Thác Bạt Vu hít vào một hơi thật sâu, nàng quay người lại trốn bên trong bóng đêm.
Lưng nàng áp sát vào lều trại phía sau, cả người cực kỳ căng thẳng.
Hai tỳ nữ bên cạnh bị hành động này của nàng làm cho kinh động nên lập tức cũng vội vàng trốn sang bên đó.
Một trong số họ khẽ hỏi, "Công chúa, sao thế? Thế tử Điện hạ không quay về một mình, là ai cùng đi với Thế tử Điện hạ?"
Trong đầu Thác Bạt Vu giằng xé ác liệt, rất nhanh nàng lại thò đầu ra nhìn về hướng Yến Trì đang đi tới.
Lần này nàng phát hiện ra người đang đi cạnh Yến Trì có chút quen mắt, nàng tập trung nhìn kỹ thêm lần nữa, đôi mắt xinh đẹp của Thác Bạt Vu lập tức trợn tròn lên hơn nữa. Nàng thấy rõ rồi, thấy rõ người đi theo Yến Trì là ai, chính là Tần Hoan vẫn luôn luôn ở bên cạnh Thái hậu!
Đây không phải lần đầu tiên Thác Bạt Vu gặp Tần Hoan, trên buổi cung yến tiết Hàn thực hôm đó, nàng vừa bước vào cửa thì người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Tần Hoan. Lúc đó khí chất Tần Hoan đã cực kỳ khác biệt, sau này gặp lại chính là lúc nàng đang múa kiếm ở trong cung thì gặp được Tần Hoan và Thái hậu, lúc ấy nàng còn hỏi thăm Thái hậu về Yến Trì trước mặt Tần Hoan, nhưng lúc đó Thái hậu nói thế nào?
Thác Bạt Vu nhíu chặt mày lại, nỗi buồn bực trong lòng dâng đến cực điểm!
Đã muộn thế này rồi, Yến Trì còn dẫn Tần Hoan ra ngoài! Vì sao chứ?
Tần Hoan là tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ, cũng không phải Công chúa hay Quận chúa gì cả cho nên quan hệ của Tần Hoan và Yến Trì phải là lén lút mới đúng. Sẽ không đến mức Tần Hoan phụng mệnh Thái hậu đi theo Yến Trì ra ngoài chứ?
Thác Bạt Vu hít sâu một hơi, hiện tại nàng không thể tìm ra một lý do gì để bao biện cho mối quan hệ của Yến Trì và Tần Hoan được nữa rồi!
Nửa đêm nửa hôm, cô nam quả nữ lại còn che giấu tai mắt người khác rời khỏi đại doanh!
Bọn họ đã đi đâu? Bọn họ đã làm gì rồi?
Thác Bạt Vu nghiến răng nghiến lợi, trơ mắt nhìn Tần Hoan và Yến Trì đi đến ngày càng gần. Nàng lập tức nín thở, cũng ra hiệu cho 2 hầu tỳ phía sau. Yến Trì võ công cao cường, thị vệ mang theo bên người cũng không phải người tầm thường cho nên 3 người các nàng ở đây cực kỳ dễ dàng khiến cho Yến Trì phát hiện ra.
Hai hầu tỳ thấy thế cũng lập tức bịt kín miệng, hai người họ cũng trơ mắt nhìn Tần Hoan và Yến Trì cùng nhau đi trên con đường nhỏ tiến gần đến đây. Bọn họ liếc nhau một cái, sự kinh ngạc trong mắt cũng không thua kém gì Thác Bạt Vu!
Một người là Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ, còn một người là tiểu thư quý tộc được Thái hậu tín nhiệm bậc nhất, một người ở bên ngoài có vẻ như không gần nữ sắc, thậm chí còn bị Thác Bạt Vu hoài nghi là thích nam nhân, còn người kia là đại phu mà Thái hậu tín nhiệm bậc nhất, dung mạo xinh đẹp đoan trang xuất thần. Nhưng trên thực tế, hai người bọn họ lại có tư tình riêng?
Hô hấp của 2 hầu tỳ bị kiềm hãm, nhưng ánh mắt lại như phát quang! Đây là một phát hiện quá kích thích rồi!
Nghĩ đến đây, cả 2 người đều không hẹn mà cùng quay sang nhìn Thác Bạt Vu, Công chúa nhà mình đã tức giận đến cực hạn rồi, tiếp theo đây Công chúa sẽ làm gì chứ? Lại nhìn tiếp về chỗ xa xa Yến Trì và Tần Hoan dẫn theo 2 hạ nhân, bước chân cũng cực kỳ nhẹ nhàng, quả nhiên là không muốn để cho người khác phát hiện ra. Công chúa nhà mình liệu có lao ra từ chỗ này không? Nếu như tư tình bị phát hiện thì liệu Thế tử Điện hạ và tiểu thư Tần phủ kia sẽ thế nào?
Cả 2 hầu tỳ càng nghĩ càng kích động, thế nhưng mắt thấy đám người Yến Trì đến gần rồi thì Thác Bạt Vu lại lùi về phía sau 1 bước, nàng cẩn thận phòng tránh đám người Yến Trì, tựa hồ như không định giao phong chính diện với hắn.
Mà đúng lúc này, Yến Trì nắm lấy tay Tần Hoan rẽ vào con đường nhỏ ở cách chỗ Thác Bạt Vu khoảng chưa đến 5 trượng.
Vẻ ửng hồng trên mặt Tần Hoan còn chưa tan hết, Yến Trì dừng lại đưa tay lên xoa xoa vào má nàng rồi khẽ nói, "Đều đã an bài xong rồi, nàng quay về chỗ Hoàng tổ mẫu là được, nếu như có rắc rối gì thì cứ bảo ta tìm nàng đến trị thương."
Tần Hoan khẽ gật đầu nhưng vẫn chưa rời đi ngay. Còn Yến Trì cũng nắm tay nàng mãi không buông. Hai người nhìn nhau một lúc, gió lạnh dường như cũng trở nên ấm hơn, Yến Trì thở dài, hắn kéo cao áo choàng lên cho Tần Hoan sau đó mới hạ quyết tâm, "Quay về đi, muộn lắm rồi, còn chậm thêm nữa thì Hoàng tổ mẫu nhất định sẽ bị kinh động."
Dù gì Tần Hoan cũng là một người rất giỏi tự kiềm chế, nàng nghe vậy liền gật đầu sau đó quay người dẫn Bạch Anh đi khỏi.
Nhìn Tần Hoan và Bạch Anh rời đi, Yến Trì vẫn đứng nguyên tại chỗ mãi một lúc chưa nhúc nhích, đến tận khi bóng lưng Tần Hoan khuất hẳn rồi thì sự nhu hòa trong mắt hắn mới tan biến. Yến Trì liếc mắt nhìn về bên trái phía trước, không nhiều lời mà chỉ nói mấy chữ, "Ngươi đi theo xem." Bạch Phong lĩnh mệnh rời khỏi, Yến Trì vẫn đứng đây một lúc sau đó mới quay về lều của mình.
Lúc Tần Hoan quay về lều của Thái hậu thì bà đã ngủ rồi, Trần ma ma đợi ở bên ngoài, thấy Tần Hoan quay về bà liền cười nói, "Thái hậu nương nương nói là mấy ngày nay Cửu cô nương đã không được nói chuyện với tỷ muội mình rồi nên về muộn một chút cũng không sao cả, người không đợi nữa mà đi ngủ rồi. Cửu cô nương về thì cứ tự mình đi ngủ thôi."
Tần Hoan thở phào một hơi rồi lập tức gật đầu tạ ơn. Phục Linh đợi đã lâu, thấy Tần Hoan quay về thì cũng rất vui vẻ, nhưng khi nàng hầu hạ Tần Hoan ngủ lại khẽ 'A' một tiếng, "Tiểu thư, trên cổ người sao lại có vết đỏ vậy?"
Tần Hoan giật nảy mình, vội vàng kéo cổ áo lên che, "Em đi lấy ít thuốc mỡ đến đây, ban nãy bị muỗi đốt."
Phục Linh vâng lời rời khỏi, đi được mấy bước mới lẩm bẩm, "Mùa này mà đã có muỗi rồi sao?"
Bạch Anh lén lút cười cười bị Tần Hoan phát hiện ra lườm một cái, lần này Tần Hoan không dám để Phục Linh hầu hạ nữa mà tự mình rửa mặt chải đầu đơn giản xong rồi nằm xuống. Phục Linh không phát hiện ra gì bất thường mà chỉ đi ra ngoài hỏi Bạch Anh, "Tiểu thư và mấy người Ngũ tiểu thư nói chuyện gì vậy? Nói lâu như vậy mới quay về..."
Bạch Anh nghĩ nghĩ "Nói về vị công tử mà Ngũ tiểu thư sắp gả đi."
Phục Linh nghe đến đây thì đáy mắt sáng lên, "A, tiểu thư đi nhìn vị công tử kia cùng với bọn họ sao?"
Bạch Anh gật đầu rồi giải thích qua loa một ít, lúc này mới lừa gạt xong được Phục Linh.
Bên trong lều, Tần Hoan nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được, nàng giơ tay sờ sờ lên vai mình, sau đó lại xoa xoa xuống bên dưới. Mặc dù hiện tại tối đen như mực không nhìn thấy gì nhưng nàng vẫn cảm nhận được đau nhức trên da mình khi chạm tay vào. Nghĩ đến đây tâm trạng Tần Hoan lại không yên ổn mà xoay người lại, ban nãy Yến Trì thật sự quá làm càn rồi. Mà đêm nay, hồ Nguyệt Nha, gốc hoa đào cùng với sương mù quấn quanh thật sự quá đẹp mắt, ngay cả nàng cũng bị cảm xúc lấn át đến động tình không kìm chế được, cũng may là Yến Trì lại nhẫn nhịn được.
Tần Hoan vùi đầu vào trong chăn gấm, đôi má cũng lập tức ửng hồng, nàng chưa yêu đương nên không biết dục vọng là cái gì, nhưng tối hôm nay dường như nàng đã nếm trải được mùi vị của sự ham muốn đó rồi. Mặc dù không đến mức ăn mòn xương tủy nhưng vẫn khiến cho trong lòng nàng cảm thấy ngứa ngáy không chịu nổi.
Tần Hoan vừa ngượng ngùng lại vừa khó kìm chế, nàng không nhịn được mà xoa xoa qua những chỗ bị đau, mãi một lúc sau lại cảm giác làm thế càng khiến cho bản thân khó chịu hơn nên đành nằm ngửa lại, không dám nhúc nhích nữa chờ cho lòng mình yên tĩnh lại.
Sau khi Yến Trì quay về lều của mình thì tương đối bất đắc dĩ mà đi tắm nước lạnh, sau đó mới đợi Bạch Phong quay về.
Bạch Phong nói, "Chủ tử, sau khi Cửu cô nương quay về lều thì không ra ngoài nữa, xem ra là không có việc gì, Thái hậu nương nương cũng đã ngủ say rồi nên không hề hoài nghi."
Yến Trì yên lòng, "Vừa rồi người nhìn chằm chằm chúng ta là ai?"
Bạch Phong nghe thấy thì vẻ mặt có chút phức tạp, "Là Công chúa Bắc Ngụy."
Bàn tay đang lau tóc của Yến Trì đột nhiên khựng lại, hắn cau mày giây lát rồi lập tức ném khăn đi, "Theo dõi cho ta, xem xem nàng ta định làm gì..."
Bạch Phong đáp lại rồi rời đi, trong lòng Yến Trì hơi tức giận.
Để ai biết cũng được vậy mà lại là Thác Bạt Vu, Công chúa Bắc Ngụy này vốn luôn ỷ vào thân phận của mình mà hành sự không kiêng nể gì, ngay cả hắn cũng không thể hiểu nổi cách hành xử của nàng ta. Đêm nay nàng ta trốn ở đó là vì hắn? Rõ ràng nàng đã phát hiện ra nhưng lại không xông ra làm khó dễ là vì sao chứ? Nàng ta có nhìn thấy rõ Hoan Hoan không? Liệu nàng ta có gây bất lợi gì cho Hoan Hoan?
Yến Trì nheo mắt lại, hắn luôn hiểu rõ toàn bộ địch nhân của mình, nhưng đối với nữ nhân thì hắn thật sự không đoán được.
Có điều, mặc kệ đối chọi với hắn là nữ nhân hay địch nhân thì đều chỉ có một kết quả thôi.
Người mà Yến Trì hắn muốn bảo vệ thì không ai có thể làm bị thương được, cho dù có là Công chúa hay Hoàng tử. Dưới chân núi Nguy sơn này có rất nhiều cách để khiến cho 1 người vô cớ biến mất...
Thác Bạt Vu không biết bản thân mình làm thế nào mà quay lại được trong lều của mình.
Đến tận lúc nàng ngồi xuống, hai hầu tỳ kia mang vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nhìn vào nàng.
Thác Bạt Vu chau mày, "Làm sao thế?"
Hai hầu tỳ liếc nhau, một người tiến lên nói, "Công chúa, vì sao người không ra ngoài vạch trần Thế tử Điện hạ? Muộn như vậy mà Thế tử Điện hạ dẫn theo tiểu thư Tần phủ ra ngoài nhất định là đã có tư tình. Bọn họ giấu kỹ như vậy nhất định là có nguyên do gì đó, nếu như Thế tử Điện hạ thấy người đã biết rõ thì có lẽ sẽ..."
Hầu tỳ nói đến đây liền không nói thêm được nữa, Thác Bạt Vu cười lạnh, "Có lẽ sẽ chịu sự uy hiếp của ta? Ngươi quá ngây thơ rồi! Hắn không phải một thế hệ vô dụng trong Hoàng thất Đại Chu mà chính là Thiếu soái của Sóc Tây quân, hắn sẽ không chịu bất cứ sự uy hiếp của ai cả!"
Nói xong, vẻ mặt đờ đẫn của Thác Bạt Vu lập tức trở nên lạnh lẽo, "Huống hồ, ngươi muốn ta vạch trần chuyện này? Náo loạn cho lớn lên? Ta đây chẳng phải là giúp cho bọn họ được tứ hôn hay sao?"
Một người là Thế tử Duệ Thân Vương, một người là nữ nhi của Trung Dũng Hầu phủ, muội muội của Thái tử phi tương lai, bên ngoài nhìn vào thì đúng là môn đăng hộ đối. Thác Bạt Vu biết Thái hậu cực kỳ yêu thương Yến Trì, cũng biết Tần Hoan được Thái hậu coi trọng cho nên mặc kệ Yến Trì và Tần Hoan vì sao lại lén lút, việc này một khi bị náo loạn rộng ra thì nhất định Thái hậu sẽ tán thành mối hôn sự này!
Nàng tuyệt đối không ngu xuẩn đến mức để cho Thái hậu biết được!
Nhưng nàng có thể làm gì chứ?
Thác Bạt Vu siết chặt tay, cho đến lúc này nàng mới chính thức bình tĩnh trở lại!
Yến Trì không phải người thích nam nhân, hắn cũng không phải là không có tình cảm với nữ nhân. Hắn thích nữ nhân, hắn cũng sẽ đối xử ôn nhu như nước với cô nương khác, chỉ là vị cô nương đó không phải là nàng mà thôi!
Trong lòng Thác Bạt Vu vừa tức giận lại vừa uất tức, quả thật nàng căm hận Tần Hoan đến chết mất!
Vì sao? Dựa vào đâu chứ?
Thác Bạt Vu vung tay lên, "Các ngươi ra ngoài đi..."
Hai hầu tỳ quay sang nhìn nhau, cuối cùng không dám ngỗ nghịch nên phải lui ra ngoài, đợi đến khi trong lều chỉ còn lại một mình Thác Bạt Vu thì hốc mắt nàng lại hơi ẩm ướt. Yến Trì, hay cho một Yến Trì!
Nàng nghe được rõ ràng, bên ngoài Yến Trì luôn tỏ ra vẻ người sống chớ lại gần, thế nhưng vừa rồi hắn nói chuyện với Tần Hoan thì giọng điệu lại dịu dàng, trong trẻo như ngọc thậm chí còn hơn cả Thác Bạt Hoằng. Nàng thân là một nữ tử nên nàng nhìn ra được Yến Trì phải thật lòng yêu thương Tần Hoan thì mới có thể như vậy. Nhưng nếu Yến Trì đã yêu Tần Hoan rồi vậy nàng thì sao? Hai năm vấn vương của nàng phải vứt đi đâu?
Thác Bạt Vu nàng là một người không hề tin vào số mệnh, nàng tuyệt đối không cam tâm chỉ như vậy mà buông bỏ!
Hiện tại Yến Trì yêu thích Tần Hoan thì sao chứ, nam tử trên đời này có rất nhiều kẻ luôn chân trong chân ngoài, ai biết được liệu Yến Trì có như vậy hay không? Có lẽ đến một ngày hắn sẽ phát hiện ra chỗ tốt của nàng, trước khi hắn đại hôn thì còn chưa nói trước được điều gì!
Thác Bạt Vu nhắm chặt mắt lại, đến khi mở mắt ra lại thì bên trong ánh lên một tia sáng rét lạnh!
Đây là lần đầu tiên nàng coi trọng một nam nhân đến như vậy, không thử một lần mà đã thu tay lại thì đó không phải là phong cách của nàng!
Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan mới ngủ dậy không bao lâu đã nghe được tiếng thông báo ở bên ngoài, Trần ma ma hơi kinh ngạc, "Thái hậu nương nương, Cửu cô nương, Công chúa Bắc Ngụy đến thỉnh an."
Thái hậu hơi kinh ngạc, Tần Hoan cũng vậy, hai người nhìn nhau sau đó Thái hậu nói, "Mời vào đi, không thể thất lễ được."
Rất nhanh Thác Bạt Vu toàn thân y phục đỏ rực đã tiến nhanh từ bên ngoài vào, nàng thu lại thái độ kiêu ngạo trên người rồi nhẹ nhàng đến hành một đại lễ với Thái hậu. Thác Bạt Vu cười nói, "Thái hậu nương nương, nghe nói thân thể người không khỏe lắm nên Vu Nhi đặc biệt đến đây thỉnh an người."
Thái hậu cười tít mắt, "Sao dám nhận chứ, Công chúa Điện hạ là khách quý, huống hồ hiện tại ai gia đã khỏe lên rồi."
Nói xong bà mời Thác Bạt Vu ngồi xuống, nàng ngồi xong liền quay sang nhìn Tần Hoan, "Là Cửu cô nương chữa khỏi cho Thái hậu nương nương sao? Lần trước nghe Thái hậu nương nương nói Cửu cô nương là Tiểu y tiên, có y thuật độc nhất vô nhị."
Thái hậu kéo tay Tần Hoan, "Đúng vậy, là Hoan Nhi cứu mạng của ai gia."
Thác Bạt Vu quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới, nàng là người kiêu ngạo, cũng soi mói người khác, đối diện với người mà Yến Trì yêu thích thì ánh mắt nàng càng trở nên gay gắt. Nhưng cho dù như vậy thì nàng cũng không thể nhìn ra được điểm nào đáng chê trách trên người Tần Hoan cả, bởi vậy liền cười nói, "Cửu cô nương không chỉ có y thuật cao minh mà dung mạo còn xinh đẹp như vậy, chẳng trách Thái hậu nương nương lại yêu thích ngươi."
Tần Hoan cảm thấy ánh mắt của Thác Bạt Vu hôm nay có chút khiến cho nàng không thoải mái, nàng cười nói đáp lại, "Công chúa khen nhầm rồi." Tần Hoan cũng bắt đầu quan sát Thác Bạt Vu, nàng lập tức phát hiện ra manh mối. Mặc dù Thác Bạt Vu luôn miệng tươi cười nhưng đáy mắt lại cực lạnh lùng, thậm chí nàng ta ngồi thẳng lưng, 2 tay đặt phía trước người khiến cho tư thế hơi cứng ngắc. Ngay lúc Tần Hoan nhìn sang, nàng ta né tránh ánh mắt đó, nhưng khi Tần Hoan quay đi thì nàng ta lại quan sát Tần Hoan rất kỹ. Mặc dù nàng ta nói chuyện với Thái hậu thế nhưng ánh mắt lại thường xuyên đảo quanh người Tần Hoan.
Dáng ngồi cứng nhắc thể hiện nàng ta đang lo lắng đề phòng, không để cho ánh mắt 2 người tiếp xúc nhau cho thấy nàng ta không hề hiền lành vui vẻ như vẻ bề ngoài, mục đích đến đây cũng không phải chỉ là thăm hỏi Thái hậu. Ánh mắt nàng ta rơi lên trên người Tần Hoan quá nhiều, như vậy chứng tỏ mục tiêu lần này của nàng ta chính là Tần Hoan.
Tần Hoan cụp mắt xuống, rất nhiều người đã biết vị Công chúa Bắc Ngụy này có tình với Yến Trì, nhưng không ai biết hắn và nàng có tình cả. Vị Công chúa Bắc Ngụy này trước đây chưa bao giờ thể hiện ra là có hứng thú với nàng, vậy sao lần này lại đột nhiên đến đây?
Nghĩ đến đêm qua nàng ra ngoài cùng với Yến Trì, Tần Hoan không nhịn được mà tim đập loạn nhịp.
Mặc dù nói bọn họ đi dọc đường không gặp trở ngại gì, nhưng bên trong đại doanh có nhiều người nhiều tai mắt, chẳng lẽ...
Đang mải nghĩ ngợi thì Tần Hoan liền nghe thấy Thác Bạt Vu nói, "Lần trước Thái hậu nói Cửu cô nương y thuật cao minh thì ta còn không để trong lòng, nhưng 2 ngày nay ta cũng nghe toàn bộ người trong đại doanh nói qua, cho nên ta muốn nhờ Cửu cô nương giúp cho một việc không biết có thể hay không?"