Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 431: Nghi ngờ tự sát (1)



Ngày hôm sau, lúc Tần Hoan từ trong cung trở về thì trời đã không còn sớm, tinh thần Thái hậu càng ngày càng tốt, lúc Tần Hoan vào cung liền trò chuyện với Thái hậu một hồi. Vừa về đến cửa phủ, Tần Hoan liền nhìn thấy một ma ma bên cạnh Hồ thị là Giản ma ma đã đứng chờ sẵn ngoài cửa phủ, thấy Tần Hoan về Giản ma ma lập tức tiến lên đón, "Cửu tiểu thư..."

Tần Hoan hơi ngạc nhiên, "Sao ma ma lại chờ ở đây?"

Giản ma ma cười nói, "Nô tỳ chính là đang chờ tiểu thư, cô nương nhà Tả thị lang Hộ bộ đến Hầu phủ cầu xem bệnh, hiện giờ người đã đến chờ ở chính viện rồi. Nói là đêm qua đã phát bệnh, hôm nay không chờ được đưa thiếp mời nên đã trực tiếp đến đây rồi."

Tần Hoan kinh ngạc, bước chân nàng cũng nhanh hơn vài phần, "Đã đến được bao lâu rồi?"

Giản ma ma vội nói, "Đến được gần nửa canh giờ rồi, phu nhân thấy Mạnh cô nương thật sự bệnh nặng nên không tiện từ chối, đành bảo Mạnh cô nương cứ chờ trong phủ. Dự đoán hiện tại Cửu tiểu thư cũng nên trở về đây rồi."

Tần Hoan gật đầu, nàng điều chỉnh lại váy áo rồi mới đi đến tiền sảnh của chính viện.

Rất nhanh Tần Hoan đã đến nơi, cánh cửa còn đang khép hờ, Tần Hoan mơ hồ có thể nhìn thấy được bên trong phòng đã có vài người đang ngồi.

Tần Hoan lấy lại bình tĩnh, trực tiếp bước vào. Trong phòng, Hồ thị ngồi trên chủ vị, Tần Triều Vũ và Tần Tương và Tần Sương đều ngồi bên trái, còn bên phải là một nữ tử trẻ tuổi mặc áo choàng trắng muốt ngồi đơn độc một mình, chính là Mạnh Dao, nữ nhi của Tả thị lang Hộ bộ Mạnh Châu mà hôm qua Tần Hoan nhìn thấy trên nha môn.

Hôm qua Mạnh Dao quỳ gối dưới công đường, trên người khoác áo choàng rất dày mà lại cúi đầu cho nên Tần Hoan không nhìn thấy được diện mạo của nàng, thế nhưng Tần Hoan vẫn có thể nhận ra được. Hôm nay Mạnh Dao ngồi đoan chính trước mặt nàng, nàng lập tức nhìn rõ dung mạo như tranh vẽ này. Tướng mạo người trong Mạnh phủ đều không tệ, mà Mạnh Dao càng ưa nhìn, khác hoàn toàn với vẻ yểu điệu của Phùng Trầm Bích. Gương mặt Mạnh Dao nhỏ nhắn yêu kiều với đôi mắt phượng, dáng vẻ khi ngồi trên ghế của nàng rất đoan chính nhưng hơi thở phù phiếm không ổn định. Nghe thấy tiếng bước chân, Mạnh Dao quay đầu lại nhìn về hướng cửa, vừa nhìn thì đôi mắt trong sáng của nàng chợt ánh lên, Tần Hoan cũng nhìn thấy đôi mắt này của nàng nên tự nhiên đã có chút hảo cảm với Mạnh Dao.

"Đại bá mẫu..." Tần Hoan nhún người, "Thái hậu giữ con lại nói chuyện một hồi cho nên mới về muộn."

Hồ thị thấy Tần Hoan về rồi thì mới thở phào, "Không sao, không sao, con mau xem thử cho Mạnh cô nương đi, người đã đợi rất lâu rồi."

Tần Hoan gật đầu sau đó nhìn sang Mạnh Dao, Mạnh Dao đứng dậy nhún người với Tần Hoan, "Cửu cô nương, mạo muội đến quấy rầy rồi, đêm qua ta phát bệnh cho nên hôm nay, khụ khụ..."

Mạnh Dao vừa nói thì vừa ho dồn dập, Tần Hoan liền tiến lên đỡ lấy nàng, "Tạm thời đừng nói chuyện."

Đi theo Mạnh Dao có một ma ma và một nha đầu, ma ma kia thấy thế cũng lập tức đau lòng mà đỡ lấy Mạnh Dao, sau đó bà mới nói, "Cửu cô nương, tiểu thư nhà ta mấy hôm nay đều không ổn lắm, vốn đã muốn đến đây sớm rồi nhưng ai ngờ xảy ra chuyện cho nên mới không đến được. Đêm qua tiểu thư nhà ta lại phát bệnh, dùng thuốc không hiệu quả cho nên tiểu thư đã bị hành hạ cả đêm. Hôm nay không còn cách nào khác mới đến cầu Cửu cô nương, xin Cửu cô nương cứu lấy tiểu thư nhà ta."

Tần Hoan gật đầu, sau đó nhìn sang Hồ thị, "Đại bá mẫu, chỗ này quá lạnh, con dẫn Mạnh cô nương về Tùng Phong viện nhé?"

Hồ thị đứng dậy, "Đương nhiên cứ theo ý con, bọn ta không hiểu những chuyện này."

Tần Hoan gật đầu, "Vâng, vậy con dẫn Mạnh cô nương về viện của con xem bệnh."

Nói xong Tần Hoan nhìn sang Mạnh Dao, "Mọi người đi theo ta, còn có thể đi được không?"

Mạnh Dao thở hổn hển mấy hơi cuối cùng cũng ổn định trở lại, nghe thấy thế liền gật đầu. Tần Hoan từ biệt Hồ thị, sau đó nói ma ma và nha đầu đỡ lấy Mạnh Dao, mọi người cùng nhau đi về hướng Tùng Phong viện.

Đoàn người đi khỏi, Tần Sương nhịn không được liền đứng dậy nói, "Bệnh suyễn này liệu có lây không?"

Nàng nhanh mồm nhanh miệng mà cũng có chút lo lắng nên trực tiếp hỏi ra miệng, Hồ thị lắc đầu, "Đương nhiên là không."

Tần Triều Vũ thở dài, "Nói không lây nhưng cũng không thể sơ suất, dù sao đây cũng là bệnh tật."

Hồ thị gật đầu, "Cửu nha đầu dẫn nàng ta về cũng không biết có xảy ra chuyện gì không." Nói xong bà nhìn sang Giản ma ma, "Ngươi đi theo xem có cần gì không, nếu như có gì không ổn thì lập tức đến nói cho ta biết."

Giản ma ma nghe vậy vội vàng đuổi theo, Hồ thị lại căn dặn nha hoàn và ma ma mở rộng cửa sổ để thông thoáng không khí, có như vậy mới yên tâm.

Trong Tùng Phong viện, Tần Hoan vừa bước vào cũng gọi người đến mở cửa sổ ra, sau đó lại đốt lò lửa lớn lên một chút rồi mới bảo Bạch Anh mang trà nóng lên cho Mạnh Dao, "Tạm thời uống ngụm trà nóng đã, bệnh suyễn kiêng đồ sống đồ nguội, hiện tại trời đã lạnh như vậy, ở chỗ nào lạnh quá lâu hoặc là bị gió lạnh thổi vào người cũng đều khó chịu. Sao ngươi không cho người mời ta qua phủ xem bệnh?"

Hôm qua Tần Hoan thấy Mạnh Dao khoác áo choàng thật dày quỳ gối dưới công đường đã có chút thương tiếc, hôm nay tận mắt gặp được thì thấy quả nhiên nàng quá suy yếu. Chắc chắn là do mấy ngày nay trong Mạnh phủ xảy ra chuyện cùng với hôm qua bị quỳ lâu nên bệnh mới nặng lên.

Vẻ mặt Mạnh Dao trắng bệch phờ phạc, nghe vậy liền nâng ly trà nóng lên uống vào mấy ngụm mới đỡ một chút, lại nhìn dung mạo xinh đẹp tươi tắn đến cực hạn của Tần Hoan thì Mạnh Dao lại cười yếu ớt, "Cửu cô nương có thân phận như vậy, đương nhiên là ta phải đến cầu chữa bệnh rồi, sao có thể để cô nương tự mình đến chứ? Hôm nay ta đến đây đường đột đã là cực kỳ vô lễ rồi..."

Tần Hoan lắc đầu, "Mặc dù bệnh suyễn nhìn thì không nguy hiểm thế nhưng vẫn phải cẩn thận."

Mạnh Dao thấy đôi mắt nghiêm túc của Tần Hoan thì khẽ cười, "Cửu cô nương đúng là một người xứng đáng với danh hiệu y tiên, người xưa có câu muốn hành y không chỉ có tài mà còn phải có đức, ta và Cửu cô nương vốn không hề quen biết vậy mà Cửu cô nương lại có thể thân thiết và châm chước cho ta, đúng là... đúng là danh bất hư truyền."

Tần Hoan bật cười, "Uống thêm mấy ngụm trà nóng nữa đi, hiện tại đừng nói gì nữa."

Mạnh Dao nghe vậy đương nhiên tiếp tục cúi đầu uống trà, Tần Hoan nhìn Mạnh Dao thì cũng thầm cười khổ, các nàng vốn không hề quen biết, hôm qua nàng mới nhìn thấy Mạnh Dao, chỉ là Mạnh Dao không biết mà thôi.

Mạnh Dao uống trà được một lúc thì tinh thần cũng tốt lên.

Đợi cho nàng ổn định lại Tần Hoan mới nói, "Vươn tay ra đây, ta xem mạch."

Mạnh Dao làm theo y lệnh, Tần Hoan liền trầm tĩnh đặt ngón tay lên trên cổ tay của Mạnh Dao.

Nhìn tình huống này, bất kể là ma ma và nha đầu đi theo Mạnh Dao hay là tỳ nữ trong viện Tần Hoan thì không ai thốt ra một tiếng nào. Tần Hoan tập trung tinh thần, bắt mạch tay trái xong lại đến tay phải, sau đó mới thu tay lại.

Mạnh Dao nhìn Tần Hoan, "Cửu cô nương, bệnh của ta thế nào?"

Mặt mũi Tần Hoan hơi trầm trọng, "Bệnh của Mạnh cô nương có phải đã mắc phải từ nhỏ rồi không?"

Mạnh Dao gật đầu, "Cửu cô nương nói không sai, lúc ta được 5-6 tuổi đã mắc phải bệnh suyễn này, từ đó đến giờ vẫn liên tục lặp lại, bọn ta đã tìm khắp ngự y trong kinh thành rồi thế nhưng vẫn hoàn toàn không thể chữa khỏi dứt điểm được."

Tần Hoan gật đầu, "Nguyên nhân của bệnh hen suyễn là do có dịch đờm kết thành ổ bên trong, những lúc cảm xúc thay đổi, ăn uống không đúng hoặc có khi là nhiễm phải gió lạnh thì cơ bắp bị co rút làm dịch đờm trào ra, khiến cho hơi thở bị khò khè. Bệnh này là bệnh mãn tính, bình thường chỉ có thể chữa cho không tái phát nặng, còn muốn trị tận gốc hoàn toàn là rất khó. Gần đây Mạnh cô nương có nhiều lo âu hay bị nhiễm lạnh không?"

Mạnh Dao nghe vậy thì trên mặt trở nên không được tự nhiên, Tần Hoan vội nói, "Ta xem mạch tượng của Mạnh cô nương, nhận thấy tỳ và thận suy yếu, trao đổi chất bất thường, đờm ứ đọng trong phổi. Bệnh suyễn bị tái phát có nhiều nguyên nhân, như gió lạnh, ăn uống, mệt mỏi cũng sinh ra đờm, kết quả là đờm làm tắc khí quản và phế quản, không khí trong phổi khó lưu thông sẽ dẫn đến khó thở. Vẻ mặt Mạnh cô nương uể oải, khuôn mắt đầy sự u sầu, vừa nhìn đã biết là tình trạng suy nghĩ quá độ, Mạnh cô nương đừng chê ta nhiều lời, nếu muốn điều trị bệnh suyễn không tái phát thì tâm lý cũng là một điểm cực kỳ quan trọng."

Đương nhiên Tần Hoan biết Mạnh Dao ưu phiền là vì cái chết của Mạnh Tân, nàng còn muốn hỏi thăm một chút nội tình thế nhưng nhìn vẻ mặt Mạnh Dao như vậy nàng lại không đành lòng. Tần Hoan nói xong mấy câu này lại bảo Bạch Anh mang giấy bút đến.

"Tạm thời ta kê một phương thuốc của Mạnh cô nương, nếu cô nương bằng lòng thì chút nữa ta có thể thi châm một lần. Hiện tại trời đã vào đông, bệnh tình Mạnh cô nương nặng lên cũng một phần do trời lạnh, ta giúp Mạnh cô nương thi châm để đẩy đi khí lạnh và thông phổi."

Tần Hoan nói xong, rất nhanh Bạch Anh đã cầm giấy bút đến, Tần Hoan không hỏi thêm nhiều nữa mà dựa vào bàn viết phương thuốc. Mạnh Dao khẽ ho hai tiếng, "Cửu cô nương chắc hẳn đã biết đến chuyện trong phủ bọn ta?"

Tần Hoan khựng lại rồi ngước lên nhìn, lập tức bắt gặp nụ cười chua sót trên khuôn mặt bệnh tật của Mạnh Dao. Tần Hoan thở dài, "Cho nên Mạnh cô nương phiền não vì chuyện xảy ra trong phủ?"

Mạnh Dao gật đầu, "Lời đồn bên ngoài ta cũng đã biết, hiện tại có lẽ tin đồn đã lan rộng ra khắp cả kinh thành rồi."

Tần Hoan đáp lời, "Bên ngoài có tung tin đồn thế nào thì kỳ thật cũng không liên quan đến Mạnh cô nương, thân thể cô nương quan trọng hơn, đừng để ý mấy thứ này, huống chi hiện giờ đã có quan phủ quản lý, chắc hẳn chỉ vài hôm nữa thôi là có thể điều tra ra chân tướng rồi."

Mạnh Dao lắc đầu, "Không dễ dàng như vậy, đã nhiều ngày nay không tra ra được manh mối gì rồi, Đường ca nhà ta còn khăng khăng rằng Tứ thúc đã hại chết Nhị thúc. Dù gì cũng là người một nhà, hiện giờ còn náo loạn đến như vậy..."

Tần Hoan viết xong phương thuốc, nàng nghĩ nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn lên tiếng, "Không giấu gì Mạnh cô nương, kỳ thật Trịnh Đại nhân cũng thường xuyên đến phủ làm khách, ông ấy cũng cực kỳ đau đầu vì vụ án này. Mạnh cô nương là người của Mạnh phủ, cô nương có cảm thấy có gì bất thường không?"

Mạnh Dao khẽ ho nhẹ, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Cửu cô nương vừa về kinh sát Tết, có lẽ cũng không biết nhiều chuyện. Trong phủ bọn ta Nhị thúc là người quản lý chuyện làm ăn và tài sản chung, những năm qua đều không tệ, ông ấy kiếm được rất nhiều bạc cho nhà chúng ta nên tất cả mọi người đều cực kỳ tôn sùng. Nhưng khi chuyện làm ăn càng làm lớn lên, Tam phòng thì không nói, Tứ phòng cũng muốn ra buôn bán cho nên mấy năm nay mới tích tụ thù hận. Nhưng bất luận thế nào, ta không tin Tứ thúc sẽ hại Nhị thúc."

Tần Hoan đưa phương thuốc cho Mạnh Dao, Mạnh Dao đọc qua một lượt rồi giao cho ma ma bên cạnh.

Tần Hoan lên tiếng, "Đay là phương thuốc, điều gì cần chú ý ta đã viết ra hết, tạm thời cứ uống theo thuốc này 2 ngày, sau đó xem xem có chuyển biến tốt đẹp hay không." Tần Hoan nhìn sắc mặt Mạnh Dao rồi nói tiếp, "Bệnh của cô nương đa phần là do phiền muộn rồi suy nghĩ quá nhiều, sau đó mới do bị nhiễm lạnh. Hôm nay sau khi trở về thì đừng nghĩ ngợi gì nữa, uống thuốc rồi đi ngủ sớm một chút mới được."

Mạnh Dao gật đầu rồi lại do dự, "Thi châm ngay ở đây sao?"

Tần Hoan khẽ cười, "Ở trong này, nếu cô nương không vội thì tốt nhất là hôm nay thi châm một lần, như vậy thì tối nay cô nương sẽ ngủ ngon hơn nhiều, nếu không thì chỉ sợ lại khó ngủ."

Mạnh Dao cười nhạt, "Được, vậy thì làm phiền Cửu cô nương rồi."

Tần Hoan lập tức căn dặn Bạch Anh và Phục Linh thu dọn giường ngủ bên cạnh, giường này chính là dùng để ngủ vào mùa hè, còn mùa đông lại được bê sang phòng bên cạnh. Hiện tại giường lại được mang về đặt dưới cửa sổ, tiện lợi cho Tần Hoan thi châm.

"Đóng cửa sổ lại, cởi áo ngoài của Mạnh cô nương ra, sau đó ra ngoài chờ đi."

Tần Hoan căn dặn mấy câu, chẳng bao lâu sau mấy người Bạch Anh và Phục Linh đã lui ra bên ngoài. Mạnh Dao thấy thế thì cũng bảo nha hoàn và ma ma của mình ra bên ngoài, bởi vậy trong phòng chỉ còn lại hai người Tần Hoan và Mạnh Dao.

Tần Hoan bảo Mạnh Dao nằm lên trên giường, bên cạnh thắp một nén nhang, sau đó liền vén tay áo Mạnh Dao lên bắt đầu thi châm. Khói hương trong phòng lượn lờ, Mạnh Dao cũng dần dần khép lại con ngươi.

"Cửu cô nương năm nay thật sự chỉ mới 17 tuổi?"

Hôm nay thi châm cũng không phải để cứu mạng cho nên Tần Hoan cũng không cần quá mức tập trung, nàng thoải mái nói chuyện cùng với Mạnh Dao.

"Phải, đến tuổi 17 rồi."

Mạnh Dao mở to mắt nhìn Tần Hoan, thấy đầu ngón tay Tần Hoan cầm một cây châm bạc, vẻ mặt cực kỳ trầm tĩnh và cẩn thận. Nàng xác định huyệt vị xong, nhẹ nhàng đâm cây châm xuống tụt hẳn sâu vào bên trong da thịt. Tay Tần Hoan cực ổn định, đôi mắt cũng trong trẻo như nước suối, dung mạo lại xinh đẹp, tuy Mạnh Dao là người bệnh nhưng nàng cảm thấy nếu được một đại phu như thế này trị bệnh thì sự khó chịu trên người cũng sẽ giảm bớt đi vài phần.

"Cửu cô nương mới 17 tuổi đã có tài năng như vậy, thật sự khiến cho Mạnh Dao hổ thẹn. Năm nay Mạnh Dao cũng 17 tuổi thế nhưng lại là một con ma bệnh, ngoại trừ biết được vài cuốn sách thì chẳng biết thêm được gì nữa."

Tần Hoan nghe vậy liền bật cười, "Mạnh cô nương hà tất phải so sánh như vậy? Sách mà Mạnh cô nương đọc có lẽ ta cũng không biết, Mạnh cô nương biết ngâm thơ vẽ tranh còn ta lại không biết. Mạnh cô nương nói như thế há chẳng phải muốn cho ta cảm thấy hổ thẹn sao?"

Mạnh Dao xuất thân rất tốt, tính tình lại hiền lành ôn nhuận, cộng thêm khí chất tao nhã cao sang của kẻ trí thức và tiểu thư của đại gia tộc càng khiến cho người ta cảm thấy nàng rất thân thiện nhã nhặn, chưa kể giọng nói của nàng mềm mại uyển chuyển dễ nghe, ngay cả Tần Hoan cũng có chút thương yêu và muốn bảo vệ.

Tần Hoan nói xong, Mạnh Dao liền cười dịu dàng, "Tính tình Cửu cô nương tốt thật, hiện tại thanh danh Cửu cô nương đã vang dội kinh thành, hôm đó đến đây nhưng không thể gặp được Cửu cô nương nên ta còn lo là sau khi nổi danh rồi Cửu cô nương sẽ biến thành người có tâm cao khí ngạo. Hiện tại xem ra lúc đó ta thật sự đã quá hẹp hòi rồi."

Tần Hoan vẫn đang tập trung vào châm cứu, Mạnh Dao vừa nói vừa quan sát Tần Hoan, "Dung mạo Cửu cô nương như vậy, sao không về kinh thành sớm hơn? Nếu như về sớm thì ta cũng có thể sớm quen biết Cửu cô nương hơn rồi."

Tần Hoan vẫn đang chăm chú hạ châm, hiện tại mới rảnh rổi ngẩng lên nhìn Mạnh Dao một cái, "Chẳng lẽ hiện tại đã muộn sao?"

Mạnh Dao cười cười, "Cửu cô nương, đệ đệ ta cũng mắc phải bệnh suyễn, nếu hôm khác ngươi rảnh rỗi thì có thể đến xem cho đệ đệ ta không? Thằng bé còn nhỏ tuổi, bệnh vẫn còn chưa nghiêm trọng lắm, nếu như có thể chữa thì không biết có khỏi được hay không?"

Tần Hoan nghe xong liền nghiêm mặt suy nghĩ giây lát, "Đương nhiên có thể, bệnh này đúng là phải càng chữa sớm càng tốt."