Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 465: Tương kế tựu kế (2)



Tần Hoan quay người lại đi về hướng Triều Lộ điện, nhưng đi được một nửa lại gặp được Trần ma ma và Tô ma ma vẻ mặt lo lắng chạy lại đây. Tần Hoan chau mày, lập tức cảm thấy không đúng lắm, đợi đến lúc hai người họ đến trước mặt mình thì Tô ma ma đã giành lên tiếng trước, "Cửu cô nương, người có gặp Cửu Điện hạ không?"

Đáy lòng Tần Hoan lập tức trở nên nặng nề, nàng lắc đầu, "Không nhìn thấy, chẳng phải Cửu Điện hạ đi theo ma ma sao?"

Tô ma ma thở dài một hơi, "Nô tỳ có tội, vừa rồi nô tỳ dẫn Cửu Điện hạ đến vườn bên cạnh chơi tuyết, một lúc sau liền có 2 vị phu nhân đi đến muốn nói chuyện với Cửu Điện hạ. Đương nhiên là Cửu Điện hạ không để ý đến cho nên nô tỳ mới ứng phó lại một hai câu, nhưng vừa mới nói xong quay lại thì không thấy Cửu Điện hạ đâu nữa."

Tần Hoan quay đầu lại, "Ngươi nói là khu vườn ở đằng kia?"

Tô ma ma lập tức gật đầu, "Vâng, chính là khu vườn bên cạnh..."

Trần ma ma cười khổ, "Vừa rồi nô tỳ cũng đã tìm quanh một vòng với Tô ma ma nhưng cũng không biết liệu Cửu Điện hạ có chạy đi chỗ nào khác không, cứ nghĩ ngài ấy tự mình quay về rồi nên bọn ta cũng quay về tìm một lần, nhưng căn bản Điện hạ còn chưa về."

Trần ma ma cũng nghĩ y như Tần Hoan vừa nới, nghe đến đây Tần Hoan liền giao hoa mai trong tay Bạch Anh cho Trần ma ma, "Ma ma cầm cái này về trước đi, ta dẫn theo Bạch Anh cùng với Tô ma ma đi tìm Cửu Điện hạ vậy. Ma ma cứ quay về trước cho Thái hậu nương nương yên tâm..."

Trần ma ma nhận lấy hoa rồi gật đầu, "Được, vậy xin làm phiền Cửu cô nương."

Tần Hoan không nói thêm gì nữa mà đi thẳng theo Tô ma ma đến con đường phía Tây, "Ma ma, vừa rồi Cửu Điện hạ chơi ở chỗ nào?"

"Chính là ở trong này, nô tỳ quay lưng về phía Điện hạ để nói chuyện cùng với hai vị phu nhân, vừa quay đầu lại đã không thấy Điện hạ đâu nữa. Hai vị phu nhân kia cũng bị hành lang ngăn cản tầm nhìn cho nên cũng không phát hiện ra Điện hạ đi nơi nào."

Tần Hoan liếc nhìn một cái, chỉ thấy có hành lang duy nhất dẫn đến phía Tây, mặc dù hai bêm hành lang cũng có đường nhỏ nữa nhưng tất cả đều thông về phía trong đình, mà trong đình lại ngập tràn tuyết đọng, nếu như Yến Tuy đi vào đường đó thì chắc chắn không đến mức vừa chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu. Tần Hoan đi thẳng theo hành lang về phía trước, rất nhanh trước mặt nàng lại xuất hiện thêm 3 lối rẽ nữa.

Tô ma ma lập tức lên tiếng, "Một đường là đi sâu vào trong nội cung, một đường là đi đến Ngự hoa viên, đường còn lại là đi đến Thiên Âm đài lát nữa biểu diễn hí kịch, vừa rồi nô tỳ đã đi tìm theo hướng Ngự hoa viên rồi. Bình thường Điện hạ cũng thích đi đến Ngự hoa viên để chơi, nhưng vừa rồi nô tỳ lại không tìm thấy bóng dáng đâu."

Tần Hoan nghe Tô ma ma nói vậy liền chau mày, "Vậy bây giờ chúng ta tách ra đi, hôm nay đông người nên có lẽ Điện hạ lại nghĩ ra chơi cái gì đó khác. Ma ma thử tìm về hướng nội cung đi, ta nghĩ là có khi nào Điện hạ lại chạy đến chỗ trước đây mình ở hay không. Còn ta đi về hướng Thiên Âm đài kia tìm thử xem..."

Tần Hoan căn dặn như vậy thì đáy mắt Tô ma ma chợt sáng lên, đúng là Yến Tuy thật sự rất có khả năng sẽ chạy về nơi mà trước đây Cẩn phi thường ở. Nghĩ đến đây Tô ma ma liền không dám chậm trễ nữa mà lập tức rời đi.

Tần Hoan cũng bước lên hành lang dẫn đến Thiên Âm đài.

Thiên Âm đài chính là nơi mà các chủ tử trong cung thường xuyên đến để nghe hát, Tần Hoan cũng đã từng đến đó một lần. Nhưng vừa đi được một lúc đến ngã rẽ tiếp theo thì Tần Hoan phát hiện ra trên mặt đất có 2 quân cờ màu đen.

Đáy mắt Bạch Anh sáng lên, "Tiểu thư, đây là quân cờ mà Cửu Điện hạ vẫn nắm ở trong tay!"

Nói xong Bạch Anh nhặt quân cờ lên đưa cho Tần Hoan, Tần Hoan nhận lấy thì cũng thấy đây đúng là quân cờ của Thọ Khang cung. Ngay lúc Tần Hoan cảm thấy mình đã tìm được tung tích của Yến Tuy rồi thì rất nhanh nàng đã phát hiện ra có gì đó không ổn. Trên quân cờ đen nàng cầm này lại có một mùi hương gì đó rất nhạt mà phải chú ý mới ngửi ra được.

Mùi vị này Tần Hoan chưa từng ngửi được ở Thọ Khang cung, cũng không có trên người Yến Tuy và Tô ma ma. Nàng đưa lên sát mũi ngửi mấy cái, trong đầu đột nhiên lóe lên một tia sáng, nàng nghĩ ra đây là mùi gì rồi!

Đây là mùi hạt sen, mùi thơm thoang thoảng chỉ có duy nhất ở hạt sen.

Trong nháy mắt Tần Hoan chợt lùi về sau một bước theo bản năng...

Trên quân cờ dính phải mùi hạt sen, đủ để đấy người cầm vào quân cờ này trước đây đã làm gì liên quan đến hạt sen. Mùa này thì không có sen tươi để hái, nên trừ phi người này cố tình muốn làm cái gì để ăn chứ không thì cũng tuyệt đối không có sẵn sen mà đụng vào. Ban nãy trong Triều Lộ điện, Phùng Linh Tố đã từng nói bà ta bận làm canh hạt sen cho Hoàng thượng cho nên mới đến chậm.

Sống lưng Tần Hoan chợt lạnh, càng lúc nàng càng cảm thấy được chuyện hôm nay quá mức kỳ lạ. Nàng nhìn về chỗ tận cùng của hành lang, chỗ này cách với Thiên Âm đài không xa, Thiên Âm đài chính là một cung điện độc lập, nếu như Yến Tuy thật sự một mình chạy đến đây thì tại sao quân cờ kia lại rơi ở chỗ đó? Rồi tại sao lại dính phải mùi hạt sen?

Phùng Linh Tố làm canh hạt sen cho Hoàng thượng, đương nhiên sẽ có người thay bà ta bóc vỏ và rửa sạch, mà người này nhất định là người bên cạnh bà. Ngoại trừ bà ta thì hầu nô trong cung làm gì có chuyện dính mùi hạt sen trên tay, những phu nhân tiểu thư khác lại càng không thể rồi.

Tần Hoan lùi lại đằng sau mấy bước, Bạch Anh cũng phát hiện ra dị thường nên lập tức đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh. Quả nhiên Bạch Anh đã nhìn thấy một bóng dáng ẩn hiện phía sau bức tường hoa chạm rỗng ở cách đó không xa.

"Tiểu thư, đằng sau tường hoa hướng Tây Bắc có người..."

Tần Hoan nắm chặt quân cờ đen trong lòng bàn tay, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Không đúng, rất không đúng, nếu lời Tần Triều Vũ nói là đúng thì chắc chắn sẽ không phải như vậy.

Người mà Phùng Linh Tố và Yến Kỳ muốn xuống tay là Thái hậu chứ không phải Tần Hoan, cho nên hiện tại bọn họ bày ra chuyện này là có mục đích gì?

Chắc chắn không thể nào chỉ vì muốn hãm hại nàng mà vứt bỏ Yến Tuy...

Tần Hoan tiến lên trước nhìn thoáng qua, lông mày lại lần nữa nhíu chặt lại.

Nàng đang đi tìm Yến Tuy, quân cờ này lại đúng lúc xuất hiện ở đây cho nên đây căn bản chính là hòn đá dẫn đường, muốn dụ nàng đến Thiên Âm đài.

Tần Hoan không nói thêm gì nữa, nàng chỉ ra vẻ như đang quan sát cẩn thận quân cờ đen, sau đó liền cất bước đi đến Thiên Âm đài, vừa đi vừa nói khẽ, "Quan sát người đó..."

Bạch Anh biết sự tình có biến cho nên đã cảnh giác cao độ, nghe vậy cũng khẽ đáp lời.

Tần Hoan hơi sốt ruột đi về phía trước, vừa đi vừa nhìn xung quanh rồi khẽ gọi, "Cửu Điện hạ?"

Gọi mấy tiếng không nghe thấy ai trả lời, Tần Hoan lại tiếp tục tiến lên phía trước, rất nhanh nàng đã tiến đến một chỗ ngoặt khác. Tần Hoan lập tức dừng lại, Bạch Anh cũng liếc mắt nhìn về phía sau, rất nhanh nói, "Tiểu thư, người đó đi rồi."

Vừa nói xong nàng đã phát hiện ra trong mắt Tần Hoan tràn ngập sự lạnh giá.

Tần Hoan ra nghĩ ra rồi, Phùng Linh Tố căn bản sẽ không xuống tay với bệnh của Thái hậu, mục tiêu của bà ta căn bản chính là nàng. Mà ở Thiên Âm đài đằng trước kia chắc chắn có người của bà ta đang chờ Tần Hoan rơi vào bẫy.

Nếu là như thế thì nàng cũng không ngoài ý muốn lắm, nhưng trong chuyện này Hoàng hậu và Tần Triều Vũ lại đóng vai gì? Hoàng hậu muốn nàng ra ngoài, Tần Triều Vũ cũng vậy, nàng vốn đã cảm thấy không ổn, hiện tại nghĩ lại hai người Hoàng hậu và Tần Triều Vũ, có vẻ như bọn họ còn thấy vui mừng vì đã gặt hái được thành công vậy. Bọn họ cực kỳ mong muốn nhìn thấy Phùng Linh Tố bày trận hãm hại nàng.

Nghĩ đến đây, bàn tay nắm quân cờ của Tần Hoan cũng siết chặt lại.

Tần Triều Vũ đã từng nói, Hoàng hậu vẫn luôn hy vọng tóm được tận tay Phùng Linh Tố hãm hại Thái hậu. Hiện tại Tần Hoan đã hiểu thấu rồi, Hoàng hậu không hề hy vọng Phùng Linh Tố hạ thủ với Thái hậu, mà là muốn tóm được Phùng Linh Tố xuống tay với nàng.

Phùng Linh Tố chắc chẳn cũng không ngu xuẩn đến mức động vào Thái hậu, nhưng bà ta có thể động đến Tần Hoan. Phùng Linh Tố sau khi nghĩ rằng mình hãm hại Tần Hoan thành công, lúc đó thậm chí cả nhân chứng cũng sẽ tạo ra được. Bất kể bà ta dùng biện pháp nào thì cuối cùng vẫn sẽ chọc tức Thái hậu, điều Hoàng hậu phải làm đó là thêm dầu vào lửa trước mặt Thái hậu. Còn Tần Hoan thân là người bị hại, cũng sẽ trở thành quân cờ dùng để lên án Phùng Linh Tố tốt nhất trong tay Hoàng hậu.

Tần Hoan cũng không chắc chắn khả năng này là thật hay giả, nhưng nếu đã nghĩ đến chỗ này rồi thì nàng tuyệt đố sẽ không để bản thân mình lọt vào bẫy của Phùng Linh Tố và Yến Kỳ. Nàng nhìn nhìn xung quanh, trong mắt rất nhanh đã lóe lên một tia sáng, nàng quay lại khẽ căn dặn Bạch Anh 2 câu, Bạch Anh thoáng kinh ngạc, nhưng khi nhìn sang Tần Hoan rồi lại phát hiện đôi mắt nàng vốn luôn trầm tĩnh nay đã có chút lạnh lùng hung ác. Vẻ mặt Bạch Anh lập tức nghiêm nghị hẳn lên rồi gật đầu đồng ý.

Tần Hoan hài lòng, nàng dẫn theo Bạch Anh tiếp tục đi về phía trước, nhưng còn chưa đi được mấy bước thì Tần Hoan lập tức lắc mình ẩn vào một lối rẽ nhỏ vắng lặng mà không ai để mắt đến. Còn bên này, có một thị nữ bước nhanh vào Triều Lộ điện, thì thầm mấy câu vào tai Phùng Linh Tố.

Phùng Linh Tố nghe xong thì vẻ mặt cũng có chút mãn nguyện.

Triệu Thục Hoa cũng thấy được chuyện này, bà ngước mắt lên nhìn về phía cửa đại điện, vẫn luôn không thấy bóng Tần Hoan đâu. Đáy mắt bà chợt lóe lên tia sáng, lập tức hiểu được kế hoạch của Phùng Linh Tố có lẽ đã thực hiện được rồi, vì thế liền bê ly trà trước mặt lên uống một ngụm.

Chờ thêm một lát, Phùng Linh Tố thong thả nói, "Cũng sắp đến giờ rồi, tỷ tỷ, có phải nên cùng với Thái hậu nương nương khởi giá đến Thiên Âm đài không..."

Triệu Thục Hoa nhìn sắc trời xong cũng cười nói, "Đúng là cần phải đi rồi, có lẽ bây giờ Hoàng thượng cũng sắp đến."

Thái hậu chau mày, "Cửu nha đầu còn chưa quay về, Tiểu Cửu cũng chưa tìm được."

Triệu Thục Hoa cười nói, "Người đừng lo lắng, có khi chúng ta đi được nửa đường là sẽ gặp được bọn chúng rồi."

Thái hậu nhíu nhíu lông mày, có hơi lo lắng nên chưa đồng ý ngay. Đúng lúc này lại nghe thấy giọng nói của Viên Khánh vang lên, "Hoàng thượng giá lâm..."

Vừa dứt lời thì Yến Hoài đã cười vang bước vào cửa điện, "Sao mọi người vẫn còn ở đây? Trẫm cứ tưởng rằng sân khấu cũng đã bắt đầu hát rồi."

Triệu Thục Hoa không đợi Thái hậu trả lời liền nói luôn, "Còn đang định đi, Hoàng thượng đến rồi liền đi cùng với Thái hậu qua bên Thiên Âm đài đi, có lẽ sân khấu bên đó đã chuẩn bị xong rồi."

Người trong toàn điện đều phải hành đại lễ, tâm tình Yến Hoài rất tốt nên liền phất phất tay, "Căn dặn xuống dưới, đều đi sang Thiên Âm đài thôi." Nói xong ông liền đi đến bên cạnh Thái hậu, "Mẫu hậu, nhi tử đến đỡ người qua đó..."

Thái hậu bị đỡ dậy nhưng trong lòng vẫn còn do dự, "Mấy đứa nhỏ vẫn còn chưa đến."

Yến Hoài bật cười, "Một hai người vậy mà lại bắt người chờ, chúng ta cứ đi trước thôi, bọn chúng không đến thì cũng mặc kệ, cứ bắt đầu thôi..." Nói xong ông liếc mắt sang nhìn Viên Khánh, Viên Khánh lập tức nói, "Hiện tại lão nô cho người đi thông báo cho các vị Điện hạ."

Triệu Thục Hoa nói luôn, "Cũng cho người đi tìm Tiểu Cửu và Cửu cô nương đi."

Viên Khánh lập tức đáp lời, lúc này Thái hậu mới khẽ thở phào rồi nắm lấy tay Yến Hoài, chậm rãi bước ra ngoài điện.

Phùng Linh Tố đi sau lưng Yến Hoài, nụ cười càng lúc càng trở nên đắc ý.