, làm cô nhìn giống đứa trẻ nghịch ngợm mặc trộm quần áo của người lớn.
Linh Quỳnh cũng không khách khí, kéo áo bọc lấy thân mình, còn nhích lại gần Thẩm Hàn Đăng.
"Thiếu gia, tôi......"
Linh Quỳnh còn chưa nói xong, một chùm sáng đột nhiên đánh tới, khiến Linh Quỳnh không mở nổi mắt ra.
Ngay sau đó là tiếng thắng xe chói tai.
Linh Quỳnh còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị người ta lôi kéo nhét vào bên trong một chiếc xe.
Bị miếng vải đen trùm kín đầu, tầm mắt trong nháy mắt bị cản lại.
Linh Quỳnh: "??"
Đây là cái tiết mục gì?
Đặc sắc vậy!!
Linh Quỳnh không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào cảm giác.
Thẩm Hàn Đăng không ở gần cô, vừa rồi hình như không chỉ có một chiếc xe, đoán chừng Thẩm Hàn Đăng không ngồi cùng xe với cô.
Thằng nhãi con a, con phải tự mình cố gắng một chút.
Ba ba bây giờ cũng chưa thể bảo vệ bản thân.
Cô bị người ta trói lại, xung quanh không có ai nói chuyện, xe một đường phi nhanh, không biết lái tới nơi nào.
Miệng Linh Quỳnh không bị bịt lại, cách miếng vải đen, tò mò hỏi: "Các người muốn đưa tôi đi đâu?"
"Câm miệng!" Có người quát lớn.
Linh Quỳnh yếu ớt hỏi: "Các người sẽ không làm tôi bị thương chứ?"
"Ngậm miệng, không nghe thấy sao, nếu dám nói nữa, ta sẽ cắt lưỡi cô!"
Xem ra tạm thời sẽ không đụng chạm đến cô.
Có cái kết luận này, Linh Quỳnh liền thả lỏng hơn một chút.
"...... Được rồi, vậy các người có thể chừa cho tôi một chỗ trống để cho ta ngủ một giấc hay không?" Linh Quỳnh nhỏ giọng đưa ra yêu cầu.
"......"
Không ai trả lời cô, Linh Quỳnh kiên nhẫn nói tiếp: "Dù sao cho tôi ngủ cũng tốt hơn để tôi làm ầm lên đúng chứ?"
"......"
Một hồi lâu sau Linh Quỳnh nghe thấy động tĩnh, người bên cạnh cô dường như dời vị trí, nhường lại phía sau cho cô.
Linh Quỳnh trực tiếp nằm xuống, "Khi nào đến nơi nhớ gọi tôi dậy."
Trước tiên phải ổn định tinh thần, đến nơi thì xem ai có tiền..... Lòng can đảm lớn như vậy.
Xe này là xe bảy chỗ, trừ Linh Quỳnh, còn có ba người khác.
Một người là tài xế, còn hai người ngồi trước mặt cô, nhao nhao quay đầu nhìn người đã nằm xuống, chuẩn bị ngủ.
Mỗi người bọn chúng liếc nhìn nhau.
Với sự tin tưởng thực lực của mình sẽ không thua một cô gái, nên mặc dù cảm thấy Linh Quỳnh quá bình tĩnh, nhưng mà nghĩ tới cô chỉ là một tiểu nha đầu, liền cảm thấy cô sẽ không làm được gì uy hiếp tới bọn chúng.
......
"Tỉnh dậy!"
"Mẹ ơi, cô ta thật sự có thể ngủ?" Hai tên cướp đứng ở cửa xe, đều có khuôn mặt cạn lời.
Cô đang bị bắt cóc đó!!
Sao cô có thể ngủ khi gặp phải loại chuyện này?
——— Tiểu kịch trường———
Thẩm Hàn Đăng: "Nếu cô ngoan ngoãn thì muốn gì tôi cũng sẽ cho"