Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 439: Yến tiệc xem mắt (2)



"Có thể thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng giảm đau, loại trừ phong thấp, còn có thể trị rối loạn kinh nguyệt của nữ tử..." Nói đến đây, Tần Hoan dừng chân lại, "Còn có thể chữa chứng phát ban lở loét trong miệng và hen suyễn."

Tần Sương không phát hiện ra sự khác thường của Tần Hoan, "Hạt giống hoa nho nhỏ này mà lại có nhiều công dụng như vậy?"

Tần Hoan khẽ nói, "Nếu chỉ đơn thuần ăn vào thì đương nhiên sẽ không có tác dụng chữa bệnh gì cả, phải phối hợp dùng chung với các vị thuốc khác nữa."

Tần Sương gật đầu, thấy Tần Hoan đột nhiên lâm vào trầm tư liền thấy hơi nghi hoặc, nàng thấy Tần Hoan bước đi chậm chạp mà không có ý định quay về, ngược lại còn đi vòng mấy bước vào trong vườn, như thế liền đi lên một con đường khác với ban nãy.

Ngay lúc này, Phục Linh lắp bắp, "Chỗ này là trước đây..."

Tần Sương dừng bước quay sang nhìn, thấy đây là một viện nhỏ đang đóng kín cửa, viện này nằm ở rìa Tây Bắc của phủ, rất âm u tĩnh mịch, có vẻ như vì lâu ngày không có người ở cho nên nhìn có chút thê lương. Tần Hoan hoàn hồn, nàng quay sang nhìn viện này giây lát, nhưng do trong lòng nàng mải suy nghĩ chuyện khác cho nên không để ý đến lời Phục Linh nói, nàng chỉ nhìn nhìn rồi quay người rời đi. Phục Linh đuổi theo, "Tiểu thư, viện này là trước đây khi còn nhỏ tiểu thư đã từng ở..."

Tần Hoan dừng chân lại, Phục Linh lại nói, "Từ lúc tiểu thư ra đời đến khi được 2 tuổi thì vẫn luôn ở đây, về sau lão ra mới chuyển ra ngoài ở riêng. Sau đó mỗi lần lão gia và phu nhân đến Hầu phủ thì lão gia vẫn thường hay dẫn tiểu thư đến chỗ này chơi."

Tần Hoan nhăn mày, nhìn 2 chữ 'Hạc Đinh' trên cửa viện thì nhất thời không biết phải thể hiện ra cảm xúc gì. Tần Sương ở bên cạnh đã cười rộ lên, "Xem muội kìa, ngày cả tiểu viện mình từng ở mà cũng quên mất."

Tần Hoan thản nhiên như không nói, "Có nhiều chuyện trước đây đích thực là không còn nhớ rõ nữa, huống hồ thấy những thứ này lại nhớ đến phụ mẫu." Nói xong Tần Hoan lắc đầu, "Đi thôi, nên quay về rồi."

Tần Sương nghe vậy lập tức không dám cười nữa mà chỉ lẳng lặng đi theo sau Tần Hoan về hướng Tùng Phong viện.

Đoàn người vừa đi, đằng sau vườn hoa ở cách đó không xa có 2 bóng người bước ra, Mặc Ý nghi hoặc nhìn theo hướng Tần Hoan rời đi rồi nói, "Tiểu thư, sao Cửu tiểu thư ngay cả tiểu viện khi còn bé mình từng ở cũng không nhớ rõ? Nghe nói hồi ở cc nàng ta bị tổn thương ở đầu, rốt cuộc là thật hay giả? Hơn nữa, trước đây lúc Cửu tiểu thư đến Hầu phủ vẫn còn muốn quay lại chỗ này ở nhưng lại không được phép mà."

Tần Triều Vũ biết rõ lời Mặc Ý nói, lúc trước Tần Hoan muốn quay lại tiểu viện của phụ thân đã từng ở, thế nhưng bởi vì chỗ này vị trí hơi khuất, Tần Thuật lo lắng cho nên mới để nàng ở trong Tùng Phong viện. Chính bởi thế nên lần này trở về Tần Hoan cũng trực tiếp đến Tùng Phong viện ở, nhưng ban nãy có vẻ như nàng không có bất cứ tình cảm quyến luyến gì với Hạc Đinh viện này cả. Tần Triều Vũ híp híp mắt, cảm thấy rất kỳ quái...

...

Hạt giống hoa hồng leo sẽ dùng vào việc gì?

Lúc Tần Hoan mải suy nghĩ thì cũng không thích người khác quấy rầy nên khi vừa trở về nàng đã ngồi lên giường nhỏ trước cửa sổ rồi lâm vào trầm tư.

Dáng vẻ này của nàng khiến cho Tần Sương không dám nhiều lời, nàng ngồi lại một lúc thấy không có gì thú vị cho nên liền quay về viện của mình.

Tần Hoan cầm hạt giống mới lấy về suy ngẫm cả nửa ngày, hạt giống này có thể có trong thuốc, nhưng hiện tại mùa đông giá rét, sẽ không có ai dùng thuốc thanh nhiệt cả. Như vậy chỉ còn lại bệnh phong thấp, bệnh rối loạn kinh nguyệt, và bệnh suyễn...

Nhưng chuyện này sao có thể chứ?

Nhắc đến bệnh suyễn trong đầu Tần Hoan liền hiện lên khuôn mặt của Mạnh Dao, nhưng nàng hoàn toàn không tin chuyện này có liên quan gì đến Mạnh Dao. Nếu loại trừ Mạnh Dao, thì toàn bộ Mạnh phủ chỉ còn lại Nhị phu nhân, Tứ phu nhân, và mấy vị nữ chủ nhân khác. Nhưng chỉ nữ chủ nhân còn chưa đủ, cần phải có người giúp đỡ nữa mới có thể giết người. Cứ tiếp tục nghĩ theo hướng đó, mọi nghi ngờ lại rơi lên trên người Mạnh Huy.

Lắc lắc đầu, Tần Hoan cảm thấy bản thân mình cứ suy nghĩ lung tung vô căn cứ như vậy thật sự không ổn, nàng lập tức cầm giấy bút lên viết một bức thư, viết rõ những gì mình mới phát hiện ra. Còn những việc khác, mấy người Yến Trì sẽ đi kiểm chứng.

Viết xong, Tần Hoan gọi Bạch Anh đến, "Giao thư này cho hắn."

Bạch Anh có phương pháp để liên lạc với Yến Trì, đến tối đã có chim ưng đưa thư đến trong hậu đường của Tùng Phong viện. Bạch Anh tháo thư ra, Tần Hoan đọc xong thì trong lòng cũng bình tĩnh lại.

Liền 2 ngày tiếp theo, Tần Hoan vẫn không thu được tin tức gì từ mp, nàng vẫn hàng ngày vào cung xem bệnh cho tahu như cũ, mà cũng mấy ngày này bệnh tình của tahu đã chuyển biến tốt đẹp hơn cho nên nàng đổi thành 2 ngày mới vào cung 1 lần. Đến ngày mùng 8, từ sáng sớm Hồ thị đã chuẩn bị để đến vah phủ dự tiệc. Vừa qua giờ Thìn, bốn tỷ muội Tần Hoan đã ăn mặc chỉnh tề chờ sẵn bên trong ntd.

Tần Triều Vũ vẫn mặc cả người váy áo đỏ quý giá chói mắt, cộng thêm áo choàng đỏ có thêu sợi bạc, trông như hoa mai rực rỡ kiêu hãnh trong tuyết, xinh đẹp động lòng người. Tần Hoan mặc váy xếp ly xanh nhạt thuần khiết thêu hoa nhài, bên ngoài khoác áo choàng màu xanh đậm, cố tình muốn để màu sắc trang phục của mình trông ảm đạm đi một chút.

Hồ thị bước vào thấy Tần Hoan ăn mặc như vậy liền mỉm cười gật đầu, sau đó bà nhìn sang Tần Tương, lại càng hài lòng.

Hôm nay Tần Tương là nhân vật chính, nàng mặc áo ngắn màu hồng nhạt, bên dưới mặc váy dài trắng còn bên ngoài là áo choàng xếp ly thêu hoa văn đỏ tươi. Cách ăn mặc của nàng không quý phái bức người như Tần Triều Vũ, cũng không thanh nhã giản dị như Tần Hoan nhưng lại cực kỳ thích hợp và tôn lên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của nàng. Từ xa nhìn lại, đúng là một khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của giai nhân miền Nam.

Tần Sương ở bên cạnh mặc dù không cố tình ăn mặc hóa trang như Tần Tương thế nhưng cũng vẫn có chút phong cách riêng. Nàng không cầu kỳ hoa lệ như Tần Triều Vũ và Tần Tương, cũng không dùng chiêu bài tao nhã thanh lịch như Tần Hoan, mà trên người nàng lại không biết dùng loại hương gì, mùi rất nhẹ nhàng nhưng lại quyến rũ, cộng thêm trên son môi tươi sáng khiến cho cả người cũng rất tươi tắn xinh đẹp, hoàn toàn khác với 3 người kia.

Hồ thị nhìn qua đám người, cảm thấy 4 tiểu cô nương đều đã cực kỳ xinh đẹp rồi, bà rất hài lòng dẫn theo 4 người ra khỏi cửa phủ.

Vũ An Hầu phủ nằm ở phía Đông phường Hưng An, khoảng cách cũng không quá xa, xe ngựa đi khoảng 2 khắc là đến. Nếu so với Trung Dũng Hầu phủ, có vẻ như Vũ An Hầu phủ nhỏ hơn một chút, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất danh gia vọng tộc. Vừa đến cửa phủ liền có người ra nghênh tiếp, chính là ma ma bên cạnh Vũ An Hầu phu nhân Tề thị.

Suốt dọc đường đi, Tần Tương luôn nhìn thẳng, cằm khẽ vươn, thể hiện rõ ràng phong phạm của quý nữ thế gia. Nàng ở Cẩm Châu vốn là được giáo dục cực kỳ tốt, quy củ lễ nghi đều vô cùng vẹn toàn, chẳng qua do ở Cẩm Châu nàng được nuông chiều quen rồi cho nên mặc dù nàng vô lễ thế nhưng cũng không có ai trách móc nàng nặng nề cả, còn đến kinh thành này rồi, những điều tốt đẹp mà nàng học được mới có đất dụng võ. Ma ma dẫn đường thỉnh thoảng quay đầu lại quan sát, đương nhiên nhìn nhiều nhất chính là Tần Tương, có vẻ như ma ma hết sức hài lòng nên cũng khích lệ Tần Tương mấy câu.

Tần Sương thì lúc còn ở Tần phủ Cẩm Châu thì không được giáo dục tốt như vậy, lại từ sớm đã không còn mẫu thân, về sau chỉ đi theo sau Tần Tương nên bị xúi giục thành chẳng ra gì, cũng may về sau nàng sửa đổi lại tính tình. Sau khi đến kinh thành nàng cũng cực kỳ chú ý đến quy củ, hiện tại mặc dù hành vi và khí chất không bì kịp được với Tần Tương thế nhưng do tính cách nàng hoạt bát nên trông dáng vẻ rất xinh đẹp và ngay thẳng.

Đi xuyên qua hành lang gấp khúc đầy hoa và cây cảnh sum suê, rất nhanh mọi người đã đến viện của Tống lão phu nhân. Lão phu nhân biết Hồ thị đến đây nên tự mình đến cửa đón tiếp. Hồ thị cười tiến lên hành lễ với lão phu nhân và Tề thị, sau đó mới đến lượt mấy người Tần Hoan. Tống lão phu nhân hiền từ nhìn mấy người, thấy hôm nay cách ăn mặc của Tần Tương xinh đẹp động lòng người thì nụ cười của bà càng không thể che hết được nữa rồi.

Hồ thị đỡ Tống lão phu nhân ngồi xuống, sau đó nghe bà nói, "Hôm nay ta đã mời đầu bếp của Túy Tiên lâu đến, còn mời cả họa sư nữa, để lát nữa bảo Mẫn Thanh dẫn ngươi và mấy đứa nhỏ đi dạo chơi một vòng trong vườn trước."

Hồ thị cười nói, "Ta đương nhiên đi chung với lão nhân gia người rồi, để mấy đứa nhỏ tự chơi với nhau đi."

Tống thị bĩu môi, "Lát nữa ta phải uống thuốc, sao có thể để cho ngươi đi theo được?" Nói xong bà nhìn Tần Hoan, "Hôm nay Cửu cô nương đến đây, sợ là lại phải làm phiền Cửu cô nương rồi..."

Tần Hoan tiến lên đáp lời, "Sao nói là làm phiền chứ, lát nữa Tần Hoan xem mạch cho lão phu nhân mới là chuyện nên làm, có điều con thấy sắc mặt lão phu nhân đã tốt lên đôi chút rồi."

Tề thị vội lên tiếng, "Y thuật Cửu cô nương thật sự là hết chỗ chê, mẫu thân dùng thuốc của cô nương xong thì thoải mái hơn nhiều."

Tống thị kéo tay Tần Hoan đến, còn Tề thị lại bảo mấy người Tần Triều Vũ ngồi xuống. Tần Hoan không muốn chậm trễ nên liền xem mạch cho Tống lão phu nhân ngay trong nội đường. Bởi vì mạch tượng đã có chuyển biến tốt đẹp, nhất thời khiến cho Tống lão phu nhân và Tề thị yên tâm.

Ngồi ở đây một hồi, nói về sự bận rộn ngày Tết xong Tống lão phu nhân lên tiếng, "Được rồi, bảo Mẫn Thanh dẫn mấy đưa đi dạo trong vườn đi, hoa mai đang nở rộ rồi, nếu còn không xem thì hoa rụng hết mất."

Tề thị nhỏ hơn Hồ thị 2 tuổi, tính tình cũng cực kỳ nhiệt tình hoạt bát, bởi vì bà quen biết với Tần Triều Vũ nên trực tiếp kéo lấy Tần Triều Vũ đi trước. Hồ thị chậm lại một bước rồi khẽ nói, "Lão phu nhân, đã an bài thế nào vậy?"

Tống thị cười nói, "Hôm nay Văn Nhi mời đồng nghiệp trong Tuần phòng doanh đến đây, đều là mấy tiểu tử trẻ tuổi, đứa nhỏ của nhà kia cũng trong số đó. Đợi lát nữa các ngươi lên trên tiểu lâu ngồi, Văn Nhi sẽ dẫn bọn họ qua đó, ngươi có thể nhìn xem thử, cũng để cho cô nương nhà ngươi nhìn xem. Ta đã tìm người thì nhất định sẽ không tệ."

Nói xong Tống thị khẽ cười, "Là người mặc áo xanh, đừng có nhận sai."

Văn Nhi trong miệng Tống lão phu nhân chính là Thế tử của Vũ An Hầu phủ Trần Chiêu Văn. Hồ thị vừa nghe thế cũng biết Trần Chiêu Văn cũng đã được dặn dò tốt rồi nên lập tức càng cảm thấy đáng tin cậy hơn, bà lại nói thêm vài câu cảm tạ nữa thì mới rời đi.

Tề thị dẫn theo đoàn người vào vườn của Hầu phủ, quả nhiên đi chưa được bao xa đã thấy một vườn mai. Hoa mai đỏ tươi lóa mắt sáng quắc cực kỳ tươi đẹp. Mặc dù ở đây không có tuyết thế nhưng vẫn là cảnh sắc mùa đông, Tề thị dẫn đoàn người đi qua lại bảo mỗi người bẻ một cành hoa mang đến cắm vào bình ở tiểu lâu cách đó không xa.

Tiểu lâu đó tên là Quan Nguyệt lâu, vừa nhìn đã biết đây là một nơi tuyệt nhất để ngắm vườn mai. Tề thị dẫn mọi người trực tiếp đi lên tầng 2, ở đây từ sớm đã có hạ nhân chuẩn bị xong trà bánh và lò sưởi, 4 phía cửa sổ đều mở ra một nửa nên trong phòng vừa ấm áp nhưng không bị ngột ngạt. Tề thị mở rộng cánh cửa hướng về phía vườn mai, nhất thời cả một vườn mai rộng lớn đều đập vào trong mắt.

Hồ thị khen ngợi, "Cũng là mấy người các ngươi biết hưởng thụ, trong phủ bọn ta cũng không có được cảnh đẹp đến như vậy."

Tề thị cười cười kéo Hồ thị ngồi xuống, "Ngươi đừng nói vậy, phủ nhà ngươi lầu các và nhà thủy tạ không ít, còn bọn ta chỉ có mỗi vườn mai này thôi. Hầu gia thích hoa mai cho nên chăm sóc khu vườn này rất cẩn thận, mùa đông nở hoa thì còn đẹp, chứ ngày thường trông lại như mấy gốc cây khô cực kỳ phổ thông."

Hồ thị và Tề thị lại nói đến mấy việc sinh hoạt gia đình hàng ngày, bốn người Tần Hoan đứng cạnh cửa sổ ngắm hoa mai, hôm nay Vũ An Hầu phủ chỉ mời người nhà Tần thị chính vì muốn giữ bí mật chuyện xem mắt, bởi vậy nên chỉ có những người ở đây mới biết hôm nay đến để làm gì.

Tần Triều Vũ đứng bên cạnh Tần Tương rồi chỉ về con đường nhỏ ở cách đó không xa, "Lát nữa sẽ có người đi từ bên kia đến, ngươi cứ nhìn thử xem có hợp ý mình hay không."

Nói đến đây, mặt Tần Tương liền ửng đỏ, nàng gật gật đầu, đôi mắt vừa hồi hộp vừa mong chờ nhìn về phía con đường nhỏ bên ngoài vườn mai. Tần Sương thấy nàng như vậy liền khẽ chọc ghẹo, "Lát nữa cũng đừng nhìn quá nhiều, người ta còn không biết chúng ta đến đây đâu."

Tần Tương đánh Tần Sương một cái, trên mặt lại càng xấu hổ và giận dữ, bình thường nàng hay ra vẻ già dặn thế nhưng hiện tại cũng có chút ấu trĩ. Nàng còn chưa biết Hồ thị nói là người của nhà nào, hiện tại trong lòng lại tràn đầy chờ đợi.