Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 471: Hội đèn lồng (2)



Đôi mắt Tần Hoan long lanh nhìn vào Yến Trì rồi gật đầu, nụ cười của Yến Trì ngày một tươi hơn, "Được, vậy nàng hãy nhớ kỹ lời ta nói hôm nay. Nàng có thể không nói nàng phải làm việc gì, nàng cũng có thể không để lộ tình cảm giữa chúng ta ra trước mặt mọi người, nhưng có 1 điều là nàng không thể không tin ta, cũng không được phép sợ hãi chuyện có liên lụy đến ta hay không. Nàng là người mà ta yêu sâu nặng, cũng là người thân thiết nhất trên đời này của ta, chẳng lẽ giữa 2 chúng ta không thể có sự đối xử chân thành, không thể phúc họa cùng chịu? Nếu như sau này có một ngày ta vì tranh giành đảng phái trong triều đình mà bị luận tội, nàng có đoạn tuyệt tình nghĩa rồi rời bỏ ta mà đi không? Nếu như tương lai có một ngày, ta phải đi làm một chuyện tự ta cho là đúng, một chuyện cực kỳ nguy hiểm, lúc đó nàng có vì sợ hãi bị liên lụy sau đó tìm một người khác để gả đi?"

"Đương nhiên là không!" Tần Hoan lập tức trả lời, giọng nói chắc chắn chém đinh chặt sắt!

Yến Trì nhìn thẳng vào mắt Tần Hoan, nàng nói 4 chữ này thì đôi mắt rực sáng, vừa cứng rắn vừa chắc chắn, ngay cả vẻ u ám trước đây cũng đã tiêu tán hết, giống như vừa nghĩ thông suốt mọi chuyện cho nên cả người cũng thả lỏng hơn.

Yến Trì lập tức cúi người xuống, mạnh mẽ hôn lên môi Tần Hoan.

Tần Hoan khép hờ mắt, nàng giơ tay lên ôm lấy vòng eo của Yến Trì, vừa dịu dàng lại vừa chủ động ngẩng đầu lên.

Yến Trì lập tức thở dốc, hắn cũng siết chặt lấy eo nàng, sau đó hắn bế nàng lên rồi xoay người lại đặt nàng lên trên tủ nhỏ bên cạnh cửa sổ. Hắn hôn rất mãnh liệt, khí thế như công thành đoạt đất, rất nhanh Tần Hoan cũng bủn rủn không chống đỡ nổi nữa. Đúng lúc đó, bàn tay Yến Trì bất thình lình túm lấy bắp chân nàng sau đó lần mò vào bên trong váy nàng rồi cứ thế hướng lên trên. Tần Hoan lập tức giật mình, nàng tóm lấy bàn tay đang đặt trên đùi mình ra rồi cũng thở hổn hển mà ngừng nụ hôn này lại.

Yết hầu Yến Trì lăn lăn mấy cái, hắn còn muốn tiếp tục nhưng Tần Hoan lại lên tiếng, "Ta... ta muốn đi xem hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu..."

Động tác Yến Trì lập tức ngừng lại, hắn nở nụ cười rồi ôm lấy nàng, thế nhưng hắn vẫn có chút không cam lòng, "Hôm nay đến tìm nàng chính là muốn dẫn nàng đi xem hội đèn lồng..." Nói xong Yến Trì lại cúi xuống nhìn thoáng qua cổ áo tán loạn của Tần Hoan, "Có điều nàng ăn mặc thế này lại không được."

Lúc Yến Trì và Tần Hoan ra ngoài thì hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, tuyết vẫn còn chưa ngừng rơi, nhưng trong viện đèn đuốc đã được thắp sáng. Hôm nay là Tết Nguyên tiêu, Hàn bá và Nhị Bảo cũng mua thêm 2 ngọn đèn lồng đến treo dưới mái hiên, lập tức khiến cho cả tiểu viện thêm phần ấm áp. Hai người bọn họ thấy Tần Hoan thay một bộ nam trang ra ngoài thì trên mặt cũng đầy vẻ kinh diễm.

Hai người đều biết Tần Hoan và Yến Trì muốn ra ngoài cho nên lại tiễn bọn họ ra cửa.

Xa phủ của Tần phủ đã được Bạch Anh phái quay về trước, hiện tại chính là Bạch Anh đánh xe, huynh muội hai người ngồi bên ngoài còn Yến Trì và Tần Hoan ngồi chung bên trong. Rất nhanh xe ngựa đã đi đến bờ sông Ngọc Đới ở phía Tây Nam của thành Lâm An.

Sông Ngọc Đới nằm ngay sát bên chợ Tây, cũng chính là nơi diễn ra chợ đèn lồng dịp lễ tết. Trước đây Tần Hoan đã đến đây một lần, tối nay là ngày hội Nguyên tiêu nên dọc theo dòng sông cùng với khu chợ đều sáng rực đèn đuốc xuyên đêm. Đường đến chợ Tây mới đi được 1 nửa thì xe ngựa đã bị kẹt lại không tiến lên được nữa, Tần Hoan và Yến Trì không còn cách nào khác đành phải xuống xe đi bộ.

Hôm nay Tần Hoan mặc nam trang, trên người lại khoác áo choàng đen của Yến Trì nên vẻ yếu đuối mỏng manh đã phai nhạt đi vài phần. Nàng đứng bên cạnh Yến Trì trông như một tiểu công tử 15-16 tuổi hoạt bát mỹ mạo. Yến Trì không mặc áo choàng nhưng tay áo lại rộng, hắn nắm tay Tần Hoan đi giữa đám đông, nhưng người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn họ đang đi cạnh nhau mà thôi.

Hiện tại vẫn là tháng Giêng, trên trời tuyết còn đang rơi, nhưng như thế vẫn không ảnh hưởng gì, người đến dự hội đèn lồng trong thành Lâm An vẫn không hề suy giảm. Toàn bộ du khách trên đường cái xung quanh chợ Tây, có phú quý nhân gia y phục tóc tai chỉnh tề, cũng có dân chúng bình thường ăn mặc giản dị. Yến Trì dắt tay Tần Hoan đi dọc theo con đường ven sông Ngọc Đới, nhưng càng đến gần thì tốc độ di chuyển càng chậm lại, hai bên đường tiếng người bán hàng rong rao bán không ngớt, từng ngọn từng ngọn đèn được treo cao lên khiến cho trời càng về đêm thì quanh đây lại càng sáng sủa rực rỡ.

Lần trước Tần Hoan được xem hội đèn lồng chính là 2 năm trước, lúc ấy phụ mẫu dẫn nàng cùng đi, cũng coi như là hòa mình vào không khí nào nhiệt của kinh thành. Nghĩ đến đây, Tần Hoan không vì hoài niệm mà bi thương giống mọi ngày, mà ngược lại nàng nhìn sang Yến Trì. Từ lúc chết đi sống lại, trong lòng nàng ngập tràn đau đớn và thù hận, nàng chưa từng nghĩ đến vậy mà lại còn có người nguyện đi dự hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu chung với nàng.

Cửu tiểu thư cũng là một người không còn phụ mẫu, vốn tưởng rằng nàng cũng bạc phước như Cửu tiểu thư nhưng cuối cùng lại không phải rơi vào cảnh cơ khổ bơ vơ. Tần Hoan nhìn thoáng qua bầu trời vẫn còn tuyết rơi, nếu phụ thân mẫu thân dưới suối vàng có biết chắc hẳn cũng sẽ được an ủi. Từ lúc nàng trọng sinh đến nay, được Thái Trưởng Công chúa coi trọng, được phu thê An Dương hầu nhận làm nghĩa nữ, sau khi đến kinh thành thì phu thê Tần Thuật cũng coi như là đối xử rất tốt với nàng, nhưng dù vậy thì Yến Trì vẫn không giống như bọn họ.

"Từ sớm đã nghe nói đến hội đèn lồng ở kinh thành cực kỳ náo nhiệt rồi, không ngờ lại có đông người đến vậy."

Nàng nhìn ra xung quanh, khắp trên các con đường của chợ Tây đều chật ních người. Tần Hoan lại quay sang Yến Trì, thấy trên mặt hắn quả nhiên lộ rõ vẻ ngoài ý muốn nên không khỏi mỉm cười, "Chàng quanh năm ở bên ngoài, đương nhiên là không biết rồi." Dứt lời Tần Hoan lại nói, "Chàng cũng lớn lên trong kinh thành, lúc nhỏ cũng chưa từng đến đây sao?"

Nếu như là Yến Ly thì chắc hẳn mấy chỗ náo nhiệt thế này hắn đã thuộc như lòng bàn tay rồi.

Yến Trì lắc đầu, "Chưa từng đến đây, từ lúc hiểu chuyện thì phụ vương đã bắt ta tập võ luyện công rồi, không có ngày nào được phép lười biếng. Tối đa thì chỉ có thể nghỉ ngơi 1 canh giờ vào hôm Giao thừa và Tết mà thôi, còn đến tận Tết Nguyên tiêu thì đã là 15 tháng Giêng rồi, làm gì còn có chuyện được phép ra ngoài rong chơi nữa. Mà phụ vương cũng không thích thú gì mấy thứ này."

Từ nhỏ Yến Trì đã không có mẫu thân, mà Duệ Thân Vương là một đại nam nhân nên chắc hẳn cũng sẽ không hứng thú với hội đèn lồng. Nếu như Duệ Thân Vương phi còn sống thì lại khác, cứ nhìn quanh đây sẽ biết, người đến xem hội đèn lồng phần lớn là tiểu thư và các phu nhân nhà giàu có.

Tần Hoan nắm chặt lấy tay Yến Trì, người cũng tiến sát vào hắn, "Sang năm nếu như chàng vẫn còn ở lại kinh thành thì Tết Nguyên tiêu chúng ta lại vẫn tiếp tục đến đây." Tần Hoan nghĩ nghĩ một lúc rồi kéo Yến Trì chen chúc về phía trước, "Ta nhớ rõ lần trước đến đên thì đằng kia có một chỗ biểu diễn ảo thuật xem cực kỳ vui..."

Ban đầu tinh thần Tần Hoan còn có chút sa sút, nhưng hiện tại đã lấy lại tinh thần. Yến Trì nhìn thân hình nho nhỏ của nàng kéo hắn chen tới chen lui giữa đám người liền có chút dở khóc dở cười. Thân hình hắn to lớn, có muốn ở đằng trước đấu đá lung tung cũng không tiện lắm, lần này Tần Hoan dẫn đường thì lại có vẻ trôi chảy hơn...

Bình thường tuy là Tần Hoan vẫn luôn giữ vẻ tao nhã nhưng hiện tại khi nàng thích thú rồi thì liền giống như một tiểu công tử mà phóng đi rất nhanh. Nhưng ngay lập tức nàng không cẩn thận nên va đập vào người một phụ nhân trung niên.

Phụ nhân kia bị va chạm khiến cho cả người lảo đảo, bước chân Tần Hoan cũng dừng lại, nàng vừa buông Yến Trì ra vừa đỡ bà ta một cái sau đó lập tức giải thích, "Xin lỗi xin lỗi, bà có ổn không, là ta đi quá nhanh, thật sự xin lỗi bà..."

Phụ nhân trung niên kia ăn mặc cũng không tính là phú quý xa hoa, bên cạnh bà ta có một tiểu cô nương, trông có vẻ như là bà đang dẫn con gái ra ngoài dạo chơi. Bà vừa đứng thẳng người dậy, ngước lên nhìn Tần Hoan thì lập tức kinh ngạc, bà vốn định trách cứ một câu nhưng nhìn thấy nàng rồi lại không nói ra được lời nhiếc mắng nào nữa. Thấy Tần Hoan xấu hổ rồi liên tục nhận lỗi thì bà lại cười khúc khích, "Đây là tiểu công tử nhà nào thế, thật sự là quá tuấn tú rồi."

Nói xong bà liếc nhìn nữ nhi nhà mình một cái, tiểu cô nương kia trông mới chỉ 12-13 tuổi, nàng liếc nhìn Tần Hoan một cái xong lập tức đỏ mặt. Phụ nhân kia lại giữ chặt Tần Hoan, "Tiểu công tử trong nhà đã hứa hôn chưa?"

Tần Hoan vừa nghe thấy thế thì vẻ tự trách ban nãy hoàn toàn biến thành xấu hổ, nàng đang định trả lời thì trước mặt nàng đã như có một tòa núi lớn ngăn cản. Yến Trì chắn trước mặt Tần Hoan, hắn quắc mắt nhìn về phía phụ nhân kia, "Đệ đệ từ sớm đã hứa hôn rồi."

Phụ nhân kia nhìn Yến Trì, mặc dù thấy Yến Trì cũng tuấn mỹ thế nhưng bà lại bị khí thế trên người hắn làm cho sợ hãi, làm gì còn dám nhiều lời thêm nửa câu nào nữa? Bà lập tức kéo nữ nhi nhà mình rời đi, "Hung dữ cái gì mà hung dữ, hứa hôn rồi thì thôi..."

Tần Hoan thò đầu từ đằng sau người Yến Trì ra nhìn, lập tức dở khóc dở cười. Dưới ánh đèn lung linh của đèn lồng 2 bên đường, thậm chí lại có người thật sự coi nàng là tiểu công tử, lại còn hỏi nàng đã hứa hôn hay chưa. "Nghe đồn hội đèn lồng Tết Nguyên tiêu và Tết Trung thu cũng giống nhau, còn có rất nhiều nam nữ coi hội này là chỗ xem mắt và đính ước, hóa ra lại đúng là sự thật..."

Tần Hoan cười nói xong ngước mắt lên đã thấy mặt mũi Yến Trì đen xì nhìn vào nàng. Tần Hoan đảo mắt, ý cười càng sâu hơn, "Chàng dọa tiểu nương tử của ta chạy mất rồi, phải làm thế nào bây giờ?"