Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 481: Vừa gặp đã động lòng



"Mấy hôm nay Thế tử Điện hạ ở cùng với đám tiểu lại Hình bộ để cùng nhau chỉnh lý những hồ sơ về các bản án cũ còn tồn đọng lại. Trong nhà kho của Hình bộ lưu trữ hồ sơ của những vụ án quan trọng trong hơn 10 năm, nếu phải chỉnh lý lại thì sẽ tốn không ít thời gian. Sắp đến xuân săn rồi cho nên Thế tử Điện hạ muốn làm xong trước khi xuất hành, vậy nên 2 hôm nay đều nghỉ ngơi luôn ở trong Hình bộ."

Nội thị Hồ Toàn của Thọ Khang cung phụng mệnh Thái hậu đưa Tần Hoan đến nha môn Hình bộ. Nha sai ở Hình bộ nhìn thấy lệnh bài của Thọ Khang cung trên tay Hồ Toàn thì lập tức không dám thất lễ, dẫn 2 người họ thẳng đến chỗ sâu nhất bên trong nha môn Hình bộ.

Mặc dù Tần Hoan chưa từng đến Hình bộ nhưng đã đến Đại Lý Tự rồi. Nếu so sánh với Đại Lý Tự thì nha môn Hình bộ đặc biệt nghiêm trang hơn. Nghe Hồ Toàn nói như vậy thì Tần Hoan mới biết được vì sao Yến Trì lại không đến cung yến, 2 hôm nay cũng không thấy người đâu.

Tiểu lại dẫn đường ở phía trước biết Tần Hoan phụng mệnh Thái hậu mà đến, nhưng lại không biết rốt cuộc Tần Hoan là ai, chỉ thấy dung mạo và khí chất nàng phi phàm nên đoán nàng nhất định là một quý nữ nào đó trong kinh. Hắn không dám thất lễ, chỉ dẫn nàng đi trên con đường nhỏ không một bóng người đến thẳng hậu đường của nha môn Hình bộ. Ở đây thỉnh thoảng gặp được một vài quan lại nha môn, bọn họ cũng biết đây là người trong cung đến tìm Thế tử Điện hạ cho nên lập tức tránh đường.

Đến được hậu đường rồi, tiểu lại liền nói, "Xin người chờ giây lát, hạ quan đi chuyển lời."

Tần Hoan gật đầu đứng chờ ở bên ngoài, Hồ Toàn chau mày, "Bên ngoài lạnh như vậy mà cũng không biết đưa cô nương vào trong."

Tần Hoan bật cười, "Không sao đâu..."

Vào hậu đường rồi lại đi sâu vào bên trong nhà kho, ở đó có hơn 10 tiểu lại cùng phân loại chỉnh lý hồ sơ. Bạch Phong đi đến bên cạnh Yến Trì đang ngồi trên chủ vị, "Chủ tử, vẫn không tìm được."

Yến Trì chau mày, ngay cả đôi mắt phượng cũng hơi nheo lại.

Hắn ngồi vắt ngang trên chủ vị, hắn quắc mắt nhìn xung quanh khiến các tiểu lại trẻ tuổi kia thậm chí còn không dám thở mạnh. Đây cũng không phải lần đầu bọn họ chỉnh lý hồ sơ, nhưng hiện tại bị Yến Trì đích thân đến đây giám sát, lại còn không cho người ta cơ hội thở dốc nên suốt cả 2 ngày này thần kinh mọi người đều căng hơn dây đàn. Chưa kể vị Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ này dường như còn không biết mệt, ngoại trừ buổi đêm chỉ nghỉ ngơi 3 canh giờ thì đều chưa từng rời khỏi nhà kho này.

Bất luận là Thượng thư Hình bộ trước đây hay là bất cứ vị chủ quản của Hình bộ nào thì cũng đều không tiêu hao tinh thần và khí lực ở chỗ này được như Yến Trì, thậm chí sự kiên nhẫn tỉ mỉ cũng đều không sánh bằng hắn. Tất cả mọi người đều nói vị Thế tử Điện hạ này chỉ biết đánh giặc chứ không am hiểu gì chính vụ, nhưng lần này hắn lại mang khí thế sấm rền gió cuốn từ nơi chiến trường vào trong nha môn. Hắn nhậm chức chỉ vẻn vẹn 3 tháng nhưng hiện giờ từ trên xuống dưới trong Hình bộ đã không còn ai dám lười biếng như xưa nữa. Những vụ án quan trọng mà các châu phủ đưa lên cần phải thẩm tra thì hắn cũng giải quyết nhanh hơn trước đây rất nhiều, bởi vậy nên những vụ án còn tồn đọng lại từ năm trước đều đã thẩm tra xong. Ngay cả Đại Lý Tự và các bộ phận hình ngục bên dưới đều không dám thất lễ với hắn, Hoàng thượng cũng khen ngợi Thượng thư Hình bộ nhiều lần, nhưng đám hạ nhân đều biết tất cả là nhờ vào công lao của vị Thế tử Điện hạ này.

Các vụ án cùng với kiện tụng được giải quyết nhanh chóng nên Hoàng thượng mới khen ngợi nhiều lần. Vào lễ Hàn thực, nha môn Hình bộ ngoại trừ được phát bổng lộc hàng tháng thì còn được thưởng thêm gạo. Nghĩ đến đây, cho dù không thể nhàn rỗi và lười biếng như trước kia nữa thế nhưng đám thuộc hạ cũng không dám có nửa câu oán hận. Dù sao thì làm việc dưới trướng vị Thế tử Điện hạ này, nếu chăm chỉ vâng lời thì biết đâu còn có được thêm chút phần thưởng. Mà nếu như chống đối lại hắn thì sẽ không đơn thuần là chỉ thiếu một chút phần thưởng, nhẹ thì mất việc, nặng thì có khi mạng cũng chẳng còn.

"Vậy mà lại không có ở Hình bộ..."

Yến Trì khẽ nói, Bạch Phong gật đầu, "Khả năng cao là không có ở Hình bộ, liệu có ở Đại Lý Tự không?"

Yến Trì nghe thế thì vẻ mặt hơi tối xuống, "Nếu ở Đại Lý Tự thì chúng ta liền không có quyền gì rồi."

Bạch Phong suy nghĩ giây lát, đúng lúc này lại nhìn thấy một tiểu lại đứng ở ngoài cửa thò đầu nhìn vào trong.

Hắn chau mày rồi lập tức bước đến, "Có việc gì?"

Bạch Phong là thị vệ thân tín bên cạnh Yến Trì nên đương nhiên tiểu lại không dám đắc tội. Không chỉ không dám đắc tội mà còn có chút sợ hãi Bạch Phong, thấy hắn hỏi một câu lạnh lùng như vậy thì tiểu lại vội lên tiếng, "Bạch thị vệ, bên... bên ngoài có người đến tìm Thế tử Điện hạ."

Bạch Phong chau mày, "Ai đến tìm?"

Tiểu lại trả lời, "Là người của Thọ Khang cung đến tìm Điện hạ."

Thọ Khang cung? Thái hậu? Bạch Phong suy nghĩ giây lát, "Đến tìm có chuyện gì? Hay là có khẩu dụ của Thái hậu?"

Tiểu lại suy nghĩ rồi lắc đầu, "Cũng không nói gì cả, chỉ bảo là đến gặp Thế tử Điện hạ thôi."

"Chờ ở đây!" Bạch Phong nói với hắn 1 câu rồi đi đến bên cạnh Yến Trì.

"Chủ tử, người của Thọ Khang cung đến tìm."

Yến Trì khẽ nhướn mày, "Có chuyện gì thế? Là thân thể của Hoàng tổ mẫu không ổn à?"

Bạch Phong chau mày kỳ quái, "Không nói gì cả, chỉ bảo là muốn gặp chủ tử."

Lúc này Yến Trì mới đứng dậy, lập tức có chút nghi hoặc. Cho dù Thọ Khang cung có việc gì thì cũng sẽ không trực tiếp tìm đến nha môn. Hay là Thái hậu lo lắng điều gì?"

Yến Trì đi ra cửa, "Người ở đâu rồi?"

Tiểu lại trả lời, "Đang chờ ở ngoài cửa."

Yến Trì gật đầu sau đó đi cùng với Bạch Phong ra ngoài cửa. Đi qua 2 tiền sảnh, Yến Trì nhìn thấy Hồ Toàn đang đứng trước cửa nên vốn dĩ hắn chỉ cho rằng có một mình Hồ Toàn đến đây, nhưng vừa đi thêm vài bước nữa liền thấy đằng sau Hồ Toàn còn có thêm một người nữa. Yến Trì chau mày, vội vàng bước nhanh hơn, lập tức hắn đã nhìn thấy được Tần Hoan.

"Đến được bao lâu rồi? Sao không báo sớm hơn?"

Yến Trì sa sầm, lập tức khiến cho tiểu lại sợ đến mức mặt mày trắng bệch, "Tiểu nhân dẫn bọn họ đến đây rồi lập tức đi thông báo!"

Yến Trì không quan tâm tên tiểu lại này nữa, hắn bước cực nhanh ra ngoài cửa. Hồ Toàn nhìn thấy Yến Trì liền lập tức khom người hành lễ, "Bái kiến Thế tử Điện hạ..."

Tần Hoan quay lưng về phía cửa, nghe thấy thế lập tức xoay người lại, nàng thấy quả nhiên Yến Trì đã đến đây rồi nên liền nhún người hành lễ.

"Sao ngươi lại đến đây?"

Yến Trì hỏi một câu sau đó nhìn sang Bạch Phong, "Cho người mang lò lửa vào hậu đường."

Bạch Phong lập tức đi chuẩn bị, còn tiểu lại kia thấy Yến Trì coi trọng Tần Hoan như vậy thì cũng cực kỳ khó hiểu. Hắn đi theo Bạch Phong ra ngoài một đoạn rồi mới hỏi Bạch Phong, "Bạch thị vệ, vị tiểu thư này là..."

Bạch Phong lạnh lùng liếc tiểu lại này một cái, "Đây chính là Cửu cô nương của Trung Dũng Hầu phủ, lần sau Cửu cô nương đến đây thì nhớ phải tiếp đón cẩn thận."

Tiểu lại rùng mình một cái, Cửu cô nương của Trung Dũng Hầu phủ, vị này chính là Tiểu y tiên đã cứu mạng Thái hậu vang danh khắp kinh thành sao?

Còn bên này Tần Hoan đi theo Yến Trì vào chỗ mà hắn thu dọn để nghỉ ngơi bên trong Hình bộ.

Bên trong nha môn đương nhiên kém xa so với Vương phủ và Hoàng cung, đây chỉ là một căn phòng nhỏ nhưng có thể nhìn ra được người ta đã dùng nhiều tâm huyết để trang trí. Vậy mà trời lạnh thế này, trong phòng không có lò lửa sưởi ấm cũng không có trà nóng, chẳng hề có dấu vết gì của người sống ở đây, chăn gối trên giường cực kỳ ngay ngắn, không biết Yến Trì có từng đến đây nghỉ ngơi hay chưa.

Nhưng Tần Hoan vừa đến đây thì rất nhanh Bạch Phong đã mang lò lửa và trà nóng đến.

Yến Trì rót một ly trà nóng rồi nhét vào trong tay Tần Hoan, "Đã xảy ra chuyện gì? Là tổ mẫu bảo nàng đến à?"

Đi cùng với Tần Hoan là Hồ Toàn, hắn là nội thị của Thọ Khang cung, nếu như tự mình Tần Hoan muốn đến thì dựa vào tính cách không thích phô trương của nàng, đương nhiên nàng sẽ không đến nha môn Hình bộ, lại càng không dẫn theo Hồ Toàn.

Tần Hoan cầm ly trà nóng trong tay, vẻ mặt lại không tốt lắm.

Nàng quan sát Yến Trì giây lát, sau đó mới nói, "Sứ thần Bắc Ngụy và Tây Lương vào cung, sao không thấy chàng đến dự cung yến?"

Yến Trì đã phát hiện ra vẻ mặt Tần Hoan có hơi kỳ lạ nhưng vẫn không nói ra mà chỉ mỉm cười, "Cung yến thì có gì mà phải tham gia? Lần này vào Hình bộ ta mới phát hiện ra đã nhiều năm nay chưa hề chỉnh lý lại đống hồ sơ trong nhà kho rồi, còn có vài bản án cũ tồn đọng do chưa tìm ra manh mối cho nên ta mới chỉnh đốn lại, mấy hôm nay ta đều ở trong nha môn."

Tần Hoan nghe xong thì trong lòng cũng thấy hơi lạ, chẳng phải Công chúa Bắc Ngụy kia có bệnh tương tư với Yến Trì sao? Không chỉ thế mà còn nói quen biết Yến Trì, vậy tại sao khi Yến Trì nghe nhắc đến bọn họ đã đến Đại Chu rồi lại không có phản ứng gì? Chẳng lẽ hắn đang giả vờ?

Tần Hoan vốn là người ngay thẳng nên hiện tại gặp phải chuyện này nàng cũng suy nghĩ khá nhiều, nàng lại hừ lạnh một tiếng, "Chuyện trong nha môn sắp xong chưa?"

Nụ cười của Yến Trì càng rạng rỡ, "Trong vòng 2 ngày là xong."

Yến Trì cũng biết tính cách của Tần Hoan, thấy nàng mãi mà không nói đến vấn đề chính nên cảm giác được có chút kỳ lạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Tần Hoan gật đầu, "Hôm nay Thái hậu nương nương bảo ta đến đây."

Yến Trì thản nhiên như không nhìn Tần Hoan, xem nàng có thể nói ra những chuyện gì.

Tần Hoan do dự giây lát rồi nói, "Mấy hôm nay chàng ở trong nha môn Hình bộ suốt, cho nên vẫn không biết sứ thần của Bắc Ngụy và Tây Lương là ai đúng không?"

Yến Trì lắc đầu, "Mặc dù ta chưa vào cung thế nhưng sứ thần là ai thì ta vẫn biết, có chuyện gì thế?"

Tần Hoan chau mày. Hóa ra là biết, biết Thác Bạt Vu đến đây rồi mà hắn vẫn không phản ứng gì?

"Trong mấy vị sứ thần này, chàng có quen biết ai không?"

Yến Trì lắc đầu, "Sao lại có người ta quen biết được, bọn họ đều là lần đầu tiên đến Đại Chu mà."

Tần Hoan quẳng ly trà trong tay xuống rồi chau mày lại, "Chàng nói dối!"

Yến Trì ngạc nhiên sau đó lập tức nở nụ cười, "Sao ta lại nói dối nàng chứ? Hay là có người nào mà ta quen biết à?"

Tần Hoan đứng dậy, vẻ mặt đã cực kỳ bực bội, "Chẳng lẽ chàng không nhận ra Thác Bạt Vu?"

"Thác Bạt Vu?" Yến Trì chau mày, hắn suy nghĩ giây lát rồi nói, "Nàng nói chính là vị Công chúa Bắc Ngụy kia?"

Tần Hoan nhếch mép cười, "Chính là nàng ta! Chàng định nói mình không hề quen biết nàng ta?"

Vẻ mặt Yến Trì vô tội, "Ta thật sự không hề quen biết nàng ta..."

"Vậy tại sao nàng ta vừa đến Đại Chu liền đi hỏi thăm chang, thậm chí ở trước mặt Thái hậu còn nói mắc bệnh tương tư chàng nữa. Không chỉ có như vậy, nàng ta còn hỏi Thái hậu chàng ở chỗ nào, nàng ta cố ý đến Đại Chu là để gặp mặt chàng!"

Tần Hoan nói cực kỳ nhanh, nàng căn bản không muốn tỏ ra lưu tâm quá nhiều thế nhưng hiện tại lại không kìm chế được.

Nàng chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống này cho nên nàng cũng không biết phải xử sự thế nào.

Trong lòng nàng cực kỳ ngột ngạt, mặc dù giọng nói nàng không thể hiện ra bao nhiêu buồn bực thế nhưng vẫn mơ hồ có vẻ chất vấn khác hẳn với bản thân nàng thường ngày. Yến Trì nhìn nàng giây lát, phát hiện ra nàng đang thực sự tức giận thì mới bật cười rồi tiến tới ôm lấy nàng. Ai ngờ Tần Hoan lại lập tức lùi lại phía sau, đôi mắt nàng tràn đầy nghi ngờ nhìn vào hắn.

Yến Trì càng cười rộ lên, hắn vừa buồn cười lại vừa có chút khó hiểu, "Cho nên Thái hậu bảo nàng đến hỏi ta?"

Tần Hoan gật đầu, "Phải..."

Vừa nghe thấy thế thì đáy mắt Yến Trì cũng ánh lên một tia sáng nhẹ, nụ cười trên mặt càng vui vẻ hơn. Còn Tần Hoan hiện tại đang tức giận nên không để ý đến nụ cười của hắn có ẩn ý, mà chỉ trực tiếp trợn mắt lên lườm hắn xem hắn định ngụy biện thế nào.

Yến Trì bị nàng lườm như vậy, không còn cách nào khác đành giơ 2 tay lên, "Ta đảm bảo ta không hề quen biết Công chúa Bắc Ngụy kia, còn bệnh tương tư mà nàng ta nói kia chính là lời nói vô căn cứ, nàng phải tin ta!"

Tần Hoan tựa như đang chờ đợi chính là câu này, nỗi tức giận trong lòng nàng cũng nguôi ngoai phần nào.

Nàng căn bản không nghi ngờ mấy chuyện phong nguyệt này của Yến Trì, nhưng đột nhiên lại đụng phải Thác Bạt Vu rồi lại nói mấy lời khẩn thiết như vậy. Nàng ta là Công chúa cao quý của một quốc gia, đương nhiên sẽ không nói lung tung, bởi vậy nên nàng mới nghi ngờ rồi đến đây nói mấy câu thăm dò Yến Trì. Sau khi nhận được câu trả lời, thấy Yến Trì phủ định chắc chắn chuyện quen biết Thác Bạt Vu thì nàng mới yên tâm.

Mặc dù đã yên lòng thế nhưng trên mặt nàng cũng không thả lỏng quá nhanh, Tần Hoan chau mày nói, "Vậy tại sao Công chúa Bắc Ngụy kia lại nói là bị bệnh tương tư chàng? Chàng ở Sóc Tây quân quanh năm, mặc dù Sóc Tây quân không ở sát với Bắc Ngụy nhưng cũng không phải quá xa, liệu có chuyện gì liên quan đến Bắc Ngụy không? Nếu không thì người ta đường đường là Công chúa của một quốc gia, sao có thể vô duyên vô cớ mà hỏi chàng ở chỗ nào?"

Yến Trì tiến lên, "Đây đúng là họa trời giáng mà, tên của Thác Bạt Vu cũng phải đến tận hôm kia bên dưới báo cáo danh sách sứ thần nhập kinh lên ta mới biết. Ta có thói quen chú ý đến những đại sự ở kinh thành, nếu không thì ngay cả tên của vị Công chúa đó ta cũng không biết thì làm thế nào mà quen biết nàng ta được? Ta ở Sóc Tây quân nhiều năm, đừng nói Công chúa mà ngay cả nữ tử bình thường cũng không hề gặp. Còn Công chúa Bắc Ngụy kia cũng không thể nào chạy đến quân doanh của ta được!"

Tần Hoan hừ nhẹ, "Chẳng lẽ vị Công chúa đó bị tâm thần à?"

Yến Trì thấy Tần Hoan không còn bài xích hắn nữa thì liền kéo lấy tay nàng, "Khả năng cao là như vậy."

Tần Hoan nghe thế cũng chỉ muốn tránh ra ngoài nhưng Yến Trì sao có thể thả nàng ra được, hắn càng cố ôm nàng vào lòng rồi cười nói, "Đương nhiên ta không lừa nàng, nếu nàng ta không bị bệnh tâm thần thì chắc là hiểu lầm ở đâu đó. Bao nhiêu năm nay mặc dù ta giáp mặt với bên Bắc Ngụy nhiều lắm nhưng đúng là có trải qua một chuyện liên quan đến Bắc Ngụy. Tây Lương ở phía Tây, Bắc Ngụy lại ở phía Bắc, còn hàn nguyên của Đại Chu chính là nằm giữa 2 nước đó. Một khi giặc Nhung tấn công vào Đại Chu thì cũng có nghĩa là đi xuyên qua biên giới giữa 2 nước rồi."

"Mà mảnh hàn nguyên này trước đây cũng chính là nơi mà cả Tây Lương và Bắc Ngụy đều tranh giành, sau này cả 2 bên đều bị giặc Nhung quấy nhiễu nên mới không ai đi vào hàn nguyên đó nữa. Mặc dù người Bắc Ngụy chịu lạnh giỏi nhưng lại không có kỵ binh hùng mạnh, mà người Tây Lương cũng yếu kém về binh lựa cho nên tất cả đều dựa vào Sóc Tây quân còn bọn họ trở thành những người cùng chung tay bảo vệ an nguy. Có lần Sóc Tây quân giao chiến với giặc Nhung, sau khi bọn chúng đại bại đã lùi về phía Bắc Ngụy. Bắc Ngụy thế đơn lực mỏng nên không thể không cầu Sóc Tây quân cứu viện, lúc đó Sóc Tây quân cũng muốn tiêu diệt giặc Nhung triệt để nên mới liên thủ với Bắc Ngụy mấy lần. Có điều việc này cũng không phải ta tự mình ra mặt, ta chỉ gặp gỡ 2 vị tướng lĩnh đóng quân ở biên thành Bắc Ngụy, chứ Công chúa gì đó ta cũng chưa từng gặp..."

Yến Trì ôm lấy Tần Hoan, nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói rõ ràng ra từng chữ từng chữ một.

Tần Hoan nghe đến đây thì trong lòng cũng không còn tức giận nữa.

Trên người Yến Trì lúc nào cũng mang theo khí thế đội trời đạp đất, vũ lực răn đe cũng hùng mạnh, những lời hắn nói, những việc hắn làm đương nhiên đều khiến cho người ta tin phục. Tần Hoan biết tất cả đều do máu lửa và đạn khói trên chiến trường tôi luyện ra, ở Sóc Tây quân chỉ có bày mưu tính kế công thành đoạt đất, cho dù có dùng đến mưu ma chước quỷ thì cũng phải là loại mưu kế dùng cho thiên quân vạn mã đao thật thương thật!

Tần Hoan bình tĩnh lại, "Cứ cho là chàng không thẹn với lương tâm, nhưng người ta đường đường là Công chúa một nước vậy mà lại tương tư thành bệnh với chàng."

Yến Trì xoa xoa khóe môi Tần Hoan, đáy mắt ánh lên một tia giảo hoạt, "Nàng muốn biết rốt cuộc là vì sao không? Chuyện này rất đơn giản, ta cho người đi tra cũng được, đợi khi nào tra ra rõ ràng rồi đương nhiên sẽ giải tỏa nghi ngờ cho nàng." Nói xong Yến Trì lại chau mày, "Một nữ nhi gia mà lại thẳng thắn nói chuyện này ra ngoài miệng được, quả nhiên là thời thế thay đổi rồi!"

Tần Hoan nghe xong vừa tức lại vừa buồn cười, Yến Trì nói thế này rõ ràng là hắn đang cố ý!

"Người Bắc Ngụy cũng không phải là người Đại Chu, đương nhiên không giống chúng ta!"

Yến Trì nghe đến đây mới nở nụ cười, "Đúng vậy, chẳng qua nàng ta chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà đã suýt chút nữa khiến cho nàng hiểu lầm ta, đó chính là tội lớn..."

Tần Hoan biết thừa Yến Trì đang cố tình trêu chọc nàng cho nên vẻ mặt mới thoải mái hơn đôi chút, sau đó nàng nghiêng đầu nói, "Chẳng lẽ nàng ta biết chàng nhưng chàng lại không biết nàng ta? Có điều dựa vào dáng vẻ đó của nàng ta nếu như chàng đã từng gặp thì chắc chắn sẽ không quên."

Yến Trì bật cười rồi nhấc bổng nàng lên đặt vào giường nhỏ rồi nắm lấy 2 tay nàng, "Trong thiên hạ này ai có thể khiến cho ta gặp rồi mà không quên được chứ?"

Yến Trì nói xong thì đôi mắt cũng sáng ngời nhìn Tần Hoan, Tần Hoan lập tức cười cười, "Dung mạo của Công chúa Bắc Ngụy thật sự là không tầm thường, gặp rồi không quên thì có gì là sai? Ta nhìn thấy nàng thì lại nhớ đến Nhạc Ngưng, nếu như Nhạc Ngưng mặc trang phục đỏ chắc hẳn cũng sẽ như vậy."

Yến Trì chỉ cười mà không nói gì, hắn nhìn vào mắt Tần Hoan rồi nói, "Nàng có biết lần đầu tiên ta gặp nàng là ở đâu không?"

Tần Hoan nghĩ nghĩ, "Là ở An Dương Hầu phủ? Buổi tối ngày đại hôn của Thế tử An Dương Hầu phủ xảy ra chuyện?"

Yến Trì gật đầu, "Đêm đó ta đứng cách nàng rất xa, nhưng nhìn qua thì đại khái thấy rằng nàng khác hoàn toàn với những nữ tử mà trước đây ta thấy. Ta vốn là muốn đi ra khỏi phủ, sau đó thấy nàng thản nhiên đứng ở đó chế nhạo công tử nhà Hoắc Tri phủ đến mức hắn không còn mặt mũi. Lúc ấy ta vừa kinh diễm mà lại vừa thấy thú vị, có thể nói là vừa gặp đã động lòng rồi..."