Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 429: Âm mưu của phụ tử (3)



Mạnh Nguy cúi đầu, còn bên này Nhị phu nhân có vẻ như đã thoát ra từ trạng thái nhập định, bà nhíu mày nhìn sang Mạnh Nguy. Tứ phu nhân và Tam phu nhân bao gồm cả Mạnh Tử Nghị cũng đều hơi kinh ngạc nhìn sang hắn, chuyện này trong Mạnh gia đã náo loạn không nhỏ rồi, nhưng cho dù có náo loạn hơn nữa thì ai cũng hiểu được đầu sỏ gây ra những chuyện này chỉ là đám lừa đảo kia mà thôi. Còn hiện tại, cục diện đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Mạnh Nguy căng thẳng siết chặt 2 tay, đôi mắt hắn chỉ dám nhìn xuống đất, hắn thấy Mạnh Châu cũng cực kỳ tức giận rồi nên cũng tự biết chuyện này đã không còn đường cứu vãn được nữa. Trong nhà này Mạnh Châu là lão Đại, cũng là người hòa giải, có ông ta ở đây thì Mạnh Nguy vẫn luôn cho rằng dù có thế nào cũng có người bảo vệ hắn vào lúc nguy cấp. Nhưng hiện tại Mạnh Châu đã tức giận, phụ thân hắn lại chết rồi, trong nhà này làm gì còn ai có thể bảo vệ hắn được nữa?

Trái tim Mạnh Nguy như chìm xuống vực thẳm, còn bên này Mạnh Châu tiếp tục tiến lên gầm một tiếng, "Mạnh Nguy, ta hỏi lại lần nữa, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hai phụ tử các ngươi thật sự đã lập kế hoạch lừa gạt mọi người trong Mạnh phủ?"

Hốc mắt Mạnh Nguy đỏ bừng như sắp sửa khóc đến nơi, nỗi tủi thân, sợ hãi, không cam lòng đồng thời trào dâng trong lòng, hắn quay sang Mạnh Châu nói, "Đại bá, đây chẳng phải do người muốn tách ra ở riêng sao? Đang yên lành sao tự dưng lại phải tách ra? Chỉ bởi vì phụ thân quản lý chuyện làm ăn của Mạnh phủ à? Bao nhiêu năm như vậy, phụ thân vì chuyện này mà trả giá biết bao nhiêu, nhưng sau này ra ở riêng rồi thì phụ thân lại chỉ có thể nhận lại được 1 phần trong số nhưng gì mà ông ấy bỏ ra. Nếu như vậy thì nỗ lực bao nhiêu năm qua của phụ thân được cho là gì chứ? Dựa vào cái gì mà Tam phòng và Tứ phòng đều ngồi mát ăn bát vàng? Đại bá, chuyện này không thể trách phụ thân ta được, cho dù có đặt lên trên người ai thì chắc chắn người ta cũng sẽ không cam tâm!"

Nhìn dáng vẻ đó của Mạnh Nguy, Mạnh Châu siết thật chặt bức thư kia, nhất thời không thể nói được câu nào nữa. Còn Mạnh Huy lại không để ý nhiều như vậy, ông xông lên đạp mạnh vào Mạnh Nguy một cái, "Ngươi cái đồ nghiệp chướng này! Ngươi và phụ thân ngươi đều vô lương tâm gây ra những chuyện điên rồ như vậy lại dám đổ thừa Đại bá ngươi không tốt? Nếu như không có Đại bá thì phụ thân ngươi có thể làm được cái gì?"

Mạnh Nguy ngã xuống, rõ ràng Vưu thị ở ngay bên cạnh hắn thế nhưng cũng không hề có ý định muốn đỡ hắn lên.

Mạnh Châu tức giận đến mức run rẩy, bất chợt ông cười khổ một cái, "Hóa ra... hóa ra... bao nhiêu lâu nay mọi người lo lắng giành giật đều là một trò hề. 20 vạn lượng bạc này, vốn dĩ đều ở trong này..."

Mạnh Châu phát hiện ra số bạc bị mất, cũng phát hiện ra âm mưu của phụ tử Mạnh Tân, nhất thời ông không biết nên vui hay nên buồn, cảm xúc trong lòng cực kỳ hỗn loạn. Quan trọng là ở trước mặt biết bao nhiêu người trong nha môn thế này, danh dự của ông đã hoàn toàn mất hết rồi.

Mạnh Châu giơ tay lên ngăn lại Mạnh Huy vẫn còn đang miệt mài đánh đấm Mạnh Nguy, sau đó ông nhìn sang Trịnh Bạch Thạch rồi cười khổ, "Trịnh Đại nhân, đa tạ ngươi đã tra ra âm mưu này. Việc này... thật sự là khiến cho người ta chê cười, nhưng tạm thời không nhắc đến nữa, vẫn xin Trịnh Đại nhân quan tâm đến cái chết của Nhị đệ ta."

Trịnh Bạch Thạch thấy Mạnh Châu đã cực kỳ tức giận rồi nên nãy giờ chỉ nhìn nhìn như đang xem kịch chứ không hề lên tiếng. Hiện tại Mạnh Châu đã tỉnh táo lại nên đương nhiên ông phải tiếp tục thẩm vấn án mạng, Trịnh Bạch Thạch lại đập kinh đường mộc một cái, "Mạnh Nguy, ngươi thành thật cho ta, rốt cuộc thì chuyện này ngươi và phụ thân ngươi đã dàn xếp thế nào? Cái chết của phụ thân ngươi có liên quan gì đến chuyện này hay không? Còn nữa, tối hôm đó, ngươi và phụ thân ngươi nói những gì, về sau ông ta lại đi đâu?"

Tần Hoan viết tờ giấy đưa cho Trịnh Bạch Thạch, lúc Mạnh Nguy kể về chuyện đêm đó hai phụ tử uống rượu thì hắn có vẻ như đang giấu diếm và nói dối, vì thế Trịnh Bạch Thạch mới tra hỏi cực kỳ tường tận, quả nhiên càng hỏi thì Mạnh Nguy càng để lộ ra sơ hở. Trịnh Bạch Thạch vốn đang nghĩ 2 người uống rượu thôi thì có gì để mà giấu, nhưng hiện tại đã biết được tiền bạc này thì ông mới hiểu được, 2 phụ tử này chắc chắn đang bàn bạc để làm thế nào lừa được người trong Mạnh phủ, cho nên mới không thể nói rõ ràng ra trên công đường.

"Ta... Ta và phụ thân nói về chuyện lừa bạc này." Biết được đại cuộc đã mất nên Mạnh Nguy đành phải nói thật, "Chuyện này do phụ thân an bài, cả những công văn trong chuyện khai thác mỏ cũng do phụ thân đi làm, dùng những thứ này để cho Đại bá tin tưởng là phụ thân thật sự muốn đi mua mỏ quặng. Còn những chuyện tiếp theo đó đều do phụ thân nói mà thôi, kỳ thật căn bản không có đi phía Tây hay kẻ lừa đảo nào cả, chỉ là phụ thân chuyển tiền đến chỗ khác mà thôi. Mấy người Đại bá không biết, sau khi phụ thân trở về từ phía Tây thì đều là diễn kịch, có như vậy thì mọi người mới tin tưởng phụ thân thật sự bị lừa đến tận bây giờ."

"Tối hôm đó Tứ thúc nổi giận, sau khi ta và phụ thân về viện thì vẫn còn có chút bực bội, quả nhiên Tứ thúc không hề nghĩ đến chút công lao nào của Nhị phòng. Phụ thân nói đã cãi vã với Tứ thúc mấy ngày rồi, muốn ở riêng thì cứ ở thôi, nếu Nhị phòng bọn ta còn có thể tranh được một chút gia sản thì tốt, còn nếu không thì cũng chẳng sao cả. Chờ sau này khi bọn ta xuất phủ tìm một chỗ khác ở rồi sẽ lại lấy 20 vạn lượng mà thần không biết quỷ không hay kia ra, sau đó lại dùng nhân mạch trước kia khôi phục lại một lần nữa chuyện buôn bán, đến lúc đó tiền kiếm được đều toàn bộ là của bọn ta rồi."

"Đại khái là nói những chuyện này, phụ tử bọn ta vui vẻ cho nên mới uống hơi nhiều, ta là người gục xuống trước tiên. Chuyện sau đó ta không nói dối, phụ thân nói ông ấy nóng trong người nên mới muốn đi dạo một chút. Phủ ta rất lớn, lại là buổi đêm, ông ấy là một người sợ nước thì chắc chắn sẽ không đến bên cạnh bờ hồ, cùng lắm chỉ đi dạo trong vườn mà thôi..."

Trịnh Bạch Thạch cau mày, "Ông ta không để cho ai đi cùng à?"

Mạnh Nguy lắc đầu, "Phụ thân có lẽ đang rất vui vẻ, nếu có người đi cùng thì sẽ phải kiềm chế cảm xúc sẽ không ổn lắm. Việc này toàn bộ người trong Mạnh phủ không ai được biết, phụ thân chỉ tin tưởng có một mình ông chủ cửa hàng bên ngoài đã theo mình nhiều năm mà thôi."

Mạnh Nguy nói đến đây thì Trịnh Bạch Thạch cũng có thể hiểu được, "Cho nên ngươi cảm thấy được phụ thân mình không liên quan gì đến chuyện các ngươi lừa gạt ngân lượng?"

Mạnh Nguy nghe vậy lập tức gật đầu, "Đương nhiên có liên quan, chìa khóa trên người phụ thân bị mất tích, hiện tại Đại nhân so sánh thì sẽ biết, số bạc kia hoặc là phụ thân tự mình ra mặt, hoặc là dựa vào cái chìa khóa kia thì mới có thể lấy ra được. Số bạc này nguồn gốc không minh bạch cho nên chắc chắn phụ thân sẽ không tự mình đến lấy, bởi vậy chìa khóa là thứ cực kỳ quan trọng. Phụ thân vốn định để sau khi ra ở riêng rồi mới để cho ông chủ cửa hàng kia đi lấy, thế nhưng sau khi phụ thân chết thì ta vẫn không hề tìm ra được chìa khóa trên người ông ấy."

Nói xong Mạnh Nguy đảo mắt, "Hoặc là có người biết rõ phụ thân cất giấu tiền riêng nên muốn hại phụ thân để lấy mất số bạc kia, hoặc là chỉ cho rằng đó là chìa khóa tư khố của phụ thận thôi, cũng có một khả năng rất nhỏ chính là phụ thân tự mình đánh mất." Dứt lời thì Mạnh Nguy cũng sốt ruột nhìn sang Trịnh Bạch Thạch, "Có điều khả năng này quá nhỏ, chìa khóa này phụ thân luôn treo trên cổ, không khác gì bảo bối hay bùa hộ mệnh cả, nên phụ thân không thể nào để mất nó được."

Trịnh Bạch Thạch nghe vậy thì vẻ mặt tối sầm, lúc ông ta nhìn thấy thi thể của Mạnh Tân thì đến áo liệm cũng đã mặc xong chỉnh tề rồi, y phục khi ông ta chết đã bị đốt bỏ, vì thế chỉ còn dựa vào mỗi vết thương trên người Mạnh Tân để tìm ra manh mối. Thế nhưng vết thương trên người Mạnh Tân lại không hề có tính chất rõ ràng nào, ngay cả lão ngỗ tác là Phương bá cũng cảm thấy được khả năng bị hại là không lớn, nếu không có Tần Hoan đưa ra ý kiến khác thì có lẽ bọn họ cũng thật sự coi vụ án này là ngoài ý muốn.

"Ngươi còn có cái gì giấu diễm nữa không? Hôm qua ngươi có phái người đến tiền trang không?"

Ban đầu Mạnh Nguy lắc đầu, "Không có, không có, ta không còn gì giấu diếm nữa." Sau đó hắn lại gật đầu, "Hôm qua ta vẫn chưa hề tìm ra cái chìa khóa, cho nên muốn để người hầu trong phủ đến thử một lần, quả nhiên là không thể rút được tiền ra. Nếu như không có chìa khóa, thì cho dù đích thân ta đi cũng sẽ cực kỳ trắc trở..."

Trịnh Bạch Thạch quay sang nhìn những người khác, "Trong số các ngươi, có ai biết phụ tử bọn hắn lập kế hoạch này không?"

Hỏi xong ông quét mắt nhìn toàn bộ mọi người, thấy ai cũng mang nét mặt mờ mịt ngoài ý muốn nên ông lại quay sang phía Mạnh Châu và Mạnh Huy. Mạnh Châu thấy thế liền cười khổ, "Gần đây trong phủ ta vì chuyện này đã náo loạn không ít lần, bất kể là có ai biết chuyện này thì chắc chắn sẽ đến tố giác phụ tử bọn hắn lên với ta."

Trịnh Bạch Thạch lại quan sát, nếu như Tứ phòng biết nhất định sẽ không nhịn được mà bộc phát ra, Tam phòng là quả phụ và nhi tử bệnh tật nên chẳng có ý định tranh đoạt tiền bạc, còn Đại phòng... Đại phòng làm quan trong triều, vốn đã không thể nào buôn bán. Một khi đã như vậy, khả năng hung thủ biết được Mạnh Tân đã che giấu một số lượng bạc lớn nên mới nảy sinh ý định giết người để tranh đoạt có lẽ sẽ không xảy ra.

Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Được rồi, tạm thời đã hỏi xong, còn có ai muốn nói gì nữa không? Nếu như có ai phát hiện ra điều gì khác lạ rồi báo lại cho nha môn, chắc chắn sẽ có trọng thưởng."

Nói đến đây Trịnh Bạch Thạch lại nhìn về phía đám di nương và thị thiếp đang quỳ ở phía sau rồi căn dặn sư gia, "Sư gia, ngươi dẫn bọn họ qua bên kia, ghi lại khẩu cung riêng từng người." Dứt lời Trịnh Bạch Thạch đứng dậy nhìn sang Mạnh Châu, "Mạnh Đại nhân ở đây chờ một chút."

Mạnh Châu gật gật đầu ngồi xuống, Trịnh Bạch Thạch liền đi vào căn phòng liền kề nơi Tần Hoan đang ngồi.

Vừa vào cửa Trịnh Bạch Thạch liền hất hất cằm, mấy người cùng nhau đi ra ngoài từ cửa sau.

Đi lên hành lang gấp khúc, không cần phải đè thấp giọng nói chuyện nữa, Trịnh Bạch Thạch nhìn Yến Trì, "Điện hạ, người cảm thấy thế nào?"

Yến Trì nheo mắt, "Phụ tử 2 người bọn hắn bày mưu thì chỉ có 2 người biết mà thôi, những người còn lại hoàn toàn không biết, vì thế liền không có ai cố tình đi giết người cướp chìa khóa. Còn những hạ nhân tầm thường thì sao lại dám làm chuyện như vậy?"

Tần Hoan gật đầu, "Âm mưu này coi như là ngoài ý muốn phát hiện ra, mặc dù khả năng Mạnh Tân chết vì số bạc kia không lớn lắm thế nhưng chìa khóa bị mất chính là điểm mấu chốt." Tần Hoan quay đầu sang nhìn Trịnh Bạch Thạch, "Đại nhân có thể phái người đến vớt tìm trong hồ không, nếu như tìm được chìa khóa đó ở trong hồ thì khả năng cao cái chết của Mạnh Tân đúng là ngoài ý muốn."

Trịnh Bạch Thạch gật đầu, Lý Mục Vân bên cạnh cũng nói, "Chẳng lẽ ông ta không phải là bị giết ở trong hồ à?"

Tần Hoan nghe thấy thế thì cũng suy nghĩ giây lát, "Để mà nói chính xác thì cũng không phải là hoàn toàn không thể, có điều xung quanh hồ đều là đá tảng, trên người Mạnh Tân cũng không có vết thương nặng đến ngất xỉu lại không có dấu hiệu của thuốc mê, cho nên nếu nói Mạnh Tân bị hại thì chỉ có thể do người ta dìm chết. Nếu như bị dìm chết thì sẽ không tránh khỏi bị vùng vẫy, khi ông ta vùng vẫy ở bên bờ hồ thì vết thương trên tay cũng không thể chỉ có 2-3 chỗ được, thậm chí còn phải nhiều và nghiêm trọng hơn những gì chúng ta thấy. Còn sự vùng vẫy của người bị trượt chân rơi xuống nước lại không hề giống với lúc bị người khác dìm chết.

Mặc dù nói như vậy nhưng đột nhiên Tần Hoan lại chau mày. Biểu cảm này của nàng lập tức dẫn đến sự chú ý của Yến Trì, "Làm sao thế?"

Tần Hoan nhìn Yến Trì, "Lý Đại nhân đã nhắc nhở ta, mọi người có nhớ sau gáy nạn nhân có một vết thương nhỏ không, vết thương đó mặc dù không phải chí tử nhưng vị trí đó lại không thể tùy tiện bị va chạm đến được. Nếu như Mạnh Tân thật sự bị dìm chết, lúc ấy hung thủ ấn đầu ông ta xuống, rồi lại dùng biện pháp nào đó đè lên thân thể ông ta mà không để lại dấu vết thì có phải cũng sẽ giết được ông ta không?"

Trịnh Bạch Thạch nhíu mày, "Biện pháp không lưu lại dấu vết?"

Tần Hoan gật đầu, "Chẳng hạn, những người bị bịt cho ngạt chết, thì trên mặt sẽ lưu lại vết tay của hung thủ, nhưng nếu như hung thu dùng gối đầu để bịt lên mặt nạn nhân thì chắc chắn sẽ không nhìn ra bất cứ thương tổn nào. Ý ta chính là như vậy."

Nói xong Tần Hoan lại bổ sung, "Trên bụng Mạnh Tân có một vết thương ngang, lúc nghiệm thi ta cũng suy nghĩ xem vết thương này làm thế nào tạo thành, hiện tại xem ra nếu như Mạnh Tân bị người ta ấn nằm lên trên tảng đá thì chẳng phải sẽ lưu lại dấu vết như vậy sao?"

Đôi mắt Trịnh Bạch Thạch lập tức sáng lên, rồi lại cực kỳ mong chờ, "Cửu cô nương có thể đi cùng chúng ta một chuyến đến Mạnh phủ?"

Tần Hoan liếc nhìn Yến Trì một cái, Yến Trì nói, "Hiện tại vẫn còn sớm, nếu ngươi đồng ý thì đi cùng bọn ta luôn là tiện nhất."

Tần Hoan gật đầu, "Được, vậy thì đến Mạnh phủ một chuyến!"