Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 430: Gia pháp trừng trị



"Cửu cô nương, sao vậy? Có manh mối về nơi xảy ra án mạng không?"

Trịnh Bạch Thạch đi đến bên cạnh Tần Hoan hỏi một câu rất ôn tồn. Tần Hoan đang khom người, nghe thấy thế liền đứng dậy gật đầu, "Không có, vết thương trên bụng Mạnh Tân cực kỳ ngay ngắn, nhưng ta đã đi quanh hồ này một vòng rồi mà vẫn không phát hiện ra bất kỳ tảng đá bằng phẳng nào cả. Nếu như dựa theo suy đoán vừa rồi của chúng ta, Mạnh Tân bị người ta ấn xuống nước chết ngạt, thì nhất định là lúc đó ông ta phải nằm lên trên một vật gì đó bằng phẳng. Nhưng ta đã đi quan sát một vòng quanh hồ này, toàn bộ đá tảng trên bờ đều rất lởm chởm."

Nói xong Tần Hoan chuyển mắt rồi nhìn sang rào chắn phía xa, "Vết thương đó trông rất giống với bị ấn lên trên rào chắn, hoặc là những thứ như mép bàn vậy."

Trịnh Bạch Thạch chau mày, Lý Mục Vân cũng nói, "Hay là lúc ông ta đi đến bên cạnh hành lang gấp khúc, đầu tiên là bị người ta tập kích, sau đó bị lôi đến chỗ ven hồ? Nếu như bị lôi đi thì chắc chắn trên giày và y phục sẽ để lại dấu vết, nhưng hiện tại không còn y phục nữa thì sẽ không có cách nào tìm ra được chứng cứ. Có điều cũng không phải là không có khả năng này đúng không?"

Tần Hoan nghe thấy thế lập tức gật đầu, "Đúng là có khả năng này, nhưng Mạnh Nguy đã từng nói, tối hôm đó phụ thân hắn cũng không phải hoàn toàn say rượu, ít nhất vẫn còn đủ tỉnh táo để tự mình hạ lệnh cho hạ nhân không cần phải đi theo sau đó một mình rời khỏi, điều này chứng tỏ ngay từ đầu ông ta đã không định uống đến say mèm. Trong tình huống này, dựa vào thân thể không hề gầy yếu của Mạnh Tân, nhất định khi xảy ra chuyện sẽ vùng vẫy. Mà một khi đã vùng vẫy thì nhất định sẽ để lại vết thương, nhưng trên người ông ta không hề có dấu vết gì khác lạ cả."

Lý Mục Vân đường đường là Đại Lý Tự khanh, suy luận của ông ta bị Tần Hoan phản bác nhưng lại không hề có chút nào bất mãn mà chỉ cười nói, "Vẫn là Cửu cô nương suy nghĩ chu toàn, vậy thì lại khó hiểu rồi, rốt cuộc là Mạnh Tân chết trong tình huống nào?"

Tần Hoan thở dài, "Hiện tại vẫn khó giải đáp, tiếc là không thể mổ nghiệm."

Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương liếc nhau, Trịnh Bạch Thạch nói, "Chuyện có thể mổ nghiệm hay không có lẽ ta sẽ đi thương lượng lại với Mạnh Đại nhân, nếu như có thể khuyên cho bọn họ nghĩ thông suốt thì tốt nhất."

Tần Hoan gật đầu, còn bên này Yến Trì đã dẫn theo người đến, Trịnh Bạch Thạch vội hỏi, "Điện hạ, thế nào rồi?"

Yến Trì vừa mới dẫn người đến hồ vớt chìa khóa, nhưng bởi vì chìa khóa thật sự quá nhỏ cho nên cứ vớt như bình thường có lẽ sẽ không thấy, vì thế Triển Dương đề nghị nhóm nha sai lặn xuống nước điều tra. Mặc dù hồ bên trong Mạnh phủ trong suốt có thể nhìn thấy đáy, nhưng hiện tại là mùa đông giá rét, nha sai bình thường nào có thể chịu đựng được. Không còn cách nào khác nên Yến Trì đành phải điều đến thị vệ của chính mình.

Những thị vệ áo đen trẻ tuổi này nếu bình thường nhìn vào chỉ có vẻ uy nghiêm hơn một chút mà thôi, nhưng khi đi đến bờ hồ liền trực tiếp cởi xiêm y rồi nhảy xuống mà không hề do dự. Chưa kể khả năng bơi của bọn họ cực kỳ tốt, chìm nổi tự do như những tảng băng trôi nổi trong hồ vậy.

Sau lưng Yến Trì là Bạch Phong đầu tóc ướt sũng, hắn là người đầu tiên nhảy xuống nước.

Yến Trì lắc lắc đầu rồi nói, "Không tìm được, bắt đầu từ chỗ hạ du phát hiện ra thi thể, bọn họ bơi ngược lên phía trên cũng không tìm thấy gì. Cái chìa khóa đó chắc hẳn không nằm dưới đáy hồ rồi."

Bạch Phong cũng nói, "Trong hồ cực kỳ sạch sẽ, đáy hồ chỉ có cát mịn và đá cuội nhỏ. Mạnh công tử nói chìa khóa của phụ thân hắn được lồng vào bằng một sợi dây xích, theo lý mà nói sẽ rất dễ phát hiện, thế nhưng lại không hề tìm được."

Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Chẳng lẽ thật sự bị người ta lấy đi?"

Câu hỏi này của Trịnh Bạch Thạch không ai có thể trả lời, Tần Hoan nhìn Yến Trì giây lát, "Ta muốn kiểm tra lại thi thể."

Yến Trì đương nhiên nghe theo Tần Hoan, Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân cũng không hề dị nghị, Triển Dương dẫn theo người tiếp tục điều tra bên bờ hồ. Mấy người Tần Hoan liền đến viện đặt thi thể Mạnh Tân, nàng đang định nghiệm lại thi thể lần nữa thế nhưng còn chưa đến nơi đã phát hiện bên ngoài viện đứng đầy người. Không hiểu tại sao hạ nhân trong Mạnh phủ đều tập trung bên ngoài rồi.

Bước chân Tần Hoan khựng lại, Yến Trì cũng dừng lại theo, mấy thị vệ áo đen thấy thế liền tiến lên trước cung kính bẩm báo, "Điện hạ, Mạnh Đại nhân dẫn theo toàn bộ người của Mạnh phủ muốn thi hành gia pháp ngay trước quan tài của Nhị lão gia."

Yến Trì nhíu mày, còn Trịnh Bạch Thạch cũng có chút bất đắc dĩ.

Mạnh Châu muốn trừng phạt chính là chuyện mà phụ tử Mạnh Nguy bày mưu lừa tiền, cũng phải thôi, chuyện này bất kể xảy ra ở nhà nào thì cũng đều là rất quá đáng. Tần Hoan nhìn Yến Trì nói, "Nếu đã vậy thì để mai rồi quay lại."

Mạnh Châu đang tập hợp toàn bộ người trong Mạnh phủ, mà Mạnh Châu muốn thi hành gia pháp thì cũng là lẽ thường của con người mà thôi. Yến Trì thấy không tiện đuổi bọn họ đi, hiện tại mà xông vào thì cũng không ổn, chưa kể Tần Hoan là người lạ nên chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

Yến Trì gật đầu, "Vậy cũng được, mai ngươi lại đến đây."

Tần Hoan gật đầu, đang định xoay người rời đi thì đột nhiên trong viện lại vang lên một tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Tiếp theo đó là giọng nói của Mạnh Châu truyền ra, "Nhận sai hay không? Ngươi có nhận sai hay không?"

Mạnh Nguy vừa gào khóc vừa nói, "Ta không nhận! Đại bá, thi cốt phụ thân ta còn chưa lạnh mà người đã ở trước mặt ông ấy đối xử với ta như vậy? Số tiền đó là tiền phụ thân ta đáng phải nhận được, cũng là ta nên được! Dựa vào cái gì bắt ta phải nhận sai?"

"Nghiệp chướng! Chuyện cho đến bây giờ vẫn còn không biết hối cải à! Đừng nói phụ thân ngươi chết rồi, mà ngay cả ông ta còn sống thì Đại ca cũng sẽ đánh luôn cả ông ta. Phụ tử các ngươi lòng tham vô đáy lòng lang dạ sói, dám giở thủ đoạn như vậy đến lừa bịp người trong nhà mình. Ngươi có còn coi người một nhà này là người thân ruột thịt của ngươi nữa không?"

Tiếng mắng chửi này là của Mạnh Huy, ông ta vốn là người thô lỗ, lần này gào thét đến kinh thiên động địa, rõ ràng là muốn quét sạch toàn bộ thể diện của Mạnh Nguy trước mặt toàn bộ hạ nhân trong phủ.

Mạnh Nguy lại bị Mạnh Huy khơi dậy lòng không cam tâm, "Người một nhà? Phụ thân ta chính là do ông hại chết! Ông chính là hung thủ giết người! Vì sao ta phải coi ông như người một nhà? Nếu không có ông thì phụ thân ta cũng sẽ không làm như thế! Ông lại còn xúi giục Đại bá dùng gia pháp trừng phạt ta à? Tốt nhất ông và Đại bá đánh ta chết đi, nếu không ta nhất định sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh ông là hung thủ!"

Mạnh Nguy bị Mạnh Huy chửi mắng biến thành nghịch tử rắp tâm lừa bịp người trong nhà, mà Mạnh Nguy lại khăng khăng nói Mạnh Huy là hung thủ giết người. Nhưng vừa dứt lời, cũng không biết Mạnh Nguy nhận được cái gì, lập tức gào lên kêu đau!

Mạnh Châu giận dữ mắng, "Ngươi tên bất hiếu này, đến giờ vẫn còn dám nói lung tung vậy à! Tứ thúc là trưởng bối của ngươi, sao ngươi dám ăn nói vô lễ như thế? Nghịch tử bất hiếu! Gia huấn của Mạnh phủ ngươi học bỏ đi đâu hết rồi hả? Ngươi không nhận sai thì hôm nay, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi ghi nhớ thật kỹ..."

"Ta cứ không nhận đấy! Dựa vào cái gì mà bắt ta phải nhận? Toàn bộ trên dưới trong phủ, ngoại trừ ông ta thì còn có ai muốn hại phụ thân ta?"

Mạnh Nguy dùng hết sức để cãi lại, Mạnh Huy cũng nói, "Đại ca, ngươi thấy rồi đấy, tiểu tử này căn bản không biết hối cải. Đại ca giao cho ta đi, xem xem hôm nay ta có đánh chết nó không..."

Mỗi nhà đều có mỗi hoàn cảnh riêng, mấy người Tần Hoan không biết tình hình bên trong viện thế nhưng nghe được những câu này cũng khiến cho da đầu run lên.

Yến Trì lắc lắc đầu, là người đầu tiên xoay người rời đi, "Hiện giờ không còn sớm nữa, ta đưa ngươi về trước."

Lý Mục Vân cũng nói, "Ta cũng cần phải về Đại Lý Tự một chuyện."

Trịnh Bạch Thạch nói, "Vậy ta ở lại đây, xem xem Triển Dương có tìm ra cái gì hay không, sau đó bàn về chuyện mổ nghiệm với Mạnh Đại nhân. Nếu có thể để lần tới Cửu cô nương đến liền có thể mổ nghiệm thì chính là tốt nhất."

Yến Trì cũng thấy an bài như thế không tệ cho nên sau khi cáo từ cùng với Trịnh Bạch Thạch thì hắn dẫn theo Tần Hoan đi về phía cửa hông. Lý Mục Vân cũng đồng hành cùng 2 người, ông ta vừa đi vừa nói, "Cửu cô nương phân tích vụ án quả là cực kỳ chu đáo, không chỉ có như vậy mà những chi tiết nhỏ đều suy nghĩ hết sức vẹn toàn. Nếu như không biết thì còn tưởng Cửu cô nương là bổ đầu của phủ nha."

Tần Hoan nghe như vậy thì trong lòng phát lạnh, nhưng ngoài miệng lại nói, "Bình thường ta cũng thích đọc mấy sách truyện linh tinh, trên phố cũng có rất nhiều sách minh họa về những câu truyện kỳ lạ hoặc truyện điều tra vụ án, bọn họ viết về cuộc đời và trải nghiệm của những thanh thiên đại nhân nổi danh tiền triều. Mặc dù trong đó cũng có nhiều chỗ hơi khoa trương thế nhưng cũng có rất nhiều mô tả về quá trình thăm dò tỉ mỉ để phá án, từ đó đã cho ta không ít gợi ý."

Ánh mắt Lý Mục Vân hơi kinh ngạc, "Cửu cô nương lại thích đọc mấy sách như vậy hả?"

Tần Hoan cười nhạt, "Khiến Đại nhân chê cười rồi."

Lý Mục Vân nhìn Tần Hoan rồi thở dài, "Đáng tiếc Cửu cô nương không phải nam nhi."

Sự giảo hoạt chợt lóe lên trong mắt Tần Hoan rồi biến mất, "Là nam nhi thì sao chứ? Chẳng phải hiện tại ta đang làm chuyện của nam nhi sao?"

Lý Mục Vân còn đang sửng sốt sau đó liền cười vang lên, "Cửu cô nương nói đúng, ngược lại là ta kiến thức eo hẹp rồi, có phải nam nhi hay không thì cũng chẳng có gì quan trọng. Y thuật của Cửu cô nương có thể cứu sống người, lại có thể giải oan thay cho người chết, đúng thật là chẳng liên quan gì đến chuyện Cửu cô nương là nam hay nữ."

"Lý Đại nhân khen nhầm rồi." Tần Hoan cụp mắt xuống.

Yến Trì đi đằng trước, nghe thấy thế liền ngoái đầu lại nhìn giây lát. Hắn vốn tưởng rằng với ngữ khí 2 người như vậy thì Tần Hoan sẽ vui vẻ tiếp tục hàn huyên thêm mấy câu với Lý Mục Vân, nhưng khi hắn quay lại thì vừa đúng lúc bắt được sự lạnh lùng trong mắt Tần Hoan.

Yến Trì lập tức thu hồi lại ánh mắt, trong lòng thoáng nghi ngờ.

Lúc Tần Hoan ở Viên Châu chính vì nhìn thấy được tên của Lý Mục Vân nên mới đổi ý muốn đến thọ yến của Dụ Thân vương. Lúc ấy Yến Trì đã cảm thấy hơi kỳ quái rồi, nhưng sau đó Tần Hoan lại không hề thể hiện ra chút quan tâm nào đến Lý Mục Vân nên hắn tạm thời gạt bỏ suy nghĩ này xuống. Sau khi hồi kinh, Tần Hoan cũng không có gì khác lạ, nhưng vừa rồi hắn lại nhìn thấy được rõ ràng sự lạnh lùng trong mắt Tần Hoan, điều này cực kỳ khác biệt với thái độ đối nhân xử thế thường ngày của nàng.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Yến Trì hơi tối lại, cuối cùng thì nàng muốn hoàn thành tâm nguyện gì mà phải cần quyền lực lẫn cơ duyên?

Mấy người đi thẳng đến bên cửa hông, vừa đi đến gần đã gặp một nam tử áo xanh đi đến. Trong lòng nam tử kia ôm mấy cuộn tranh, suýt chút nữa thì va phải Yến Trì.

Nam tử ôm cuộn tranh lui về sau một bước, đỡ được kịp mấy cuộn tranh chuẩn bị rơi xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn mấy người Yến Trì. Lúc nhìn Yến Trì và Tần Hoan thì hắn còn hơi nghi hoặc, nhưng khi thấy Lý Mục Vân thì ánh mắt hắn hơi sáng lên, "Lý Đại nhân?"

Lý Mục Vân khẽ cười, "Ninh sư phụ, sao ngươi lại đến đây?"

Nói xong ông nhìn sang Yến Trì, "Đây là Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ."

Ninh Bất Dịch nghe thấy thế liền thi lễ với Yến Trì, "Bái kiến Thế tử Điện hạ, bái kiến Lý Đại nhân."

Yến Trì gật đầu, Ninh Bất Dịch vừa ngẩng đầu lên nhìn Lý Mục Vân rồi cười nói, "Năm ngoái ta đến Mạnh phủ vẽ mấy bức tranh, hiện giờ đã dán thành cuộn xong nên ta qua đây giao lại cho Mạnh Đại nhân."

Yến Trì quan sát Ninh Bất Dịch, Lý Mục Vân cũng nói, "Điện hạ, đây là Ninh sư phụ của họa quán Nhiễm Mặc trong kinh thành, cũng là họa sư nổi tiếng nhất kinh thành kiêm luôn ông chủ họa quán. Họa sư ở chỗ đó rất tài ba, các gia đình quý tộc trong thành nếu muốn vẽ tranh đều đến họa quán của hắn để tìm người. Phải rồi, Ninh sư phụ cũng thường xuyên vào cung vẽ tranh."

Được Lý Mục Vân giới thiệu như vậy, Ninh Bất Dịch vội vàng cúi người xuống nói, "Không dám!" Yến Trì gật đầu, Tần Hoan cũng đang quan sát hắn, hắn mặc bộ áo xanh thoải mái, dáng người thẳng như cây trúc, bàn tay hắn đang ôm cuộn tranh trông cũng thon dài trắng nõn, cộng thêm vẻ mặt ôn nhuận thì vừa nhìn đã thấy đúng dáng vẻ tiêu chuẩn của một văn nhân.

Lý Mục Vân lại nói, "Vụ án trước trong thành kia, sau khi kẻ gian tế bị điều tra ra cũng đã từng miêu tả dung mạo người cho hắn tiền với Ninh sư phụ, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không tìm được người. Ninh sư phụ mặc dù vẽ tranh cho những gia đình tôn quý thì thu tiền cực kỳ đắt đỏ thế nhưng khi hỗ trợ nha môn lại một đồng cũng không thu, Trịnh Đại nhân cũng cực kỳ quen thuộc với hắn."

Ninh Bất Dịch cực kỳ khiêm tốn liên tục cúi người, Yến Trì liền cười cười, "Ninh sư phụ nhất định là người trong lòng mang đại nghĩa."

Ninh Bất Dịch lại lập tức từ chối, "Không dám, không dám, tiểu nhân có kỹ năng vụng về, góp chút sức hỗ trợ cho phủ nha cũng là chuyện nên làm. Mà tiểu nhân cũng có chút muốn thụ giáo Trịnh Đại nhân cho nên càng không chối từ những việc nhân đức."

Lý Mục Vân cười ha hả, "Ninh sư phụ đừng nên khiêm tốn, Thế tử Điện hạ mới về kinh cho nên còn chưa biết, nhưng sau này đương nhiên sẽ biết đến thôi." Dứt lời ông lại nói tiếp, "Có điều hôm nay ngươi mang tranh đến chỉ sợ không tiện lắm."

Ninh Bất Dịch có vẻ khó hiểu, Lý Mục Vân lại cười khổ nói, "Chuyện trong Mạnh phủ ngươi cũng biết, hôm nay Mạnh Đại nhân đang nổi giận, mà Trịnh Đại nhân vẫn còn đang ở trong phủ, chỉ sợ còn rất nhiều việc phải làm nữa."

Đương nhiên Ninh Bất Dịch không biết mấy chi tiết này, thế nhưng nếu Lý Mục Vân nói như vậy thì đương nhiên không phải giả dối. Ninh Bất Dịch do dự giây lát, "Nếu đã như vậy thì để ngày khác rồi ta quay lại, tránh để ảnh hưởng đến chuyện của nha môn."

Nói xong Ninh Bất Dịch nghiêng người nhường lối, "Mời Điện hạ đi trước."

Yến Trì bước đi, Tần Hoan theo sau, lúc nàng đi vượt qua người Ninh Bất Dịch thì hắn nhìn nàng mấy cái theo bản năng. Vừa nhìn thấy thì hắn lập tức kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã cụp mắt xuống rồi không dám nhìn nhiều thêm nữa.

Yến Trì và Tần Hoan ra ngoài trước, Ninh Bất Dịch và Lý Mục Vân đi sau, đang trò chuyện về các bức vẽ trên tay Ninh Bất Dịch.

Ninh Bất Dịch nói, "Là hôm 8 tháng 12 đến vẽ, lúc ấy trong phủ tổ chức yến tiệc, Mạnh Đại nhân để cho bọn ta vẽ mấy bức tranh trong lúc thiết yến. Mấy vị lão gia và công tử cũng vẽ riêng, sau cùng vẽ thêm một tấm có toàn gia đình. Lúc ta mang tranh của Nhị lão gia đến trả thì thế nào cũng không thể ngờ được sẽ xảy ra chuyện thế này."

Lý Mục Vân cũng thở dài, "Loại chuyện này đương nhiên không thể dự liệu được rồi."

Ninh Bất Dịch gật đầu, "Phải, tranh vẽ Nhị lão gia vậy mà đã trở thành di vật rồi."

Lúc bọn họ nói xong thì Tần Hoan và Yến Trì cũng đã đi đến bên cạnh xe ngựa, Yến Trì quay lại nói mấy câu với Lý Mục Vân sau đó Lý Mục Vân và Ninh Bất Dịch cùng khom lung cung tiễn.

Trên xe ngựa, Tần Hoan nói, "Ban nãy nghe tiếng của Mạnh Huy, mặc dù trong lời này vẫn còn phẫn nộ thế nhưng từng câu từng chữ đều muốn nghiêm trị Mạnh Nguy, ngược lại khiến cho ta cảm thấy ông ta không phải hung thủ hại chết Mạnh Tân." Dứt lời Tần Hoan lại nói, "Mà hôm nay trên công đường, một người có biểu hiện thật sự nằm ngoài dự kiến của ta..."

Yến Trì chau mày, "Nàng nói là Nhị phu nhân?"

Lên xe ngựa rồi thì cả 2 ở trong không gian riêng, Yến Trì tùy ý vén vén một cọng tóc rơi xuống của Tần Hoan, sau đó nắm lấy tay nàng. Hôm nay Tần Hoan mặc nam trang, mặc dù đã khoác thêm áo choàng nhưng cũng không được mấy lớp váy áo rườm rà che chắn, nên quả nhiên hai bàn tay nàng cực kỳ lạnh lẽo.

Tần Hoan không ngờ Yến Trì cũng có suy nghĩ giống như nàng nên đáy mắt mới sáng lên, "Đúng vậy, dù gì Nhị phu nhân cũng là thê tử của Nhị lão gia, phu quân của chính mình chết mà bà còn không có chút đau buồn nào thì đã cực kỳ bất thường rồi. Mạnh Tân có 2 di nương, quan hệ giữa phu thê bọn họ vốn đã không tốt, bao nhiêu năm qua vốn đã không còn tình cảm gì, thế nhưng có vẻ như bà ta cũng không hề quan tâm đến Mạnh Nguy."

Yến Trì gật đầu, "Trước đây lúc lần đầu tiên vào Mạnh phủ ta đã phát hiện ra rồi, nhưng nhìn có vẻ như bà ta lễ Phật nên chúng ta cũng đều cho rằng bà ta là người xuất gia không quan tâm thế tục thôi. Nhưng hôm nay bà ta trên công đường, Mạnh Nguy và Mạnh Huy chửi bới náo loạn đến mức đó mà bà ta không có chút phản ứng nào, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy rất kỳ lạ."

Tần Hoan gật đầu, "Với người bình thường, mặc kệ có chán ghét hay lãnh đạm thế nào với phu quân thì chắc chắn cũng sẽ luôn luôn thương yêu nhi tử của mình."

Yến Trì gật đầu, "Nàng yên tâm, ta sẽ cho người đi điều tra chuyện này, ngoại trừ Nhị phu nhân thì toàn bộ mọi người đều phải điều tra. Nếu như Mạnh Tân bị người ta hại chết thì cũng có khi không phải do tranh giành gia sản, mà hiện tại chúng ta đang bị âm mưu của phụ tử Mạnh Nguy và gia sản Mạnh phủ bủa vây thành ra không nhìn được đến những chỗ khác."

Tần Hoan khẽ cười, "Cũng là chàng suy tính vẹn toàn."

Yến Trì ôm lấy Tần Hoan, "Chuyện vụ án đương nhiên là nàng suy tính chu đáo hơn ta." Dứt lời hắn lại nói, "Ngay cả Lý Đại nhân cũng khen ngợi nàng không dứt miệng, ông ta còn là Đại Lý Tự khanh đó."

Tần Hoan nghe vậy nhưng không trả lời luôn, Yến Trì cúi xuống nhìn nàng giây lát, "Nàng không thích Lý Đại nhân à?"

Tần Hoan biết không thể gạt được Yến Trì nên đơn giản nói, "Nghe nói trước đây chính là ông ta tố giác Thẩm Nghị Đại nhân, lúc ta chưa về kinh thì còn nghĩ xem ông ta là loại người gì. Hiện giờ gặp được người rồi, thật sự cũng không nhìn ra có chỗ nào không ổn, chỉ là..."

Yến Trì cười cười, "Ta hiểu ý của nàng, nếu như nàng không thích ông ta thì sau này tránh đi cũng được."

Tần Hoan lắc đầu, "Ta thích chuyện hình ngục, giống như lần này vậy, cũng không có gì mà phải tránh né cả. Không sao đâu, chuyện này chàng biết ta biết là được, dù sao ta cũng không thể hiện ra ngoài."

Yến Trì gật đầu, "Vậy cứ theo ý nàng thôi, không nhắc đến ông ta nữa! Còn Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương sau này cơ hội tiếp xúc với 2 người họ cũng không ít, nàng cảm thấy bọn họ thế nào?"

Nhắc đến 2 người này, Tần Hoan cực kỳ tán thành, "Thanh danh của Trịnh Đại nhân đã truyền ra ngoài, tiếp xúc mấy lần thì thấy ông ấy đối nhân xử thế có lễ độ, tương đối có tác phong của một quan văn. Trên công đường ông ta lại thiết diện vô tư, là một thanh thiên đại nhân, có thể nói không để phụ tiếng thơm rồi. Còn về Triển bổ đầu... mặc dù hắn không thích nói cười thế nhưng cũng nhìn ra được hắn cực kỳ yêu thích chức vị Bổ đầu này nên làm việc cực kỳ thận trọng tỉ mỉ. Trịnh Đại nhân lại cộng thêm hắn, dân chúng trong Lâm An thành thật đúng là có phúc."

Yến Trì chầm chập vuốt ve sống lưng Tần Hoan, nghe thấy thế liền nói, "Trịnh Đại nhân thì không nói, còn Triển Dương làm Bổ đầu là có chút duyên cớ."

Tần Hoan ngước mắt lên, "Nguyên nhân gì?"

Yến Trì nói tiếp, "Lúc trẻ hắn đã làm Bổ khoái, những năm qua lập được không ít công lao, cũng là Bổ đầu trẻ tuổi nhất Lâm An phủ. Những thứ này đều là bởi vì muội muội hắn."

Tần Hoan ngạc nhiên, "Muội muội hắn?"

Yến Trì gật đầu, "Muội muội hắn bị người ta sát hại vào lúc sát Tết, bao nhiêu năm nay vẫn chưa bắt được hung thủ."

Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Tần Hoan, cuối cùng nàng cũng đã nhớ ra, hôm đó nàng ra ngoài thành đi bái tế phụ mẫu Cửu tiểu thư đã nhìn thấy một bóng người cũng ở ven đường bái tế người thân rất lâu, người đó chính là Triển Dương!