Triệu Thục Hoa nhìn Yến Triệt, ý cười trong mắt trở nên đông lạnh, "Một quân cờ khiến cho Thành vương té nhào, một quân cờ có thể lôi kéo thêm trợ lực cho chúng ta. Nếu như Thành vương muốn đánh chủ ý lên Tần Hoan thì con cứ để cho hắn toại nguyện, Thái hậu nương nương và Hoàng thượng cũng sẽ khiến cho hắn biết được suy nghĩ đó quá mức ngây thơ. Mà con bé họ Tần, một Hầu phủ không thể có 2 người ngáng chân nhau được, cho nên người mà sau này con bé sẽ gả, không ít thì nhiều chắc hẳn cũng phải có sức trợ giúp với Hầu phủ. Một khi đã trợ giúp Hầu phủ rồi thì chẳng phải cũng là có lợi cho chúng ta sao?"
Yến Triệt lại mím chặt môi, hắn không trả lời ngay chứng tỏ trong lòng hắn cũng không phải là cực kỳ tự nguyện.
Triệu Thục Hoa nhìn hắn giây lát rồi thở dài, "Triệt Nhi, con do dự à?"
Yến Triệt lập tức hoàn hồn, hắn lắc đầu kiên định, "Không phải, nhi thần không hề do dự."
Triệu Thục Hoa gật đầu hài lòng, "Tốt, tốt lắm, con chính là nam tử đầu đội trời chân đạp đất, trong lòng có rung động thì cũng là chuyện hoàn toàn bình thường. Hôm nay con có thể bị một người giống như Tần Hoan thu hút ánh mắt, thì sau này con còn có thể vì một người khác nữa mà phẫn nộ cáu giận. Cả đời này của con, bởi vì bản thân ở vị trí cao cho nên sẽ gặp được những nữ tử ưu tú muôn hình vạn trạng, những người này hoặc là có tài hoa hoặc là có tư sắc, lại hoặc là có gia tộc hiển hách, nếu không thì cũng là người có vận khí cực kỳ tốt. Nữ nhân con phải gặp sẽ có rất nhiều, con có thể tạm thời rối loạn tâm thần thế nhưng cũng không được quên đi sứ mệnh của bản thân mình. Suy tư trong lòng thì có thể đè nén xuống được, nhưng giang sơn Đại Chu lại chỉ có 1 cơ hội để đạt được, một khi bỏ qua rồi thì con và ta, còn cả muội muội con nữa cũng đều sẽ hóa thành xương cốt để làm nền cho vị trí tối thượng kia."
Mặt mày Yến Triệt buông lỏng, "Mẫu hậu, con hiểu, con hiểu rồi..."
Triệu Thục Hoa thở dài, khóe môi lại khẽ nở nụ cười, "Đương nhiên ta yên tâm về con, con là một đứa trẻ ngoan, từ bé đến lớn chưa từng khiến cho ta thất vọng. Ta biết con đường này rất khó đi, ta cũng biết rõ yêu cầu của ta khiến cho con đau khổ, nhưng để ngồi được lên vị trí kia thì cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Cho nên, ta vì con mà bỏ qua Bành Hoa Cảnh của nhà Vệ Quốc công để lựa chọn Triều Vũ của Tần gia. Nguyên do trong chuyện này hiện tại cũng không cần ta phải giải thích với con, sau này con sẽ hiểu được."
Yến Triệt nghe thấy Triệu Thục Hoa nói đến đây thì hơi sững sờ, vì sao bà lại lựa chọn Tần Triều Vũ chứ không phải Bành Hoa Cảnh? Bởi vì hiện tại trong tay hắn đã nắm giữ binh quyền của Triệu gia, điểm còn thiếu chính là quan văn trong triều để hỗ trợ duy trì. Mà nếu hiện tại lại tiếp tục lựa chọn Bành gia Vệ Quốc công thì lại quá mức chói mắt, nhất định sẽ khiến cho phụ hoàng bất mãn. Mà so sánh thì Tần Triều Vũ cao quý hòa nhã lại có danh xưng Đệ nhất tài nữ kinh thành, nàng là hình mẫu cho quý nữ trong kinh nên đương nhiên sẽ là người thích hợp nhất để trở thành mẫu nghi thiên hạ sau này. Thêm một điều càng đáng quý nữa là từ sớm Trung Dũng Hầu phủ đã lựa chọn đứng về phía hắn rồi.
Ngay từ sớm Yến Triệt đã nghĩ đến nguyên do sâu xa của những chuyện này, nhưng chẳng lẽ ngoài ra thì không còn lý do nào nữa khác hay sao?
Yến Triệt nhìn Triệu Thục Hoa, Triệu Thục Hoa lại càng không cần phải nhiều lời nữa, "Sau này con sẽ biết thôi." Dứt lời bà lại nói tiếp, "Nếu có thời gian thì nên đi gặp Triều Vũ nhiều một chút, nếu không thì cho người tặng lễ vật đến cũng được."
Yến Triệt lập tức gật đầu, "Vâng, nhi thần hiểu rồi..."
Thấy Yến Triệt đã phục hồi lại tinh thần, Triệu Thục Hoa lại nở nụ cười thoải mái, sau đó nhắc đến chuyện tuyết đã rơi nhiều ngày nay, "Nếu tuyết cứ tiếp tục rơi thế này thì ta sẽ khiến cho cung yến Tết Nguyên tiêu càng thú vị hơn chút. Con có ý kiến gì vui vui không?"
Đề tài được thay đổi nên đương nhiên Yến Triệt cũng trở nên thoải mái đôi chút, Triệu Thục Hoa nhìn gương mặt còn trẻ tuổi mà đã có chút thâm trầm già dặn của Yến Triệt thì hơi đau lòng, nhưng bà cũng chẳng còn cách nào khác cả, chỉ có thể mang tất cả những gì mình có được mà dạy dỗ hắn mà thôi. Bản thân bà cũng không dám đi sai bất cứ nước cờ nào, cũng không thể khiến cho hắn có bất cứ sự lưỡng lự hay chủ quan nào cả. Chỉ có như vậy thì vị trí kia mới có thể an toàn rơi lên trên tay hắn, mà bà cũng đã đợi cái ngày đó cả nửa đời người rồi.
...
Lúc quay về Hầu phủ thì thời gian đã không còn sớm nữa, Tần Hoan vừa đến Tùng Phong viện thì Tần Sương liền mặt ủ mày chau bước đến, "Cuối cùng thì muội cũng đã quay về rồi, ngày hôm nay thật dài quá mà..."
Tuyết bên ngoài vẫn bay lả tả, mà cả đêm qua tuyết rơi đã khiến cho toàn bộ viện này phủ màu trắng xóa. Trên người Tần Hoan vẫn mang theo khí lạnh, nghe xong nàng phải hơ lửa một lúc rồi mới trả lời, "Hôm nay Thái hậu nương nương giữ muội lại uống trà, có chuyện gì thế?"
Nghe đến đây Tần Sương mặt mày Tần Sương vẫn còn nhăn nhó mà ngồi xuống, thế nhưng nàng lại mím chặt môi mà không nói gì cả. Tần Hoan nhìn nhìn Phục Linh, Phục Linh lập tức dắt theo Bạch Anh và mấy tiểu nha đầu kia ra ngoài.
Thấy thế Tần Sương mới thở dài, "Muội có biết không, hôm nay đã có bà mối đến lấy bát tự của Ngũ tỷ tỷ, có vẻ như là muốn chuẩn bị tính toán bát tự sau đó mới ra quyết định."
Tần Hoan không hề ngoài ý muốn, "Từ hôm xem mắt đến nay đã mấy ngày rồi, Tống lão phu nhân đã thu xếp như vậy thì đương nhiên chính là đã chuẩn bị xong rồi. Hiện tại nhà trai qua đây cũng không có gì lạ cả, nhưng sao tỷ tỷ lại không vui như vậy?"
"Không phải là ta không vui, mà là Tần Tương không vui." Giọng nói Tần Sương vừa buồn rầu vừa bất đắc dĩ, "Chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến ta, lại cũng không đến lượt ta phải buồn phiền, là tỷ ta không vui thôi."
Tần Hoan lại nhớ đến Tần Tương ngày hôm đó ở Vũ An Hầu phủ, mặc dù lúc đó nàng ta còn không nói gì thế nhưng có thể nhìn ra nàng ta cực kỳ bất mãn với lần xem mắt này. Mà dựa vào tính cách mắt cao hơn đầu của Tần Tương thì làm sao có thể vừa ý người đó được chứ?
"Vậy tỷ định làm gì? Kỳ thật muội cũng không thấy gì ngạc nhiên cả, hôm đó tỷ cũng thấy rồi đó, vị công tử đó không phải ngọc thụ lâm phong, nhìn khí chất cũng không phải là người đại phú đại quý. Dựa vào tính tình của Tần Tương thì làm sao tỷ ấy có thể hài lòng được?"
Tần Sương liên tục cười khổ, "Nói chỉ là nói thôi, trong phủ này người khác thì không hiểu tỷ ấy, nhưng chẳng lẽ chúng ta còn không hiểu sao? Chúng ta cùng nhau đi từ Cẩm Châu đến đây, tỷ ấy có tính tình gì chẳng phải chúng ta đều hiểu quá rõ ràng rồi sao!"
Tần Sương có vẻ như cực kỳ đau buồn, nói xong liền đứng lên đi tới đi lui, "Hôm nay bà mối đến lấy bát tự vốn là chuyện mừng, trước mặt Đại bá mẫu thì tỷ ấy thể hiện ra mình cực kỳ ngại ngùng, đều mang phong thái yêu kiều của một nữ nhân gia. Thế nhưng khi trở về viện của mình tỷ ấy liền như biến thành người khác, còn nổi giận cả với Vãn Hà và Tú Chi, thậm chí còn đánh cả Vãn Hà nữa. Muội thử nghĩ xem, Vãn Hà và Tú Chi đều là người theo tỷ ấy từ Cẩm Châu đến đây, là người thân cận nhất của tỷ ấy, hiện tại tỷ ấy mới chỉ bất mãn thôi mà đã trút giận lên đầu người ta như vậy rồi, sau này ngay cả người bên cạnh mình mà cũng không còn trung thành nữa thì tỷ ấy phải sống thế nào đây?"
Tần Hoan thở dài rồi đặt ly trà xuống, "Những lời này tỷ đã nói với tỷ ấy chưa?"
Tần Sương lắc đầu, "Ta còn chưa nói gì, chỉ sợ tỷ ấy nghe không vào. Còn nữa, ta sợ nói ra rồi thì kết quả hoàn toàn ngược lại, càng khiến cho tỷ ấy gây ra chuyện gì khác nữa."
Nói xong Tần Sương lại tiến sát đến Tần Hoan rồi thì thầm, "Chỗ này là kinh thành, là Hầu phủ, chuyện khác thì không nói, Đại bá phụ và Đại bá mẫu nếu biết được chắc chắn sẽ không tha thứ cho tỷ ấy. Còn nữa, một khi chuyện này làm náo loạn lên rồi thì nhất định sẽ 1 truyền 10, 10 truyền 100, đến lúc đó đừng nói tìm phu quân mà có khi ngay cả gia yến của những nhà khác thôi tỷ ấy cũng không có tư cách đến rồi. Mẫu thân để tỷ ấy đến kinh thành chính là để cho tỷ ấy tìm được người tốt gả đến chứ không phải để tỷ ấy đi chịu tội. Ta đã hiểu được rõ ràng thế nhưng lại không biết phải nói ra thế nào, cho nên mới đến tìm muội."
Tần Hoan nhìn Tần Sương giây lát, thấy nàng ta là thật lòng lo lắng cho Tần Tương nên mới lên tiếng, "Không ai muốn đến kinh thành để chịu tội, cũng không ai muốn bản thân mình gả đến chỗ không tốt cả, nhưng muội và tỷ sao lại không có suy nghĩ giống như Tần Tương? Do tham vọng của tỷ ta rất cao, sự việc xảy ra ở núi Vân Vụ Viên Châu kia cũng không khiến cho tỷ ấy ghi nhớ trong lòng, cho dù chúng ta lo lắng cho tỷ ấy nhưng tỷ ấy lại không hề cảm kích. Một người như vậy, muội thật sự không còn cách nào cả."
Tần Sương nôn nóng ngồi sát bên cạnh Tần Hoan rồi kéo kéo cánh tay nàng, "Đừng mà đừng mà, muội là người thông minh nhất cho nên ta mới đến tìm muội để thương lượng xem xem phải khuyên tỷ ấy thế nào. Mối hôn sự này tốt xấu gì thì cũng xem như đã định ra rồi, nếu như bây giờ tỷ ấy thật sự náo loạn đến tận cùng thì chắc chắn tỷ ấy sẽ không còn tương lai nữa..."
Tần Hoan chỉ có thể thở dài, dù sao thì Tần Sương cũng lớn lên từ nhỏ cùng với Tần Tương cho nên nàng mới không đành lòng nhìn Tần Tương hồ đồ.
Nể tình Tần Sương như vậy, Tần Hoan trầm tư giây lát sau đó mới ngước lên nhìn Tần Sương, "Tỷ có biết bên nhà trai là ai không?"
Tần Sương gật đầu, "Ta nghe được từ chỗ Đại bá mẫu một ít, hắn là người kinh thành, phụ thân hắn cũng là một võ tướng nhưng chỉ làm đến Ngũ phẩm mà thôi, sau này bị thương cho nên mới từ quan về nhà, hiện tại vẫn nhận tiền trợ cấp từ triều đình. Hắn là độc đinh trong nhà, hiện tại mới chỉ làm đến chức Tòng Thất phẩm Dực huy Phó úy. À, ta còn biết năm nay hắn 22 tuổi, họ Tiết, hình như tên là Tiết Thanh Sơn. Đúng rồi, là Tiết Thanh Sơn..."
"Tiết Thanh Sơn..." Tần Hoan khẽ lặp lại, "Đây có phải là Thanh Sơn trong thanh sơn chí nguyện không?"
Tần Sương gật đầu, "Đúng vậy, bà mối chính là do Tống lão phu nhân mời đến, cực kỳ riêng tư, hôm nay đã nói gần hết tình hình của nhà bên kia cho chúng ta rồi. Nói rằng nhà đó lão gia và phu nhân cực kỳ dễ sống chung, phu nhân còn có tính cách cực kỳ thoải mái, vừa nghe nói có thể cưới cô nương Tần gia về liền cười đến mức không khép được miệng. Hôm nay bà ấy còn cho người mang một miếng ngọc bội đến, nói là phu nhân tặng tín vật cho con dâu."
Tần Hoan nheo mắt, "Tống lão phu nhân có thể nhìn trúng Tiết Thanh Sơn chứng tỏ bà ấy đã biết người nhà hắn không tệ rồi, cộng thêm lời của bà mối nữa thì chắc hẳn sẽ là đúng. Điểm này chính là chỗ tốt của Tiết Thanh Sơn, mặc dù trước mắt hắn chỉ là Tòng Thất phẩm thế nhưng tuổi hắn vẫn còn trẻ, bối cảnh trong nhà cũng không giàu có sung túc gì cho nên có thể được mối hôn sự như vậy đã là cực kỳ tốt rồi." Nói xong Tần Hoan lại thở dài, "Ta vốn định nghĩ cách để Tần Tương suy xét đến những chỗ tốt này của Tiết Thanh Sơn, nhưng những thứ mà chúng ta nghĩ đến này chưa chắc đã lọt vào mắt tỷ ấy."
Tần Sương cười khổ, "Đúng là như vậy, cho nên ta mới lo lắng đó."
Tần Hoan hơi mím môi, nghĩ nghĩ rồi nói, "Hay là hiện giờ bọn ta cùng đến đó thử?"
Tần Sương lập tức gật đầu, "Được được được, chúng ta cùng đi..."
Tần Hoan có hơi bất đắc dĩ, thế nhưng nếu Tần Tương thật sự không vượt qua được, hoặc gây ra chuyện gì thì cũng không phải mong muốn của nàng. Lại cộng thêm Tần Sương nhiệt tình như vậy rồi nàng lại càng không thể khước từ nữa được nữa, đành phải đi theo Tần Sương ra khỏi Tùng Phong viện.
Viện mà Tần Tương ở gọi là Phong Lâm viện, đây là lần đầu tiên Tần Hoan bước đến.
Vừa đi đến cửa thì đã nhìn thấy Vãn Hà và Tú Chi đứng canh gác ở bên ngoài, còn mấy tiểu tỳ khác thì không thấy bóng dáng đâu. Trời lạnh giá thế này, không biết Vãn Hà và Tú Chi đã đứng ở bên ngoài bao nhiêu lâu rồi, nhìn cánh môi hai người đều đã đông lạnh đến mức thâm tím trắng bệch ra rồi.
Thấy Tần Hoan và Tần Sương đến đây, hai người lập tức tiến đến hành lễ.
Tần Sương liền nói, "Tiểu thư các ngươi đâu..."
Vãn Hà và Tú Chi liếc nhau, trên mặt đều có nét khó xử, đang trong lúc do dự thì cửa phòng lại mở ra, vẻ mặt Tần Tương không hề tốt lắm, đôi mắt ửng đo như vừa mới khóc xong. Nàng nhìn Tần Hoan và Tần Sương cùng đến thì lại hất hàm, không muốn bản thân mình lộ ra bất cứ sự yếu thế nào, "Các ngươi đến đây làm gì?"
Tần Sương cười nói, "Hôm nay tuyết rơi nhiều, nghe nói chỗ này của tỷ cảnh sắc đẹp nhất cho nên bọn ta đến ngồi chơi một lúc."
Cảnh trí ở chỗ này của Tần Tương không khác gì nhiều so với trong viện của Tần Hoan và Tần Sương, nhưng Tần Sương đã nói vậy thì Tần Tương mím môi một cái rồi xoay người vào trong, "Vào đi..."
Vãn Hà và Tú Chi liếc mắt nhìn nhau một lúc, sau đó mới dẫn hai người Tần Sương vào trong phòng.
Vừa vào trong thì thấy trên mặt sàn đầy những vệt nước cùng những mảnh vỡ gốm sứ còn chưa thu dọn, Tần Hoan có nhìn thì cũng chỉ coi như không thấy mà thôi, nàng lẳng lặng đi theo Tần Sương vào trong buồng sưởi. Tần Tương đoan đoan chính chính ngồi tựa vào tay ghế, còn Tần Hoan và Tần Sương đều ngồi xuống bên cạnh. Tần Sương do dự giây lát, thế nhưng vẫn không thể chủ động lên tiếng.
Tần Tương nhìn hai người, "Muốn nói gì thì nói đi..."