Dọc theo hướng lên thượng du của sông Nguy Thủy, Tần Hoan không biết rốt cuộc thì Yến Trì muốn dẫn nàng đi đâu, đêm khuya vắng lặng, nhìn thấy bóng dáng Bạch Anh và Bạch Phong ngày một xa dần, giữa trời đất chỉ còn lại 2 người là nàng và Yến Trì. Ban ngày bọn họ thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện nhưng khoảnh khắc này 2 người không còn trở ngại hay băn khoăn gì nữa khiến cho niềm vui sướng lại trào dâng trong lòng Tần Hoan.
"Có lạnh không?" Yến Trì kéo áo choàng mình lên, ôm ấp Tần Hoan y hệt như một đứa trẻ nằm gọn trong lòng mình vậy.
Tần Hoan lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía sườn dốc thoải ở phía xa xa, "Chàng đã đến đây rồi à? Đằng trước có gì thế?"
Giọng nói Yến Trì trầm trầm, trong bóng đêm hòa quyện với tiếng nước chảy róc rách nên càng dễ xoáy sâu vào tim nàng, "Chưa từng đến đây, mặc dù lúc nhỏ ta vẫn ở kinh thành nhưng phụ vương lại không, đến xuân săn lại không có ai dám tự mình dẫn ta theo cùng. Lúc đó trong Vương phủ chỉ có 3 vị sư phụ, ngày đêm không ngừng luyện công, họ cho rằng xuân săn này chỉ là chỗ để chơi đùa mà thôi."
Tần Hoan nghe xong thì hơi đau lòng, Yến Trì xuất thân tôn quý, căn bản không cần phải lo lắng bất cứ cái gì, thế nhưng từ nhỏ hắn đã phải nỗ lực gấp trăm lần người khác, "Lúc đó chàng đã muốn lên chiến trường sao?"
Tần Hoan hỏi thế thì giọng Yến Trì hơi lạnh lùng, "Phải, từ nhỏ đã muốn đi rồi."
Tần Hoan quay đầu lại, "Bởi vì Duệ Thân Vương?"
Yến Trì gật đầu nhưng sau đó lại hơi chần chừ, "Phải, mà cũng không phải."
Tần Hoan không biết phải lý giải thế nào, Yến Trì lại nói tiếp, "Phụ vương ta là một nam nhân rất khó vượt qua, ngay từ nhỏ ta đã muốn thắng lợi vượt qua ông ấy cho nên phải tranh thủ nỗ lực từng giây từng phút. Ta nghe nói lúc ông ấy còn nhỏ thì cũng chăm chỉ chịu khổ ý như ta, cho nên sau này thậm chí Tiên đế còn muốn lập phụ vương làm Thái tử. Chẳng qua phụ vương được Thái hậu chăm sóc, trong lòng cảm động và nhớ ơn cho nên đương nhiên sẽ không tranh giành với Lạc Thân vương và Cung Thân vương."
Tần Hoan nghe xong thì hơi kinh ngạc, nếu như Tiên đế đã từng có suy nghĩ như vậy mà Đương kim Bệ hạ lại biết đến, vậy thì đó là một chuyện cực kỳ nguy hiểm đối với Duệ Thân Vương phủ.
"Hoàng thượng cũng biết suy nghĩ đó của Tiên đế?"
Yến Trì khẽ cười, "Cái này thì ta không rõ lắm."
Tần Hoan thở dài, "Cuối cùng Tiên đế vẫn sắc lập Hoàng thượng, chắc hẳn trong lòng Hoàng thượng cũng không có oán nhiệm."
Tần Hoan biết chuyện tranh giành đế vị tàn khốc, Yến Trì nghe xong cũng không để tâm lắm, hắn chỉ ôm lấy eo Tần Hoan rồi lại vung roi lên, dẫn nàng phi nhanh lên con dốc thoải ở phía trước. Từ đại doanh đi thẳng lên trên chính là một vùng thảo nguyên bằng phẳng tràn đầy hoa cỏ, Tần Hoan vốn tưởng rằng bên kia sườn dốc cũng được hoa cỏ che phủ, thế nhưng không ngờ đến nàng vừa lên đỉnh dốc thì lại có một hồ nước lọt vào trong tầm mắt. Tần Hoan hơi kinh ngạc, ngay lập tức Yến Trì lại ghìm dây cương lại.
Đằng sau sườn dốc là một vùng trũng xuống, cái hồ kia nằm ở nơi sâu nhất, từ sườn núi này nhìn xuống thì cái hồ kia tạo thành một hình bán nguyệt. Hiện tại dưới ánh trăng tĩnh lặng sáng chói, mặt hồ trong vắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh, bên trên còn có một tầng sương mỏng. Nhìn từ nơi xa xuống trong y hệt như một tiên cảnh!
Nơi này chính là hồ Nguyệt Nha rồi!
Tần Hoan vốn đang kinh ngạc ở nơi thảo nguyên này lại có được một cái hồ đẹp đẽ như vậy, sau đó nàng lập tức hiểu ra, Yến Trì dẫn nàng đi, phi ngựa không ngừng nghỉ chính là muốn đưa nàng đến nhìn cảnh hồ này.
"Đây là đâu?"
"Hồ Nguyệt Nha..."
Tần Hoan khẽ hít vào, "Quả nhiên đẹp y như tên gọi, trông thật sự giống với một vầng trăng lưỡi liềm."
Không biết có phải trùng hợp hay không mà đêm nay trăng trên trời cũng chính là hình lưỡi liềm. Tần Hoan nhìn khắp xung quanh, thấy bên dưới thung lũng xanh ngắt, hồ Nguyệt Nha trong vắt như trăng non, tựa như mặt trăng trên trời rơi xuống nhân gian vậy. Mặt hồ sáng rực ánh trăng, cũng tản mát tia sáng ra xung quanh, còn tầng mây mù kia như một tấm lụa tơ mỏng phủ lên trên mặt hồ, làm người ta liên tưởng đến một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần dùng khăn mỏng để che đi dung mạo của mình, nên ai cũng sinh lòng tò mò muốn đến gần nhìn trộm một cái.
Tần Hoan tập trung nhìn vào, mơ hồ có thể thấy giữa lòng hồ có một cái bóng lấp ló, nàng vỗ vỗ lên cánh tay Yến Trì, "Chúng ta đến gần chút đi!"
Yến Trì thấy Tần Hoan cực kỳ yêu thích thì mới biết hôm nay mình hao phí công sức thế này là xứng đáng. Hắn cong môi cười rồi thúc ngựa chạy xuống triền dốc.
Càng đến gần thì càng có thể nhìn rõ giữa lòng hồ chính xác là cái gì, có vẻ như là một hòn đảo nhỏ, mà trên đảo lại có vài bóng cây, vì giờ là buổi đêm nên không nhìn rõ ra là cây gì.
Nàng đang mải suy nghĩ thì Yến Trì đã nhảy xuống ngựa, hắn khẽ vươn tay lên ôm Tần Hoan xuống. Nàng tiến lên 2 bước, hoa cỏ trải thảm xanh mướt xung quanh hồ, nước trong thấy đáy, dưới ánh trăng còn có thể lờ mờ nhìn thấy cát đá trắng muốt bên dưới. Tần Hoan thở dài, "Sao chàng biết có hồ ở đây?"
Yến Trì cười, "Ta thần cơ diệu toán tính ra."
Tần Hoan lườm hắn một cái, "Lời này chỉ gạt được trẻ con thôi."
Nói xong nàng ngồi xổm xuống, định nhúng tay xuống khua khua mấy cái thế nhưng tay còn chưa chạm được xuống nước đã bị Yến Trì tóm lấy, "Mùa này nước vẫn còn cực kỳ lạnh giá, không được chạm vào."
Tần Hoan đành phải từ bỏ, nhưng nhìn kỹ lại nàng phát hiện hình như trên mặt nước có ít cánh hoa bay lượn, dưới đáy hồ còn có dòng nước đang lưu động. Bọn họ đến đây từ sông Nguy Thủy, hiện tại xem ra một phần dòng chảy của sông Nguy Thủy đã tạo nên hồ Nguyệt Nha này. Nghĩ đến đây Tần Hoan lại nhìn ra hòn đảo ở giữa hồ, bởi vì sương khói mờ mịt nên nàng vẫn không nhìn rõ trên đảo đó có cái gì. Nhưng những cánh hoa này cũng không phải tự nhiên mà có, nếu không phải đến từ hòn đảo kia thì có lẽ chính là ở thượng du bên kia.
Tần Hoan đứng dậy, "Thị lực chàng tốt, thử nhìn xem trên đảo có cây hoa không?"
Yến Trì nở nụ cười, hắn nhìn xong rồi nói, "Nàng muốn đến đó nhìn thử xem không?"
Đương nhiên Tần Hoan muốn, nhưng làm thế nào để đến đó?
Đang mải nghĩ ngợi thì đột nhiên Yến Trì tiến sát lại, kéo nàng vào trong lòng, Tần Hoan chưa phản ứng kịp thì người đã được nhấc bổng lên khỏi mặt đất. Nàng khẽ kêu lên một tiếng rồi vội vàng ôm lấy eo Yến Trì, còn Yến Trì lại cười không thôi. Hắn ôm nàng lướt nhanh trên mặt hồ như cưỡi gió, đây là lần đầu tiên Tần Hoan được trải nghiệm như vậy cho nên trái tim lập tức nhảy vọt lên cổ họng.
Nàng khẽ nhắm 2 mắt, cảm thấy gió lạnh và hơi sương trượt qua gò má nàng, rất nhanh nàng đã ngửi được mùi hoa thoang thoảng. Lúc mở mắt ra lần nữa nàng đã trông thấy 2 cây hoa đào.
Yến Trì ôm nàng từ từ hạ xuống từ trên tán cây, lúc 2 chân chạm đất rồi nàng vẫn chưa hồi hồn lại, vẫn tóm chặt lấy cánh tay Yến Trì theo bản năng. Một lúc sau Yến Trì nở nụ cười rồi lại ôm ngang nàng lên.
Lúc này Tần Hoan mới phục hồi lại tinh thần, nàng thở hắt ra, "Đặt ta xuống đi, hóa ra bên này thật sự có cây hoa đào, nở hoa sớm hơn so với bên ngoài..." Tần Hoan nhìn thấy gốc cây kia 1 người ôm không hết, không biết đã mọc trên đảo này bao nhiêu lâu rồi, cành cây vươn rộng, buông rễ xuống đâm sâu vào đáy hồ.
Hiện tại hoa đào ở bên ngoài mới chỉ ra nụ mà thôi, nhưng hoa đào trên đảo này đã nở rộ, gió nhẹ vừa thổi liền có vài cánh hoa rơi xuống đất, hoa trên mặt nước ban nãy nàng thấy chính là trôi từ đây đến.
Yến Trì chỉ biết ở đây có hồ Nguyệt Nha nhưng không biết giữa hồ còn có đảo và hoa đào. Như thế này hắn lại càng hài lòng, ôm Tần Hoan đến tận dưới gốc đào rồi mới thả nàng xuống.
Tần Hoan đứng vững lại rồi khẽ hít thở, nàng nhìn sang bờ bên kia thấy ngựa của Yến Trì đang nhàn nhã ăn cỏ, mà Bạch Phong và Bạch Anh cũng vẫn chưa cùng đi đến đây.
Đêm khuya vắng lặng, ánh trăn thanh mát, hòn đảo nhỏ này rộng không quá 10 trượng, ngoại trừ 2 cây hoa đào thì nơi khác đều là một thảm cây cỏ xanh mướt. Chỗ 2 người bọn họ đứng chính là một tảng đá lớn vươn lên từ bùn đất, hiện tại còn phủ đầy cánh hoa. Tần Hoan không dám cử động mạnh, sợ mình làm bay hết cánh hoa dưới đất, từ đây nhìn qua xung quanh liền thấy mặt hồ trong vắt cùng với sương mù mênh mông. Nàng cảm thấy chỗ này như một nơi cực kỳ riêng tư, xung quanh được che lấp bởi màn sương tự nhiên, bất kể bọn họ làm gì ở đây thì bên ngoài cũng không thể nhìn thấy.
Trong lòng Tần Hoan nóng lên, không hiểu sao tim cũng đập nhanh, nàng ngước lên nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Yến Trì, đáy mắt hắn cũng như được tô điểm bởi muôn vạn loài hoa, Tần Hoan nhìn thấy được khuôn mặt phấn hồng của chính mình ở trong đó.
"Chỗ này..."
Tần Hoan muốn nói gì đó để xóa tan cục diện xấu hổ này, nhưng nàng vừa lên tiếng thì Yến Trì đã siết chặt lấy eo nàng, "Chỗ này là một nơi rất tốt."
Tần Hoan bị kéo sát vào người Yến Trì, thân thể nàng cũng dán sát lên hắn, nàng ngước lên nhìn thấy đôi mắt hắn cực kỳ thành thật, ngọn lửa như thiêu đốt lại bắt đầu nhen nhóm trong lòng nàng.
"Trong này dù có làm gì thì người bên ngoài cũng không nhìn thấy."
Yến Trì cúi thấp đầu xuống, càng lúc càng sát với Tần Hoan, đôi tay nàng nắm lấy vạt áo trước của hắn, thân thể lại hơi ngửa ra sau tránh né, "Bạch... Bạch Phong bọn hắn..."
Hòn đảo nhỏ này vốn bị bóng đêm và làn sương che phủ cho nên người bên ngoài cũng không thể nhìn rõ, hiện tại lưng Tần Hoan dựa sát vào thân cây cho nên cả người nàng đều bị che khuất, cho dù có là giữa ban ngày thì cũng không có ai nhìn thấy nàng.
Yến Trì đưa tay lên mặt Tần Hoan, hắn phất phất cọng tóc rối đang vương trên má nàng, "Thế này thì không ai thấy nữa rồi."
Mặt Tần Hoan nóng lên, trái tim cũng đập mạnh, rất nhanh nụ hôn của Yến Trì đã rơi lên môi nàng.
Trong mũi là hương vị thoang thoảng tươi mát của hoa đào cùng với mùi trên người Yến Trì, bên tai là tiếng róc rách của hồ nước yên ả cùng tiếng hít thở của Yến Trì. Tần Hoan cụp mắt lại, cảm thấy đáy lòng mình cũng tan chảy thành một hồ nước nhỏ rồi. Hai tay nàng ôm lấy eo hắn, toàn bộ suy nghĩ cùng với hô hấp đều bị hắn đoạt mất. Từng cánh hoa đào rơi rụng xung quanh nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất đây là đâu nữa rồi, trong tim, trong mắt, trong lòng bàn tay, những nơi thân thể tiếp xúc đều chỉ có một mình Yến Trì mà thôi. Hơi thở của nàng dần dần nóng lên, nàng vừa bối rối vừa lo lắng, cả người giống như đang chìm trong hơi nước hư ảo mờ mịt trên mặt hồ Nguyệt Nha, chỉ có tóm chặt lấy Yến Trì thì nàng mới có thể yên lòng lại.
Tần Hoan càng nắm càng chặt, mà Yến Trì cũng càng lúc càng ôm chặt nàng vào lòng, cả hai đều muốn hòa quyện tan chảy thân mật cùng đối phương. Rất nhanh Tần Hoan cảm thấy đùi mình hơi lạnh, tay Yến Trì đang lần mò vào trong, trái tim nàng đập mạnh một cái, chẳng biết từ bao giờ Yến Trì đã ném áo choàng trên người mình xuống rồi. Giờ phút này nàng đã mềm như nước, không còn sức đứng vững nữa, cả người không khống chế được nên trượt từ trên thân cây xuống đất. Yến Trì khẽ đặt nàng nằm ngã xuống áo choàng của hắn, nàng còn chưa kịp phản ứng thì chả người hắn đã phủ lên nàng. Tần Hoan không nhịn được mà khẽ rên rỉ, Yến Trì nghe thấy thế thì hô hấp của hắn càng thêm dồn dập, lập tức công thành đoạt đất thậm chí cướp đoạt luôn toàn bộ suy nghĩ trong đầu nào. Trăng thanh thẹn thùng, mây mù e ấp, gió nhẹ thổi lướt qua, sương khói trên mặt hồ tựa như có linh tính mà dồn dập bay về phía con đường nhỏ. Thế giới nhỏ bé tràn ngập hương hoa tinh tế này giống như một khuê phòng riêng tư, bên ngoài có hoa đào rơi như mưa, gió vàng sương ngọc, khung cảnh vừa mênh mông lại vừa phong lưu.
Bên kia bờ hồ, Bạch Phong và Bạch Anh chậm rãi cưỡi ngựa từ trên sườn dốc xuống, vừa nhìn đã thấy con ngựa của Yến Trì đang chầm chậm ăn cỏ bên bờ hồ. Còn Yến Trì và Tần Hoan đã không thấy đâu nữa.
Bạch Anh lập tức chau mày, "Điện hạ đâu? Còn tiểu thư nữa?"
Nói xong nàng định thúc ngựa phi xuống dưới, Bạch Phong suy nghĩ giây lát rồi kéo dây cương của Bạch Anh lại, "Đừng có gấp, chúng ta chờ ở bên cạnh là được, có chủ tử ở đây thì còn có thể xảy ra chuyện gì được?"
Bạch Anh vẫn muốn đi xuống dưới, nhưng chỉ giây lát sau không biết nàng nghĩ đến cái gì mà vẻ mặt có chút phức tạp, sau đó lại cho ngựa đi vừa một mặt khác của triền dốc...
Bên trong đại doanh dưới chân Nguy sơn, Thác Bạt Vu ẩn mình trên con đường nhỏ dẫn từ chỗ Cấm vệ quân dẫn đến chủ trướng của các vị chủ tử với vẻ mặt nghiêm nghị. Nàng chau mày, đôi mắt nhìn chằm chằm lên con đường yên tĩnh kia.
Hai hầu tỳ đứng sau lưng nàng, cả 3 người bọn họ đã trốn ở đây 1 canh giờ rồi.
Hầu tỳ kia đứng lâu nên hai chân đã tê rần, nàng khẽ nói, "Công chúa Điện hạ, người chắc chắn lúc Thế tử Điện hạ quay về sẽ đi bên này sao?"
Thác Bạt Vu hừ nhẹ một tiếng, "Không đi bên này chẳng lẽ hắn lại đi cửa chính? Lúc hắn ra ngoài cũng không đi cửa chính thì sao có thể quay về từ cửa chính được? Trong buổi đi săn thì buổi tối cấm ra ngoài, hắn rời khỏi doanh trại cho dù vì bất cứ lý do gì thì bị người ta bắt gặp đều không tốt lắm. Con đường nhỏ này chính là sơ hở duy nhất của đại doanh, ta khẳng định chắc chắn hắn sẽ quay về từ đây..."
Để biết Yến Trì rời đi từ đâu cho nên Thác Bạt Vu phải đặc biệt đi thăm dò suốt nửa buổi tối, nàng biết Yến Trì chưa hề ra khỏi cửa chính cho nên nàng hiểu được chuyện này rất không bình thường!
Hầu tỳ ngáp một cái, "Công chúa à, nếu như Thế tử Điện hạ đi cả đêm không về thì phải làm sao? Liệu ngài ấy có đi săn vào ban đêm không?"
Thác Bạt Vu cười lạnh, "Không thể nào! Nếu hắn đi săn đêm thì tại sao lại không đi cửa chính?"
Hầu tỳ không còn gì để phản bác nên đành phải tiếp tục chờ đợi cùng với Thác Bạt Vu. Thác Bạt Vu vẫn đang thầm nghĩ, mặc kệ tóm được điểm yếu gì của Yến Trì thì chung quy lại đều có thể khiến cho hắn nể nang nàng ít nhiều. Yến Trì có thể để mắt đến nàng là tốt rồi, nàng đường đường là Công chúa Bắc Ngụy, chẳng lẽ không thể hấp dẫn một người là Yến Trì hay sao?
Đang mải suy nghĩ thì đột nhiên một hầu tỳ kéo Thác Bạt Vu, "Công chúa Điện hạ, có người đến kìa!"
Thác Bạt Vu lập tức ngước lên, nàng tập trung nhìn thì quả nhiên thấp thoáng trong bóng đêm có mấy bóng dáng lặng lẽ đi về hướng chủ trướng. Thác Bạt Vu nheo mắt, người đi đằng trước cao lớn tuấn tú, nhất định là Yến Trì không sai được! Đáy lòng Thác Bạt Vu vui vẻ, nhưng nàng lập tức nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh đang đi đằng sau Yến Trì, người đó chỉ cao đến vai Yến Trì, mà nhìn cách bước đi kia thì chắc chắn... chắn chắn là một nữ tử yêu kiều...
Thác Bạt Vu nghẹn lại, nàng không thể tin mà trợn trừng mắt!