Mạnh Châu thở dài, "Đều nói gia đình hòa thuận trăm sự thịnh vượng, ta cũng muốn cho người một nhà trong Mạnh phủ đều được hòa thuận vui vẻ cho nên mới không đồng ý chuyện ra ở riêng. Lão Nhị giỏi buôn bán nên ta cũng mạnh tay để hắn đi làm, nhưng đến mấy năm nay thì hắn cũng không để cho Tứ phòng có cơ hội gì, còn Tam phòng thì thôi không nhắc đến. Oán hận của Tứ đệ ta cũng biết đến, đều trách ta, ta chỉ luôn muốn hòa giải nên đã khiến cho bất đồng giữa bọn họ càng lúc càng lớn rồi sinh ra thù hận. Tính tình Tứ đệ bộc tuệch, lúc thì hơi kích động, lúc thì nói chuyện khó nghe nên đã gây ra không ít tranh chấp, nhưng dù là vậy thì ta vẫn không tin Tứ đệ sẽ làm hại Nhị đệ."
Mạnh Châu nói xong thì Mạnh Huy hừ lạnh một tiếng tràn đầy bực tức, còn Mạnh Nguy nghe thấy thế thì cực kỳ không đồng ý những vẫn không dám tranh luận với Mạnh Châu.
Còn bên này Mạnh Châu tiếp tục thở dài, "Hơn nữa, cả năm ngoái đã náo loạn nhiều lần rồi nên kỳ thật năm nay ta cũng muốn tách ra ở riêng. Lúc đó ta cũng đã đề cập đến với Nhị đệ rồi, lúc ấy Nhị đệ nói là nếu như đó là quyết định của ta thì hắn sẽ không phản đối, nhưng lại hy vọng ta cho hắn thời gian nửa năm, hắn nhìn trúng một mỏ khoáng sản, là một mối mua bán lớn vừa ổn định lại không sợ thua lỗ, chuyện này một khi thành thì tiền bạc của Mạnh phủ liền thu về ổn định hơn. Ta biết hắn rất có dã tâm trong chuyện làm ăn, thấy hắn không phản đối chuyện ra ở riêng thì thấy cho hắn thời gian nửa năm cũng chẳng có gì không được. Ai biết được, mối làm ăn mà hắn định làm đã gặp phải rủi ro."
Mạnh Châu nói ắt hẳn là chuyện Mạnh Tân bị lừa gạt.
Mạnh Châu lại thở dài, "Ta làm quan trong triều nên không quản đến chuyện làm ăn trong nhà, hiện giờ tiền của bị mất ta cũng không nói gì, nhưng chuyện này đối với Tứ đệ lại rất hệ trọng. Mà Tứ đệ lại khẳng định mấy năm nay lão Nhị đã tham không ít tiền chung của cả nhà, trong đó có cả tiền vốn lấy đi để bù vào khoản thua lỗ. Tứ đệ nói chuyện ở riêng lần này thì Nhị phòng sẽ không được chia phần sản nghiệp chung của Mạnh phủ nữa, phần tiền bị lừa gạt kia coi như là cho lão Nhị. Lão Nhị nghe câu này thì đương nhiên không đồng ý, tranh chấp trong buổi tiệc chính là từ chuyện này mà ra."
Giọng nói Mạnh Châu rất nghiêm minh, Mạnh Huy thấy trong lời nói không hề có ý bất công nào nên không hề biện giải, Mạnh Nguy cũng không thấy có câu nào dối trá nên chỉ biết ngậm miệng. Mạnh Châu nói tiếp, "Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hôm nay thật sự đã khiến Trịnh Đại nhân chê cười rồi. Mặc dù Mạnh Nguy nói Tứ đệ hại lão Nhị, nhưng trong mắt ta thì tính tình Tứ đệ ngay thẳng lỗ mãng, nhưng chuyện sát hại huynh đệ trong nhà thì hắn sẽ không làm. Đúng sai phải trái xin Trịnh Đại nhân điều tra phán xét thôi."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu rồi lại hỏi Mạnh Châu, "Mạnh Đại nhân, ta có một chuyện còn chưa hiểu."
Mạnh Châu trả lời, "Xin Trịnh Đại nhân nói thẳng đừng ngại."
Trịnh Bạch Thạch nói luôn, "Trong phủ xảy ra chuyện, bị người ta lừa hết hơn 10 vạn lượng bạc, sao các ngươi không báo quan?"
Vừa nghe thấy thế thì Mạnh Châu liền cười khổ, "Vốn là phải báo quan, nhưng lúc ấy lão Nhị cảm thấy chuyện này quá mức mất mặt, mà bọn lừa đảo là đám bịp bợm trong giang hồ cho nên dù có báo quan cũng khó mà bắt được, đến lúc đó còn khiến cho tất cả mọi người biết đến, thanh danh của Mạnh phủ sẽ bị tổn hại. Chính vì thế nên chuyện này liền bị gác lại." Mạnh Châu thở dài xong lại nói, "Hiện giờ ngẫm lại, lúc đó đúng là đã tính sai rồi. Trên đời này không có bức tường nào mà không bị gió lùa, nếu như lúc đó báo quan thì có khi còn tìm lại được bạc. Nếu như tìm được bạc thì có lẽ thảm kịch hôm nay cũng không xảy ra."
Trịnh Bạch Thạch nghe xong vẻ mặt cũng tối lại, còn bên phòng liền kề, cửa sau đột nhiên bị mở ra.
Mặt mày Bạch Phong vẫn còn đọng mồ hôi, trên tay hắn cầm một phong thư. Yến Trì thấy hắn đến thì cả Tần Hoan cũng đều bước đến bên cạnh rồi hỏi, "Sao rồi?"
Thấy Bạch Phong đến thì Lý Mục Vân cũng đứng lên, Bạch Phong nói, "Chủ tử, Cửu tiểu thư, khoản tiền bên trong tiền trang Tường Phúc kia đúng là của Nhị lão gia Mạnh phủ. Ông ta dùng tên giả là Mạnh Độ Châu, đặt toàn bộ ngân phiếu và giấy tờ vào trong hòm lưu trữ ở tiền trang. Cái hòm đó có một chìa khóa đặc biệt, Nhị lão gia Mạnh phủ chỉ cần cầm chìa khóa đó đến tiền trang thì có thể lấy được tiền."
Nói xong Bạch Phong đưa bức thư tay cho Yến Trì, "Đây là ông chủ của tiền trang đích thân viết, nếu như muốn ông ta đến đây thì giờ đi truyền cũng được. Hôm qua có người của Mạnh phủ đến tiền trang lấy tiền, thế nhưng không cầm theo chìa khóa cho nên đã bị ông chủ từ chối, bởi vậy mới gây ra tranh cãi. Ông chủ còn nói, ông đã biết Nhị lão gia Mạnh phủ xảy ra chuyện, ông vốn tưởng rằng thiếu gia Mạnh phủ sẽ đến lấy, ai ngờ được thiếu gia không đi mà chỉ phái một hạ nhân đến lại còn không mang theo tín vật, cho nên ông ta không dám cho người đó rút tiền."
Tần Hoan nhìn Yến Trì, chìa khóa, chẳng trách hôm đó ở Mạnh phủ bọn họ thấy được 2 tên nô bộc đang đi tìm chìa khóa.
Yến Trì lạnh lùng nhếch môi, "Đoạn thời gian này đương nhiên hắn không dám tự mình đến rút tiền, nhưng lại sợ khoản tiền kia xảy ra sự cố cho nên mới cho hạ nhân đi. Hắn gửi bao nhiêu bạc?"
Bạch Phong chau mày, "20 vạn lượng."
Yến Trì và Tần Hoan liếc nhau lần thứ hai, trong mắt cả 2 người đều có chút sắc bén.
Yến Trì đi đến chỗ đặt giấy bút bên cạnh, rất nhanh hắn viết ra một đoạn dài, rồi kẹp chung lại với bức thư tay kia bảo Bạch Phong đưa ra ngoài cho Trịnh Bạch Thạch. Trên công đường, Trịnh Bạch Thạch đang hỏi Mạnh Nguy, "Mạnh Nguy, ngươi nói lại xem phụ thân ngươi bị lừa gạt như thế nào."
Vẻ mặt Mạnh Nguy nhăn nhó, "Đại nhân, hiện tại tính mạng phụ thân ta là quan trọng nhất, mấy thứ tiền tài đó làm sao so sánh được với tính mạng, Đại nhân vẫn nên mau một chút điều tra cái chết của phụ thân ta đi."
Hắn vừa dứt lời thì Bạch Phong đi ra, sống lưng Trịnh Bạch Thạch dựng thẳng, ông vội vàng tiếp nhận thư tay và ghi chép Bạch Phong đưa cho, đọc xong rồi vẻ mặt ông lập tức trở nên thâm trầm hơn.
Ông dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Mạnh Nguy, "Bản quan bảo ngươi nói cái gì thì ngươi nói cái đó, vụ án của phụ thân ngươi cực kỳ phức tạp, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện các ngươi bị lừa. Nếu ngươi không nói rõ ràng ra thì quan phủ phải kiểm chứng thế nào?"
Mạnh Nguy hít sâu một hơi rồi cắn răng nói, "Những kẻ lừa đảo này sao có thể quay lại hãm hại phụ thân ta? Phụ thân ta là bị giết ở Mạnh phủ, trong phủ bọn ta ngoài Tứ thúc thì làm gì còn ai hại được ông ấy nữa?" Nói đến đây Mạnh Nguy lại nhìn sang Mạnh Huy, "Kỳ thật... Kỳ thật chỉ cần điều tra viện của Tứ thúc liền biết được Tứ thúc có hại người hay không!"
Mạnh Huy dựng thẳng lông mày, "Điều tra viện của ta? Dựa vào đâu mà đến điều tra viện của ta? Chẳng lẽ ngươi phát điên rồi à? Cho dù phụ thân ngươi có chết thì cũng chính là báo ứng của hắn, mấy năm trước chẳng phải ta cũng đã rất tín nhiệm phụ thân ngươi nên mới giao một phần cho hắn quản lý sao? Nhưng về sau thì thế nào? Phụ tử các ngươi chưa từng coi chúng ta như người một nhà đúng không? Vốn dĩ các ngươi là lũ lòng tham không đáy muốn chiếm giữ gia sản của cả Mạnh phủ, hiện tại lại muốn vấy bẩn cho ta. Tiểu tử, nếu ngươi còn không hối cải thì sau này cứ coi chừng ngươi cũng gặp báo ứng."
"Ai gặp báo ứng?" Mạnh Nguy trợn tròn mắt, "Ông đang chột dạ đúng không? Có phải trong viện của ông có chứng cứ chứng minh ông hại phụ thân ta cho nên mới không cho điều tra?"
"Hả... ta chột dạ? Ta mà chột dạ à?"
Mạnh Huy lại gào lên, tiếp tục ầm ĩ. Thế nhưng Trịnh Bạch Thạch đã vỗ kinh đường mộc (là cái cục hình vuông mà quan phủ hay cầm để gõ gõ lúc xử án ấy) một cái ngăn lại.
Trịnh Bạch Thạch cũng hơi tức giận, dù gì đều là người của Mạnh phủ mà hai thúc cháu này nửa điểm kiềm chế cũng không có. Nghĩ đến đây Trịnh Bạch Thạch lại nhìn thoáng qua Mạnh Châu, thấy ông ta cũng giơ tay lên đỡ trán, có vẻ như đã quá bất lực với 2 người này rồi.
Trịnh Bạch Thạch thầm than thở, vẻ mặt tràn đầy ẩn ý, "Mạnh Nguy, ngươi nói điều tra viện của Mạnh Huy có thể tìm được chứng cứ, vậy chứng cứ đó là gì?"
"Chìa khóa! Một cái chìa khóa!" Mạnh Nguy thốt ra xong trên mặt mới có chút do dự, thế nhưng lời hắn đã nói ra rồi nên chỉ giây lát sau vẻ mặt đã bình thường trở lại, "Cái chìa khóa đó chính là tín vật mà phụ thân ta dùng để mở két, bình thường phụ thân vẫn mang theo bên người, thế nhưng ngày ấy lúc ta chuẩn bị di ảnh cho phụ thân thì đã không tìm thấy đây nữa. Ta cho người đi tìm khắp nơi thế nhưng đều không tìm được cho nên càng lúc ta mới càng hoài nghi là có người sát hại ông ấy để mưu đoạt tài sản."
Mạnh Huy trợn trừng mắt, "Ăn không nói có! Ta chưa bao giờ trông thấy phụ thân ngươi có cái chìa khóa gì cả!"
Mạnh Nguy còn định nói tiếp thì Trịnh Bạch Thạch lại hỏi, "Mạnh Nguy, từ sớm ngươi đã biết phụ thân ngươi bị mất đồ, vậy tại sao không nói với quan phủ? Đồ đạc mang theo người cũng tính là một loại vật chứng, đã mất tích rồi mà ngươi lại giấu diếm là có ý đồ gì?"
Ánh mắt Mạnh Nguy chớp lóe, "Ta... Ta lúc ấy nhất thời quên mất."
Trịnh Bạch Thạch cười lạnh, "Quên sao? Là ngươi quên hay cái chìa khóa kia là thứ mà ngươi muốn che giấu người khác?"
Vừa dứt lời thì Mạnh Châu và Mạnh Huy đều đã nhìn Mạnh Nguy với vẻ nghi hoặc. Đang yên đang lành Trịnh Bạch Thạch hẳn sẽ không vô duyên vô cớ hỏi đến mấy chuyện này. Quả nhiên vẻ mặt của Mạnh Nguy lập tức thay đổi, cố tỏ ra cứng rắn, "Đại nhân đang nói gì vậy? Sao lại là thứ muốn che giấu? Đại nhân hẳn cũng có chỗ cất giấu của riêng chứ? Mỗi người đều có một hai cái chìa khóa quan trọng chẳng phải rất bình thường sao?"
Trịnh Bạch Thạch cười cười, "Trong tư khố của ta cũng không hề có 20 vạn lượng bạc."
Vừa nghe câu này thì vẻ mặt Mạnh Nguy trắng bệch, Trịnh Bạch Thạch nói tiếp, "Đương nhiên ngươi biết không có kẻ lừa đảo nào quay về hãm hại phụ thân ngươi cả, bởi vì căn bản kẻ lừa đảo này không hề tồn tại. Mạnh Nguy, cái chết của phụ thân ngươi rốt cuộc là có nội tình gì, ngươi còn định giấu diếm đến bao giờ? Bức thư tay này chính là của ông chủ tiền trang Tường Phúc đích thân viết, ngươi đọc cho kỹ đi!"
Nói xong Trịnh Bạch Thạch ném luôn bức thư kia xuống trước mặt Mạnh Nguy.
Vừa nghe nhắc đến tiền trang Tường Phúc thì cả người Mạnh Nguy đều trở nên đần độn, hắn đờ ra một lúc mới bò đến nhặt nhưng lại bị Mạnh Huy đoạt lấy trước. Mạnh Huy đọc đi đọc lại mấy câu viết trong thư kia rồi lập tức lửa giận bốc cao đến trời, "Được lắm! Phụ thân ngươi lại giấu riêng 20 vạn lượng! 20 vạn lượng này từ đâu mà tới?" Mạnh Huy trợn mắt ra sức nhìn chằm chằm vào Mạnh Nguy, rất nhanh ông đã phản ứng lại kịp, "Đây nhất định là chỗ tiền mà phụ thân ngươi nói bị người ta lừa gạt. Phụ tử các ngươi vậy mà lại dùng âm mưu này để đoạt lấy tiền tài trong nhà! Đại ca ngươi mau nhìn xem! Phụ tử bọn hắn lừa gạt chúng ta có khổ không chứ!"
Nói xong Mạnh Huy đứng dậy đưa bức thư đến cho Mạnh Châu, Mạnh Châu đọc xong liền chau mày. Mất đi số bạc đó mặc dù khiến cho Mạnh phủ tổn hại không nhỏ, nếu là người ngoài lập mưu lừa bọn họ thì cũng chẳng còn cách nào khác, thế nhưng nếu là phụ tử Mạnh Nguy liên hợp lại rắp tâm lừa người bên trong Mạnh phủ thì chuyện đã không hề đơn giản như vậy rồi.
Mạnh Châu vốn đang không thể tin được, nhưng liếc mắt nhìn thấy mặt mày Mạnh Nguy xám như tro tàn, lại đọc được những lời trong bức thư này thì có còn gì mà không rõ nữa? Dù gì Mạnh Nguy cũng không phải Mạnh Tân, tuổi còn trẻ chưa trải qua bao nhiêu sóng gió nên chỉ cần Trịnh Bạch Thạch công kích bất ngờ khiến cho hắn không phòng ngự kịp thì sẽ hoàn toàn không còn sức mà đánh trả. Nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Châu cũng thay đổi, Mạnh Nguy liền nghiến răng một cái rồi cuống quýt co rụt bả vai!
Mạnh Châu đứng lên, "Mạnh Nguy, ngươi nói đi, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"