Nhìn vào đôi mắt giảo hoạt của Tần Hoan, Yến Trì chau mày. Hôm nay hắn dẫn nàng ra ngoài, nếu nàng mặc nữ trang thì sợ nàng bị nhận ra, cũng sợ dung mạo của nàng gây ra sự chú ý, nhưng hiện tại rõ ràng nàng đã đổi sang nam trang rồi mà vẫn còn có người xông đến hỏi đã hứa hôn hay chưa!
"Tiểu nương tử thì ta không có, nhưng phu quân lại có một người, đền cho nàng được không?"
Yến Trì híp mắt lại, đèn lồng dọc trên hai bên đường ánh vào trong mắt hắn khiến cho giờ phút này hắn cực kỳ rực rỡ chói mắt. Tần Hoan nghe thấy thế liền đỏ ửng mặt, nàng chỉ chọc ghẹo một câu thôi, cho dù có là thật thì nàng cũng không làm được. Nàng lập tức hừ nhẹ một tiếng rồi xoay người bỏ đi, Yến Trì đuổi theo kéo lấy cổ tay nàng, "Đi chậm một chút, tối nay không được rời ta nửa bước, miễn cho lại bị người khác tóm lấy."
Tần Hoan quay đầu lại cười cười, "Thật sự không nghĩ đến, đường đường là Thế tử Điện hạ đây vậy mà người bị đánh chủ ý đến lại là ta."
Đáy mắt Tần Hoan lại trở nên giảo hoạt, nụ cười càng lớn hơn, những đốm sáng của đèn lồng xung quanh như từng chấm nhỏ giăng đầy con ngươi của nàng hệt như những vì sao. Yến Trì nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng thì trong lòng cũng chợt ấm lên, nhất thời không so đo chuyện có ai đến hỏi nàng đã hứa hôn hay chưa nữa. Hắn nắm tay nàng đi chậm lại một chút, hiện tại mới vừa mới tối, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian.
"Oa, xem kìa, lại là quầy bán mặt nạ, giống hệt với ở Cẩm Châu..."
Đi không bao lâu liền gặp một quầy hàng bán mặt nạ, người chen chúc ở đây mua mặt nạ không ít. Tần Hoan liếc nhìn thấy chiếc mặt nạ giống hệt với lúc ở Cẩm Châu, Yến Trì thấy thế liền lấy bạc ra mua 2 cái, đến lúc hắn chen chúc bên trong quầy hàng ra ngoài thì Tần Hoan cầm lấy mặt nạ rồi nói, "Lần trước mua mặt nạ là đi chung với Nhạc Ngưng, cũng không biết bọn họ ở đó có khỏe không."
Mặt nạ vào dịp lễ Têt đa số đều vẽ hoa văn mãnh thú, trông cực kỳ hung tàn ác sát. Yến Trì đeo mặt nạ lên cho Tần Hoan sau đó tự mình cũng đẹp một cái, như vậy dung mạo của cả 2 đã bị che khuất hoàn toàn, có như vậy thì hắn không còn phải lo nghĩ xem có bị ai nhận ra nữa hay không.
Yến Trì cực kỳ quang minh chính đại dắt tay Tần Hoan, "Nếu như nàng nhớ nhung bọn họ thì cứ viết một phong thư đi, ta phái người gửi về Cẩm Châu."
Tần Hoan cảm thấy đúng liền gật đầu, "Tối nay về ta sẽ viết thư luôn."
Yến Trì không nhìn được nét mặt Tần Hoan nhưng vẫn thấy được đôi mắt tỏa sáng của nàng cho nên trong lòng cũng cực kỳ thảo mãn. Hai người đi dọc theo con phố dài về phía trước, rất lâu mới nhìn thấy bóng dáng sông Ngọc Đới, xung quanh đây đều chật kín người, đều đến để thả hoa đăng cầu phúc. Tần Hoan nhìn sang 2 bên cạnh thấy người bán hoa đăng cầu phúc thì trong lòng cũng khẽ động, "Ta muốn đi mua hoa đăng."
Hoa đăng có thể dùng để tưởng niệm người đã khuất, cũng có thể dùng để cầu phúc cho người còn sống. Yến Trì thấy chỗ này đông người cho nên không dám đứng cách Tần Hoan quá xa, hắn căn dặn Bạch Phong đi mua, Tần Hoan thấy thế liền nói nhanh, "Mua 3 ngọn..."
Yến Trì lập tức hỏi, "Sao lại phải mua 3 ngọn?"
Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi nói, "Phụ thân một ngọn, mẫu thân một ngọn."
"Vậy ngọn còn lại thì sao?"
Yến Trì nhìn Tần Hoan, nàng chớp chớp mắt rồi đột nhiên trong mắt ánh lên sự giảo hoạt, "Cho tiểu nương tử của ta đó..."
Yến Trì lập tức đen mặt, ra vẻ hung tợn, "Nàng lấy đâu ra tiểu nương tử hử?"
Thấy hắn như vậy Tần Hoan lập tức lui về sau một bước, nhưng do quá đông người nên nàng lại bị người ta đụng phải nên mới đứng không vững. Yến Trì hơi dùng sức, hắn lập tức kéo lấy nàng vào trong ngực mình, Tần Hoan vẫn còn đang luống cuống thì hắn đã ôm chặt lấy nàng, bàn tay to cũng nhéo nhéo 2 cái lên eo nàng, "Tiểu nương tử ở đâu hả?"
Xưa nay Tần Hoan luôn thận trọng, cho nên không ai biết nàng có máu buồn ở eo. Yến Trì làm như vậy quả thật khiến cho nàng không thể chống đỡ được, cả người lập tức mềm nhũn xuống. Chính bản thân nàng cũng không biết rằng mặc dù cả 2 người rất ít khi thân thiết nhưng Yến Trì đã phát giác ra điểm yếu này của nàng từ lâu rồi.
"Không có... không có tiểu nương tử..."
Tần Hoan lập tức sửa lại lời, nàng thấy xung quanh đều là người, nàng và hắn làm vậy thật sự không ổn, thế nhưng hiện giờ 2 người đang đeo mặt nạ nên Yến Trì làm gì còn kiêng dè gì nữa. Hắn ôm nàng vào lòng sau đó không muốn buông ra nữa, "Thật sự là không có à? Vậy ngọn đèn đó là cho ai?"
"Không có, không có nữa... Đèn đương nhiên là cho chàng rồi..."
Hai bên eo Tần Hoan chính là chỗ mẫn cảm nhất trên người nên rất khó có thể chống đỡ được hắn. Nàng không muốn quá mức thất lễ cho nên cũng thay đổi thái độ rất nhanh, còn Yến Trì thấy thế thì cũng ngừng tay lại, "Thật sự là cho ta?"
Tần Hoan thở hổn hển, nàng ngước mắt lên quả nhiên bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của Yến Trì. Nàng gật đầu, sau đó có chút chột dạ nhìn đi chỗ khác, bất chợt phát hiện xung đã có người đang nhìn chằm chằm bọn họ. Mà không chỉ có nhìn chằm chằm, vẻ mặt mọi người cũng tràn đầy khinh thường, cứ như nàng và Yến Trì đang làm chuyện gì đồi phong bại tục vậy. Tần Hoan lập tức hồi hồn, hiện tại nàng đang mặc nam trang, Yến Trì lại càng nam tính không thể nghi ngờ, thế này chẳng lẽ không phải là 2 nam nhân đang ôm ôm ấp ấp nhau ngoài đường hay sao?
Dân phong ở Đại Chu vẫn còn chưa thoáng đến mức này, cho nên chắc chắn bọn họ đang cho rằng nàng và Yến Trì chính là đoạn tụ...
Nghĩ đến đây Tần Hoan có chút dở khóc dở cười, xưa nay nàng là người giữ quy củ bậc nhất, nhưng đến lúc này thì trong lòng cũng có chút ngu ngốc nghĩ không ra. Nếu mọi người coi nàng và Yến Trì là đoạn tụ, vậy đoạn tụ thì có làm sao?
Nàng không vùng vẫy nữa mà để mặc cho Yến Trì ôm nàng vào lòng. Yến Trì phát hiện ra nàng như vậy lập tức ôm nàng đến mức nàng gần như chân không chạm đất. Rất nhanh Bạch Phong đã mua đèn quay về, Tần Hoan và Yến Trì lách đến bờ sông, nàng tự tay mình đặt 3 ngọn đèn xuống dòng nước. Nàng mua 3 ngọn đèn này chính là có dụng ý, không chỉ thay phụ mẫu của chính mình, mà còn thay phụ mẫu của Cửu tiểu thư mua một ngọn. Nàng đã chiếm lấy thân phận của Cửu tiểu thư, nàng vừa là chính mình, lại vừa là Cửu cô nương của Tần thị.
"Thiếu phu nhân, thả đèn xuống rồi thì thiếu gia nhất định sẽ bình an trở về, người cứ yên tâm đi. Thả đèn ước nguyện dưới sông Ngọc Đới này cực kỳ linh nghiệm, không chỉ có thiếu gia bình an trở về mà người sẽ còn sinh hạ cho thiếu gia một tiểu thiếu gia nữa đó..."
Tần Hoan thả đèn xong, đang định đi thì lại nghe một tỳ nữ ở gần mình nói như vậy.
Yến Trì cũng nghe thấy thế, hắn kéo tay nàng lên, trong mắt lại mang theo ý cười.
Hai người bọn họ đi bộ dọc theo chợ Tây đến đây, hiện giờ đang ở ven sông Ngọc Đới nên có muốn quay về thì cũng phải đi bộ trở lại. Tần Hoan nhìn thoáng qua nơi có đủ loại kiểu dáng hoa đăng ở cách đó không xa rồi nói, "Nếu đã đến xem hội hoa đăng rồi thì vẫn nên mua một cái đi."
Tần Hoan cực kỳ vui vẻ, tựa như muốn dẫn Yến Trì đi đến toàn bộ những chỗ tốt đẹp của chợ đèn hoa này một lần. Nàng kéo hắn đi mua đèn, dọc theo đường lại thấy ảo thuật, đố đèn, câu đối, biểu diễn rối bóng... Hai người đi một đoạn lại ngừng một lúc, Tần Hoan lại bảo Bạch Anh đi mua rất nhiều kẹo và đồ ăn vặt về, chẳng bao lâu sau trên tay Bạch Anh và Bạch Phong đều là bao lớn bao nhỏ đồ ăn, cuối cùng còn mua thêm một cái đèn con thỏ nữa rồi Tần Hoan mới cảm thấy hài lòng.
Mặc dù là vui đùa thế nhưng Tần Hoan lại chưa từng quên hiện tại nàng ở trong Hầu phủ nên không tiện về muộn. Nghĩ đến những nơi cần dắt Yến Trì đi xem đều đã xem đủ cả rồi cho nên mới cùng hắn quay lại đường lớn phía chợ Tây. Nhưng tối nay mọi người đã đi khá xa, lại cộng thêm trên đường tuyết đọng bị người người giẫm lên thành ra có chút lầy lội, cho nên lúc quay về Tần Hoan phải bước đi cực kỳ gian nan.
Yến Trì thấy thế đột nhiên kéo nàng lại, sau đó hắn cúi người ngồi xổm trước mặt nàng, "Trèo lên..."
Tần Hoan thoáng ngây ngốc nên vẫn còn chưa nhúc nhích. Ban nãy ôm ôm ấp ấp là vì có mặt nạ rồi nên mới không kiêng dè, còn hiện giờ Yến Trì lại muốn cõng nàng lại khiến cho đáy lòng nàng hơi chấn động. Đời này mới chỉ có một nam nhân cõng nàng, đó chính là phụ thân, mà đó cũng là chuyện của nhiều năm trước rồi. Tần Hoan mím môi sau đó nhẹ nhàng ghé lên lưng Yến Trì.
Yến Trì đỡ lấy chân nàng xong lập tức đứng dậy.
Thân hình Yến Trì cao lớn, hắn vừa đứng lên một cái khiến cho Tần Hoan lập tức phát giác ra tầm mắt mình được mở rộng. Bờ vai hắn rộng rãi, còn vững chắc hơn so với phụ thân. Sức khỏe phụ thân không tốt cho nên lúc cõng nàng thì sống lưng cũng hơi khom xuống, còn Yến Trì cõng nàng, hắn bước đi thật chậm, khí thế đội trời đạp đất. Mà mặc kệ là phụ thân hay Yến Trì, nằm trên lưng bọn họ đều khiến cho nàng cực kỳ yên tâm.
Tần Hoan thở dài, cả người đều nằm lên lưng hắn, đầu nàng đặt trên hõm vai Yến Trì, hai lỗ tai cùng dán lại một chỗ lập tức khiến cho Tần Hoan mềm nhũn cả người. Hai người yên tĩnh kề sát bên nhau thế này, trước đây Tần Hoan chưa từng yên tâm gửi gắm bản thân cho ai giống như vậy. Nàng từ từ nhắm mắt lại, hiện tại ngay cả một chút sức lực nhỏ bé nàng cũng không muốn dùng nữa.
Gió lạnh bắt đầu thổi, tuyết vẫn còn rơi, chợ đèn hoa đã dần tàn cuộc, Yến Trì cứ cõng nàng đi như vậy, từng bước từng bước chậm chạp tiến đến con phố dài. Tần Hoan ôm lấy cổ hắn, nàng vừa ngước mắt lên nhìn liền thấy trên búi tóc hắn tuyết đã phủ trắng rồi, giống như tóc đã bạc đi vậy.
...
Lúc Tần Hoan trở về Hầu phủ thì đã không còn sớm nữa, bên trong chủ viện, Tần Thuật và Hồ thị cùng mấy người Tần Triều Vũ đều đang chờ Tần Hoan. Vẻ mặt Tần Hoan thản nhiên như không tiến đến Nhân Thọ đường, nàng hành lễ với Tần Thuật và Hồ thị.
"Hoan Nhi, sao bây giờ con mới về?"
Tần Hoan trả lời, "Con ở Thọ Khang cung mãi một lúc lâu, sau khi xuất cung con đột nhiên nhớ đến Hàn bá và Nhị Bảo, hôm nay cũng là Tết, không biết bọn họ ở bên đó thế nào nên con mới đến viện phía Tây thăm hỏi một chút."
Nghe thấy vậy Tần Thuật cũng hiểu được, ông hỏi lại, "Hôm nay ở trong cung có gì náo loạn không?"
Tần Hoan nhìn ánh mắt quan tâm của Tần Thuật rồi lắc đầu, "Không có."
Còn bên này Tần Triều Vũ cũng thở dài, "Phụ thân, ban nãy nữ nhi cũng đã nói với người 1 lần rồi, hôm nay trên cung yến hoàn toàn bình thường, cũng không xảy ra chuyện gì giống như người lo lắng cả. Thái hậu nương nương và Cửu muội muội đều rất ổn."
Trong lòng Tần Hoan đã hiểu rõ, hôm nay Tần Thuật chưa hề vào cung cho nên không biết rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì. Mà Tần Triều Vũ cùng với Hồ thị, ở bên ngoài nhìn vào đương nhiên cũng không phát hiện ra điều gì, bởi vì mọi chuyện đã được Yến Trì bình ổn lại rồi.
Nhưng Tần Triều Vũ thật sự cho rằng không có việc gì, hay nàng đang phối hợp với Hoàng hậu để diễn trò?
Lúc mọi người đến bắt quả tang Phùng Trầm Bích và Thành vương thì nàng không có mặt cho nên không nhìn thấy được biểu hiện của những người này. Mà lúc quay lại Triều Lộ điện ăn uống, ngay lúc vẻ mặt của Hoàng hậu kinh ngạc vì trên danh sách có viết tên của Phùng Trầm Bích thì Tần Triều Vũ lại không hề kinh ngạc như vậy. Nhưng Tần Hoan biết, kể cả Tần Triều Vũ không trực tiếp tham dự vào cạm bẫy hôm nay thì nàng ta cũng luôn đứng về phía Hoàng hậu.
"Vâng, Đại bá phụ, hôm nay không xảy ra việc gì."
Tần Thuật gật đầu, có hơi hồ nghi. Tin tức trước đây ông thu được không phải là giả, sao hôm nay lại biến thành thế này?
Còn bên này Tần Triều Vũ lại bật cười, "Phụ thân nhất định là không tin Thành vương có ý với Phùng Trầm Bích, nàng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng với Thành vương nên rất được sủng ái. Nếu Thành vương có ý thì từ sớm đã định ra rồi, không thể mãi đến bây giờ mới thả ra chút động tĩnh. Mặt khác, theo con được biết thì Tố Quý phi vốn định gả Phùng Trầm Bích cho mấy vị công tử nhà Định quốc Tướng quân cơ."
Điều này Tần Triều Vũ biết thì Tần Thuật và Tần Diễm cũng đều biết, nghe Tần Triều Vũ nói như vậy thì Tần Diễm cũng lên tiếng, "Việc này thật sự có chút kỳ lạ, không biết... liệu có phải là bút tích của Hoàng hậu không?"
Tần Thuật nhìn Tần Triều Vũ, Tần Triều Vũ liền lắc đầu, "Cái này Hoàng hậu nương nương lại chưa từng nhiều lời, con chỉ biết là Hoàng hậu nương nương nói Tố Quý phi muốn hãm hại Cửu muội muội chứ những chuyện khác con lại không biết. Có lẽ Hoàng hậu cảm thấy Tố Quý phi muốn hại Thái tử Điện hạ cho nên mới dùng biện pháp này đánh trả?"
Hồ thị thở dài, "Thủ đoạn của các vị chủ tử ở trong cung thật sự quá nhiều..."
Tần Thuật lắc đầu, "Việc này chúng ta không nên nghị luận." Nói xong ông nhìn sang Tần Triều Vũ, "Triều Vũ, trước mắt cứ chờ Thánh chỉ ngày mai đã, nếu không có gì bất ngờ thì vị trí Thái tử phi nhất định sẽ là của con, nếu đã định ra rồi thì chúng ta càng có thêm nhiều chuyện cần phải tính toán. Còn về các vị chủ tử, nếu như Hoàng hậu nương nương đã nói với con rồi thì con cứ tùy cơ ứng biến, nhưng nếu chưa nói thì đừng có phỏng đoán lung tung, càng không thể để Hoàng hậu nương nương biết được con đang phỏng đoán."
Tần Triều Vũ gật đầu, vẻ mặt toát lên sự kiên định. Nàng vốn đã chuẩn bị để trở thành Thái tử phi từ lâu rồi, cho nên đương nhiên nàng biết mình phải làm gì.
Tần Hoan đứng bên cạnh nghe hết những lời này liền chỉ cảm thấy bản thân mình giống như người ngoài cuộc vậy.
Đột nhiên Hồ thị lại nhìn về phía nàng, "Vũ Nhi làm Thái tử phi, Hoan Nhi lại được Thái hậu coi trọng, như vậy địa vị của Hầu phủ chúng ta ở kinh thành hẳn vững chắc hơn rồi. Hôm nay nhìn Thái hậu thương yêu Hoan Nhi như vậy chắc hẳn toàn bộ mọi người trong kinh thành đều sẽ biết, nên hôn sự của Hoan Nhi sau này chắc chắn sẽ cao chứ không thể thấp được."