Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 457: Không được vào cung (3)



Phục Linh cảm thấy vẻ mặt Tần Hoan có chút không bình thường nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể để cho xe ngựa dừng lại trước cửa Tần trạch. Phục Linh tự mình cầm dù che cho Tần Hoan đi lên con đường không một bóng người.

Phường Thường Lạc chính là nơi tập trung nhiều quý tộc cư trú ở phía Tây, từng tòa dinh thự xây dựng liền kề nhau, người sinh sống bên trong cũng không phú thì quý. Chính vì thế nên mấy con hẻm ở xung quanh đây đều cực kỳ yên tĩnh, đi dọc theo con hẻm nhỏ này thẳng đến phía trước, những dấu chân cũ đã bị tuyết bao phủ, chỉ còn thấy lại một chút dấu vết mờ nhạt. Tần Hoan lẳng lặng không nói gì, Phục Linh nhìn vẻ mặt Tần Hoan nhiều lần cuối cùng không nhịn được nữa.

"Tiểu thư, người làm sao vậy?"

Tần Hoan nghe xong liền lắc đầu, "Chỉ là đột nhiên nhớ lại chút chuyện xưa thôi."

Phục Linh chỉ cho rằng Tần Hoan nghĩ đến phụ mẫu của Cửu tiểu thư liền nói, "Tiểu thư đã trở về kinh thành rồi nên sẽ không tránh khỏi nhớ lại chuyện xưa. Tiểu thư nghe Mạnh tiểu thư nói nên mới nhớ đến lão gia và phu nhân?

Mặc dù hỏi như vậy nhưng Phục Linh vẫn có chút khó hiểu, Mạnh Dao hôm nay chẳng liên quan gì đến Tần trạch năm xưa cả. Lúc phu thê Tần Dật còn sống, có thể nói Tần Hoan chính là một tiểu thư quý tộc mà hài tử nhà bình thường phải hâm mộ, chỉ là hiện tại đều không như vậy nữa.

Tần Hoan bước đi rất chậm, nghe thấy thế chỉ lắc đầu mà không nói gì. Phục Linh thở dài xong cũng không hỏi lại nữa mà chỉ đi cùng Tần Hoan từ cổng Tần trạch đến tận cuối phố. Nhìn thấy đi xa như vậy rồi Phục Linh liền nói, "Tiểu thư có mệt không? Chúng ta quay về thôi, hôm nay không biết Hàn bá và Nhị bảo có làm món gì ngon không..."

Tần Hoan lắc đầu, "Cứ đi tiếp đi..."

Nói xong nàng đã đi đến góc rẽ, Phục Linh không còn cách nào khác đành phải tiếp tục cùng đi. Đi qua một con phố, Phục Linh liền không nhận ra đây là đâu, thấy Tần Hoan không nói gì thì cũng chỉ biết đi theo. Con hẻm bên cạnh hẻm Đồng Tiền cũng nhỏ nhắn yên tĩnh giống vậy, vết chân trên đường cực kỳ thưa thớt. Đột nhiên có vài vị vú già bước ra từ bên cửa hông của một căn nhà, bọn họ nhìn Tần Hoan vài cái rồi lập tức rời khỏi. Trời lạnh như vậy, dù là ai thì cũng sẽ không ở lâu trên phố, rất nhanh Tần Hoan đã lại đi đến một lối rẽ khác.

Đã đi qua hai con đường, Phục Linh cũng thấy hơi mệt mỏi chứ đừng nói là Tần Hoan, nhưng xem ý tứ của Tần Hoan thì vẫn còn phải đi thêm một con phố nữa. Lần này Phục Linh lại không nói gì nữa, bởi vì nàng phát hiện ra cả người Tần Hoan đều toát ra vẻ càng lúc càng bi thương.

Phục Linh chắc chắn Tần Hoan nhất định là nghĩ đến phụ mẫu đã chết nên trên mặt nàng cũng có chút bi thương. Hai người tiếp tục đi thêm nửa khắc nữa thì đột nhiên Tần Hoan dừng chân lại.

Hành động này khiến cho Phục Linh hơi kinh ngạc, còn tưởng rằng cuối cùng Tần Hoan đã muốn về, nhưng khi ngẩng đầu lên lại chỉ nhìn thấy một phủ đệ bỏ hoang. Những tòa phủ đệ khác ở xung quanh đây, mặc dù không cao sang khí thế như Trung Dũng Hầu phủ thế nhưng ít nhất cũng là tường trắng ngói xám, tĩnh lặng mà cao quý. Còn phủ đệ ở trước mặt Tần Hoan đây lại cực kỳ đổ nát hoang tàn.

Màu sơn đỏ trên cửa lớn đã loang lổ, bên cạnh cửa mạng nhện giăng đầy, tấm bảng vốn nên viết tên của chủ nhân tòa nhà thì đã không cánh mà bay, hiện tại trước cửa trống rỗng tạo nên quang cảnh tiêu điều đến cùng cực. Phục Linh bước qua cạnh cửa nhìn vào bên trong, liếc mắt một cái liền nhìn thấy xà nhà cháy đen. Các nhà khác nếu nhìn từ bên ngoài vào nếu không phải là mái cong lầu các thì cũng là rừng hoa rừng trúc xanh um tươi mát. Nhưng chỗ này có xà nhà cháy đen như vậy là đã xảy ra chuyện gì? Không chỉ có thế, bên trong còn đổ nát cực kỳ thê lương. Phục Linh chau mày, theo bản năng nàng liền cảm thấy chỗ này không quá may mắn.

"Tiểu thư, tòa nhà này giống như đã từng bị hỏa hoạn vậy, người nhìn xem, phòng ốc bên trong đều như vậy." Nói xong Phục Linh lại tiến sát đến Tần Hoan một chút, "Cũng không biết có ai bị thiêu chết trong này không, tiểu thư, chỗ này không ổn lắm, chúng ta đi thôi."

Phục Linh nói xong nhưng Tần Hoan vẫn không nhúc nhích, không chỉ thế mà trong mắt nàng tràn ngập cảm xúc phức tạp, thậm chí còn tiến lên trước 2 bước. Phục Linh thấy thế liền kinh ngạc, "Tiểu thư, người làm gì thế?"

Tần Hoan chợt dừng chân lại rồi cụp mắt xuống, cũng không biết nàng nghĩ đến cái gì mà lập tức xoay người lại đường chính.

"Không có gì, đi về thôi."

Phục Linh nhất thời không hiểu nổi, nàng vội vàng bung dù ra đuổi kịp Tần Hoan. Lúc đi đến góc rẽ nàng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua tòa phủ đệ bỏ hoang kia, "Một nơi tốt như vậy, sao có thể tồn tại một tòa nhà bỏ hoang chứ? Cũng không biết đấy là nhà ai."

Phục Linh lẩm bẩm. Tần Hoan lại bước đi rất nhanh, giống như hoàn toàn không hề mệt mỏi.

Phục Linh đi sau lưng Tần Hoan, trên đầu đầy mồ hôi, cả 2 rất không dễ dàng gì mới quay lại cửa Tần trạch, thế nhưng Tần Hoan lại trực tiếp bước lên xe ngựa, "Không vào đây nữa, hiện tại không còn sớm nữa, chúng ta quay về Hầu phủ thôi."

Phục Linh hơi kinh ngạc rồi nhìn thoáng qua cửa chính Tần trạch gần ngay trước mắt, nàng bước lên xe ngựa mà trong lòng vẫn thấy cực kỳ quái lạ.

Lúc xe ngựa lăn bánh, Phục Linh không nhịn được mà vén rèm ra nhìn về hướng tòa nhà bỏ hoang kia, hôm nay tiểu thư nhà nàng thật sự là quá kỳ lạ. Bước xuống đi một vòng xong rồi ngay cả cửa của Tần trach cũng không tiến vào, giống như tiểu thư đặc biệt đến đây là để đi đến chỗ tòa nhà bỏ hoang đó vậy.

...

Tần Hoan lên xe xong liền nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc về đến cửa Hầu phủ rồi thì sự kỳ quái vừa rồi đã trở thành hư không, nàng lập tức tiến tới chủ viện. Lúc bước vào cửa, vẻ mặt nàng vừa trầm tĩnh lại nở nụ cười khẽ, giống như chút kỳ lạ vừa rồi chỉ là ảo giác của Phục Linh mà thôi.

"Hoan Nhi về rồi à, mau qua đây, đây là y phục chuẩn bị cho con để vào cung."

Hồ thị kéo tay Tần Hoan đến gần mấy cái rương nhỏ ở phòng trong, "Con xem xem mình thích bộ nào..."

Trong phòng không chỉ có Hồ thị mà còn có Tần Triều Vũ, Tần Tương và Tần Sương cũng có mặt. Tần Tương vốn luôn tức giận nhưng hôm nay nàng lại tràn đầy ý cười đứng bên cạnh Tần Sương. Mặc dù mặt mày nàng vẫn có chút kiêu ngạo như mọi ngày thế nhưng nàng chủ động ra ngoài cũng đã tiến bộ rồi. Tần Hoan thì không có hứng thú trong chuyện ăn mặc lắm nên nàng chỉ tùy tiện chọn lấy 2 bộ mà thôi.

Hồ thị gật đầu cười cười, "Còn chưa đến 2 ngày nữa là Tết Nguyên tiêu rồi, cung yến tổ chức vào buổi chiều. Còn buổi tối thì bảo 2 ca ca của mấy đứa dẫn đi dạp chợ hoa đăng."

Vừa nghe thấy thế thì Tần Tương và Tần Sương đều vui vẻ không thôi, hai người các nàng không thể vào cung nên chỉ ngóng trông duy nhất vào buổi đi dạo chợ hoa đăng này.

Tần Hoan đương nhiên đồng ý, nói đến đây đột nhiên Tần Thuật bước vội từ bên ngoài vào, so với mọi người trong phòng ai cũng nói cười thì vẻ mặt Tần Thuật cực trầm trọng. Vừa nhìn đã biết tình hình không ổn, không chỉ có như vậy, vừa bước vào cửa Tần Thuật đã nhìn Tần Hoan đầu tiên. Tần Hoan cảm nhận được nhưng lại không dám mở lời, ngược lại Hồ thị đã lên tiếng trước.

"Hầu gia, người vừa đi đâu về vậy, đã xảy ra chuyện gì?"

Tần Thuật lắc đầu rồi bước đến chủ vị, đợi hầu nô dâng trà lên xong thì vừa uống trà vừa nhìn Tần Hoan thêm cái nữa. Mặc dù tầm mắt của ông thay đổi rất nhanh thế nhưng một khi Tần Hoan đã nghi ngờ thì đương nhiên nàng sẽ không bỏ qua chi tiết này.

Tần Thuật buông ly trà xuống rồi thở dài nói, "Cung yến Tết Nguyên tiêu... Hay là Hoan nha đầu đừng đi nữa."

Hồ thị nghe thấy thế lập tức sửng sốt, Tần Tương và Tần Sương cũng kinh ngạc không thôi. Tần Triều Vũ tiến lên hỏi, "Phụ thân, làm sao thế? Vì sao không cho Cửu muội muội đi?"

Khóe môi Tần Thuật mím chặt, "Mặc dù để Hoan nha đầu đi là việc tốt, nhưng mà..." Tần Thuật nói đến đây thì ánh mắt hơi thay đổi, "Nhưng mà ta có việc, muốn hôm đó con bé đi làm giúp ta, cho nên hay là nó đừng đi nữa."

Hồ thị nhìn thoáng qua Tần Hoan rồi lại nhìn Tần Thuật, đương nhiên bà không muốn trái ý Tần Thuật thế nhưng tất cả đều đã chuẩn bị xong rồi, hiện tại lại bảo Tần Hoan không được đi thì có vẻ như không thấu tình đạt lý cho lắm. Hiện giờ Tần Hoan được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, đến lúc đó nếu nàng không đi thì bọn họ cũng không tiện ăn nói, "Hầu gia, người muốn Hoan nha đầu trợ giúp việc gì?"

Vẻ mặt Tần Thuật không kiên nhẫn, "Một chuyện quan trọng liên hệ rất lớn, trước mắt nàng đừng hỏi đến."

Ngay cả Hồ thị cũng không nói, cộng thêm vẻ mặt của Tần Thuật thì những người khác lại càng không dám nhiều lời. Tần Thuật nhìn Tần Hoan rồi nói, "Hoan nha đầu, con cảm thấy thế nào? Đại bá cần con giúp một chuyện, còn cung yến Nguyên tiêu... sau này vẫn còn có cơ hội vào cung tham dự yến tiệc."

Tần Hoan vốn dĩ cũng không để tâm gì lắm đến cung yến, nghe thấy thế thì nàng cũng không có gì để phản đối cả, "Không sao, nghe Đại bá phụ căn dặn là được."

Tần Thuật nghe thấy thế liền cười mãn nguyện, "Hai hôm nay con cũng đừng vào cung, cứ ở yên trong phủ thôi..."

Từ giờ đến tết Nguyên tiêu cũng chỉ còn 2 ngày, mà tính thời gian thì ngày mai nàng phải vào cung xem bệnh cho Thái hậu, nhưng hiện tại Tần Thuật lại nói nàng đừng vào cung nữa? Tần Hoan chau mày, dường như đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Hồ thị nghe đến đây lại cảm giác không ổn, "Hầu gia, bệnh của Thái hậu nương nương thì sao?"

Tần Thuật khoát tay, "Nàng yên tâm, ta đã nói thân thể Hoan nha đầu không khỏe, sợ vào cung lại lây bệnh cho Thái hậu nương nương."

Tần Triều Vũ liếc nhìn Hồ thị, cả 2 đều cảm thấy đã xảy ra chuyện gì không đơn giản rồi.

Ban đầu nói là giúp đỡ, sau đó lại cáo ốm, đây căn bản chính là cố ý không cho Tần Hoan vào cung, nguyên do vì sao chứ?

"Còn về việc này, Hoan nha đầu, con yên tâm, ta sẽ thu xếp thỏa đáng cho con."

Tần Thuật nói xong liền đặt ly trà xuống rồi đứng dậy đi đến thư phòng. Mặc dù ông đã đi rồi nhưng người trong phòng ai nấy đều mắt to trừng mắt nhỏ, Hồ thị cố gắng nở nụ cười gượng gạo, "Hoan nha đầu, không sao đâu, sau này vẫn còn nhiều cơ hội vào cung..."

Tần Hoan cũng chẳng lo đến chuyện có cơ hội vào cung hay không, nàng nghe vậy chỉ gật đầu cực kỳ hiểu chuyện.

Hồ thị cũng đưa thêm cho Tần Hoan một bộ y phục nữa, sau đó còn nói chuyện một hồi mới để cho mấy tỷ muội rời đi. Trên đường quay về Tùng Phong viện, Tần Sương không nhịn được lên tiếng, "Quái lạ, sao tự nhiên lại thế? Đại bá phụ vừa rồi nói chuyện rất lạ, lại bắt muội cáo ốm chứ cũng không được vào cung xem bệnh cho Thái hậu nương nương. Đến hôm cung yến mới cần muội giúp đỡ chứ không phải ngày mai à?"

Tần Hoan khẽ cười, "Không sao, hiện tại Thái hậu nương nương đã khỏe nhiều rồi, muội chỉ 1 ngày không vào cung thì cũng không xảy ra chuyện gì đâu."

Tần Sương lắc đầu, "Ta vẫn cảm thấy kỳ quá... Cứ như là cố ý không để cho muội vào cung vậy."

Tần Tương cũng phân tích, "Chẳng lẽ muội vào cung sẽ gặp phải chuyện gì không tốt sao? Trước đây trong cung liệu muội có chọc phải người nào rồi không?"

Tần Hoan bật cười, "Muội sao có thể chọc đến ai chứ..."

Mặc dù nói vậy nhưng đột nhiên Tần Hoan lại nghĩ ra, hôm qua nàng vào cung đúng là đã gặp một người!

Thành vương, nàng gặp Thành vương, nhưng lời nàng nói hôm qua cũng đâu phải là đắc tội hắn...

Thế nhưng không phải Thành vương thì có thể là ai chứ?

Tần Thuật không cho nàng vào cung, lại thêm lo lắng trùng trùng, nhất định đây không phải chuyện đơn giản, chẳng lẽ có người đặt bẫy ở trong cung, muốn gây bất lợi cho nàng? Hoặc là người đó muốn dùng nàng để gây bất lợi cho Hầu phủ?

Tần Hoan nghĩ không ra lý do vì sao Tần Thuật phải làm như thế, nhưng trong lòng nàng vẫn có chút bất an, trực giác nói cho nàng biết đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, hơn nữa lại còn liên quan đến nàng.

Nếu đúng như nàng dự đoán vậy thì Tần Thuật giấu nàng ở trong phủ liệu có tác dụng gì không?