Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 460: Cung yến (1)



"Cái gì, con nói đây là ý tứ của Hoàng hậu à?"

Tần Thuật chau mày, trong mắt cũng tối sầm lại. Tần Triều Vũ gật đầu, "Vâng thưa phụ thân, con cũng thấy Hoàng hậu nương nương nói không sai, so với trốn ở trong phủ thì chi bằng cứ vào cung xem xem Thành vương và Quý phi nương nương muốn làm gì. Huống hồ bọn họ muốn lợi dụng bệnh tình của Thái hậu nương nương, vì để bảo đảm không xảy ra chuyện gì bất trắc thì vẫn nên để Cửu muội muội ở bên cạnh Thái hậu mới tốt."

Trong mắt Tần Thuật hiện lên một tia sáng, "Do chính tai con nghe được hầu nô bên cạnh Hoàng hậu nương nương nói như vậy?"

Tần Triều Vũ tiếp tục gật đầu, "Vâng, là Vân Nhạn hầu tỳ mà Hoàng hậu nương nương tín nhiệm nhất nói ra. Con vốn định tránh mặt thế nhưng Hoàng hậu nương nương lại nói không cần, sau đó con liền nghe được âm mưu của Quý phi nương nương và Thành vương."

Trong phòng yên lặng giây lát, một lúc sau mới nghe thấy Tần Thuật thở dài, "Được rồi, ta đã hiểu, con đi nói cho Cửu muội muội con một tiếng, sáng mai dậy sớm một chút để chuẩn bị thật tốt cho cung yến."

Đáy mắt Tần Triều Vũ sáng lên, nàng vốn lo lắng Tần Thuật cố chấp không nghe theo, nhưng hiện tại ông thông tình đạt lý đến vậy thì thật sự không khiến cho nàng phải phí công thuyết phục nữa. Có như vậy cũng coi như hoàn thành sứ mệnh mà Hoàng hậu nương nương giao phó.

Tần Triều Vũ đứng dậy, "Vâng, giờ con đi tìm Cửu muội muội luôn."

Tần Triều Vũ nhún người rồi chuẩn bị rời đi, mới đi được 2 bước Tần Thuật lại nói, "Nói cho Cửu muội muội con là ngày mai nhất định phải theo sát bên cạnh Thái hậu, tuyệt đối không được rời khỏi Thái hậu nương nương nửa bước."

Tần Triều Vũ chỉ cho là Tần Thuật quan tâm đến an nguy của Thái hậu nên lập tức đồng ý.

Đợi đến khi Tần Triều Vũ rời khỏi, Tần Thuật ngồi trên chủ vị mới bắt đầu rùng mình. Còn bên này Tần Diễm nhìn thấy vẻ mặt Tần Thuật bất thường liền hỏi, "Phụ thân, làm sao vậy? Bên phía Hoàng hậu..."

Tần Diễm đương nhiên nhạy cảm hơn so với Tần Triều Vũ, bởi vậy mới phát hiện ra được Tần Thuật khác thường.

Một lúc sau Tần Thuật mới trả lời, "Vân Nhạn bẩm báo lên Hoàng hậu chuyện này trước mặt Triều Vũ, có vẻ như không bình thường."

Tần Diễm suy nghĩ cực nhanh, "Ý phụ thân là Hoàng hậu nương nương đang cố ý?" Dứt lời hắn lại nhịn không được nói, "Nhưng mà vì sao chứ..."

"Vì để cho Hoan nha đầu vào cung."

Tần Thuật nói xong lại khẽ thở dài, "Xem ra vẫn là tránh không được."

Tần Diễm chau mày, "Hoàng hậu nương nương muốn Cửu muội muội vào cung để làm gì? Còn nữa, trước đây phụ thân đã từng nói, Tố Quý phi và Thành vương muốn dùng Cửu muội muội để ly gián quan hệ giữa chúng ta và Thái tử Điện hạ, hiện giờ bọn họ tự cho mình là đúng, muốn hãm hại Cửu muội muội, thật sự không còn gì để nói nổi. Nhưng phụ thân lại hoài nghi điều gì?"

Ánh mắt Tần Thuật vẫn tối sầm, mãi một lúc sau mới lắc đầu, "Có lẽ con nói đúng, mọi sự nếu cứ như con nói thì mới là tốt nhất."

Tần Diễm khẽ cười, "Có phải phụ thân lo lắng quá mức rồi không? Hoàng hậu nương nương tin tưởng Vũ Nhi như vậy đương nhiên phải là chuyện tốt rồi."

Tần Thuật cười khổ, "Để lấy được tín nhiệm của Hoàng hậu, cũng không phải không trả giá." Nói xong ông lại thở dài, "Có điều nếu như bọn ta đã quyết định để cho Vũ Nhi đi theo con đường này thì không còn lựa chọn nào khác nữa."

...

Trong Tùng Phong viện, Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Ngày mai phải vào cung?"

Tần Triều Vũ gật đầu, sau đó nói mấy tỳ nữ của mình ra ngoài, Tần Hoan thấy thế cũng bảo Bạch Anh và Phục Linh lui xuống. Mãi đến khi trong phòng chỉ còn lại 2 người các này thì Tần Triều Vũ mới nói, "Đúng vậy, vừa rồi ta mới vào cung, biết được ngày mai Quý phi nương nương và Thành vương sẽ lợi dụng bệnh của Thái hậu làm cái cớ để hãm hại muội, mà hãm hại muội chính là hãm hại Hầu phủ, bọn họ rõ ràng là vì Thái tử Điện hạ mà muốn đẩy Hầu phủ vào chỗ chết. Hoàng hậu nương nương nói ngày mai nhất định muội phải vào cung, một là với y thuật của mình thì muội có thể cứu được Thái hậu bất cứ lúc nào, thứ hai là chúng ta có trốn cũng không phải là cách. Hiện tại chúng ta đã có phòng bị, nếu như Thành vương dám động thủ thì chúng ta đã có thể bắt tận tay bọn họ!"

Tần Hoan nghe xong thì khẽ chau mày, nàng có vào cung hay không thì vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng ban đầu là Tần Thuật tìm cớ lung tung để nàng trốn trong phủ, tới giờ thì đến lượt Tần Triều Vũ mang lý do đến, ở giữa lại còn mọc ra thêm một Hoàng hậu.

Chẳng qua nàng chỉ là một đứa trẻ mồ côi của Tần phủ biết chút y thuật mà thôi, còn Thái hậu thân phận tôn quý, sao Phùng Linh Tố và Thành vương lại có thể mạo hiểm lớn như vậy chỉ để hãm hại nàng chứ?

Một khi sự tình bại lộ, thân thể của Thái hậu nương nương mới là chuyện mà Hoàng thượng coi trọng nhất, đến lúc đó đừng nói là vị trí Thái tử, mà ngay cả tính mạng của Thành vương cũng khó bảo toàn. Vì để đối phó với 1 mình nàng, trả cái giá như vậy có đáng không?

Thấy Tần Hoan không nói câu nào, vẻ mặt Tần Triều Vũ liền cứng lại, "Phụ thân đã căn dặn xong rồi, ngày mai muội nhớ luôn đi sát bên Thái hậu nương nương mới được, nhất định muội phải đảm bảo an nguy cho Thái hậu nương nương."

Nhớ đến khuôn mặt từ ái của Thái hậu, Tần Hoan cuối cùng cũng không phản đối sự sắp xếp này nữa, nàng gật gật đầu, "Được rồi, ngày mai muội vào cung, canh giữ bên cạnh Thái hậu nương nương là được..."

Tần Triều Vũ hài lòng, nàng không ở lâu trong Tùng Phong viện nữa nên liền đứng dậy dẫn mấy người Mặc Ý rời khỏi nhanh như gió cuốn. Hôm nay Hoàng hậu tán thưởng nàng như vậy, nàng phải mau chóng đi nói với Hồ thị.

Tần Hoan đứng trước cửa sổ, nhìn bóng dáng đỏ thắm của Tần Triều Vũ biến mất sau ngưỡng cửa rồi chau mày.

Phục Linh và Bạch Anh đi từ bên ngoài vào, Phục Linh nói, "Sao nói chuyện nhanh như vậy, tiểu thư lại phải đến dự cung yến sao?"

Tần Hoan quay lại nói, "Phải, ngày mai Bạch Anh cùng ta vào cung đi."

Trước đây đa phần đều là Phục Linh đi theo, hôm nay lại muốn cho Bạch Anh vào cung nên Phục Linh lập tức cảm giác sắp xảy ra chuyện gì không ổn. Trong mắt nàng có chút lo lắng, "Tiểu thư... Chắc là không xảy ra chuyện chứ..."

Tần Hoan nheo mắt, sau đó lại nhìn ra tuyết phủ trắng ngoài sân, "Hy vọng như vậy."

...

Tuyết rơi suốt một đến, đến sáng sớm hôm Tết Nguyên tiêu thì vẫn còn chưa có dấu hiệu dừng lại. Tần Hoan vẫn dậy sớm như thường ngày, ăn sáng sau chỉnh trang lại một hồi xong mới đến Nhân Thọ đường.

Những người khác trong Hầu phủ đang đứng ở Nhân Thọ đường chờ, thấy Tần Hoan xuất hiện thì ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Hôm nay Hồ thị cũng ăn mặc lộng lẫy, bà quan sát Tần Hoan một hồi sau đó mới gật đầu cười nói, "Tốt tốt, chúng ta đi thôi, lát nữa vào cung chắc hẳn con phải đến Thọ Khang cung trước rồi."

Tần Hoan gật đầu, Tần Thuật lại dặn dò mấy người vài câu sau đó mới cùng nhau ra cửa.

Hôm nay chuẩn bị 3 chiếc xe ngựa, hai mẹ con Tần Triều Vũ một chiếc, Tần Hoan và Bạch Anh một chiếc, còn mấy hầu nô đi theo Tần Triều Vũ và Hồ thị ngồi trên xe còn lại. Xe ngựa chạy dọc theo con đường tràn ngập tuyết đọng, chẳng bao lâu sau đã nhìn thấy cửa Chính Hoa ở phía xa xa.

Bên trong xe ngựa, Tần Hoan căn dặn, "Hôm nay trên cung yến nếu như xảy ra chuyện gì, em nhớ tỉnh táo hành sự."

Bạch Anh gật đầu, "Vâng, nô tỳ nhất định sẽ bảo vệ tiểu thư chu toàn."

Khóe môi Tần Hoan cong lên, "Bình thường vào cung ta đều dẫn theo Phục Linh, bởi vì ta vào cung chỉ để chưa bệnh cho Thái hậu nương nương mà thôi, cũng không khác gì đến Mạnh phủ cả. Nhưng hiện tại cũng không phải đơn giản như ngày thường nữa, Thế tử Điện hạ từ sớm đã cảnh báo ta kinh thành hiểm ác, trước đây ta còn không biết nhưng hiện giờ đã cảm nhận được ít nhiều. Chỉ là không biết hôm nay có cái gì đang chờ ta, em biết võ công, đầu óc cũng thông minh nhanh nhạy hơn Phục Linh rất nhiều, dẫn theo em thì ta yên tâm hơn chút."

Bạch Anh lập tức gật đầu, vẻ mặt cũng nghiêm nghị hẳn lên, "Trước đây tiểu thư ở Cẩm Châu nên đương nhiên không biết hiểm ác chốn kinh thành, còn Điện hạ là lớn lên trong Hoàng thất từ nhỏ. Hiện tại tiểu thư càng lúc càng nổi danh, địa vị cũng ngày một cao hơn cho nên người xung quanh cùng sự việc cũng không còn đơn giản nữa, đương nhiên phải cẩn thận mới đúng. Nhưng mà... nhưng mà nô tỳ chưa bao giờ vào cung, hôm nay..."

Tần Hoan nghe thấy thế liền vỗ vỗ cánh tay Bạch Anh, "Yên tâm, có khi không xảy ra chuyện gì đâu, hiện tại không cần sốt ruột."

Bạch Anh gật đầu, mặc dù Tần Hoan dặn nàng không cần phải sốt ruột thế nhưng trong lòng nàng cũng hiểu được, lần này hành vi của Tần Thuật cực kỳ quái lạ, còn nàng và Bạch Phong từ nhỏ đã được Yến Trì bồi dưỡng như thân vệ nên suy nghĩ đương nhiên cũng không giống những nô bộc bình thường. Nàng đã cảm nhận được mùi vị của nguy hiểm trong lần này.

Rất nhanh, xe ngựa đã đến trước cửa Chính Hoa cung.

Xe ngựa vừa mới dừng lại, Tần Hoan liền nghe thấy vài tiếng ngựa hí vang, đến khi nàng bước xuống liền thấy bên cạnh xe ngựa của Hầu phủ cũng đã đỗ sẵn mấy chiếc xe ngựa. Phùng Trầm Bích ở phía trước, nàng ta mặc một thân váy trắng, nhu nhược như liễu trước gió đang bước từ trên thành xe xuống, còn bên cạnh nàng chính là Vu thị, phu nhân của Trung Quốc công. Xe ngựa 2 nhà dừng lại ngay cạnh nhau cho nên có thể nhìn ra được xe ngựa của Trung Quốc công phủ muốn chiếm vị trí trung tâm nhất, cũng vì thế nên Tần Hoan vừa xuống xe liền chạm phải mặt Phùng Trầm Bích.

"Cửu cô nương cũng đến dự tiệc à?"

Nỗi bực dọc ngày hôm trước còn chưa tiêu tán hết, Phùng Trầm Bích vừa nhìn thấy Tần Hoan thì đáy mắt liền có chút tức giận. Hiện tại cửa cung có nhiều người cho nên nàng vẫn phải duy trì dáng vẻ vô tội của ngày hôm đó, chỉ có thể điềm đạm đáng yêu mà nhìn chằm chằm vào Tần Hoan, cũng không dám nhiều lời. Ngược lại mẫu thân của nàng lại gọi Tần Hoan một câu, Tần Hoan nhún người, "Vâng!"

Vu thị khẽ hất hàm quan sát Tần Hoan, "Dung mạo Cửu cô nương thật đúng là càng ngày càng khiến người ta chú ý, trước đây Hầu phủ có Bát tiểu thư là rực rỡ chói mắt nhất, đến hôm nay lại phải đổi thành người khác rồi..."

Vu thị không hề có thiện ý, vừa lên tiếng đã nói mấy câu châm ngòi ly gián rồi. Phùng Trầm Bích nghe thấy thế cũng che miệng cười, "Chứ còn gì nữa, dung mạo của Cửu cô nương đúng là xuất chúng hơn Triều Vũ nhiều."

Giọng nói Phùng Trầm Bích ôn nhu uyển chuyện, âm thanh lại không nhỏ, lúc nói chuyện thì ý cười ngập khắp khuôn mặt, váy nàng ta tung bay theo gió, mùi hương thoang thoảng lan tỏa khắp nơi. Tần Hoan vốn có lòng muốn giữ trọn lễ nghĩa, chỉ không ngờ tới 2 người này lại cố tình gây khó dễ như vậy.

Nàng nghe thấy thế thì lập tức ngước mắt lên, nhìn lướt qua trang sức trên đầu Phùng Trầm Bích một cái rồi nói, "Đồ trang sức trên đầu Phùng cô nương thật quá tinh xảo, có điều Phùng cô nương có biết ngọc máu bồ câu cùng với dương chi bạch ngọc có gì khác nhau không?"

Đột nhiên Phùng Trầm Bích bị câu hỏi như vậy làm cho sững sờ, vừa nhìn thấy ánh mắt Tần Hoan vẫn hướng lên đầu mình nhìn thì lập tức hất hàm. Hôm nay nàng đeo trâm bạch ngọc, lại cài thêm dây tua rua hồng ngọc, bộ trang sức này chính là của Hoàng thượng ban thưởng cho Phùng Linh Tố, cũng là cống phẩm, cho nên vẻ mặt nàng cực kỳ cao ngạo, "Có gì mà khác nhau? Chỉ là màu sắc không giống nhau mà thôi, cả 2 đều là ngọc quý thượng phẩm." Nói xong nàng lập tức giơ tay lên vuốt vuốt vào sợi tua rua, "Hai thứ này, chỉ có người tôn quý nhất mới được dùng, còn cô nương nhà bình thường có muốn cũng chẳng được..."

Nói xong câu này Phùng Trầm Bích liền nhìn lướt qua trang sức đơn giản trên tóc Tần Hoan với vẻ đầy khinh bỉ.

Phùng Trầm Bích vẫn đang tự đắc thế nhưng vừa nói xong thì đột nhiên lại phát hiện ra có gì đó không đúng. Nàng suy nghĩ cẩn thận lại mới phát hiện hóa ra Tần Hoan đang ám chỉ bản thân mình và Tần Triều Vũ nên lập tức nghẹn họng. Tần Hoan lại cười nói, "Nếu cả 2 đều là thượng phẩm, sao còn phân chia cao thấp? Nếu mang ra so sánh thì có khi còn thể hiện rằng mình là kẻ dốt đặc cán mai, một món đồ tốt thì cần phải có những người hiểu biết về nó mới có thể thưởng thức được. Chỉ đáng tiếc luôn có những kẻ ỷ vào vẻ ung dung tự phụ bên ngoài nhưng đầu óc lại ngu dốt đê tiện, càng là những kẻ như vậy thì lại càng nên bớt lời và thận trọng hành xử hơn, nếu không thì cho dù y phục có đẹp đến đâu, trang sức có quý giá đến đâu thì cũng không thể che lấp được sự xấu xí và vụng về của người đó. Ngươi nói có đúng không?"