"Phụ thân, nghe nói người không cho Cửu muội muội vào cung chữa bệnh cho Thái hậu, rốt cuộc là vì sao thế?"
Tần Sương vừa về phủ thì đã từ chỗ Hồ thị biết được lời nói và hành động hôm nay của Tần Thuật, hắn lập tức cảm thấy khó hiểu vì thế nên đi thẳng vào trong thư phòng để hỏi rốt cuộc Tần Thuật bị làm sao. Tần Thuật nghe thấy thế liền tức giận, "Cái gì mà bảo ta không cho Hoan nha đầu vào cung chữa bệnh cho Thái hậu nương nương? Bệnh của Thái hậu nương nương là chuyện quan trọng bậc nhất..."
Tần Diễm càng nghe càng khó hiểu, "Nhưng mẫu thân nói, người bảo Cửu muội muội cáo ốm ở trong phủ không ra ngoài, không những thế mà ngay cả cung yến Nguyên tiêu cũng không cho đi. Người còn nói muốn Cửu muội muội giúp đỡ người vào hôm đó, rốt cuộc là thật hay giả?"
Tần Thuật không muốn nói nhiều với mấy người Hồ thị, nhưng với Tần Diễm thì vẫn là biết gì nói đó.
Tần Thuật thở dài rồi chau mày, "Đương nhiên là giả."
Tần Diễm vốn đã cảm thấy không ổn, hiện tại nghe Tần Thuật nói lời trực tiếp như vậy liền cảm thấy bất an, "Phụ thân, rốt cuộc là có chuyện gì?" Đột nhiên Tần Thuật thu xếp như vậy thì chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Hoan, mà hiện tại thân phận của Tần Hoan đã không còn giống trước đây nữa, đã xảy ra chuyện gì khiến cho Tần Thuật phải đưa ra kế sách cho nàng trốn biệt trong phủ như vậy?
Tần Thuật nhìn Tần Diễm, ánh mắt hơi tối lại, "Mấy hôm nay Hoan nha đầu vốn là vào cung chữa bệnh cho Thái hậu nương nương, sau đó lại được Hoàng thượng và Thái hậu nương nương coi trọng. Ở bên ngoài nhìn vào thì thấy địa vị của nàng ở trong cung cũng không hề thấp, thế nhưng con nên biết, con bé cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi của Tần gia mà thôi. Dù Hoàng thượng và Thái hậu nương nương có tín nhiệm nó hơn chăng nữa thì cũng sẽ không thật sự che chở cho nó, một khi có người đánh chủ ý lên Hoan nha đầu thì cả ta và con cũng đều không bảo vệ được nó, Thái hậu và Hoàng thượng lại càng không chắc chắn sẽ đến bảo vệ nó..."
Tần Diễm nghe đến đây liền nhíu chặt mày, "Phụ thân, ai đánh chủ ý lên Cửu muội muội?"
Ánh mắt Tần Thuật tối sầm, "Tố Quý phi và Thành vương."
"Cái gì?" Tần Diễm nghe đến đây lập tức kinh ngạc, sau đó lại khó hiểu, "Tố Quý phi và Thành vương? Chẳng lẽ bọn họ không biết lập trường của Hầu phủ sao?"
Tần Thuật thở dài, "Điều con suy nghĩ quá đơn giản, chính vì biết nên bọn họ mới làm vậy. Hoan nha đầu là nữ nhi Tần thị, nếu con bé trở thành người của Thành vương thì Thế tử Điện hạ làm sao còn có thể tín nhiệm chúng ta như trước đây được nữa?"
Tần Diễm hít sâu, "Từ đâu mà phụ thân biết được chuyện này?"
Tần Thuật khẽ hất hàm, "Muội muội con tương lai nhất định sẽ gả vào cung, cho nên từ sớm ta mới sắp xếp người trong cung. Mặc dù ngày thường cũng không có tác dụng gì lớn thế nhưng thỉnh thoảng đi thăm dò tâm ý của các chủ tử thì vẫn là được việc. Trong tin tức mà ta nhận được, Tố Quý phi cố tình muốn gả Hoan nha đầu cho Thành vương, vị trí Trắc phi."
Trắc phi...
Tần Diễm cười lạnh, "Chỉ một vị trí Trắc phi thôi mà cũng muốn cưới được Cửu muội muội sao?"
Tần Thuật lắc đầu, "Con lại nghĩ sai rồi, Hoan nha đầu chữa bệnh cho Thái hậu nương nương, đúng thật là lập được một công lớn, nhưng hiện tại chỉ mới bắt đầu mà thôi, Thái hậu tín nhiệm con bé, Hoàng thượng cũng yêu thích nó. Chính những điều này mới khiến cho bọn họ muốn giữ Hoan nha đầu ở lại trong cung, với thân thế của Hoan nha đầu, nếu như không có y thuật hơn người thì vị trí Trắc phi của Thân vương đã là quá đủ rồi."
Tần Diễm nghe đến đây thì trong lòng chấn động, trong mắt Hầu phủ bọn họ, việc Tần Hoan cứu mạng Thái hậu đương nhiên không phải việc mà quý nữ tầm thường có thể làm. Thế nhưng đối với Tố Quý phi và Thành vương, cộng thêm thân thế của Tần Hoan, thì ngay cả Hầu phủ cũng hoàn toàn bất lực với quyết định này. Tần Diễm đảo mắt, "Vậy phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ biết trốn tránh trong phủ mãi hay sao?"
Tần Thuật lắc đầu, "Ta tạm thời không nghĩ ra biện pháp nào khác, nên trước mắt chỉ có thể đi 1 bước tính 1 bước mà thôi. Cung yến Nguyên tiêu này con bé tuyệt đối không thể đi, mà tính cách của Thành vương con cũng biết rõ rồi, hắn làm gì cũng phải làm đến cùng. Việc này chắc hẳn Hoan nha đầu sẽ không đồng ý, chúng ta cũng không đồng ý, nếu theo lẽ thường, Thành vương đến chỗ Hoàng thượng xin ban hôn thì có lẽ Hoàng thượng sẽ hỏi Hoan nha đầu một câu, đến lúc đó kết quả cũng chưa chắc chắn lắm. Nhưng Thành vương là người sẽ làm việc không chắc chắn đến vậy sao? Hắn luôn dùng mọi cách để đạt được mục đích, lỡ như đến lúc đó hắn giở trò hạ lưu gì đó thì Hoan nha đầu có thể thế nào?"
Tần Diễm lập tức kinh hãi, Tần Thuật nói rất đúng, dựa vào tính tình của Yến Kỳ thì thật sự cái gì hắn cũng có thể làm ra được. Hoàn toàn không sợ hắn xin ban hôn một cách có lễ có pháp, mà chỉ sợ hắn âm thầm giở trò...
"Phụ thân, có cần đi tìm Thái tử Điện hạ hay không?"
Trong giọng nói Tần Diễm tràn đầy hy vọng, Tần Thuật lại chần chừ, "Tìm Thái tử Điện hạ chỉ sợ cũng vô dụng..."
Tần Diễm ngạc nhiên, "Vì sao chứ? Trước đây cũng coi như Cửu muội muội đã giúp được Thái tử, huống chi đây cũng là chuyện nhà của chúng ta, Thành vương rõ ràng là có ý định châm ngòi ly gián, Thái tử chắc chắn cũng không hy vọng như vậy."
Tần Thuật khẽ mím môi, "Chuyện này ta cũng không biết nói thế nào, nhưng ta cảm thấy được nếu đến tìm Thái tử Điện hạ thì cũng không ổn lắm."
Tần Diễm ngẩn người, "Vậy phải làm sao chứ? Chúng ta còn có thể cầu người nào?"
Tần Thuật nheo mắt, đột nhiên nói, "Chuyện này, chỉ có thể ký gửi hy vọng ở 2 người. Đầu tiên chính là Thái hậu."
"Thái hậu?"
"Không sai, Thái hậu nương nương có vẻ như cực kỳ yêu thích Hoan nha đầu, nhưng ta cũng không biết rốt cuộc Thái hậu nương nương đối xử với Hoan nha đầu thế nào, có thể làm chủ cho ý nguyện của con bé, giúp con bé lên tiếng hay không."
Tần Diễm gật đầu, "Đúng vậy, xưa nay Thái hậu đối xử với đám tiểu bối rất hiền hòa, nhưng biết đâu trong lòng Thái hậu cũng muốn giữ Cửu muội muội lại trong cung."
Tần Thuật gật đầu bất đắc dĩ, "Đúng là như vậy, Hoan nha đầu đã cứu Thái hậu, Thái hậu nhất định là rất cảm tạ Hoan nha đầu. Nhưng phần cảm tạ này có đủ để Thái hậu ra mặt thay cho Hoan nha đầu không thì còn chưa biết. Nếu chuyện này thật sự không còn cách nào để trốn tránh nữa thì hy vọng của chúng ta đặt lên trên Thái hậu nương nương thật sự là không ổn."
"Phụ thân, vậy người còn lại là ai?"
Vẻ mặt Tần Thuật lập tức nghiêm nghị lại, "Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ."
Tần Diễm ngạc nhiên, "Cái gì? Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ?"
"Đúng vậy." Tần Thuật trầm ngâm giây lát rồi nói, "Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ nhận được ủy thác của Thái Trưởng Công chúa mà đến chăm sóc Hoan nha đầu, suốt dọc đường sau đó đến kinh thành này rồi, ta nhận thấy hắn rất quan tâm đến việc hỗ trợ giúp đỡ con bé. Ta dám chắc chính là do hắn thật sự coi trọng lời dặn dò của Thái Trưởng Công chúa."
Tần Diễm hơi do dự, "Nhưng mà phụ thân à, Trì Điện hạ đã rời kinh thành nhiều năm, hiện giờ nhậm chức ở Hình bộ, nói thẳng ra là mặc dù hắn hiểu biết đấu đá trong cung thế nhưng hắn cũng không phải Duệ Thân Vương, không có thân phận của Duệ Thân Vương đến nói chuyện cũng vô dụng. Phụ thân muốn hắn nói giúp cho Cửu muội muội trước mặt Thái hậu? Hay là... còn có biện pháp gì nữa?"
Tần Thuật lại khẽ mím môi, trong mắt có chút âm trầm, "Con quá coi thường Duệ Thân Vương phủ rồi, mặc dù Trì Điện hạ rời kinh nhiều năm thế nhưng đa phần những chuyện xảy ra trong kinh thành này lại không thoát khỏi tầm mắt của hắn. Nếu hắn không nguyện ý giúp Hoan nha đầu thì nhất định hắn cũng sẽ có biện pháp. Ngay cả Phùng Chương hung hãn càn quấy đến vậy, gặp phải Trì Điện hạ Ma vương ở Sóc Tây quân này chẳng phải cũng đã ăn một trận đòn đau hay sao? Mặc dù Thành vương không ngu xuẩn như Phùng Chương, nhưng cho dù hắn đến trước mặt Hoàng thượng xin ban hôn hay âm thầm giở thủ đoạn thì Trì Điện hạ chắc hẳn sẽ có biện pháp đối phó. Chỉ là xem xem hắn có muốn giúp Hoan nha đầu hay không thôi..."
Tần Diễm nghe xong trong lòng liền có chút hy vọng, "Vậy... vậy con đi tìm Trì Điện hạ?"
Tần Thuật lắc đầu, "Không cần đến tìm, chỉ cần cho người đưa tin đến chỗ Trì Điện hạ là được. Nói nguyên do Hoan nha đầu cáo ốm xuất phát từ Thành vương, xem xem hắn trả lời thế nào."
Tần Diễm lập tức gật đầu, "Vâng, giờ con đi phân phó..."
...
Bên trong Trường Tín cung, Phùng Linh Tố kinh ngạc nghe cung nhân hồi báo, "Ngươi nói Cửu cô nương Tần gia kia không vào cung nữa?"
Cung nhân gật đầu, "Vân thưa Quý phi nương nương, không vào cung, người bên Thọ Khang cung nói Cửu cô nương bị nhiễm phong hàn, sợ làm lây bệnh sang cho Thái hậu nương nương cho nên hôm nay mới xin nghỉ."
"Xin nghỉ rồi?" Phùng Linh Tố chau mày rồi nhìn sang Yến Kỳ bên cạnh, "Sao đang yên đang lành lại xin nghỉ? Vốn định hôm nay gọi nàng ta vào Trường Tín cung, nhưng hiện tại lại không thực hiện được rồi. Ngày mai đã là cung yến, như vậy sao có thể thành công được?"
Mặt mày Yến Kỳ u ám, "Có lẽ ngay cả cung yến Nguyên tiêu nàng ta cũng sẽ không đến."
Phùng Linh Tố lập tức ngồi dậy, "Kỳ Nhi, sao con biết được?"
Yến Kỳ lắc đầu, "Con cảm thấy không đúg lắm, bản thân nàng ta là đại phu vậy mà cũng có thể nhiễm phong hàn sao? Mới chỉ có một ngày... Con cảm thấy có phải nàng ta biết rõ cái gì rồi cho nên mới tránh không muốn vào cung?"
Phùng Linh Tố chau mày, "Biết cái gì chứ? Biết con có ý muốn nạp nàng ta cho nên mới trốn tránh?"
Yến Kỳ thản nhiên, "Mẫu phi, người nhìn Tần Hoan đi, nếu chuyện này hỏi nàng ta thì nhất định nàng ta sẽ không đồng ý nhập vào Thành vương phủ, hơn nữa lại chỉ là một vị trí Trắc phi."
Phùng Linh Tố cười trào phúng, "Cho dù nó có được Thái hậu yêu thích đến đâu chăng nữa thì chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu có xuất thân tầm thường mà thôi, chẳng lẽ nó còn muốn vị trí Chính phi ?"
Yến Kỳ khẽ cười, "Có lẽ nàng ta ngay cả vị trí Chính phi cũng không muốn đâu."
Phùng Linh Tố nhìn Yến Kỳ, có vẻ như không thể tin được, nhưng rất nhanh bà đã hồi thần lại, "Bởi vì Thái tử?"
Yến Kỳ chỉ gật gật đầu mà từ chối cho ý kiến. Lập trường của Trung Dũng Hầu phủ là điểm đầu tiên, thứ 2 chính là do tâm chí của bản thân Tần Hoan. Mà nếu so sánh thì điểm thứ 2 này lại quan trọng hơn cả...
Phùng Linh Tố nheo mắt, "Cũng phải, đương nhiên Thái tử sẽ không thích, mà cho dù là bản thân Thái tử hay Trung Dũng Hầu phủ thì đều sẽ không trơ mắt nhìn nàng ta gả vào Thành vương phủ. Nhưng chính vì vậy cho nên chúng ta mới càng phải kéo nàng ta về phe mình, biết y thuật thì sao chứ, cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, nếu công khai không được thì luôn có những biện pháp khác."
Yến Kỳ gật đầu, "Vâng, mẫu phi nói không sai." Dừng một chút Yến Kỳ lại nói, "Chẳng qua hiện nay Hoàng tổ mẫu rất ngưỡng mộ nàng ta, chúng ta bí mật nói chuyện thì thế nào cũng được, nhưng bên ngoài không thể để thất lễ được."
Phùng Linh Tố đóng giả người nhu nhược bao nhiêu năm nay nên đương nhiên chuyện giả vờ bà luôn giỏi nhất, nghe thế liền gật đầu, "Đương nhiên rồi."
Yến Kỳ nghĩ nghĩ, "Mẫu phi, ngày mai trên danh sách cứ thêm tên Tần Hoan vào." Nói xong hắn lại ngừng một chút, "Đầu tiên đặt tại vị trí người được tuyển chọn làm Chính phi ..."
Phùng Linh Tố kinh ngạc, "Cái gì? Vị trí Chính phi ?"
Ngày mai là cung yến Nguyên tiêu, chuyện Thái tử và Yến Kỳ tuyển phi đã chính tức được công bố. Mà ngày mai cả Hoàng hậu và Tố Quý phi đều phải đưa ra một bản danh sách, trên đó viết tên những người được chọn. Đầu tiên nội phủ sẽ thẩm duyệt xuất thân và phẩm hạnh, sau đó đến lượt Khâm thiên giám tính toán bát tự và mệnh cách cát hung, tiếp theo đến lượt Hoàng hậu và Tố Quý phi lần lượt triệu kiến từng người đến kiểm tra hành vi và tướng mạo, rồi đến lượt Hoàng thượng và Hoàng hậu cùng bàn bạc để đưa ra kết luận. Cuối cùng mới có thể quyết định ra người được chọn vào vị trí Chính phi hay Trắc phi. Mặc dù quy trình chính là như vậy, thế nhưng vị trí Chính phi vốn dĩ đã được định sẵn rồi, đây chẳng qua chỉ là làm cho đúng thủ tục vậy thôi.
Phùng Linh Tố cơ hồ đã xác định được Chính phi là Bành Hoa Cảnh nữ nhi nhà Vệ Quốc công, nhưng hiện tại lại thêm tên Tần Hoan vào nữa. Lỡ như Thái hậu và Hoàng thượng yêu thích Tần Hoan đến mức đồng ý thì biết phải làm sao?
"Kỳ Nhi, lỡ như vì thế mà chữa lành thành què thì biết phải làm sao?"
Yến Kỳ khẽ cười, "Chắc chắn sẽ không, con đoán động tĩnh bên này thì Khôn Ninh cung cũng đã biết được rồi, chính vì như vậy nên Tần Hoan mới không vào cung nữa. Nhưng khi chúng ta đặt Tần Hoan ở vị trí Chính phi, con thật muốn nhìn xem Thái tử sẽ làm thế nào để đối phó. Hắn sẽ trơ mắt ngồi yên nhìn hay là chính hắn cũng sẽ thay đổi danh sách?"
...
Bên trong Khôn Ninh cung, Triệu Thục Hoa nhíu chặt lông mày.
Vân Nhạn bên cạnh nói, "Nương nương, Cửu cô nương xin nghỉ với Thọ Khang cung, đây là có chuyện gì vậy?"
Triệu Thục Hoa nhíu mày, "Bên phía Thái hậu nương nương còn không ngại thì ta có thể nói được gì nữa chứ?"
Triệu Thục Hoa đảo mắt nhìn sang Yến Triệt, "Triệt Nhi, có phải con đã nói gì đó với Tần Thuật rồi hay không?"
Yến Triệt lắc đầu, "Không có, nhi thần chỉ tặng lễ vật cho Tần Triều Vũ theo như mẫu hậu phân phó mà thôi."
Triệu Thục Hoa gật đầu hài lòng, sau đó lại cười, "Xin nghỉ thì nghỉ thôi, ngày mai cung yến mới chính thức bắt đầu, hết cung yến sẽ đến xem nhạc kịch. Người như Phùng Linh Tố một khi đã động tâm tư rồi thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, hôm nay Tần Hoan cố ý muốn tránh đi đầu sóng ngọn gió nhưng chắc chắn Phùng Linh Tố vẫn sẽ không chết tâm đâu."
Yến Triệt đứng cạnh cửa sổ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào từng mảnh tuyết trắng muốt bên ngoài.
Mùa ông ở thành Lâm An kéo dài rất lâu, riêng năm nay đối với hắn mà nói lại đặc biệt kéo dài. Hắn nhìn lầu các trùng điệp bị tuyết trắng bao phủ, trong mắt cũng lạnh lẽo hệt như băng tuyết.
"Mẫu hậu định tính toán thế nào?"
Yến Triệt hỏi một câu, Triệu Thục Hoa cũng cười cười, "Thật ra cũng không cần làm gì cả, chuyện cho đến bây giờ chỉ cần yên lặng xem diễn trò mà thôi. Có điều... con người Tần Thuật này, hắn cả đời chỉ có tài đức bình thường, gặp phải chuyện này hắn cũng chẳng có chút thay đổi nào cả. Cứ như vậy thì cũng không ổn, chúng ta phải đẩy hắn một tay mới được..."
"Đẩy ông ta một tay, sau đó đưa thẳng Tần Hoan vào trong vở diễn, biến nàng ta thành quân cờ của chúng ta?"
Yến Triệt chậm rãi tiếp lời, Triệu Thục Hoa lại cười, "Đúng vậy, Triệt Nhi, con cũng biết rồi đấy, bao nhiêu năm qua mẫu tử Thành vương vẫn luôn lòng muông dạ thú, chỉ mình chúng ta cẩn thận dè chừng thôi cũng là chưa đủ. Chúng ta chắc chắn phải tìm một cơ hội khiến cho bọn họ lộ ra sơ hở trí mạng, chỉ có khi nào bọn họ phạm phải sai lầm lớn thì chúng ta mới có thể vô ưu vô lo."
Yến Triệt nhất thời không lên tiếng, một lúc lâu sau mới nói, "Mẫu hậu, vậy thì ngày mai Tần Hoan cũng xin nghỉ à?"
Triệu Thục Hoa vốn đang chay mày, nghe vậy đôi mắt cũng tối lại, "Ngày mai là cung yến Tết Nguyên tiêu, con bé đã chính miệng đồng ý với ta. Nếu như nó xin nghỉ thì cũng phải tự mình đến xin ta mới đúng..." Mặc dù nói như vậy nhưng Triệu Thục Hoa lại nheo mắt, "Phái một người đi đón Triều Vũ vào cung. Nhiều ngày nay ta chưa từng gặp nó rồi, thật sự có chút nhớ nhung nó..."
Yến Triệt chậm rãi xoay người lại, "Mẫu hậu, hay là để cho Tần Hoan trốn tránh lần này đi."
Triệu Thục Hoa nhăn mày, bà lạnh lùng nhìn Yến Triệt, "Triệt Nhi, con lại hồ đồ rồi, tránh được nhất thời thì có tác dụng gì? Nếu như con vẫn còn chưa hạ quyết tâm thì chúng ta sẽ bỏ qua một cơ hội tốt..."
Yến Triệt muốn nói lại thôi, nhưng chung quy là vẫn không thể nói ra được gì. Hắn trơ mắt nhìn cung nhân được phân phó đi đón Tần Triều Vũ vào cung. Yến Triệt hiểu được, đây chính là Triệu Thục Hoa muốn ban ơn và thị uy.
...
Trong Thọ Khang cung, vì Tần Hoan không thể vào cung đã khiến cho Thái hậu phiền muộn, còn Yến Trì lại đang kể chuyện chinh chiến ở Sóc Tây quân cho bà nghe. Thái hậu vốn xuất thân nhà võ tướng, lúc tinh thần không tốt thì không nghe ra được gì nhưng hiện giờ lại rất thích nghe Yến Trì nói đến những chuyện này.
Yến Trì nói xong, vẻ mặt Thái hậu căng thẳng, "Nhung địch xảo quyệt như vậy, con còn phải đồng thời giải quyết cả mấy bộ lạc, cuối cùng con làm thế nào để đánh thắng trận đó?"
Yến Trì khẽ cười, "Bọn họ đều rất tự mãn và đánh giá chính mình quá cao. Quân ta đã theo dõi nhiều ngày để tìm ra sơ hở của đối thủ, lúc đó... con chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được rồi."