Giọng nói của Tần Tương tràn đầy không kiên nhẫn, Tần Sương thấy thế cũng không trì hoãn nữa mà trực tiếp lên tiếng, "Có phải tỷ không hề thích Tiết Thanh Sơn không?"
Tần Tương nghe thấy thế thì trên mặt như viết dòng chữ 'chứ còn gì nữa', sau đó lại cười lạnh nhìn sang Tần Hoan và Tần Sương, "Ngươi hỏi cái này làm gì? Một người chỉ là Tòng Thất phẩm Dực huy Phó úy, chẳng lẽ ta phải yêu thích hắn sao? Các ngươi là đến đây để xem trò cười của ta à?"
Tần Sương bất đắc dĩ, "Vì sao bọn ta phải đến xem trò cười của tỷ? Chuyện khác thì không nói, còn nếu như tỷ gả vào chỗ không tốt thì người bị ảnh hưởng đầu tiên chính là ta. Tỷ là đích nữ mà chỉ có thể gả cho Tòng Thất phẩm Dực huy Phó úy, còn như ta chắc chắn cũng không thể được như vậy rồi. Ta chỉ hy vọng tỷ gả đi rồi sẽ càng ngày càng tốt lên, chứ việc gì phải xem tỷ như trò cười?"
Tần Tương cười cười khinh khỉnh nhưng không nói câu nào, Tần Sương lại tiếp, "Nếu như tỷ không thích thì sao không nói một câu với Đại bá mẫu?"
Tần Tương nghe thấy thế thì hốc mắt lại hơi đỏ lên, nhưng vẫn chỉ mím chặt môi mà không nói thêm câu nào.
Đương nhiên nàng muốn nói, thế nhưng làm sao nàng dám? Nhìn dáng vẻ cực kỳ hài lòng về mối hôn sự này, ngay cả bà mối cũng đã đến cửa rồi, lúc xem mắt nàng không nói thì hiện tại càng không có cơ hội để nói nữa rồi.
Tần Sương cũng hiểu được là Tần Tương không dám, "Nhìn đi, tỷ rất khó mở lời, một khi đã như vậy thì sao không thử tiếp nhận chuyện này?"
Tần Tương nghe vậy còn đang định chau mày muốn nổi giận, nhưng Tần Sương lại nói, "Tỷ từ từ hẵng nói, trước tiên nghe ta phân tích đã!"
Lời Tần Tương sắp nói ra miệng vì thế mà bị chèn ép xuống, nàng quay đầu đi chỗ khác không nhìn Tần Sương nữa, dáng vẻ vừa tức giận buồn bực lại vừa tủi thân.
Tần Sương nói luôn, "Trước đây ta cũng đã nói với tỷ rồi thế nhưng tỷ hoàn toàn không nghe lọt tai, hiện tại đã đến nước này rồi thì tỷ cẩn thận suy nghĩ chút đi. Đại bá phụ và Đại bá mẫu đối xử với hai người không có phụ thân mẫu thân chúng ta như vậy đã tận trách nhiệm rồi, nơi kinh thành này khắp nơi nơi đều có quý nhân. Phụ thân chúng ta phạm tội nên ta và tỷ chính là nữ nhi của tội nhân, thân phận của chúng ta được xem là gì chứ? Hiện giờ dựa vào thanh danh của Đại bá phụ và Đại bá mẫu thì ít nhất người ta vẫn còn xem trọng chúng ta một chút, mà trước khi chúng ta đến kinh thành mẫu thân cũng đã từng căn dặn rồi, rằng chúng ta đến đây không chỉ để sống tốt hơn mà còn là để báo đáp Đại bá phụ và Đại bá mẫu. Đại bá phụ làm quan trong triều, là người có chức vị, ai chẳng hy vọng nữ nhi thân thích của mình được gả vào chỗ tốt, hơn nữa như vậy cũng tạo thêm cho Hầu phủ chút trợ giúp. Còn vì sao Đại bá mẫu lại chọn Tiết Thanh Sơn cho tỷ?"
Giọng nói Tần Sương cực kỳ thành khẩn, có tình có lý, mạch lạc rõ ràng.
"Thứ nhất, nhân phẩm của Tiết Thanh Sơn đã được Tống lão phu nhân và Đại bá mẫu cùng nhau kiểm chứng, trong chuyện thành thân thì gả cho người nào mới chính là điều quan trọng nhất. Đại bá mẫu thật sự muốn để cho nửa đời sau của tỷ được hạnh phúc, nếu như thật sự dùng thanh danh của Hầu phủ để gả tỷ cao một chút, vậy tỷ cho rằng bọn họ sẽ không biết chuyện của chúng ta ở Cẩm Châu sao? Đừng nói gì đến chuyện ở Cẩm Châu, những nhà đại môn đại hộ chắc chắn cũng sẽ có thể tra ra được chuyện ở núi Vân Vụ, đến lúc đó bọn họ sẽ nhìn tỷ bằng con mắt nào? Tỷ tình nguyện rơi nước mắt trong đại trạch hay là muốn vui vẻ hạnh phúc trong tiểu trạch? Thứ hai, nói trắng ra là bởi vì chuyện của phụ thân cho nên Đại bá mẫu mới không tìm đến mấy người nhân phẩm tốt mà có dòng dõi cao quý, cho nên hoàn cảnh của chúng ta bây giờ, không phải là chúng ta chọn người, mà chính là người khác tuyển chọn chúng ta..."
"Tỷ cảm thấy hiện tại chức vị của Tiết Thanh Sơn quá thấp, nhưng sau này vẫn còn có Hầu phủ, Hầu phủ sẽ làm chỗ dựa cho hắn, chẳng lẽ đến lúc đó hắn còn không thể thăng chức hay sao? Ngay cả Tứ ca cũng phải bắt đầu từ Tuần phòng doanh, còn Tam ca thì từ Ngự lâm quân, những vị trí này đều có lợi cho Hầu phủ, về sau tất cả mọi người sẽ ngày một tốt lên, sao tỷ lại chỉ có thể mãi cố chấp vào chuyện trước mắt vậy? Tỷ tìm một chỗ cao môn đại hộ, vừa vào cửa đã có sẵn 10 tiểu thiếp khác chờ tỷ, sau này còn có vô số thiếp thất tính kế tỷ, cuộc sống như vậy tỷ cảm thấy có tốt không?"
Tần Hoan nghe Tần Sương nói như vậy thì cũng thay đổi triệt để cách nhìn của mình đối với nàng ta. Một người trước đây suốt ngày đi theo sau lưng Tần Tương, còn bị Tần Tương sai khiến làm chuyện không ra gì. Vậy mà hiện giờ xem ra Tần Sương còn thông minh, thấu triệt sự đời hơn cả Tần Tương.
Tần Hoan âm thầm khen ngợi Tần Sương, còn vẻ mặt Tần Tương cũng khẽ thay đổi, thấy vậy ánh mắt Tần Sương cũng hơi sáng lên, "Tỷ cảm thấy ta nói có đúng không? Cuộc đời tỷ là chính tỷ trải qua, hiện tại Tiết Thanh Sơn không phải người đại phú đại quý là bởi vì phụ mẫu hắn không có chỗ nào lợi hại cả. Nhưng chỉ cần con người hắn có trí tiến thủ thì sau này chắc hẳn sẽ trở thành phú thành quý!"
Tần Hoan nghe đến đây cũng lên tiếng, "Hôm đó mặc dù chỉ quan sát hắn từ đằng xa nhưng ta cũng cảm thấy vị Tiết công tử kia tính cách khá trầm ổn. Lúc ấy Thế tử Vũ An Hầu dẫn đầu, những người khác đều phụ họa cười đùa theo hắn, chỉ riêng có Tiết Thanh Sơn là đứng bên cạnh nhìn. Trông thì giống như hắn cùng đi với Thế tử Vũ An Hầu nhưng lại cực kỳ tách biệt, không hề giống với mấy người đi theo nịnh bợ kia. Nếu như tỷ thật sự lo lắng thì ta và Tần Sương thay tỷ đi hỏi Đại bá mẫu một chuyến, xem hắn gia nhập Tuần phòng doanh năm nào, hoặc là thượng cấp đánh giá thế nào về hắn. Cứ hỏi kỹ càng một chút, chắc chắn sẽ khiến cho tỷ yên tâm."
Không nhắc đến Thế tử Vũ An Hầu thì thôi, vừa nhắc đến thì Tần Tương lại nhớ ra hình dáng của hắn ngày hôm đó.
Nàng bất giác mím môi, trong đầu cũng không xóa nhòa được dung mạo và khí chất hào hoa của Thế tử Vũ An Hầu. Bởi vì xuất thân mà ở hắn có sự cao sang cùng với ngạo mạn bẩm sinh, là thứ mà công tử nhà nghèo không bao giờ học được. Chờ cho Tiết Thanh Sơn đi đến được vị trí như hắn thì có biết bao nhiêu khó khăn chứ? Nghĩ đến đây sự chua xót và oán giận trong lòng Tần Tương lại dâng trào mạnh mẽ, vì sao, vì sao nàng không phải Tần Hoan? Vì sao nàng không phải Tần Triều Vũ? Vì sao nàng lại có một phụ thân làm nhiều việc ác như vậy?
Chưa bao giờ Tần Tương căm hận phụ thân đã chết của mình nhiều đến như vậy...
"Tự nhốt mình trong phòng rồi buồn bực tức giận, thay vì không yên lòng thì chi bằng làm chút gì đó đi. Nếu như Tiết Thanh Sơn kia thật sự không phải là loại người tầm thường như tỷ đang nghĩ thì chẳng lẽ trong lòng tỷ không dễ chịu hơn chút sao?"
Tần Hoan lại khuyên thêm một câu, Tần Sương thì cái gì nên nói đã nói cả rồi, nàng chỉ có thể nghĩ xem hiện tại Tần Tương có thể làm gì. Xuất thân của Tiết Thanh Sơn và gia thế của hắn đã là chuyện không thể thay đổi rồi, điều duy nhất có thể khiến cho Tần Tương ôm hy vọng chính là nhân phẩm của hắn rồi.
Tần Tương nhếch môi, vẻ mặt cũng nghi hoặc khinh khỉnh, Tần Hoan và Tần Sương đã nói hết lời rồi thế nhưng mãi mà Tần Tương lại không có phản ứng gì. Nhưng ngay tại lúc 2 người họ còn đang bối rối thì đột nhiên Tần Tương cụp mắt xuống cười khổ một cái, "Làm khó 2 người rồi, hiện tại còn có thể suy nghĩ nhiều cho ta như vậy. Đúng là trong lòng ta rất không thoải mái, nhưng mà ta cũng chẳng biết phải làm gì khác."
Tần Sương và Tần Hoan nhìn nhau, vẻ mặt cả hai đều buông lỏng.
Cho đến hiện tại Tần Tương vẫn mắt cao hơn đầu, lại càng đối địch ghen ghét với Tần Hoan. Nếu như nàng ta là người biết điều thì đương nhiên Tần Hoan cũng sẽ không đối xử lạnh lùng với nàng ta. Hiện tại cuối cùng thì thái độ của nàng ta đã chuyển biến tốt một chút, Tần Hoan thấy thế cũng vui lây, không cần nàng ta phải làm gì nhiều, chỉ cần đừng có phụ tấm lòng tốt của Tần Sương đã là tốt lắm rồi.
Tần Sương vui vẻ nói, "Ta còn tưởng rằng tỷ sẽ tức giận, tỷ nghe lọt tai những lời chúng ta nói thì tốt rồi. Hai ngày nay ta và Cửu muội muội sẽ đi thăm dò thêm chút tin tức về báo lại cho tỷ, tỷ phải tin tưởng Đại bá mẫu, bà ấy và Tống lão phu nhân chắc chắn sẽ không nhìn nhầm người."
Tần Tương vẫn đang cúi đầu, nhưng lại nguyện ý mở miệng nói chuyện, "Các ngươi có lòng rồi, nếu như hỏi được cái gì thì cứ đến nói cho ta biết đi." Dứt lời nàng lại đè thấp thanh âm, "Tính cách ta như vậy, các ngươi cũng đã biết rồi, phút chốc cũng không thay đổi kịp đâu. Dù sao từ giờ đến hôn lễ vẫn còn khá xa, ta phải cẩn thận suy nghĩ lại mới được."
Tần Sương quả thực không thể hài lòng hơn được nữa, "Được được được, tốt quá rồi, tỷ yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ đi hỏi thăm giúp tỷ. Nhưng tự bản thân tỷ cũng phải suy nghĩ cẩn thận, kỳ thật con người có đôi khi không quá câu nệ thì sẽ rất vui vẻ. Mấy thứ như gia thế, phú quý cũng chỉ là nhất thời mà thôi, chưa biết chừng đến lúc nào đó lại đột nhiên mất đi, chỉ có một người đối xử thật lòng với tỷ mới là vĩnh viễn tốt đẹp."
Tần Tương lắc đầu, "Hắn sẽ đối xử thật lòng với ta sao?"
Tần Sương gật đầu điên cuồng, Tần Hoan lại thờ ơ, "Sẽ, hắn là một quân nhân, còn tỷ là một tiểu thư khuê các biết lễ nghi phép tắc lại có dung mạo xinh đẹp. Sau này khi hắn nhìn thấy tỷ thì chắc chắn sẽ thích..."
Tần Hoan sẽ không khen ngợi người khác, còn Tần Tương nếu ngoại trừ tính cách không ổn ra thì dung mạo của nàng thật sự không tệ, mà Tiết Thanh Sơn có xuất thân là quân nhân, chắc chắn sẽ là một người thô kệch lỗ mãng. Hai người bọn họ, một là thô kệch chính trực, khí phách dũng cảm, còn một người thì xinh đẹp ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, bù trừ cho nhau cũng có thể ghép được thành đôi.
"Phải đó phải đó, tỷ xinh đẹp như vậy thì hắn sao có thể không thật lòng đối đãi tỷ chứ? Hơn nữa còn có Hầu phủ và chúng ta nữa, nếu hắn đối xử với tỷ không tốt thì chúng ta sẽ bảo Tam ca và Tứ ca đến đánh chết hắn!"
Tần Sương nói đến đây, ngay cả quả đấm cũng vung lên rồi. Tần Tương thấy thế thì khẽ xùy một tiếng, cuối cùng cũng nở nụ cười, nhưng nàng lại dụi dụi mắt, "Biết rồi biết rồi, các ngươi quay về đi, mắt ta lại sưng lên rồi, không giữ các ngươi lại nữa."
Tần Sương nghe thế cảm cứ như mình bị tạt gáo nước lạnh, nhưng khi nghĩ đến tính cách của Tần Tương thì lại thấy không có gì lạ cả, muốn thay đổi cũng không phải một sớm một chiều. Chính bản thân Tần Sương cũng là từng chút từng chút được Tần Hoan ảnh hưởng cho nên mới hồi tâm chuyển ý, nghĩ đến đây nàng mới không trách Tần Tương nữa mà chỉ dẫn Tần Hoan ra khỏi Phong Lâm viện.
"Thật sự là quá tốt rồi!" Trên mặt Tần Sương đều ngập tràn vui mừng, "Ta thấy ý của Đại bá mẫu, nếu như mối hôn nhân này thuận lợi thì sau khi khai xuân có thể định ngày, khoảng chừng đến mùa hè là có thể xuất giá. Haizz, ta và tỷ ấy lớn lên bên nhau, đến giờ thật sự có chút cảm giác không nói được thành lời, cực kỳ rầu rĩ. Sau này phải gả đi làm dâu cho người ta thì làm gì còn tình cảm thân thiết giữa tỷ muội thế này nữa chứ? Dần dần khi nhớ lại những lúc đấu võ mồm hay tức giận thì cũng đều có những cảm nhận khác rồi."
Tần Hoan không có huynh đệ tỷ muội, thế nhưng nhìn vẻ mặt đa sầu đa cảm kia của Tần Sương thì nàng đại khái cũng hiểu được tâm tình của Tần Sương. Vì thế nàng lại nói hai ba câu nữa với Tần Sương rằng sẽ hỏi thăm chuyện này chuyện kia giúp Tần Tương.
Tuyết rơi cả một ngày, đến tận lúc ăn cơm tối thì đôi mắt sưng đỏ của Tần Tương mới tiêu tan hết, gương mặt cũng hay cười hơn. Nếu so với vẻ trầm lặng hàng ngày thì nàng thế này thật sự là đã tốt lên rất nhiều. Tần Hoan thấy thế thì âm thầm liếc sang Tần Sương, cả hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ không phải ngày nào cũng ăn cơm cùng nhau, hôm nay bởi vì Tần Thuật, Tần Diễm và Tần Nghiệp đều về nhà sớm cho nên mới cùng tập trung lại một chỗ. Một bàn ăn cả gia đình đều hòa thuận vui vẻ, cũng chính là viên mãn rồi.
Cơm nước xong xuôi, đột nhiên Tần Thuật nói, "Hoan nha đầu, hôm nay con có gặp Thành vương không?"
Vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều nhìn Tần Hoan, nàng gật đầu, "Có, con gặp lúc ở Thọ Khang cung, có chuyện gì vậy?"
Trên mặt Tần Thuật có một nụ cười như không cười, mơ hồ lại có chút sảng khoái, nghe thấy thế liền khoát tay, "Không sao, chỉ hỏi đại thôi."
Sao có thể không có chuyện gì được chứ?
Tần Hoan ngạc nhiên, Tần Sương cũng mở to mắt chờ hóng chuyện. Tần Thuật thấy nhiều ánh mắt đổ dồn về mình như thế thì mới vừa cười vừa nói, "Thành vương này buổi sáng nghe thấy Hoan nha đầu và Phục Linh nói chuyện có nhắc đến vụ án của Mạnh phủ sau đó liền đến cáo trạng trước mặt Hoàng thượng. Hắn muốn tố giác Trịnh Đại nhân và Thái tử làm việc không tốt, đã vậy còn để lộ nội tình vụ án cho một tiểu nha đầu biết được. Nhưng hắn không biết, chuyện này Hoàng thượng và Trịnh Đại nhân cùng với mọi người đều biết rõ vì sao..."
Tần Diễm cười cười, "Cho nên Thành vương cáo trạng thất bại?"
Tần Thuật gật đầu, "Đương nhiên..."
Tần Thuật biết được là do Trịnh Bạch Thạch kể lại, chẳng cần nghĩ cũng có thể hình dung ra được sắc mặt của Thành vương lúc đó nên lập tức cảm thấy vui sướng!
Tần Sương và Tần Tương nghe thì liền ngơ ngẩn, mấy người gì mà Đại nhân Vương gia Thái tử này đều không có chút nào liên quan đến các nàng cả. Các nàng không những không biết mà còn không hiểu gì về những gì Tần Thuật vừa nói...
Hồ thị liền nói, "Nhắc mới nhớ, chiều nay đột nhiên Thái tử Điện hạ lại cho người tặng lễ vật đến đây."
Bà nói xong liền cực kỳ kiêu ngạo mà nhìn sang Tần Triều Vũ, "Tặng Vũ Nhi."
Tần Triều Vũ khẽ cười, mặc dù cực kỳ cố gắng kiềm chế vẻ mặt thế nhưng hai gò má đỏ ửng cũng đủ để tố giác tâm tình của nàng ta hiện tại. Tần Hoan nhìn vẻ mặt Tần Triều Vũ như vậy thì khẽ chau mày, chẳng lẽ Tần Triều Vũ hướng về Yến Triệt như vậy không chỉ đơn thuần là vì chức vị Thái tử phi à?
"Sắp đến Tết Nguyên tiêu rồi, cũng không biết đến lúc đó Hoàng hậu nương nương an bài thế nào."
Hồ thị nói xong thì Tần Triều Vũ cũng tiếp lời, "Mẫu thân yên tâm, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ không thay đổi chủ ý."
Hồ thị liếc nhìn Tần Thuật, Tần Triều Vũ lại nói tiếp, "Đến lúc đó, chúng ta chỉ cần dự tiệc là được rồi."
Hồ thị thấy Tần Triều Vũ tính toán kỹ càng như vậy thì bản thân cũng cực kỳ vui mừng, sau đó bà nhìn sang Tần Hoan, "Được rồi được rồi, Hoan nha đầu cũng là lần đầu tiên dự cung yến Tết Nguyên tiêu nhỉ, sáng mai ta lại bảo người đưa đến cho con mấy bộ y phục, tránh để thất lễ..."
Tần Hoan đang định nói không cần thì Tần Triều Vũ lại nhìn nàng rồi cười nói, "Phải đó, buổi cung yến lần này có khi hỉ sự của Cửu muội muội cũng được định ra ấy chứ..."