Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 482: Thái hậu nhìn thấu



Yến Trì đột nhiên nói như vậy khiến cho mặt mày Tần Hoan hơi nóng lên, "Chẳng lẽ chàng không cảm thấy ta miệng lưỡi sắc sảo, không có khí chất lễ độ của tiểu thư khuê các à?"

Yến Trì cười cười, "Ta ở Sóc Tây quân quá lâu, nói thật là khi quay lại kinh thành nhìn thấy mấy quý nữ gió thổi một cái là bay kia thì cực kỳ chướng mắt." Tần Hoan nghe vậy thì ý cười liền lan đến đáy mắt, Yến Trì thấy nàng nhắc đến Nhạc Ngưng liền nói, "Nàng nhớ cô nãi nãi rồi à?"

Tần Hoan chau mày, "Thư của ta chắc hẳn đã gửi đến nơi rồi chứ? Sao lại không thấy hồi âm."

Yến Trì khẽ cười, "Vừa mới ăn Tết xong, Nhạc Giá lại muốn đến Sóc Tây quân rèn luyện cho nên An Dương Hầu phủ hơi bận."

Bận đến mức nào mà không có cả thời gian hồi âm thư tín? Tần Hoan thở dài, "Ta chỉ là lo lắng cho thân thể Thái Trưởng Công chúa, mặc dù ta đã để lại đó rất nhiều phương thuốc nhưng dù sao cũng chỉ là dự phòng, không nhất định là có sẽ hữu dụng."

"Nàng không cần phải lo lắng, nếu như thật sự xảy ra chuyện thì đương nhiên sẽ có tin tức truyền đến kinh thành."

Trong lòng Tần Hoan lại không nghĩ như vậy, nếu như An Dương Hầu phủ xảy ra chuyện thì chỉ sợ lại càng không muốn để cho nàng biết. Nhưng hiện tại trước mặt Yến Trì nên nàng không tiện để Yến Trì phải trấn an mình thêm nữa nên chỉ có thể đè nén lo lắng lại trong lòng, "Thôi được, cứ chờ vậy, nhưng nếu như vẫn không nhận được thư thì ta sẽ cực kỳ lo lắng."

Yến Trì gật đầu, Tần Hoan lại như nghĩ đến cái gì, "Thái hậu bảo ta đến đây, quay về ta phải chuyển lời thế nào?"

Yến Trì cười càng tươi hơn, "Nàng cứ nói kỳ thật trong lòng ta có người rồi, ta cũng không quen biết Công chúa kia, bảo lão nhân gia người không cần phải lo lắng..."

"Nói trong lòng chàng có người rồi?" Tần Hoan kinh ngạc, "Vậy Thái hậu nương nương hỏi là ai thì sao?"

Yến Trì cười, "Nàng nói nàng không biết là xong!"

Vẻ mặt Tần Hoan có chút lo lắng không yên, "Thế mà xong à? Cứ nói theo sự thật là chàng không biết nàng ta đi, tránh phải phức tạp..."

Yến Trì véo nhẹ một cái lên eo Tần Hoan, "Nàng sợ Thái hậu biết được đến vậy sao?"

Hắn hỏi như vậy khiến cho Tần Hoan hơi chột dạ nên liền cười yếu ớt, "Thật ra cũng không phải, Thái hậu nương nương đối xử với ta cực kỳ tốt, mặc dù biết rồi cũng sẽ không làm khó ta, chỉ là có rất nhiều chỗ không tiện..."

Yến Trì lại nói, "Nàng cứ tin ta, ta hiểu Thái hậu, nàng nói như vậy thì Thái hậu sẽ càng tin rằng ta không có quan hệ gì với Công chúa Bắc Ngụy kia cả. Còn nếu nàng không nói thì lỡ như Thái hậu đột nhiên vui vẻ lên rồi tác hợp ta với Công chúa Bắc Ngụy đó thì phải làm sao?"

Tần Hoan giật mình, dù sao Thác Bạt Vu cũng là Công chúa Bắc Ngụy, nếu như thật sự muốn dùng danh nghĩa nước láng giềng muốn đến kết thân để làm loạn thì chỉ sợ Thái hậu cũng không có cách khác. Còn Yến Trì đã đề phòng rắc rối thế này thì đúng thật là một biện pháp tốt.

"Nhưng mà nếu về sau Thái hậu nương nương biết rồi..."

Yến Trì cười, "Thái hậu biết rõ thì sao chứ, hiện giờ Thái hậu chỉ cần biết suy nghĩ của ta là đủ rồi, nếu như Công chúa đó làm loạn thì Thái hậu còn có thể chặt đứt ý đồ, ta và nàng cũng bớt được chút phiền toái. Còn không, nếu như thật sự việc này náo loạn đến chỗ ta, biết đâu ra sẽ trực tiếp nói cho Thái hậu biết người trong lòng ta là ai..."

Lời này cứ như là uy hiếp, Tần Hoan nghe xong liền khẽ hừ một tiếng, "Hứ, nói ra thì nói ra đi."

Yến Trì cười híp cả mắt, Tần Hoan lại nhìn thoáng qua bên ngoài rồi nói, "Hồ công công cùng đi với ta, ta còn phải hồi cung phục mệnh với Thái hậu nương nương, chàng làm việc của mình đi."

Nói xong Tần Hoan muốn bước xuống đất nhưng Yến Trì lại lập tức cản lại, làm gì có chuyện hắn dễ dàng thả nàng đi đến vậy. Hắn ôm chặt lấy nàng vào lòng một lúc sau mới buông ra.

Sau một khắc, Tần Hoan đi từ trong phòng ra, Bạch Anh chỉ cúi đầu không nói gì còn Hồ Toàn lại tươi cười, "Cửu cô nương muốn đi rồi sao?"

Tần Hoan gật đầu, "Phải, chúng ta về cung phục mệnh cùng Thái hậu."

Hồ Toàn cười cười đáp lời, hắn bái biệt Yến Trì ở đằng sau rồi mới cùng Tần Hoan quay về Thọ Khang cung.

Nha môn Hình bộ vốn là ở cách cửa cung không xa, chẳng bao lâu sau Tần Hoan lại quay trở lại Thọ Khang cung.

Thái hậu đang kéo Yến Tuy đến nói chuyện, thấy Tần Hoan quay về liền cười nói, "Sao nhanh như thế đã quay về rồi?"

Tần Hoan khẽ cười, "Thế tử Điện hạ bận rộn trong Hình bộ, con hỏi chuyện xong thì rời đi thôi."

Thái hậu bảo Tần Hoan ngồi xuống sau đó lại cười dịu dàng, "Hỏi được kết quả thế nào rồi?"

Vẻ mặt Tần Hoan thản nhiên như không, "Thế tử Điện hạ nói hắn không quen biết Công chúa Bắc Ngụy, cũng không biết tại sao Công chúa Bắc Ngụy lại nói như vậy. Ngoài ra Thế tử Điện hạ còn nói trong lòng hắn đã có ý trung nhân rồi, xin người đừng lo lắng."

Thái hậu kinh ngạc, "Yến Trì nói nó có ý trung nhân?"

Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy."

Thái hậu nghĩ nghĩ sau đó nở nụ cười càng tươi hơn, "Nhóc con này được lắm, vậy mà đã có ý trung nhân rồi, ta đoán nhất định nó không nói ra ý trung nhân của nó là ai đúng không?"

Tần Hoan gật đầu, bởi vì trong lòng có hơi chột dạ cho nên nàng không nhận ra đằng sau nụ cười của Thái hậu ẩn giấu cái gì.

Thái hậu nhìn Tần Hoan thêm vài cái, cuối cùng lại cười cười rồi nói, "Được rồi, nó nói như vậy thì ta cũng hiểu rồi, nó muốn ta ngăn cản hộ nó. Có điều Công chúa Bắc Ngụy này dù sao cũng là Công chúa, việc này trước đi ta điều tra được rõ ràng thì cũng sẽ không nói lung tung." Dứt lời Thái hậu lại hỏi Tần Hoan, "Con thấy việc này thế nào?"

Tần Hoan cụp mắt xuống giây lát, "Công chúa Bắc Ngụy đã nói đến thế thì chắc chắn không phải là ăn nói hàm hồ, chắc hẳn trong chuyện này có hiểu lầm gì đó."

Thái hậu không hiểu tại sao mà tâm tình cực kỳ tốt, bà vừa cười vừa nói, "Người ta là nữ hài tử, vậy mà liên tục nói mắc bệnh tương tư vì hắn, như vậy còn có hiểu lầm gì được nữa hay sao?"

Tần Hoan nghĩ một chút, "Thế tử Điện hạ nói ngay cả gặp mặt hắn cũng chưa từng gặp Công chúa Bắc Ngụy đó lần nào..."

"Nó nói thì con tin luôn à? Nha đầu, rốt cuộc thì con vẫn còn quá non trẻ, con có biết là trên đời này gì cũng có thể tin, chỉ riêng lời nói của nam nhân là không được tin không? Dáng vẻ này của con chỉ sợ sau này sẽ bị phu quân lừa gạt."

Tần Hoan lên tiếng, "Con thay mặt cho Thái hậu nương nương đến hỏi, Thế tử Điện hạ lừa ai chứ nhất định sẽ không dám lừa gạt Thái hậu nương nương. Huống hồ Công chúa Bắc Ngụy kia mỹ mạo cộng với xuất thân cao quý, nếu như Thế tử Điện hạ thật sự có liên quan gì đó với nàng ta thì cũng không cần phải che giấu tai mắt của người khác. Mà Thế tử Điện hạ hành sự quang minh lỗi lạc, nếu như có tư tình vơi Công chúa Bắc Ngụy mà lại chối bay biến thì không phải là phong cách của hắn."

"Con vẫn tin tưởng nó vậy à? Nó ở Sóc Tây quân biết bao năm, đến ta cũng không biết nó biến thành loại người gì rồi, còn con thì quen biết nó mới được bao lâu chứ? Con còn chưa biết trên đời này lòng người là phức tạp nhất, có người chuyên nói dối để lừa gạt, căn bản con sẽ không nhìn ra bất cứ manh mối nào."

Trước kia Tần Hoan cũng nghi ngờ, nhưng sau khi nghe Yến Trì nói thì nàng đã tin tưởng hắn. Vậy mà hiện tại Thái hậu lại rất kỳ lạ, cứ như bà cảm thấy nàng đang tin tưởng người khác quá mức cho nên đều phản đối lại những suy nghĩ của nàng, không chỉ có như vậy, bà còn muốn dạy bảo thêm cho nàng nữa. Tần Hoan cảm thấy hết sức kỳ lạ, nhưng điều lạ nhất chính là nàng vừa cảm thấy Thái hậu nói cũng đúng mà lại vừa tin tưởng Yến Trì.

Tần Hoan cũng biết được lòng dạ con người sâu xa phức tạp, nhưng nàng và Yến Trì cũng coi như cùng trải qua sinh tử. Yến Trì nói nàng là người rất đặc biệt, nhưng chẳng lẽ hắn thì không sao? Hắn hoàn toàn khác so với Thành vương và Thái tử, ngay cả các con cháu quý tộc trong thành Lâm An này cũng vậy. Trong lòng nàng thì hắn là người có thể chống lưng được cho Đại Chu, có thể gánh vác được sự yên bình cho dân chúng. Một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất như vậy thì căn bản là khinh thường chuyện nói dối người khác.

"Thái hậu nương nương nói cũng có lý, có lẽ do Thế tử Điện hạ là người quanh năm chinh chiến sa trường cho nên con nghĩ hắn cũng không phải người chỉ dựa vào mấy câu nói dối mà định ra được thắng bại. Một người như Thế tử Điện hạ có lẽ là khinh thường chuyện lừa gạt, hoặc là nếu như lúc nào đó hắn phải làm phụ lòng người khác thì chắc hẳn cũng sẽ quang minh chính đại mà làm vậy chứ tuyệt đối không phải chỉ vì danh lợi."

Thái hậu dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn vào Tần Hoan, phút chốc sau bà liền cất cao giọng cười, "Hay lắm, hay cho một kẻ dù có phụ lòng người khác cũng quang minh chính đại mà làm. Con nói như vậy thì ta cũng tin tưởng lời của Yến Trì, thằng bé này đúng thật là nó khinh thường những chuyện bỉ ổi đó, nhưng nó có nói là chuyện của Công chúa Bắc Ngụy phải giải quyết thế nào không?"

"Thế tử Điện hạ nói hắn cũng không biết tại sao lại thế, nhưng sẽ cho người đi điều tra."

Thái hậu hừ nhẹ một tiếng, "Đây hẳn là muốn chúng ta kéo dài thời gian rồi... Ban nãy lúc Công chúa kia gặp được chúng ta thì tỳ nữ không cho nàng ta nói chuyện, có thể thấy được Thái tử Bắc Ngụy cũng không muốn nàng ta gióng trống khua chiên mà đi hỏi chuyện về Yến Trì. Không cần vội, cứ bình tĩnh quan sát, mấy hôm nay Yến Trì còn có thể tạm thời trốn tránh, nhưng đến Nguy sơn rồi xem nó tránh kiểu gì."

Tần Hoan hiểu lời Thái hậu nói, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng cũng có chút bất bình. Kể cả Yến Trì không có liên quan trực tiếp thế nhưng dù gì hắn cũng khiến cho nàng phải đi giải quyết nợ đào hoa cho hắn. Hừ!

"Cửu nha đầu, con làm sao thế?"

Đột nhiên Thái hậu hỏi một câu, Tần Hoan vội vàng lắc đầu, "Không có gì, con đang nghĩ đến buổi xuân săn."

Thái hậu cười cực kỳ hiền lành, "Ừ, xuân săn thì chờ lúc nào con đến nơi sẽ biết, lúc đó cứ tranh thủ chơi đùa đi..."

Tần Hoan gật đầu nhanh nhẹn đáp lại, Thái hậu lại quan sát nàng từ trên xuống dưới, trong mắt cũng cực kỳ tán thành, "Yến Trì đã nhiều năm không trở về rồi, tình cảm với mấy huynh đệ này cũng phai nhạt đi không ít. Người có quan hệ tốt với nó chỉ có mỗi mình Yến Ly mà thôi, không ngờ hiện tại lại gặp được một người bạn mới là con tin tưởng nó đến như vậy, nếu như nó biết thì nhất định sẽ coi con là tri kỷ."

Thật ra đã không chỉ là tri kỷ rồi...

Tần Hoan thầm nói trong lòng như vậy rồi tiếp lời Thái hậu, "Dù sao Thế tử Điện hạ cũng khác với mọi người, hắn xuất thân tôn quý nhưng lại không ỷ lại chuyện đó mà đi tòng quân ở biên quan nhiều năm. Nhờ có Duệ Thân Vương và Thế tử Điện hạ nên giặc Nhung mới không thể tiến nửa bước vào Đại Chu. Biên quan gian khổ thế nào thì không nói, trên chiến trường đao thương không có mắt, người dùng máu thịt để bảo vệ quốc gia thì đương nhiên đáng tôn kính và tín nhiệm."

Câu trước thì Tần Hoan còn hơi thiên vị Yến Trì, nhưng đến đây nàng lại thật sự nói lên chỗ tốt của Yến Trì. Nàng luôn tôn kính các tướng sĩ trấn thủ biên cương, Yến Trì lại còn là một vị chỉ huy cho nên hắn càng thêm nổi bật. Lúc nói chuyện thì đôi mắt trong vắt của nàng như rực sáng lên, ngay cả giọng nói cũng trở nên kiên định và ôn hòa. Thái hậu nhìn nàng như vậy liền kéo lấy tay nàng, "Nếu ai cũng nghĩ được như con thì quá tốt rồi."

Hai người còn nói thế một hồi lâu nữa Tần Hoan mới đứng dậy cáo từ, lúc về đến Hầu phủ thì nàng nói cho Hồ thị biết sắp xếp của Thái hậu. Hồ thị nghe vậy mới biết bà không cần phải làm chuẩn bị gì cho Tần Hoan cả, mà cũng bởi vì Tần Hoan được Thái hậu coi trọng nên cực kỳ vui vẻ. Tần Thuật hiểu rõ nên cũng chỉ dặn dò nàng chăm sóc thân thể Thái hậu và Yến Tuy cẩn thận.

Chuẩn bị suốt 4 ngày, đến 10 tháng 3, đội ngũ trùng trùng điệp điệp tề tựu ở trước cửa Chính Hoa, sau khi hoàn thành nghi thức tế trời rồi mới xuất phát đi về khu vực săn bắn trên Nguy sơn cách kinh thành khoảng hơn 70 dặm!

Đường xá không quá xa thế nhưng trong đội ngũ đã có hơn trăm người là nhóm chủ tử, cộng thêm Ngự lâm quân đi trước làm tiên phong và các hộ vệ cấm quân phụ trách mở đường nên tổng cộng có hơn 1 vạn người. Bọn họ khởi hành cũng không gấp gáp như đi hành quân mà lên đường cực kỳ chậm, hết ngày thứ nhất mới chỉ đi được nửa hành trình đến sườn núi Phượng Minh.

Ngoại trừ Yến Hoài và mấy người Thái hậu ngồi trên loan giá khổng lồ thì những quan viên và gia quyến khác chỉ ngồi xe ngựa bình thường mà thôi. Loan giá của Thái hậu bố trí cực kỳ rộng rãi, bởi vậy Tần Hoan đi theo Thái hậu cũng đỡ phải cực khổ.

Đây là lần đầu tiên Yến Tuy được xuất cung cho nên vừa tò mò vừa sợ hãi, thằng bé ghé sát đầu vào cửa sổ nhìn cuộc sống của dân chúng và đồng ruộng 2 bên đường. Thái hậu sợ dọc đường đi nhàm chán cho nên đã lệnh cho Tô ma ma chuẩn bị rất nhiều đồ chơi nhỏ trên xe, Yến Tuy lúc thì nhìn ra cửa sổ, lúc thì chơi đồ chơi, rất ít khi nói chuyện.

Tần Hoan nói chuyện giải sầu cùng Thái hậu. "Lần trước con đi qua mấy chỗ này là gần cuối năm, xung quanh toàn là tuyết, hiện tại cành liễu đã đâm chồi nảy lộc, cảnh tượng cực kỳ khác biệt. Thời gian trôi qua quả thật rất nhanh."

Chỉ chớp mắt một cái mà nàng đã trở về kinh thành được hơn 3 tháng rồi.

"Đúng là nhanh thật, 3 tháng trước ta làm sao có thể nghĩ đến mình còn có thể xuất cung tham dự xuân săn? Xuân săn 2 năm trước ta đã không đến rồi, lúc đó thân thể cũng không tốt, lúc đó ta đã từng nghĩ sau này chắc là không còn cơ hội xuất cung nữa rồi."

Thái hậu nói xong lại nắm lấy tay Tần Hoan tràn đầy cảm động, "Cửu nha đầu, đây đều là nhờ công của con."

Tần Hoan thường xuyên được Thái hậu khen ngợi như vậy nên trong lòng đã tạo thành thói quen rồi, Thái hậu thấy nàng chỉ cười hành lành như vậy liền nói, "Cửu nha đầu, con lập được một công lớn đến vậy nhưng nếu con cứ không nhận ban thưởng thì cũng không ổn đâu."

Tần Hoan bật cười, "Trước đây Thái hậu đã hứa với con một việc, đó chính là ban thưởng tốt nhất rồi." Truyện được đăng tại Wattpad bởi HeLiX...

Thái hậu thở dài, nhìn dáng vẻ không chút mảy may lay động tìm lợi ích nào của Tần Hoan thì trong lòng bà càng cảm thấy thiếu nợ nàng, "Xem tính tình của con này, cũng không biết phải nói gì với con... Chắc hẳn Thái Trưởng Công chúa cũng vì vậy nên mới yêu thích con."

"Thái Trưởng Công chúa cũng vì con chữa bệnh cho người nên người mới cảm kích con mà thôi, kỳ thật người cũng đã đối xử với con vô cùng vô cùng tốt rồi."

Nghe đến đây Thái hậu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, ngày đó Thái Trưởng Công chúa nhận Tần Hoan làm cháu gái nuôi, vậy thì liệu có phải bà cũng có thể... Mới chỉ nảy ra ý nghĩ như vậy nhưng bà lại không nói ra ngay, bà phải suy nghĩ thật kỹ thật kỹ đã.

Tần Hoan không biết Thái hậu đang nghĩ gì nên chỉ trấn an, "Đợi sau này biết đâu Tần Hoan sẽ thật sự có thỉnh cầu nào khác, đến lúc đó mong rằng Thái hậu nương nương sẽ ân chuẩn, như vậy cũng là ban ân rất lớn cho con rồi."

Thái hậu rất nghi ngờ nhìn Tần Hoan, "Ta tin con mới là lạ, hiện tại con nói vậy thôi chứ chắc chắn sẽ không mở miệng cầu xin gì đâu."

Tần Hoan âm thầm thở dài, cũng không phải là nàng không lên tiếng, mà ngoại trừ hôn sự của nàng thì vụ án của phụ thân có lẽ cũng cần phải có Thái hậu trợ lực, chỉ là vụ án đó hiện tại vẫn còn đọng trong sương mù, hiện tại chưa phải là lúc để lên tiếng mà thôi.

Đội nghi trượng của Yến Hoài đi đầu tiên, mà suốt dọc đường này từ lâu đã có đội vệ binh đóng ở dọc đường rồi. Suốt dọc đường lớn hướng về sườn núi Phượng Minh, không hề bắt gặp bất cứ chiếc xe ngựa của dân thường nào cả, cho dù có ngẫu nhiên gặp phải người thì bọn họ cũng đều quỳ lạy ở phía xa xa chứ tuyệt đối không thể đến gần quấy nhiễu Thánh giá. Buổi sáng tế thiên, hiện tại đã là xế chiều, rốt cuộc Thái hậu cũng thấy mệt nhọc. Nhưng Yến Tuy thì ngược lại, mặc dù thằng bé còn nhỏ tuổi lại chưa từng được xuất cung thế nhưng tinh thần vẫn luôn cực kỳ tốt. Thái hậu dựa vào chủ vị muốn ngủ nhưng Yến Trì vẫn còn đang hào hứng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tần Hoan cũng ghé sát vào một chỗ chung với thằng bé, nhìn ra bên ngoài thấy được bóng dáng của dân chúng đang bận rộn trên ruộng lúa, hiện tại đã là lúc bắt đầu gieo trồng mùa xuân rồi, "Cửu Điện hạ chưa từng chứng kiến những thứ này, bọn họ đang trồng cây xuống đất, còn kia là ngô."

Yến Tuy chau mày, "Ngô mọc ra từ trong đất? Như thế không bị bẩn à?"

Tần Hoan bật cười, "Ngô lớn lên trên thân cây, ngô mà Điện hạ ăn vào là phải gieo hạt vào mùa xuân, chăm sóc cho cây lớn lên rồi đến mùa thu mới thu hoạch được. Người nông dân phải bẻ từng bắp từng bắp ngô trên cây đem về bóc vỏ, làm sạch và phơi nắng cho khô sau đó mới bán lại cho thương lái. Những bắp ngô tốt nhất sẽ được nội phủ thu mua mang vào cung, sau đó còn phải qua tay các nô tỳ làm thật kỹ càng rồi mới có thể mang đến đưa cho Điện hạ ăn. Quá trình này diễn ra rất phức tạp thế nhưng đều bắt đầu từ gieo hạt ngoài đồng ruộng này..."

Yến Tuy không biết ngô kia là cái gì, nhưng Tần Hoan nói đây là cây nhỏ thì đại khái hắn cũng hiểu được. Thằng bé nghĩ nghĩ một lúc xong đột nhiên vẻ mặt lại hơi thẫn thờ, "Trước kia mẫu phi cũng kể cho ta nghe chuyện ở bên ngoài."

Tần Hoan nhìn Yến Tuy thì trong lòng cũng thấy thương cảm, nàng là đứa trẻ 17 tuổi không cha không mẹ, nhưng Yến Tuy mới 4 tuổi đã không còn mẫu phi rồi. Mặc dù thằng bé vẫn còn phụ thân thế nhưng phụ thân của nó đầu tiên là Đế vương thiên hạ sau đó mới là phụ thân. Không chỉ như vậy, phụ thân nó còn có quá nhiều thê thiếp và nữ nhân, người mà thật sự quan tâm đến nó lại cực kỳ ít.

"Cẩn phi nương nương nói với Điện hạ, nhưng sau này Điện hạ còn có thể nhìn được nhiều hơn nữa, Điện hạ không cần đau buồn, vẫn còn có Tần Hoan nữa mà. Thái hậu nương nương đối xử thân thiết với Điện hạ như vậy nên Điện hạ không cần phải sợ hãi, sau này Điện hạ nhất định sẽ an ổn yên vui."

Yến Tuy câu hiểu câu không nhìn về dãy núi ở phía xa xa, "Ta sợ hãi vì không còn mẫu phi nữa, nhưng vì sao mẫu phi lại sợ hãi..."