Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 466: Ngạc nhiên không?



Một khi Yến Hoài đã hạ lệnh thì người trong ngoài vườn mai đều phải cùng đi. Yến Hoài đỡ Thái hậu đi tuốt đằng trước, những phu nhân và tiểu thư khác đi ngay phía sau. Yến Hoài vừa đi vừa khẽ nói gì đó với Thái hậu, đi chưa được bao xa thì Thái hậu quay lại nhìn về phía sau, "Sao Tiểu Cửu và Cửu nha đầu vẫn còn chưa quay lại..."

Mấy người Tần Diễm đều đã đến, ngay cả Yến Triệt cũng đứng sau lưng Hoàng hậu, vậy mà không thấy Tần Hoan và Yến Tuy đâu. Yến Hoài lại bật cười, "Mẫu hậu cứ yên tâm, giờ đang giữa ban ngày ban mặt, có lẽ là Tiểu Cửu ham chơi thôi, để lát nữa bảo bọn chúng đến thẳng Thiên Âm đài là được rồi, người đừng lo lắng nữa..."

Thái hậu thở dài, "Thân thể Tiểu Cửu yếu đuối, lỡ như nhiễm phải phong hàn."

Yến Hoài lập tức trấn an, "Không đâu, người đừng nghĩ nhiều."

Thái hậu lắc đầu, Yến Hoài lại chỉ vào vườn mai ở cách đó không xa, "Sao hiện tại người vẫn chưa ra ngoài đi dạo chứ, cũng may vườn hoa này hoa nở đúng lúc, đợi mấy ngày nữa chắc hẳn sẽ rụng hết rồi."

Thái hậu vừa cười nói, "Đây cũng là nhờ có Cửu nha đầu, nếu không thì ta làm gì còn cơ hội ra ngoài nhìn hoa ngắm tuyết?"

Yến Hoài nghe câu này thấy cũng cực kỳ có lý, đặc biệt khi ông vừa biết được vụ án gần đây được phá cũng do Tần Hoan giúp đỡ rất nhiều việc, vì vậy cũng tiếp lời khen ngợi Tần Hoan một câu từ tận đáy lòng, "Nha đầu kia quả nhiên lợi hại, lần trước Trẫm còn hỏi con bé muốn được ban thưởng gì, nhưng con bé lại bảo là chưa nghĩ ra..."

Thái hậu cười nói, "Con bé cứu tính mạng của ta, luận ban thưởng thì cũng không thể ít được."

Yến Hoài gật đầu, "Đúng vậy, chỉ cần chính miệng con bé nói ra thì bất kể thế nào Trẫm cũng sẽ đồng ý."

Tiếng nói chuyện của 2 người không nhỏ, mọi người ở xung quanh đều nghe thấy được, vì thế nên đương nhiên biết thân phận hiện giờ của Tần Hoan đã không giống như trước đây. Triệu Thục Hoa nhìn xung quanh, chỉ thấy Yến Triệt chứ không thấy Yến Kỳ, sau đó nhìn sang Tố Quý phi nói, "Muội muội, Thành vương Điện hạ đi đâu rồi?"

Phùng Linh Tố nghe thấy thế liền lơ đễnh, "Cũng không biết chạy đi đâu rồi, chắc là lát nữa cũng sẽ quay về thôi."

Yến Hoài cũng quay đầu nhìn thoáng qua, thấy được trong đội ngũ quả nhiên thiếu mất Thành vương nên hơi chau mày lại, nhưng đằng sau vẫn còn nhiều tiểu thư và phu nhân khác cho nên mới thu hồi ánh mắt lại. Đúng lúc này, đột nhiên có một tiểu thái giám đi ra từ ngã 3 phía trước, đáy mắt Phùng Linh Tố sáng lên, "Phú Thuận, ngươi đi đâu thế?"

Tiểu thái giám kia mặc cung phục, đại khái bởi vì đi quá nhanh cho nên mới không nhìn thấy cả đám người ở bên này. Hắn ngước mắt lên, lập tức nhìn thấy Thái hậu và Hoàng thượng đi đằng trước, phía sau cũng đều là các chủ tử nên liền trở nên luống cuống, hai đầu gối run rẩy quỳ ngã xuống đất.

Trên tay hắn đang bê một hộp gỗ đàn đen, run rẩy hành lễ, "Bái kiến Thái hậu nương nương, bái kiến Hoàng thượng, bái kiến Hoàng hậu nương nương, Quý phi nương nương, bái kiến các vị chủ tử..."

Giọng nói của hắn cực kỳ bối rối, ngay cả Yến Hoài cũng chau mày, ông quan sát tên tiểu thái giám này một hồi rồi nói, "Ngươi là người bên cạnh Thành vương? Gấp gáp như thế là định chạy đi đâu?"

"Tiểu nhân... tiểu nhân..."

Phú Thuận nói lắp bắp, đừng bảo là Yến Hoài mà ngay cả Thái hậu cũng cảm thấy không đúng, "Hôm nay chính là cung yến Nguyên tiêu, ngươi không đi sát cạnh chủ tử mình mà lại chạy lung tung làm gì. Thành vương đâu?"

Thái hậu vừa hỏi thì Phú Thuận lập tức úp sấp người xuống, cả người cũng căng thẳng hẳn lên.

"Chủ tử ngài ấy... ở... ở..."

Yến Hoài và Thái hậu cùng đặt câu hỏi, vậy mà hắn lại dám úp úp mở mở như vậy khiến cho Yến Hoài có chút giận dữ, "Trẫm và Thái hậu hỏi ngươi cái gì, ngươi đáp cái đó là được. Ngươi lắp bắp không thành câu thế này, chẳng lẽ chủ tử nhà ngươi đang làm chuyện mất mặt gì rồi?"

Phùng Linh Tố cảm thấy không ổn nên lập tức bước lên phía trước nói, "Phú Thuận, ngươi vẫn còn không nói?"

Phú Thuận lập tức dập đầu rồi nói, "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, khởi bẩm Hoàng thượng, Thành vương Điện hạ ở bên Thái Âm đài... Tiểu nhân... Tiểu nhân là giúp Thành vương Điện hạ lấy đồ vật để chuẩn bị đưa sang bên đó."

"Lấy đồ vật?" Yến Hoài chau mày, "Lấy cái gì?"

Hôm nay là cung yến Nguyên tiêu, bên phía Thiên Âm đài chỉ là đến để xem kịch thôi, nhưng Yến Kỳ lại cần đi lấy đồ gì?

Không chỉ có Yến Hoài nhìn vào hộp gấm trên tay Phú Thuận mà toàn bộ mọi người phía sau cũn như vậy. Cung yến đang diễn ra bình thường mà Thành vương lại làm việc khác thường cho nên thứ bên trong hộp gấm này đã lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

"Là... là một món lễ vật..."

Hiện tại Phú Thuận đã không dám im lặng, nhưng hắn vừa nói xong thì mọi người lại tràn đầy nghi hoặc. Phùng Linh Tố ngạc nhiên hỏi, "Lễ vật? Là lễ vật gì?" Nói xong bà lại nhìn thoáng qua phương hướng mà ban nãy Phú Thuận định đi, "Hiện tại Thành vương đang ở đâu?"

Phú Thuận nghe thấy thế thì trên mặt lại có chút cuống quýt, "Điện hạ ở... ở Thiên Âm đài... Còn lễ vật này... đương nhiên... đương nhiên là để tặng cho người khác..." Nói xong hắn ở hộp gỗ trên tay ra, bên trong chính là một cây trâm làm bằng ngọc hồng bảo cực kỳ tinh xảo và lộng lẫy...

Phú Thuận nói lắp bắp không thành câu, ngay cả người đần độn cũng nghe ra là có vấn đề, mà lễ vật kia không những quý trọng mà lại vừa nhìn đã biết là tặng cho vị cô nương nào đó rồi. Cung yến hôm nay cũng là một buổi tuyển chọn phi của Thái tử và Thành vương, vậy mà hiện tại Thành vương chuẩn bị một món lễ vật quý trọng thế này là vì sao chứ?

Triệu Thục Hoa nở nụ cười, "Cây trâm này thật đúng là hết sức lộng lẫy, Thành vương chuẩn bị cho ai vậy?"

Phú Thuận lập tức lắc đầu, "Tiểu nhân không biết... Ban nãy Điện hạ nói muốn chờ người ở Thiên Âm đài, cho nên mới lệnh cho tiểu nhân đi lấy lễ vật đã chuẩn bị xong..."

Lời này vừa nói xong thì mọi người ở đây cũng xôn xao hẳn lên, Thành vương vốn là đợi người, sau đó lại còn tặng lễ, đây rõ ràng là trong lòng Thành vương đã có lựa chọn người để tuyển vào vị trí Chính phi, có điều người này là ai?

Triệu Thục Hoa cười cười nhìn Phùng Linh Tố, "Muội muội cũng biết người này là ai à?"

Phùng Linh Tố cũng cười đáp lại, "Thành vương đã trưởng thành rồi, không hẳn việc gì nó cũng nói cho ta biết. Ta chỉ biết là hình như trong lòng nó đã có người để chọn làm Chính phi rồi, không chỉ như thế mà có vẻ 2 bên đều có ý."

Triệu Thục Hoa nhướn mày, trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại cười lạnh. Phùng Linh Tố diễn một vở kịch thật vui, hiện tại mọi người cũng không biết người mà Thành vương chờ đợi là ai, nhưng bà ta lại cố tình nói chêm vào làm cho ai cũng suy nghĩ theo hướng mà bà ta mong muốn. Một lát nữa mọi người đến Thiên Âm đài trông thấy Tần Hoan rồi, ngay cả lúc ấy Tần Hoan có không thừa nhận thì ai ai cũng sẽ cảm thấy do nàng hổ thẹn nên mới không dám nói thẳng.

Triệu Thục Hoa khẽ hừ một tiếng, lại nhìn Phú Thuận ở cách đó không xa, ngay cả một gã sai vặt cũng đã được thu xếp ổn thỏa thế này rồi. Nghĩ đến đây thì trong lòng Triệu Thục Hoa không khỏi mơ màng, mẫu tử Thành vương đã an bài thỏa đáng nên chỉ sợ chuyện Tần Hoan và Thành vương có tình ý với nhau sẽ không tránh khỏi. Chỉ là không biết lát nữa mọi người chứng kiến được hoàn cảnh đó, nếu như Thành vương chỉ quang minh chính đại đứng bên cạnh Tần Hoan thì bà cũng khó mà tìm ra được khuyết điểm của hắn. Như vậy, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Hoan trở thành người của Thành vương một các vô ích thôi sao?

Triệu Thục Hoa chau mày, nhìn thoáng qua Thái hậu, nếu Tần Hoan không đồng ý cộng thêm có Thái hậu hỗ trợ thì phải khơi mào tranh chấp giữa Thái hậu và mẫu tử Phùng Linh Tố mới là chuyện tốt nhất. Nếu Tần Hoan không có cách nào giải thích, Thái hậu và Hoàng thượng đều đồng ý thì Tần Hoan cũng chỉ có thể trở thành Chính phi của Thành vương!

Phùng Linh Tố vừa muốn cầu được Tần Hoan, lại định nắm được binh quyền của Vệ Quốc công, thật sự là nghĩ cũng đừng có nghĩ đến!

Đã quyết định xong chủ ý của mình, Triệu Thục Hoa lập tức thêm dầu vào lửa, "Cả hai đều có ý?" Giọng nói của bà hơi kinh ngạc, nhưng nghe ra được ẩn chứa ý cười, "Nếu đã như vậy thì sao muội muội không nói cho Bản cung biết sớm hơn? Người có tình với nhau nên thành gia lập quyến mới đúng. Nếu lỡ như hôm nay chọn phải người khác... chắc hẳn sẽ khiến cho Thành vương bất mãn rồi..."

Phùng Linh Tố khẽ cười, "Tỷ tỷ yên tâm, trên sổ không chỉ viết tên một người, đều là người Thành vương thật lòng yêu thích."

Triệu Thục Hoa cười gật đầu, "Được thế thì quá tốt rồi..."

Còn bên này Thái hậu lại khẽ chau mày, hôm nay là cung yến, những phu nhân và tiểu thư bên ngoài không biết là Thành vương đã có người trong lòng, nhưng hiện tại nghe thấy như vậy thì chỉ sợ sẽ có chút thất vọng. Mà Thành vương lén lút gặp mặt nữ tử khác, chung quy vẫn là không tốt, "Mặc dù nói thành thân phải chọn người hiền, nhưng hôm nay Thành vương đã như vậy thì cũng là không biết giữ phép tắc rồi."

Yến Hoài nhìn Phùng Linh Tố một cái, "Đúng thật là không hợp quy củ, trong lòng Thành vương đã có mong muốn thì tại sao không đích thân đến cầu?"

Triệu Thục Hoa cũng tiếp lời, "Mẫu hậu bớt giận, Hoàng thượng cũng chớ nên trách tội, Thành vương tuổi trẻ sung mãn, mấy chuyện này đương nhiên khó có thể tự kiềm chế. Chỉ cần cô nương kia cũng nguyện ý thì chẳng lẽ không phải chuyện tốt hay sao?"

Phùng Linh Tố giật nảy mình một cái, Triệu Thục Hoa nói câu 'chỉ cần cô nương kia cũng nguyện ý' khiến cho trong lòng nàng cực kỳ bất an.

Yến Hoài nghe thấy thế liền nhìn sang Phú Thuận, "Thành vương đang ở đâu?"

Phú Thuận nói ngay, "Ở trong Phù Hương quán phía Thiên Ân đài."

Thiên Âm đài là nơi xem hí kịch, còn Phù Hương quán này được coi như là phòng khách, vào mùa hè chính là một nơi ngắm hoa nghỉ mát của nhóm chủ tử trong cung. Nhưng giờ là mùa đông, bên đó lại có cực ít người lui tới, có thể nói là một nơi hoàn toàn vắng lặng. Vừa nghe nhắc đến chỗ này thì Yến Hoài càng nhíu chặt lông mày, lập tức lên tiếng, "Dẫn đường, Trẫm thật sự muốn xem xem nó đang làm trò dối trá gì."

Vốn dĩ Phú Thuận còn có chút do dự, nhưng người hạ lệnh chính là Đương kim Hoàng thượng, hắn nào dám không tuân theo?

Phú Thuận lập tức đứng dậy, ôm chặt lấy hộp gỗ rồi đi thẳng về phía trước. Đến lúc này thì sắc mặt những người ở phía sau đều cực kỳ hào hứng, bởi vì ngoại trừ Tần Hoan vắng mặt thì còn có thêm vài vị tiểu thư thế gia nữa do ban nãy đi chơi quá xa nên cũng không có mặt ở đây. Mọi người bước từng bước theo, ai cũng tò mò muốn biết người được chọn đó là ai. Mặc dù Thành vương không phải Thái tử nhưng cũng là Hoàng tử Thân vương, mà sau này ai có cơ hội ngồi lên Hoàng vị còn chưa biết, cho nên có thể nhận được ưu ái của Thành vương thì cũng là một chuyện cực kỳ cực kỳ tốt. Nhưng rốt cuộc người này là ai chứ?

Trong đám người, Vu thị cũng có chút bất an, bởi vì không thấy Phùng Trầm Bích đâu cả.

Nghĩ đi nghĩ lại, Vu thị lắc lắc đầu, không thể là Phùng Trầm Bích được, dù cho chuyện thân càng thêm thân là vô cùng tốt, nhưng rõ ràng Vu thị biết được Phùng Linh Tố không xem Phùng Trầm Bích vào trong mắt. Không chỉ có như vậy, từ sớm Phùng Linh Tố đã định ra chủ ý rồi, tương lai Phùng Trầm Bích muốn gả cho ai thì cũng phải do Phùng Linh Tố định đoạt, nếu không phải một vị Thế tử Thân vương nào đó thì cũng phải là một Đại tướng quân tay nắm binh quyền, như vậy mới có thể lôi kéo được sự giúp đỡ cho Thành vương. Mặc dù không gả được vào Hoàng thất là chuyện cực kỳ đáng tiếc, nhưng Vu thị không dám làm trái lời Phùng Linh Tố, toàn bộ Quốc công phủ đều phải dựa vào Phùng Linh Tố và Thành vương, mà về phương diện này thì đầu óc Phùng Linh Tố linh hoạt hơn bọn họ..."

Chưa kể Thành vương lại càng chướng mắt biểu muội của chính mình.

Vu thị nghĩ đến đây liền thở dài, bà lại đảo mắt một vòng, chỉ cho rằng Phùng Trầm Bích lại chạy đến đâu đó du ngoạn mà quên thời gian rồi. Sau đó bà lại nhìn bóng lưng của Phú Thuận, Thành vương chuẩn bị lễ vật này là tặng cho người nào vậy?

Mọi người cùng đi theo Phú Thuận về hướng Phù Hương quán. Phù Hương quán nằm ở phía Tây của Thiên Âm đài, mọi người liền đi dọc theo hành lang gấp khúc về phía Tây. Sân khấu đã dựng xong rồi nhưng ai nấy cũng đều muốn biết rốt cuộc Thành vương có ý với người nào, chưa kể với tư thế của Thái hậu và Hoàng thượng, một khi chuyện của Thành vương đổ bể thì có lẽ người được chọn là Chính phi đã phải định ra rồi.

Mắt thấy Phù Hương quán đã ngày một gần, suốt dọc đường này cả nửa bóng người cũng không có, yên tĩnh thế này thì đúng thật là một chỗ hẹn hò lý tưởng. Triệu Thục Hoa khẽ nói, "Hoàng thượng, nhiều người như vậy cùng nhau đi đến đó, chỉ sợ sẽ khiến cho Thành vương không mấy dễ chịu."

Yến Hoài hừ nhẹ một tiếng, "Đã gây ra chuyện đến thế này rồi còn sợ mất mặt?"

Thái hậu đi dọc đường đến đây, ngược lại không hề có chút tức giận nào của ban nãy nữa, bà thấy phía sau có không ít người đi theo liền cười nói, "Được rồi, Hoàng thượng cũng không cần tức giận, bọn trẻ có người trong lòng cũng chính là chuyện tốt, lát nữa cứ nhìn là được rồi, chớ có nổi giận."

Giọng nói Thái hậu mang theo ý cười, ngược lại còn thấy có chút thú vị. Phùng Linh Tố nghe thấy thế cũng nói theo, "Đa tạ Thái hậu nương nương thông cảm, hiện tại hôn sự của đám tiểu bối cực kỳ khó xử, nếu như chính bọn chúng có chủ ý thì chẳng phải đôi bên cùng vẹn toàn sao?"

Phùng Linh Tố nói xong thì ánh mắt trở nên nhu tình liếc nhìn Yến Hoài một cái, giống như đang nói bà và Yến Hoài cũng là lưỡng tình tương duyệt, cho nên bao nhiêu lâu nay mới có thể tình nồng ý mật đến vậy. Mà Yến Hoài thấy bà nhìn mình như vậy thì dường như cũng không còn tức giận nữa rồi.

Mặc dù chuyện nam nữ ở Đại Chu không quá khắc nghiệt, nhưng trường hợp gặp mặt riêng tư như ngày hôm nay dù sao cũng có chút không ổn. Mà nhóm chủ tử đã nói như vậy rồi thì những người khác cũng không tiện nhiều lời gì cả.

Chỉ riêng Yến Triệt đi sau lưng Triệu Thục Hoa thì chau mày thật chặt, bắt đầu từ lúc Phú Thuận xuất hiện thì trong lòng hắn liền trở nên bất an. Hắn biết đây chắc chắn không phải chuyện trùng hợp, Phú Thuận này nếu thật sự muốn đến Thiên Âm đài thì thiếu gì đường có thế đi, vì sao lại cố tình để cho mọi người bắt gặp? Mà hắn cũng hiểu rõ, tâm tư của Thành vương đối với Tần Hoan ngày một rõ rệt, chẳng lẽ đây chính là cạm bẫy mà mẫu tử Thành vương bày ra hay sao?

Yến Triệt căn bản vẫn không dám khẳng định, nhưng sau khi nghe được lời Triệu Thục Hoa nói thì hắn đã không còn do dự gì nữa, bởi vì hắn nhìn ra được Triệu Thục Hoa đang thêm dầu vào lửa. Nắm đấm trong tay áo hắn siết chặt, không biết rốt cuộc Thành vương giăng bẫy thế nào rồi, liệu hắn có dùng biện pháp hạ lưu nhất kia hay không, liệu có phải Tần Hoan đã bị hắn...

Nghĩ đến đây, cuối cùng Yến Triệt đã không nhịn nổi nữa, hắn tiến lên gọi Triệu Thục Hoa, "Mẫu hậu..."

Hắn vừa khẽ gọi một tiếng, thế nhưng chỉ giây lát tiếp theo thôi ánh mắt lạnh lùng của Triệu Thục Hoa đã bắn sang đây, cứ như một chậu nước đá dội lên đầu Yến Triệt. Đột nhiên Yến Triệt thức tỉnh, làm gì còn có thể tiếp tục chống đối được nữa, cuối cùng chỉ mím môi mà không nhiều lời thêm nữa. Cũng vào lúc này, mọi người đã bước lên bậc thang dẫn vào Phù Hương quán.

Phù Hương quán xây dựng ở trên đài cao, mặc dù trời đã vào đông thế nhưng bên trong cây cối vẫn xanh um tươi tốt, cũng vì quá nhiều cây cối cho nên mới trở thành một nơi quạnh quẽ vắng lặng. Thái hậu và Yến Hoài đi tuốt đằng trước, bước đến cửa rồi nhưng lại không thấy ai ở trong đình cả, nhưng bên phía phòng khách đang đóng kín cửa kia thì dường như lại có bóng người ẩn hiện...

Yến Hoài chau mày, phất tay với mọi người ở phía sau dừng lại. Rốt cuộc thì ông cũng sợ Yến Kỳ mất mặt cho nên chỉ đỡ Thái hậu tiến đến cửa phòng khách kia. Phùng Linh Tố và Triệu Thục Hoa đứng yên tại chỗ, thản nhiên nhìn sang phía cánh cửa. Rất nhanh Yến Hoài đẩy một cái, cửa phòng khách lập tức mở ra.

Nháy mắt tiếp theo, trong phòng truyền ra một tiếng nữ nhi kêu lên kinh ngạc...

Mọi người còn chưa phân biệt được tiếng kêu đó là của ai, thế nhưng thân thể Vu thị đứng giữa đám người lập tức lảo đảo. Trong nháy mắt tiếp theo thì Thái hậu đứng ở cửa liền giận quá hóa cười, sau đó từ từ xoay người sang nhìn Phùng Linh Tố, "Quý phi đã có ý thân càng thêm thân, sao lại không nói sớm?"

Bà vừa dứt lời thì vẻ mặt Triệu Thục Hoa và Phùng Linh Tố đồng thời tràn đầy nghi hoặc.

Phùng Linh Tố nhấc váy lên, bước nhanh đến cửa phòng khách, Triệu Thục Hoa thấy thế cũng lập tức đuổi theo. Đến khi cả hai cùng đến cửa phòng khách, thấy trong phòng thật ra là Phùng Trầm Bích với vẻ mặt đỏ ửng đang đứng bên cạnh Yến Kỳ, mà trên bàn ở bên cạnh nàng lại đang bày ra mấy quân cờ màu đen. Phùng Linh Tố trợn trừng mắt không thể tin được, sau đó lại nhìn sang Yến Kỳ đang đứng bên cạnh, thấy mặc dù Yến Kỳ vẫn đứng thẳng tắp thế nhưng trên mặt hắn xanh trắng lẫn lộn tựa như vừa nuốt phải con ruồi...

Phùng Linh Tố nghiến răng ken két, tại sao lại trở thành thế này!

...

Tần Hoan đi ra từ trong con đường nhỏ, nàng không đi vòng về Triều Lộ điện mà lại đi tiếp về phía Ngự hoa viên ở phía xa xa. Còn Bạch Anh, từ lâu vẫn chưa ra khỏi con đường nhỏ, chẳng biết đã đi đâu rồi.

Tần Hoan nhìn xung quanh, thấy không có ai thì mới bước đi càng lúc càng nhanh, chẳng bao lâu sau nàng đã đến bên cạnh một ngọn núi giả. Giờ này đúng là ở đây không có ai, mà ban nãy Tô ma ma đã đến đây tìm Yến Tuy rồi nên đương nhiên sẽ không quay lại nữa. Nàng chỉ cần chờ, chờ cho đến khi Bạch Anh hoàn thành mệnh lệnh của nàng, mà trong lúc này, nàng không thể xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người được.

Tần Hoan cúi đầu, quân cờ đen ban nãy đã không còn nữa, nhưng trong lòng bàn tay nàng vẫn còn mùi hạt sen thơm ngát. Mặc dù mùi này rất nhạt, nhưng hạt sen cũng là một loại thuốc nên nàng nhất định sẽ không nhận nhầm.

Nàng sẽ không đến Thiên Âm đài, nhưng ván cờ này có lật ngược tình thế được không thì vẫn phải xem xem Bạch Anh đi có đủ nhanh hay không.

Nghĩ đến đây, Tần Hoan siết chặt tay, chẳng qua nàng chỉ xem bệnh cho Thái hậu mà thôi, chứ chưa bao giờ có ý định muốn vào Đông cung hay Hoàng thất cả, vậy mà những người này sao lại cứ cố tình lôi kéo nàng vào tròng? Ban đầu là Thái tử tự hoang tưởng tự đại hiểu nhầm nàng, hiện tại lại đến Tố Quý phi và Thành vương mưu tính lên đầu nàng, còn Hoàng hậu cũng trở thành một người đến hỗ trợ. Đương nhiên nàng tự biết tướng mạo và y thuật của mình cũng không xuất sắc đến mức khiến cho một đám người phải tranh giành, đây chỉ là hậu quả của tranh chấp quyền lực mà thôi. Còn nàng, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ đến đúng lúc nên tiện tay dùng mà thôi.

Hoàn cảnh như ngày hôm nay, một khi thật sự xảy ra chuyện, Thành vương là Hoàng tử đương triều nên mặc dù có sai đi nữa thì vẫn không ảnh hưởng gì đến vinh hoa phú quý của hắn. Còn nàng thì lại khác, cho dù có danh hiệu Tiểu y tiên, được Thái hậu tín nhiệm và yêu thích, nhưng dù sao nàng vẫn có xuất thân tầm thường, thanh danh hay ưa thích cũng chỉ vô dụng. Danh hiệu Tiểu y tiên đúng thật khiến nàng vẻ vang không ít, thế nhưng làm sao có thể đủ lực để chống đỡ qua khỏi sự vấy bẩn này? Mà Thái hậu yêu thích, ngoại trừ việc nàng có tài năng chữa bệnh cho bà thì những thứ khác, liệu có thể chống chọi được bao nhiêu sự hiểu lầm?

Tần Hoan kéo chặt cổ áo choàng, trong đầu nàng cực kỳ bình tĩnh, thế nhưng khắp trên dưới thân thể nàng lại thấy lạnh thấu xương.

Nàng không muốn dính vào nhưng bọn họ lại càng muốn kéo nàng xuống nước, một khi đã như vậy thì nàng sao có thể ngồi yên chờ chết được?

Cái bẫy của Thành vương, bất kể có mục đích gì hay như thế nào thì người phải gánh chịu không nên là Tần Hoan... So với nàng thì chắc chắn sẽ có nhiều người khác nguyện ý muốn đến bên Thành vương, nếu đã như vậy thì nàng đành thuận tay làm việc tốt vậy...

Trong mắt Tần Hoan hoàn toàn trầm ổn, nhưng chờ đợi luôn khiến con người phải lo lắng. Lần này Bạch Anh đi, nhanh thì 1 khắc, chậm thì nửa canh giờ nên nàng định phải ở chỗ này chờ đợi thật lâu. Đang mải suy nghĩ thì một tràng tiếng bước chân lẫn lộn vang lên, cùng lúc đó cũng có tiếng nói chuyện của 2 tên thái giám truyền đến...

Tần Hoan chau mày, lập tức suy nghĩ xem phải trốn vào chỗ nào, nàng không quá quen thuộc với Ngự hoa viên. Nhưng lúc đang do dự thì cổ tay đột nhiên bị người ta nắm lấy, ngay sau đó cả người nàng liền lọt thỏm vào trong một cái ôm ấm áp. Người đến cũng hiểu được suy nghĩ của nàng, hắn lập tức dẫn nàng đến phía sau bụi cây, Tần Hoan chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nàng không biết đằng sau núi giả này lại còn có một cái động ngầm.

Giây lát tiếp theo, Yến Trì khẽ nói, "Nàng bảo Bạch Anh đến truyền lời cho Phùng Trầm Bích?"