Phùng Trầm Bích trợn trừng mắt, "Ngươi nói cái gì?"
Vu thị cũng chau mày, "Cửu cô nương đây là muốn làm gì, chúng ta chỉ là khen ngợi ngươi mà thôi."
Tần Hoan cười cười, còn chưa kịp nói thì giọng nói Tần Triều Vũ đã vang lên, "Thân phận phu nhân tôn quý, chúng ta không nhận nổi lời khen của người. Nữ nhi Tần phủ có thế nào thì cũng không cần phu nhân phải khoa tay múa chân. Những lời này của người vẫn nên giữ lại để nói với Quý phi nương nương thôi. Ồ, Phùng muội muội đây là đang tức giận đấy à? Phùng muội muội là một người dịu dàng hòa nhã động lòng người, sao có thể tức giận được chứ?"
Cả Tần Triều Vũ và Hồ thị đều phát hiện ra không ổn, mà nàng cũng không phải là người sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy cho nên mới lập tức phản kích. Nàng toàn thân mặc váy áo màu đỏ rực rỡ chói mắt, giọng khí và thần thái cũng đều sắc sảo rạng rỡ. Còn Phùng Trầm Bích thì luôn luôn muốn đóng giả một người dịu dàng nhu nhược cho nên khi đối diện với một Tần Triều Vũ vênh váo hung hăng như một chiến binh vậy thì Phùng Trầm Bích còn chưa kịp động thủ đã thua trắng rồi.
Phùng Trầm Bích tức nghẹn lồng ngực, vốn đã bị Tần Hoan tự tin điềm tĩnh giảng đạo lý mà cứ như chửi thẳng mặt giờ lại bị Tần Triều Vũ hung hăng gây sự trách móc nên nàng cả một bụng tức giận mà không phát tác ra được. Nàng hoàn toàn khác với Tần Triều Vũ, mặc dù nàng không thể dùng lời nói sắc bén như Tần Triều Vũ nhưng nàng biết làm thế nào để đối phó với một người như vậy. Ngay lập tức, hốc mắt Phùng Trầm Bích đỏ ửng lên rồi khẽ nói, "Triều Vũ ngươi hung dữ như vậy làm gì? Chẳng qua ta thật lòng khen ngợi Cửu cô nương mà thôi, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng, nếu ngươi không thể dễ dàng bỏ qua cho chuyện muội muội nhà mình xuất chúng hơn thì cứ việc nói ra, hà tất phải phát hỏa với ta như vậy?"
Tần Triều Vũ nghe thấy thế thì lông mày càng nhíu chặt, "Ngươi mau nước mắt thật đấy... Thật đúng là giống hệt Quý..."
Tần Triều Vũ vốn định nói Phùng Trầm Bích học lại y hệt Quý phi nương nương kia, nhưng còn chưa kịp nói ra thì Hồ thị liền kéo kéo tay áo nàng. Cũng may Tần Triều Vũ kịp thời ngừng lời lại, nàng ý thức ra được mình đang đứng ở cửa cung, phải cẩn thận lời nói.
Vu thị thấy Tần Triều Vũ nói đến đây thì ngừng nên trong lòng cực kỳ thất vọng, nhưng cơn tức giận này lại không thể nhịn được. Người đến cửa cung ngày một nhiều, bà cũng không tiện cãi nhau với đám tiểu bối cho nên mới hừ lạnh một tiếng rồi nhìn Hồ thị, "Thái độ của Bát tiểu thư đúng là càng lúc càng kiêu căng rồi, hôm nay là cung yến Nguyên tiêu, chẳng lẽ là chuẩn bị riêng cho Bát tiểu thư hay sao?"
Hồ thị cười tít mắt, vẻ mặt cực kỳ từ ái, "Phu nhân nói thế này nhưng ngược lại ta thấy Phùng tiểu thư cũng càng ngày càng phú quý rồi. Cây trâm hồng bảo thạch này chắc hẳn là khoản ban thưởng của Quý phi nương nương nhỉ? Nghe nói đây là cống phẩm năm ngoái Bắc Tề mang đến dâng tặng cho các vị chủ tử trong cung. Mặc dù nói vật này Phùng tiểu thư đeo lên là trái với quy củ thế nhưng nghĩ đến hiện tại Bệ hạ càng lúc càng sủng ái Quốc công phủ thì đương nhiên sẽ không trách tội rồi..."
Hồ thị vừa nói xong thì đã có rất nhiều ánh mắt phóng đến chỗ này, trong lòng Vu thị thầm kêu một tiếng không ổn nên vội vàng đáp lại, "Cái gì mà ban thưởng của Quý phi nương nương chứ, bà nhìn nhầm rồi, bọn ta vào trước một bước đây."
Nói xong câu này Vu thị nắm chặt lấy Phùng Trầm Bích rồi vội vội vàng vàng đi vào trong cửa cung, chỉ sợ người khác nhìn ra được trâm cài đầu của Phùng Trầm Bích. Hồ thị thì vẫn đứng yên tại chỗ nở nụ cười hòa ái dễ gần.
Tần Triều Vũ hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn sang Tần Hoan với vẻ hơi bất mãn, "Muội nói nhiều với bọn họ thế làm gì? Bao nhiêu năm nay có lần nào mà Phùng Trầm Bích kia không răng bén lưỡi nhọn đối phó ta chứ? Đôi bên vốn đã xé rách da mặt rồi, không cần thiết phải nói đạo lý với nàng ta."
Tần Hoan không phải là Tần Triều Vũ, trước giờ nàng cũng không phải người xuất thân cao quý, cho dù sau này nàng theo phụ thân vào kinh, đối diện với đám quý nữ suốt ngày giương nanh múa vuốt thì nàng cũng luôn vì phụ thân và mẫu thân mà hành xử cẩn trọng. Huống hồ bản tính nàng vốn không phải người khoa trương, làm sao có thể cao cao tại thượng, khí chất bức người tựa như có thể đích thân tặng người khác một bạt tai được như Tần Triều Vũ? Tần Triều Vũ từ nhỏ đã có khả năng cùng mấy người này xé rách da mặt rồi, nhưng Tần Hoan lại không như vậy. Nàng sẽ không đi gây sự với người ta, nhưng cũng không dễ dàng tha thứ cho người ngoài đến trước mặt mình bắt bẻ. Nàng luôn có phong thái và cách giải quyết của riêng mình.
"Bát tỷ tỷ có biện pháp của Bát tỷ tỷ, ta cũng có biện pháp của riêng ta."
Tần Hoan cũng không muốn cãi cọ với Tần Triều Vũ, nếu đã cùng là họ Tần thì cái gì nên bảo vệ nàng sẽ bảo vệ. Nhưng không có nghĩa là Tần Triều Vũ có quyền hung hăng với nàng, chuyện xảy ra hôm Yến Triệt đến Hầu phủ, hiện tại nàng vẫn để nguyên trong lòng chưa phát tiết ra đâu.
Tần Triều Vũ nghe Tần Hoan nói một câu ôn tồn như vậy thì thấy hơi bức bối, đang định phản bác thì Hồ thị lại thở dài, "Vũ Nhi, ban nãy Hoan Nhi làm rất tốt, cho đến bây giờ Phùng Trầm Bích kia vẫn luôn đóng vai kẻ đáng thương, con lại tỏ ra cứng rắn như vậy trước mặt mọi người thì ngược lại càng tạo cơ hội cho nàng ta diễn xuất tốt hơn. Nếu như nàng ta làm loạn lên thì thanh danh của con sẽ truyền ra ngoài..."
Tần Triều Vũ đang định nói thì bị Hồ thị làm cho nghẹn lại, nhất thời cũng không thốt nên lời. Thường ngày đa phần nàng vẫn luôn bảo trì bình thản, cũng không biế tại sao hôm nay lại không thể nhịn xuống được cho nên mới thấy tủi thân. Hồ thị dẫn theo hai người chuẩn bị vào cung, Tần Triều Vũ hít thở sâu một cái, nghĩ đến dù gì hôm nay cũng là cung yến cho nên mới bình tĩnh lại.
Vào đến bên trong, Hồ thị vốn định dẫn Tần Hoan và Tần Triều Vũ đến Triều Lộ điện trong nội cung, nhưng không ngờ vừa mới đến cửa Chính Dương thì đã thấy Trần ma ma. Hồ thị cũng nhận ra Trần ma ma đứng chờ ở đó thì lập tức trong lòng liền thấu hiểu, quả nhiên Trần ma ma đã đi đến trước mặt mọi người.
"Bái kiến phu nhân, Bát tiểu thư, Cửu cô nương..."
Hồ thị gật đầu chào Trần ma ma, bà là người mà Tần Hoan tín nhiệm nhất cho nên Hồ thị cũng không dám coi nhẹ.
"Sao ma ma lại đứng ở đây?"
Trần ma ma cười nói, "Thái hậu nương nương biết Cửu cô nương nhiễm phong hàn cho nên mới bảo nô tỳ chờ sẵn ở đây xem xem Cửu cô nương thế nào. Thái hậu rất nhớ Cửu cô nương, muốn Cửu cô nương đến Thọ Khang cung trước rồi lát nữa mới cùng đến Triều Lộ điện."
Cung yến hôm nay tổ chức ở Triều Lộ điện, mặc dù giọng nói của Trần ma ma mang đầy vẻ khách khí thế nhưng Hồ thị biết đây chính là mệnh lệnh nên lập tức tuân theo, "Đương nhiên nên như vậy rồi, hôm qua Hoan Nhi ho khan một chút nhưng hôm nay đã hết rồi."
Nói xong bà nhìn sang Tần Hoan, "Hoan Nhi, con mau đi đi, bọn ta chờ con ở bên Triều Lộ điện."
Tần Hoan gật đầu, Trần ma ma lại cười nói, "Cửu cô nương không sao thì tốt rồi, Thái hậu cực kỳ lo lắng cho Cửu cô nương."
Nói đến đây bà mới cáo từ Hồ thị và Tần Triều Vũ rồi đi cùng với Tần Hoan rời khỏi.
Hồ thị và Tần Triều Vũ đứng tại chỗ giây lát sau đó đi về hướng Triều Lộ điện. Tần Triều Vũ nhìn theo Trần ma ma đang nói chuyện với Tần Hoan, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác bất mãn, "Mẫu thân, Thái hậu cực kỳ thích nàng ta à?"
Câu này vừa là nghi vấn vừa là khẳng định, Thái hậu không can dự triều chính, cũng không quản mấy chuyện trong nội cung, cho nên dù Tần Triều Vũ được coi là quý nữ thường xuyên nhập cung thì cũng không quen thuộc gì với Thái hậu. Trước đây nàng không thèm để ý đến chuyện có được vị Thái hậu ở ẩn kia yêu thích hay không, nhưng hôm nay nàng nhìn thấy Tần Hoan như vậy thì trong lòng lại có chút ghen tỵ.
Hồ thị cũng nhìn thoáng qua, "Đúng vậy, Trần ma ma còn đích thân đến đón." Nói xong Hồ thị lại thở dài, "Đây cũng là chuyện tốt, mặc dù Thái hậu không quản sự đời nhưng tỷ muội các con được thêm một vị chủ tử yêu thích thì cũng là chuyện tốt."
Tần Triều Vũ được Hoàng hậu yêu thích còn Tần Hoan lại được Thái hậu quý mến, như thế này khiến cho Hồ thị cực kỳ mãn nguyện rồi.
Tần Triều Vũ đè nén ý nghĩ trong đáy lòng, "Mẫu thân nói như vậy cũng có đạo lý."
Mục đích của Tần Triều Vũ cực kỳ rõ ràng nên bao nhiêu năm qua nàng chưa từng lười biếng. Mặc dù trong lòng nàng có bất mãn nhưng nàng hiểu được Tần Hoan không phải là một tiểu cô nương bình thường mà là kết tinh của sự siêu viêt xuất chúng trong nhiều đời. Nhưng dù có xuất sắc như vậy thì sao chứ? Tần Triều Vũ chỉ cần vào được Đông cung, tương lai kẻ mẫu nghi thiên hạ ắt hẳn là nàng, người hưởng thụ tôn vinh vô thượng cũng là nàng. Còn Tần Hoan chỉ có một mình, dù sao cũng không đạt được sự yêu thích của toàn bộ người trong thiên hạ, nếu đã như vậy thì cứ chia cho Tần Hoan 1-2 chén canh thì có làm sao?
Tần Triều Vũ ngẩng cao đầu, kiêu ngạo bước đi trên con đường chật hẹp trong Hoàng cung.
...
Lúc Tần Hoan đến Thọ Khang cung thì Thái hậu đang chơi cờ với Yến Tuy. Bởi vì Yến Tuy còn nhỏ tuổi, cầm quân cờ cũng khó khăn cho nên đều đặt quân lung tung, toàn bộ quân cờ đều bị thằng bé đặt vào bên trong ô vuông nhỏ của bàn cờ. Thái hậu thấy thế nhưng trên mặt tràn đầy vui vẻ mà hăng say đánh cờ cùng thằng bé, bà thấy Tần Hoan đến thì nụ cười càng tươi hơn nữa.
"Nha đầu, cuối cùng con cũng có thể vào cung rồi! Thân thể có khỏe không?"
Tần Hoan cúi người hành lễ rồi đáp lời, Thái hậu lại quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới một cái nữa sau đó mới cười cười lắc đầu, "Hôm nay là cung yến Tết Nguyên tiêu, vậy mà con lại mặc y phục màu sắc nhạt nhòa như vậy, cũng không biết trang điểm cho mình rạng rỡ lên một chút. Tỷ tỷ kia của con đúng là một đóa hoa mẫu đơn rạng rỡ sắc màu, con chẳng chịu học hỏi con bé gì cả..."
Tần Hoan đi đến bên cạnh, Yến Tuy cũng mở to đôi mắt tròn tròn ra nhìn nàng.
Tần Hoan đành phải cười bất đắc dĩ, "Thái hậu nương nương, con cũng không phải hoa mẫu đơn mà, chỉ sợ là học chẳng ra cái gì."
Thái hậu thở dài, bà lùi lại một chút nhường chỗ cho Tần Hoan ngồi, "Qua đây, con với Tiểu Cửu đánh nốt ván này đi."
Tần Hoan bước đến ngồi xuống bên cạnh Thái hậu, nàng nhìn nhìn bàn cờ độc đáo này một lúc sau đó cũng đặt quân cờ vào trong ô vuông.
Yến Tuy không nói câu nào, mà chỉ mở to mắt nhìn chằm chằm vào nàng, thấy nàng hạ cờ rồi thì thằng bé cũng bắt chước đặt quân cờ vào sát bên cạnh quân của nàng. Cứ như vậy một người dùng cờ đen đuổi theo một người dùng cờ trắng, ngay lập tức đen đen trắng trắng đã phủ đầy trên bàn cờ.
Rõ ràng cách chơi cực kỳ nhàm chán lại không có quy củ gì nhưng Tần Hoan lại rất say sưa, thậm chí trên mặt nàng còn có vẻ chần chờ suy nghĩ vì bị rơi vào nước cờ khó. Yến Tuy thấy thế liền tin là thật, lập tức cảm thấy bản thân mình quá mức lợi hại cho nên Tần Hoan mới không địch lại được mình, dần dần nụ cười trên mặt thằng bé nở rộ, đôi mắt cũng vì tự tin mà sáng rực lên.
Thái hậu cũng cười không ngừng, nhìn thấy bàn cờ này thì cũng không biết phải đánh đến bao giờ thì mới cười nói, "Được rồi, giờ phải đến Triều Lộ điện. Tiểu Cửu, bàn cờ này đợi lát nữa quay về rồi đánh tiếp được không?"
Yến Tuy nắm chặt 3 quân cờ đen trong tay, nghe thấy vậy liền gật gật đầu nhưng vẫn giữ chặt quân cờ không buông ra.
Thái hậu gật đầu, hôm nay bà đã thay hoa phục rồi, hiện tại chỉ cần khởi giá là được. Tô ma ma chăm sóc Yến Tuy tiến lên định bảo thằng bé bỏ quân cờ ra nhưng Yến Tuy lại không muốn, Thái hậu thấy thế đành chiều chuộng, "Không sao, cứ để nó cầm đi, dù sao hôm nay thằng bé cũng chơi rất vui, nó sợ ta nói không giữ lời đó."
Người trong phòng lại được một trận cười, ngay sau đó đội nghi trượng của Thái hậu cũng đã chuẩn bị xong, đoàn người cùng nhau ra khỏi Thọ Khang cung đi về phía Triều Lộ điện.
Thái hậu cho người chuẩn bị kiệu riêng cho Tần Hoan và Yến Tuy đi theo đội nghi thức. Rất nhanh đã đến được Triều Lộ điện, kiếp trước Tần Hoan đã từng đến đây một lần, cho nên đây cũng là 1 trong số ít những điện các trong cung mà nàng được biết.
"Thái hậu giá lâm..."
Thái giám đứng ở cửa đại điện hô to, nhất thời tiếng người trong điện huyên náo hẳn lên, mọi người đều đồng loạt đứng dậy để đi ra ngoài điện hành lễ. Sau khi kiệu liễn của Thái hậu dừng lại ổn định rồi mà vẫn không thấy Thái hậu bước ra, xuyên qua bức mành che, Thái hậu cất giọng phân phó, "Cửu nha đầu, con đến đây đỡ ai gia..."