Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 438: Yến tiệc xem mắt (1)



Rời khỏi Mạnh phủ, Tần Hoan ngồi trên xe ngựa chau mày, "Bên đó có điều tra ra được gì không?"

Vẻ mặt Yến Trì nghiêm trọng, "Trịnh Đại nhân phái người đến bờ hồ điều tra, phát hiện ở bên bờ đối diện cũng có xuất hiện dấu chân trên mặt bùn. Có điều bùn đất bên đó rất nông cho nên dấu chân không mấy rõ ràng. Nhưng mấy hôm nay bên bờ hồ đã bị điều tra qua rất nhiều lần, đủ để thấy được dấu chân này chỉ vừa mới lưu lại thôi."

Dứt lời hắn lại nói tiếp, "Dấu chân đó cũng đi về hướng viện của Tứ phòng và Tam phòng."

Tần Hoan chau mày, "Ta vừa ở chỗ Mạnh Dao, nhìn thấy tranh mà Ninh sư phụ vẽ cho Mạnh gia, nhìn có vẻ như không có gì nhưng vẫn nhìn ra được mẫu thuẫn giữa Nhị phòng và Tứ phòng. Còn nữa, đến giờ Nhị phu nhân vẫn không sinh con là bởi vì trước kia đã sẩy thai một lần làm tổn hại thân thể khiến cho không thể mang thai được nữa, về sau bà ta liền ở ẩn không ra ngoài."

"Sẩy thai?" Yến Trì chau mày, "Nàng nghi ngờ chuyện này cũng có nội tình gì à?"

Vẻ mặt Tần Hoan u ám, "Mặc dù hiện tại chứng cứ chỉ hướng về Tam phòng và Tứ phòng, nhưng chuyện của Nhị phu nhân bên này vẫn chưa điều tra ra được tin tức gì nên vẫn chưa thể hoàn toàn bài trừ hiềm nghi. Tuy chúng ta nói hung thủ chắc hẳn là nam tử, lại còn là nam tử biết võ công, nhưng cũng không đảm bảo là có người thông đồng."

Yến Trì gật đầu, "Việc này ta sẽ phái người đi điều tra."

Tần Hoan lấy được mấy tin tức này ở chỗ Mạnh Dao, sau đó không nói tiếp nữa mà lấy khăn lụa ra, bên trong khăn chính là mấy hạt nhỏ màu nâu còn chưa xác định được là gì. Tần Hoan nhìn nhìn rồi chau mày, "Mấy thứ này ta còn phải mang về suy nghĩ một chút, nếu như có thể biết được đây là cái gì thì chắc chắn rất nhanh sẽ có tiến triển."

Yến Trì thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng liền khẽ thở dài, "Được, nhưng nàng cũng đừng gây áp lực quá lớn cho bản thân, ngày nào nàng cũng phải vào cung xem bệnh cho Thái hậu nương nương, lại cộng thêm chuyện này nữa thì ta chỉ sợ nàng quá mức mệt mỏi."

Tần Hoan thu khăn tay lại rồi nở nụ cười, "Chữa bệnh cùng với nghiệm thi đều là chuyện mà ta yêu thích cho nên ta lại không thấy chút mệt mỏi nào. Chàng yên tâm, mấy chuyện ta làm này đều là không có gì vất vả cả, những chuyện khác đã có chàng và Trịnh Đại nhân đi làm rồi."

"Thân thể không vất vả, thế nhưng là nhọc lòng." Yến Trì cầm lấy tay Tần Hoan, đáy mắt có chút thương tiếc, "Nếu như không phải nàng giỏi những việc này, ta nhất định sẽ không để cho nàng nhúng tay vào."

Tần Hoan cười cười, "Chữa bệnh cho người sống, giải oan cho người chết, chẳng phải cũng là việc tích phúc tích đức hay sao?"

Yến Trì híp đôi mắt phượng, "Nếu so sánh với nàng thì người chết hay người sống cũng chẳng là gì cả."

Hắn vừa dứt lời thì Tần Hoan cảm thấy như trong mình khí huyết sục sôi, nàng lập tức cầm lấy tay hắn, "Đây là Lâm An, chuyện của người chết và người sống đều rất quan trọng."

Vẻ mặt Yến Trì khẽ buông lỏng rồi cười cười, trong lòng Tần Hoan cũng thầm thở phào. Nàng đương nhiên biết, mặc dù Yến Trì ở lại kinh thành có thể như cá gặp nước ở triều đình, thế nhưng Sóc Tây quân mới chính là nơi có cách sống mà hắn yêu thích và tuân theo!

Ở nơi đó, chỉ có giặc Nhung, kẻ thù và giết chóc, việc của người khác chẳng là gì cả.

Quay về Hầu phủ, Tần Hoan chào hỏi một tiếng với Hồ thị rồi lập tức trở về Tùng Phong viện, nàng đổ mấy hạt tròn màu nâu đậm trong khăn tay ra, sau đó lại bỏ vào trong nước rửa qua vài lần. Dù là như vậy vẫn không thể nào thay đổi được màu sắc của hạt tròn đó.

Yến Trì nói cái này trông như hạt giống thực vật, Tần Hoan rất muốn đồng tình nhưng nàng biết có rất nhiều loại hạt giống hoa và cây cảnh đều dài hơn cái này, thậm chí có rất nhiều dược liệu cũng như vậy. Rốt cuộc trên tay nàng là cái gì chứ?

"Tiểu thư các ngươi đang làm gì?"

Tần Hoan đang trầm tư, Tần Sương lại bước từ gian ngoài vào, hôm nay nàng đeo một đóa hoa thược dược bằng lụa, tóc đen bềnh bồng bởi vì đóa hoa này nên lập tức trông có phần tươi đẹp hẳn lên. Tần Hoan ngước mắt lên nhìn, đột nhiên phát hiện Tần Sương vậy mà lại có chút biến hóa. Lúc ở Cẩm Châu, Tần Sương có hơi mập mạp, nhưng hôm nay có vẻ như nàng gầy đi rồi. Hiện tại, đường cong khuôn mặt Tần Sương đã nhỏ nhắn mềm mại hơn, tính cách cũng nhã nhặn lịch sự hơn, giống như đã đổi thành một người khác vậy.

Đại Chu coi nữ tử nhỏ nhắn mềm mại làm tiêu chuẩn cái đẹp, thấy Tần Sương trở nên ôn nhuận dễ thương hơn thì trong lòng Tần Hoan không khỏi vui vẻ, dù sao cũng sắp phải gả cho người ta rồi. "Muội vừa trở về, cũng chưa làm gì cả. Bán Hạ, châm trà đi..."

Tần Hoan căn dặn một câu rồi đặt đĩa sứ chứa mấy hạt nhỏ không rõ là gì kia sang bên cạnh.

Tần Sương đi đến, liếc mắt nhìn thấy đĩa ở trước mặt Tần Hoan, "Ồ, đây là cái gì?"

Nói chưa hết câu nàng đã vươn tay ra lấy, Tần Hoan trơ mắt nhìn đầu ngón tay trắng nõn của Tần Sương vê vê mấy hạt nhỏ này giơ lên xem. Nàng do dự giây lát xong vẫn nói, "Hôm nay muội đi nghiệm tử thi, đây là thứ muội lấy từ trong bụng người chết ra."

Tần Sương lập tức sửng sốt, nàng nhảy dựng lên giống như con mèo bị giẫm phải đuôi rồi vung qua vung lại bàn tay vừa chạm vào mấy hạt nhỏ kia, "Cái gì cái gì? Đồ trong bụng người chết à? Vậy vì sao muội không cho ta biết sớm hơn?"

Nhìn nàng giật mình hoảng loạn, Tần Hoan không khỏi bật cười, "Động tác tỷ quá nhanh, muội còn chưa kịp nói gì cả."

Nói xong nàng cầm cả đĩa sứ lên quơ quơ, "Muội đã rửa nhiều lần rồi, tỷ yên tâm."

Tần Sương lấy khăn ra không ngừng chà xát ngón tay mình, vẻ mặt khổ sở, "Bảo sao hôm nay muội về muộn đến như vậy, hóa ra là đi nghiệm thi! Cái này dù có rửa thế nào chăng nữa thì cũng đã từng nằm trong bụng người chết đó, vừa rồi ta còn tưởng là muội muốn trồng hoa, định cùng nói chuyện này với muội nữa, kết quả, kết quả..."

Mặt Tần Sương đau khổ như muốn khóc, Tần Hoan chỉ sợ nàng thật sự khóc lên thì đành phải lôi nàng ngồi xuống, "Được rồi được rồi, cái này thật sự đã sạch sẽ lắm rồi, tỷ xem, chẳng phải ta cũng đang tùy tiện cầm trên tay sao?"

Tần Hoan đổ hạt nhỏ trên đĩa xuống lòng bàn tay mình, sau đó nàng khẽ nói, "Mấy thứ này liên quan đến oan tình của người chết, ta đang nghĩ đây là cái gì, nếu như nghĩ ra được thì có thể phá án được rồi."

Giọng Tần Hoan thần thần bí bí, nàng vừa dứt lời thì Bán Hạ đi đến khiến nàng lập tức không nói thêm nữa. Tần Sương thấy thế cũng bị câu nói này thu hút, vẻ mặt không còn sự chán ghét nữa, đợi đến khi Bán Hạ lui ra ngoài rồi Tần Sương mới nhìn Tần Hoan, "Muội nói thật sao? Đây là thứ có thể phá án à?"

Tần Hoan gật đầu, "Lừa tỷ làm gì, trong thành lại có án mạng mới rồi."

Tần Sương chớp chớp mắt, "Sẽ không phải... là vụ án trong Mạnh phủ chứ?"

Tần Hoan tiếp tục gật đầu, "Chính là vụ án trong Mạnh phủ..."

Tần Sương vẫn đang ghê tởm đồ lấy từ trong bụng người chết ra, nàng nhìn kỹ lòng bàn tay Tần Hoan, sau đó lại trợn mắt nhìn Tần Hoan, "Thôi được rồi, muội càng ngày càng ma quỷ, định dụ dỗ ta đây giúp muội tra án chứ gì. Mấy thứ này cực kỳ xui xẻo, một nữ nhi như muội mà cứ thường xuyên tiếp xúc với người chết thì sẽ dính phải tử khí, dù sao thì cũng phải kiêng dè một chút..."

Tần Hoan chỉ muốn nói nếu so sánh chuyện tiếp xúc với người chết thì bản thân nàng cũng đã chết qua một lần rồi, nhưng sợ nói vậy thì sẽ dọa Tần Sương nên cuối cùng lại không nói nữa, "Muội biết ý của tỷ, tỷ yên tâm, vừa rồi tỷ nói tỷ nghĩ rằng muội muốn trồng hoa?"

Tần Sương gật đầu, "Phải, đây không phải hạt giống hoa à?"

Tần Hoan ngồi ở bên cạnh Tần Sương rồi lắc đầu, "Còn chưa chắc, dựa vào hình dạng và màu sắc cũng như kích thước này, ngoại trừ hạt giống hoa thì có rất nhiều cỏ cây cũng có hạt giống như vậy, đa phần đều có thể làm dược liệu. Hiện tại ta không thể xác định được."

Tần Sương nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi đột nhiên nói, "Muội chờ một chút, ta đi lấy cho muội cái này!"

Nói xong nàng đứng dậy muốn đi, Tần Hoan liền hỏi, "Việc này không thể nói với người khác."

Nghe thấy câu này đột nhiên Tần Sương cảm giác được Tần Hoan đối xử với nàng rất thân cận, ngay cả chuyện bí mật này cũng nói cho nàng biết, bởi vậy nàng lập tức không còn chút sợ hãi với kiêng kị nào nữa. "Muội cứ yên tâm đi!" Nói xong liền chạy ra ngoài.

Tần Hoan thấy Tần Sương như vậy thì nở nụ cười càng sâu hơn, không biết Tần Sương muốn đi đâu.

Rất nhanh Tần Sương đã ôm một cái hộp nhỏ đến, nàng vừa vào cửa liền háo hức mở hộp ra cứ như hiến dâng báu vật vậy. Bên trong hộp là từng túi từng túi nhỏ, trên mỗi túi có dán giấy. Tần Hoan nhìn sang liền thấy có túi thì ghi 'Mẫu đơn', túi lại ghi 'Thược dược', 'Hoa nhài'...

Đáy mắt Tần Hoan hơi sáng lên, Tần Sương liền nói, "Qua Tết chính là mùa xuân rồi, trong viện ta có quá nhiều cây nhưng lại rất ít hoa, ta không thích như vậy cho nên mới định tự mình trồng hoa. Mấy hạt giống này là ta bảo Vãn Tình đến chỗ thợ thủ công trong phủ lấy về định đích thân ra trông ở trong viện. Muội mở ra nhìn rồi so sánh xem, xem có cái nào giống hay không?"

"Sao tỷ có thể thông minh như vậy!" Tần Hoan rất ít khi khen ngợi Tần Sương thông minh, nhưng hiện tại lời khen thật sự phát ra từ đáy lòng. Nàng lập tức mở từng túi từng túi hạt giống hoa ra rồi lần lượt so sánh!"

Tần Sương được khen ngợi thì đương nhiên cực kỳ hào hứng, nàng cũng cùng giúp đỡ Tần Hoan. Nhưng rất nhanh sự vui mừng trên mặt hai người tiêu biến hết, hạt giống hoa mẫu đơn không nhỏ như vậy, hạt hoa đỗ quyên lại nhỏ dài hơn, hạt thược dược màu sắc đậm hơn, hạt hoa nhài thì lại nhạt hơn... Cứ so sánh như vậy, cuối cùng vẫn không tìm ra được cái nào giống nhất.

"Đây... đây liệu có phải hạt giống hoa nhài không?"

Tần Sương hơi nghi ngờ, Tần Hoan lại lắc đầu, "Không phải, cái này trông có vẻ tròn hơn so với hạt hoa nhài."

"Vậy... vậy hạt thược dược thì sao?"

Tần Hoan biết dược lý cho nên cái nhìn cũng tinh tế tỉ mỉ hơn, nàng cẩn thận so sánh lại lần nữa nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu, "Những thợ thủ công này ở chỗ nào? Liệu có còn hạt giống hoa nào khác nữa không?"

Dù gì cũng không có việc khác để làm, cách so sánh hạt giống mà Tần Sương nói này kể ra cũng đơn giản nên Tần Hoan định đi xem thử.

Nói như vậy xong, Tần Sương liền đứng dậy, "Ta biết, ta dẫn muội đi!"

Hiện tại vẫn sớm, hai người khoác áo choàng lên, mỗi người dẫn theo hầu tì ra khỏi viện. Hạ nhân trong Hầu phủ rất nhiều, thợ thủ công cũng không ít, toàn bộ nô bộc đều ở trong viện hạ nhân ở phía Tây. Tần Hoan chưa bao giờ đến chỗ này. Thợ thủ công chuyên chăm sóc hoa cỏ trong phủ là một đôi phụ tử, nghe nói hai vị tiểu thư muốn đến lấy hạt giống hoa nên bọn họ liền lập tức dẫn hai người đến nhà kho.

"Cửu tiểu thư, chỗ này có 20-30 loại hạt giống cây hoa, không biết người muốn loại nào?"

Tần Hoan liền nói, "Để tự ta xem trước một chút..."

Hạt giống trong nhà kho đều không đánh dấu, Tần Hoan nhìn lướt qua một cái, đúng thật là có mấy loại tương tự với loại trong tay Tần Hoan, sau đó là giống hạt thược dược, hạt hoa nhài, nhưng nếu so sánh cẩn thận lại thì đúng là không giống. Lão thợ thủ công thấy thế liền nói, "Tiểu thư muốn loại nào?"

Tần Hoan khẽ cười, lấy hạt tròn trong tay áo ra, "Phiền ngươi giúp ta nhìn xem, đây là hạt giống hoa gì? Hạt này là người khác đưa cho ta, hôm nay ta không thấy có loại nào giống với nó cả."

Tần Hoan mở khăn tay ra, lão thợ thủ công thấy thế liền cười nói, "Cửu tiểu thư, đây là hạt giống hoa hồng leo, trước khi trồng phải ngâm qua nước. Có điều hạt của Cửu tiểu thư đã bị ngâm quá lâu rồi, Cửu tiểu thư chờ chút, lão nô đi lấy hạt mới cho người."

Nói xong ông lão lại đi vào một góc, lấy ra hạt giống hoa hồng leo mới ra.

Lấy ra rồi, Tần Hoan mới nhìn thấy được hình dáng và màu sắc ban đầu của hạt giống hoa hồng leo. So sánh với hạt Tần Hoan đang cầm trên tay thì hạt mà ông lão cầm đến có màu sắc nhạt hơn một chút, nàng không dám sơ suất, "Ngươi có nhìn nhầm không?"

Ông lão cười hề hề, "Cái này sao có thể nhận nhầm được? Lão nô đã trồng hoa cả một đời rồi, cho dù có nhắm mắt lại ngửi mùi cũng có thể nhận ra được. Trước khi trồng, hạt giống hoa phải ngâm nước thì mới có thể nảy mầm, còn hạt mà tiểu thư cầm trên tay kia đã ngâm quá lâu nên đã là hạt chết rồi. Nếu tiểu thư còn muốn trồng thì cứ lấy hạt mới về trồng đi."

Đương nhiên Tần Hoan tin tưởng lời nói của thợ thủ công đã trồng hoa cỏ mấy chục năm, vì thế nàng gật gật đầu, cũng thật sự cầm mấy loại hạt giống hoa khác nữa xong mới rời đi. Vừa ra khỏi viện của hạ nhân, Tần Sương liền vui vẻ nói, "Sao nào? Vẫn là nhờ có ta đưa ra chủ ý đi! Đây chẳng phải là đã tìm được rồi sao? Hoa hồng leo, thật sự là hạt giống hoa hồng leo, nhưng mà, sao lại bị người ta nuốt vào bụng chứ?"

Tần Hoan cũng đang nghĩ nghĩ vấn đề này, "Hạt giống hoa hồng leo có thể làm thuốc."

Tần Sương mở to mắt, "Dùng làm thuốc gì?"