Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 497: Trừng phạt (1)



"Muội có biết không, Quốc khố của Bắc Ngụy trống rỗng, nếu như không có Đại Chu ủng hộ thì phía Nam chắn chắn không ngăn cản được giặc Nhung. Không chỉ có như vậy, bọn ta còn muốn liên hôn với Đại Chu, muốn mượn chiến mã và quân khí của Đại Chu. Còn muội! Muội thân là Công chúa Bắc Ngụy nhưng hôm nay lại dùng một hành động hoang đường độc ác như vậy đến mạo phạm quý tộc Đại Chu và Hoàng thất! Muội nên cảm thấy may mắn vì tiểu thư Tần gia kia biết tự cứu lấy mình, nếu như hôm nay nàng ta chết thì chắc chắn muội có tự sát cũng không đủ để đền tội! Thác Bạt Vu, rốt cuộc muội có ý thức được mình là Công chúa Bắc Ngụy không? Muội thật sự khiến ta quá thất vọng rồi! Trước đây ta không nên đồng ý dẫn muội đồng hành!"

Thác Bạt Hoằng giận dữ, thật sự rất muốn giáng thêm cho nàng một cái tát nữa. Nhưng Thác Bạt Vu từ nhỏ đã bám theo sau lưng hắn, cho dù không phải huynh muội ruột thị nhưng lại thân hơn cả ruột thịt cho nên bất luận thế nào hắn cũng không nỡ lòng tát thêm cái nữa. Hắn quá mức tức giận, hiện tại vốn đã có Tây Lương như hổ rình mồi rồi, Thác Bạt Vu đi theo không chỉ không giúp được gì mà ngược lại còn nhiều lần gây ra lỗi lầm, sao hắn còn có thể nhân nhượng được nữa?

Thác Bạt Vu ngơ ngác nhìn Thác Bạt Hoằng, nàng ngơ ngác vì cái tát này, cũng vì lợi Thác Bạt Hoằng nói khiến cho tinh thần tiêu tán. Nàng ở Bắc Ngụy đã quen không kiêng dè ai, lần này đến Đại Chu cũng toàn là vì chuyện riêng của bản thân chứ không hề biết tình hình Bắc Ngụy ra sao ra sao, việc này cứ giao cho phụ hoàng và Thái tử ca ca giải quyết là được rồi, có liên quan gì đến nàng chứ?

Nhưng dù vậy, nàng cũng không phải một người muốn làm việc xấu.

Bị tát một cái, nàng uất ức phẫn nộ, nhưng lời này của Thác Bạt Hoằng khiến cho nàng không biết phải tranh luận thế nào.

Chuyện nàng làm hôm nay quả thật không hề có ý định hại chết Tần Hoan, chẳng qua nàng chỉ muốn nhìn xem nữ nhân yếu đuối này rốt cuộc có cái gì đáng để cho Yến Trì thích. Yến Trì là một Thiếu soái của Sóc Tây quân đó! Là một chiến thần cao cao tại thượng, nếu như Tần Hoan chỉ là một quý nữ bình thường thì ở Đại Chu có cả đống. Rốt cuộc thì Tần Hoan ngoại trừ dung mạo và tác phong tốt hơn một chút thì có cái gì hấp dẫn được Yến Trì? Chẳng lẽ Yến Trì là một người dễ động tâm vì dáng vẻ bề ngoài hay sao?

Nàng không phải người ác độc, nàng cũng không phải người không hiểu được thân phận của mình ở đâu, đối với nàng mà nói trêu chọc Tần Hoan chẳng qua cũng chỉ giống những lần nàng vụng trộm chạy ra khỏi cung chơi đùa mà thôi. Dù có không hợp quy củ nhưng với thân phận của nàng thì có gì gọi là sai lầm lớn được chứ?

Trong lòng Thác Bạt Vu vừa uất ức vừa phẫn nộ, nhưng sau khi nghe Thác Bạt Hoằng nói như vậy thì nàng cảm thấy nàng cũng thật sự sai lầm rồi. Nàng siết chặt hàm răng, hốc mắt cũng đỏ bừng nhìn sang Thác Bạt Hoằng không nói câu nào nhưng vẻ mặt lại trắng bệch.

Thác Bạt Nhuệ ở bên cạnh lắc đầu, "Hôm nay có tỷ thí bắn tên, Đại ca vốn định nhân cơ hội này nói đến chuyện mượn quân khí. Nhưng hôm nay ngay cả tỷ thí mà Hoàng đế Đại Chu cũng không cho phép chúng ta tham dự..."

Vừa nghe thấy câu này thì Thác Bạt Hoằng lại thấy vọng liếc nhìn Thác Bạt Vu một cái, hắn phất tay áo, xoay người nhảy lên lưng ngựa sau đó vung roi chạy nhanh đi.

Thác Bạt Nhuệ lại không hề nổi giận, hắn nhìn dáng vẻ tức giận cực độ của Thác Bạt Vu cứ như người ngoài xem biểu diễn rồi cười khẽ một tiếng, "Hoàng tỷ, tỷ cũng phải thông cảm cho Đại ca một chút, Đại ca phải đảm đương chức vị Thái tử này cũng không phải dễ dàng gì."

Nói xong Thác Bạt Nhuệ quay người lên ngựa phòng về hướng doanh trại.

Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt Nhuệ đều đi rồi, Thác Bạt Vu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, cuối cùng cũng không nhịn được mà rơi nước mắt. Hầu tỳ bên cạnh bị dọa đến trắng bệch mặt mũi, hiện tại không dám nhiều lời thêm câu nào nữa.

Thác Bạt Vu lẳng lặng khóc một trận, chẳng bao lâu sau lại thấy một thị vệ Bắc Ngụy cưỡi ngựa từ đại doanh chạy đến. Thác Bạt Vu không biết người đến có ý gì, còn thị vệ đó lại tiến đến trước mặt nàng, "Công chúa Điện hạ, Thái tử Điện hạ có lệnh, gọi người quay về lều của chính mình, nếu không có lệnh của Thái tử Điện hạ thì người không được phép ra khỏi lều nửa bước. Đợi lát nữa tỷ thí xong người phải đi cùng ngài ấy đến chủ trướng của Thái hậu nhận tội với tiểu thư Tần gia."

Thác Bạt Vu nhăn chặt mày, thị vệ lại nói, "Thái tử Điện hạ nói, đây là mệnh lệnh, người không được phép cãi lại."

Nói câu này xong thì thị vệ cũng không ở lâu nữa, hắn lập tức quay ngựa lại rời đi.

Hốc mắt Thác Bạt Vu lại ẩm ướt, nàng không nhịn được mà tiếp tục khóc nấc lên. Hầu tỳ bên cạnh thấy thế cũng không đành lòng, "Công chúa Điện hạ, chúng ta quay về trước thôi, nếu không Thái tử Điện hạ lại trách tội thêm nữa. Điện hạ không chỉ là ca ca của người mà vẫn còn là Thái tử của Bắc Ngụy nữa."

Ngay cả hầu tỳ cũng hiểu được đầu đuôi nhưng Thác Bạt Vu lại cứ nghĩ mãi không thông. Nàng xoay người lại nhìn về phía con ngựa trắng ở cách đó không xa, ngựa của nàng chết mất 1 con, còn lại 1 con chạy loạn ở phía mã trường mãi không quay về. Thác Bạt Vu rất đau lòng, muốn tự mình đi tìm ngựa nhưng nghĩ đến ánh mắt tức giận và thất vọng kia của Thác Bạt Hoằng thì lại không dám đi nữa.\

Thác Bạt Vu lại đứng đó một lúc lâu mới xoay người lại, nàng lê từng bước một cực kỳ thê lương về hướng đại doanh.

Hầu tỳ dắt theo 2 con ngựa còn lại, yên lặng đi theo phía sau Thác Bạt Vu.

...

Trở về chủ trướng, Yến Hoài để Viên Khánh lại chăm lo rồi dẫn những người khác rời khỏi.

Mặc dù Tần Hoan bị thương, nhưng cũng không phải vết thương lớn gì. Yến Hoài đi khỏi rồi thì Yến Trì cũng không thể không đi, hắn cố tình tụt lại phía sau mãi, Tần Hoan chẳng còn cách nào khác đành phải dùng ánh mắt mà thúc giục hắn rời khỏi lều.

Đợi cho toàn bộ đoàn người ra ngoài rồi Thái hậu mới giận dữ nói, "Thật sự là quá láo xược! Bao nhiêu năm nay ta còn chưa gặp được kẻ nào to gan càn rỡ đến vậy. Nếu như Thái tử Thác Bạt kia không cho ai gia một lời giải thích thì chuyện liên hôn ấy hả? Ha ha, hắn cứ mơ đi! Đừng nói cháu gái của ai gia, mà ngay cả bất cứ một nữ tử quý tộc tôn thất nào thì Bắc Ngụy hắn cũng đừng có mơ!"

Trần ma ma thấy thế vội nói, "Thái hậu nương nương, người bớt giận đã, để cho Cửu cô nương rửa mặt chải đầu rồi trị thương trước đi."

Thái hậu lập tức chỉ huy Bạch Anh và Phục Linh đã bị dọa cho khóc hết nước mắt vào giúp Tần Hoan thay quần áo. Nàng cởi bộ váy dính đầy máu ra, hiện tại mới nhìn ra được vết thương ngoài da trên người nàng cũng không nghiêm trọng lắm. Phục Linh vừa mới lau sạch sẽ vết máu trên người nàng liền nhịn không được mà hít vào một hơi, mặc dù không có vết thương nhưng 2 bên đùi trong kéo dài đến mắt cá chân, toàn bộ đều là trầy xước bầm tím. Mà trên eo nàng cũng có một mảng lớn máu bầm, chính là lúc nàng bị ngã khi lăn xuống từ trên lưng ngựa.

Phục Linh khóc ròng ròng, "Công chúa Bắc Ngụy kia vì sao phải đối xử với tiểu thư như vậy? Nàng ta là muốn hại chết tiểu thư sao?"

Thái hậu cũng thấy được mấy vết thương đó nên không nhịn được mà tức giận hơn nữa! Suýt nữa thì bà đứng không nổi nữa nên Tần Hoan và Trần ma ma đều phải khuyên bà đi ra bên ngoài chời đợi. Khoảng 2 khắc sau, Tần Hoan mới rửa mặt chải đầu thay quần áo xong rồi đi ra bên ngoài.

Miệng vết thương trong lòng bàn tay nàng đã được rửa sạch, Thái hậu nhìn thấy vẫn còn đỏ hồng nên lại càng đau lòng. Tần Hoan lệnh cho Phục Linh đi lấy thuốc trị thương rồi nói, "Thái hậu nương nương cứ yên tâm, mấy vết máu bầm này chỉ cần điều dưỡng vài ngày là hết rồi, mấy chỗ rách da cũng không quá nghiêm trọng, băng bó mấy ngày là được rồi..."

Thái hậu thở dài, "Con không cần phải khuyên ta, lần này chính là tội lỗi của Công chúa kia, đang yên lành tự nhiên con lại bị tai bay vạ gió như vậy. Bình thường ta vẫn luôn nghĩ xem làm thế nào mới khiến con bớt chịu khổ, nhưng lần này lại không đề phòng được Công chúa kia!"

Đối với Thác Bạt Vu thì Tần Hoan không có bất cứ lý do gì để cầu tình cho nàng ta cả, nàng bảo Phục Linh băng bó vết thương rồi tự mình khai một phương thuốc thư giãn gân cốt, như vậy mới khiến cho Thái hậu yên tâm.

Trần ma ma nói, "Thật sự là quá kỳ lạ, dựa vào thân phận và địa vị của Cửu cô nương thì ngay cả Thái tử Thác Bạt cũng không dám xem thường, vậy mà Công chúa này lại dám càn rỡ đến như vậy?"

Nghi vấn của Trần ma ma cũng là của chính những người khác, nhưng chỉ có Tần Hoan hiểu rõ mà thôi.

Thác Bạt Vu đến Đại Chu chỉ để ý có một người, hiện giờ nàng ta hành động tồi tệ như vậy ngoại trừ bởi vì Yến Trì thì còn có thể là ai? Mặc dù đã biết nguyên nhân nhưng Tần Hoan không thể nói ra.

Thái hậu liền nói, "Lúc ở Bắc Ngụy nàng ta cũng tùy tùy tiện tiện trốn khỏi Hoàng cung, cả mấy tháng cũng không quay về. Nàng ta đã quen sống kiêu căng phách lối rồi, lại thấy Cửu nha đầu được coi trọng cho nên mới muốn tìm đến kiếm chuyện độc ác!"

Trần ma ma hơi khó hiểu, "Nhưng mà... lý do này nghĩ thế nào cũng đều thấy không đúng lắm..."

Thái hậu giơ tay lên ngăn lại lời Trần ma ma, "Trước mắt đừng điều tra mấy cái này, ta chỉ muốn xem thử xem rốt cuộc thì Thái tử Thác Bạt có thể khiến cho Công chúa kia đến tạ lỗi nhận sai với Cửu nha đầu hay không thôi. Nếu như không có câu trả lời thỏa đáng thì Bắc Ngụy vẫn nghĩ Đại Chu chúng ta mềm yếu dễ bắt nạt à?"

Tần Hoan mói nói lại thôi, Thái hậu lại nắm lấy tay nàng, "Cửu nha đầu, chuyện lần này cái gì con cũng không cần làm, ta đương nhiên sẽ tìm công đạo cho con. Bọn họ là Công chúa với Thái tử thì sao chứ? Chẳng lẽ còn có thể dùng thân phận để lấn át cho qua sao?"

Nếu là Tần Hoan lên tiếng thì đối phương thật sự sẽ có thể dùng thân phận để lấn át nàng, nhưng Thái hậu đã muốn thì cho dù Tần Hoan không nói gì bà cũng sẽ trách tội xuống. Thái hậu nương nương của Đại Chu cũng không phải người mà ai cũng có thể lừa gạt được!

Trong lòng Tần Hoan ấm áp, sự tức giận lạnh thấu xương kia cũng phai nhạt đi không ít.

Cùng với đó thì nàng lại cảm thấy cực kỳ bất lực, thế gian này khoảng cách thân phận và địa vị chính là thứ trí mạng. Cho dù là chuyện lần này hay là chuyện mà nàng vẫn luôn muốn làm thì thân phận vẫn là thứ quan trọng nhất.

Ngày đầu tiên là buổi đi săn nhỏ, ngày thứ 2 tỷ thí bắn cung, vốn là 3 nước cùng có hơn 50 võ sĩ tham dự, nhưng Bắc Ngụy bị Yến Hoài tước quyền rồi nên cuối cũng vẫn chỉ còn lại khoảng hơn 30 người. Mặc dù Bắc Ngụy không được tham dự nhưng Thác Bạt Hoằng vẫn ngồi trên khán đài, liên tiếp biểu hiện thành ý, như vậy mới làm dịu đi cơn tức giận của Yến Hoài.

Hắn vừa như vậy, lại vừa sai người đến tặng dược liệu tốt nhất cùng với châu báu đến lều của Thái hậu, nói thẳng là muốn tạ lỗi với Tần Hoan. Thái hậu nhìn thấy mấy thức đó liền cười cười rồi trả về không nhận.