Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 496: Thái hậu hỏi tội



"Á... Tần Hoan! Ngươi thật to gan, to gan..."

Thác Bạt Vu ngồi trên lưng ngựa phi như điên về phía trước, nàng muốn quay lại trách mắng Tần Hoan nhưng vừa động một cái liền suýt chút nữa bị con ngựa hất xuống đất. Thác Bạt Vu khác với Tần Hoan, võ công của nàng không tệ nên những con ngựa điên bình thường không đủ sức ảnh hưởng đến nàng. Trong lòng nàng vốn cho rằng như vậy thế nhưng không hiểu tại sao con này có vẻ còn điên cuồng hơn con trắng ban nãy Tần Hoan cưỡi. Thác Bạt Vu không dám coi nhẹ, nàng chau mày kéo căng giây cương, dựa vào tài năng của nàng để thuần phục được 1 con ngựa cũng không phải là khó.

Thác Bạt Vu đã dự liệu, cho dù ngựa có điên cuồng hơn nữa thì nàng cũng không thể xuống ngựa, nhưng càng siết chặt dây cương thì con ngựa càng lên cơn mà chạy nhanh hơn. Xương cốt Thác Bạt Vu bị xóc nảy kêu răng rắc, rất nhanh trên trán nàng đã toát đầy mồ hôi thế nhưng nàng biết Tần Hoan vẫn ở phía sau nhìn cho nên không muốn thua khí thế của nàng ta. Vì thế nàng dùng hết sức mà ghìm dây cương lại, nhưng cho dù vậy thì cũng chỉ khiến cho con ngựa đổi một hướng khác rồi lại phóng đi mà thôi...

Thác Bạt Vu đang trong tình thế nguy hiểm cho nên căn bản còn chưa làm rõ xem việc này tại sao lại biến thành như vậy.

Nàng đúng là muốn chọc ghẹo Tần Hoan, cho nàng ta một giáo huấn, kết quả Tần Hoan thảm hại không chịu nổi mới xuống được khỏi lưng ngựa. Nhưng tại sao ngựa của nàng cũng biến thành như vậy rồi?

Những con ngựa này đều là các nàng mang theo từ Bắc Ngụy đến đây, con màu đỏ thẫm này từ nhỏ đã ở bên cạnh nàng, nàng hiểu được nó tuyệt đối không phải loại phế vật nhìn thấy máu là nổi điên. Nhưng nếu đã như vậy thì rốt cuộc tại sao nó lại nổi điên?

Trong người Thác Bạt Vu luôn mang theo dao găm, nàng cũng có thể giết con ngựa này giống như Tần Hoan, nhưng nàng làm sao có thể xuống tay được? Đây là con ngựa đã đi theo nàng gần 10 năm, bất kể thế nào nàng cũng không thể nhẫn tâm được!

Con ngựa nổi điên bất ngờ không kịp phòng ngự, nàng đã không thể thuần phục lại nó được, nhưng cũng không thể xuống tay giết nó? Trong lòng Thác Bạt Vu tràn đầy lo lắng, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì nàng cũng sẽ mất hết sức lực rồi bị thương thôi...

Nàng nhăn chặt mày lại, đôi tay vì siết dây cương quá dùng lực cho nên trong lòng bàn tay cũng bị mài đến chảy máu.

Thác Bạt Vu không nghĩ ra được tại sao chuyện mà Tần Hoan vừa mới trải qua nay lại xảy ra ngay trên người nàng nhanh đến vậy!

"Công chúa Điện hạ..."

Thấy Thác Bạt Vu bị ngựa điên mang đi, lại thấy Thác Bạt Vu thay đổi phương hướng nhưng vẫn liên tục bị xóc nảy trên lưng ngựa bất cứ lúc nào cũng có thể bay xuống đất, bởi vậy hầu tỳ của Bắc Ngụy cũng căng thẳng, nàng trợn mắt hung dữ nhìn Tần Hoan, "Ngươi thật to gan, nếu như Công chúa chúng ta xảy ra chuyện thì nhất định chúng ta sẽ đến tìm Hoàng thượng và Hoàng hậu cầu một cái công đạo..."

Tần Hoan ngước lên nhìn hầu tỳ kia, nàng ta vừa đối diện với ánh mắt của Tần Hoan thì không hiểu sao trong lòng lại sợ hãi không thôi.

Tần Hoan căn bản không muốn nhiều lời với một kẻ hầu tỳ, nhưng vừa ngước lên đã nhìn thấy rất nhiều người chạy đến đây. Tần Hoan yên lặng nở nụ cười, "Xem ra không cần ngươi phải đi đòi công đạo rồi..."

Hầu tỳ hơi kinh ngạc, quay người lại nhìn thì đã thấy một đám người chậm rãi chạy về phía này, mà đi ở đằng trước chính là Thái hậu và Hoàng đế Yến Hoài. Yến Hoài ngồi chung ngự liễn với Thái hậu, đằng sau là Thái tử Yến Triệt, Thành vương Yến Kỳ, Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ Yến Trì, Cung Thân vương Thế tử Điện hạ Yến Ly, ngay cả Thái tử Bắc Ngụy Thác Bạt Hoằng và Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Nhuệ, Tam Hoàng tử Tây Lương Lưu Uân cũng đang cưỡi ngựa đi chung. Xung quanh đoàn người còn có rất nhiều thị vệ đi theo bảo hộ, hầu tỳ kia thấy thế trận này thì lập tức luống cuống, đến khi nàng quay đầu nhìn lại thì đã thấy Thác Bạt Vu ngã xuống từ trên lưng ngựa ở một nơi rất xa rồi!

Hầu tỳ hô lên một tiếng kinh hãi, nàng bất chấp mọi thứ, lập tức phóng ngựa đi đón Thác Bạt Vu.

Bạch Anh khẽ nói bên tai Tần Hoan, "Tiểu thư, ban nãy lúc con ngựa trắng vừa nổi điên thì thị vệ ở cách đó không xa đã cảm thấy không đúng nên mới chạy về hướng chủ trướng thông báo. Có lẽ chính là bọn hắn báo tin cho nên Thái hậu mới đến đây."

Tần Hoan khẽ cười, "Đến đúng lúc lắm."

Vừa nghe xong 4 chữ này thì đáy lòng Bạch Anh cũng hơi kinh ngạc, nàng vốn chỉ cho rằng lúc Tần Hoan nghiệm thi thì mới toát ra khí chất khiến người ta run sợ, nhưng không ngờ đến khi người khác áp bức đến mình thì Tần Hoan cũng sẽ không hề nương tay.

Thác Bạt Vu không hiểu biết sâu về Tần Hoan, còn Bạch Anh nàng đã đi theo Tần Hoan hơn nửa năm, con ngựa mà Thác Bạt Vu cưỡi nhất định là đã bị Tần Hoan động tay chân. Nghĩ đến đây Bạch Anh không khỏi có chút lo lắng, mặc dù Thác Bạt Vu là kẻ khởi xướng gây chuyện nhưng tốt xấu gì nàng ta cũng là Công chúa, Tần Hoan có được mấy người Thái hậu sủng ái đi chăng nữa thì phân lượng cũng vẫn thua kém Thác Bạt Vu.

Mắt thấy đám người Yến Hoài càng lúc càng đến gần, Tần Hoan vẫn đứng yên tại chỗ nay đã khẽ động, đợi đến khi Thái hậu nhìn thấy rõ dáng vẻ của Tần Hoan cùng con ngựa nằm dưới đất máu không ngừng chảy kia thì vẻ mặt bà cũng trắng bệch. Nhưng ngay lúc bà còn đang cảm thấy lo lắng không thôi thì đã thấy một bóng người ngựa phóng như bay về phía Tần Hoan, chính là Yến Trì!

Yến Hoài và những người khác đều thấy, Thái hậu lập tức gọi, "Yến Trì, con mau đến xem Cửu nha đầu có bị thương hay không?"

Thái hậu nói như vậy cũng coi như Yến Trì đã nhận được mệnh lệnh của bà, hắn càng vung roi mạnh hơn, ngay lập tức đã đến bên cạnh Tần Hoan. Hắn ngồi trên ngựa, Tần Hoan đứng dưới đất, bốn mắt nhìn nhau sau đó Tần Hoan khẽ lắc đầu.

Trong mắt Yến Trì tràn đầy căng thẳng, hắn quan sát Tần Hoan từ trên xuống dưới một lần sau đó mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù Tần Hoan được Bạch Anh đỡ bên cạnh nhưng bản thân vẫn có thể đứng ổn định, đủ để thấy vẫn không bị thương nặng gì. Hiện tại búi tóc nàng tán loạn, trên quần áo tràn đầy vết máu, trông cực kỳ thảm hại. Sau đó lại nhìn sang con ngựa trắng nằm dưới đất cùng với Hàn Nguyệt trong tay Tần Hoan, Yến Trì lập tức hiểu ra mà ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn rét lạnh nhìn về phía Thác Bạt Vu ở cách đó không xa. Hắn híp mắt lại rồi nhìn Tần Hoan lần nữa, cuối cùng quay đầu lại nghênh tiếp mấy người Thái hậu.

"Hoàng tổ mẫu, xem ra Cửu cô nương bị thương không nhẹ."

Yến Trì dứt lời thì Thái hậu đã ra lệnh cho kiệu liễn đi nhanh hơn chút, Yến Hoài cũng chau mày, "Mau, mau truyền ngự y! Hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là lúc cưỡi ngựa đã bị sự cố?"

Yến Hoài hạ lệnh, lập tức có thị vệ xoay người về hướng đại doanh, còn vị quan trông coi mã trường vừa chạy đi báo tin đã nói, "Hoàng thượng, lúc Cửu cô nương đến thì vẫn còn rất tốt, nhưng ngay sau đó con ngựa trắng nàng cưỡi đó liền phát điên chạy vụt đi. Ban đầu chúng ta không cảm thấy có gì bất thường, nhưng về sau thấy con ngựa đó có vẻ như phát điên không nhẹ, mạt tướng thấy Cửu cô nương nguy hiểm nên mới gọi người đi báo tin."

Yến Hoài chau mày, "Tức là con ngựa đột ngột phát điên?"

Nói đến đây thì kiệu liễn cũng đã đi đến trước mặt Tần Hoan, Thái hậu lập tức cho hạ kiệu xuống.

"Cửu nha đầu, xảy ra chuyện gì? Chẳng phải nói con đi xem bệnh giúp Công chúa Bắc Ngụy sao? Trên người con sao lại nhiều máu như vậy, bị thương ở đâu à?"

Tần Hoan nhún người hành lễ, Thái hậu đỡ nàng đứng dậy nhưng Tần Hoan vẫn cụp mắt xuống lắc đầu, "Thái hậu không cần lo lắng, máu này không phải toàn bộ là của con, chủ yếu là máu của con ngựa điên kia."

"Ngựa điên?" Thái hậu nhìn về phía con ngựa trắng nằm trên mặt đất.

Còn bên này Bạch Anh khẽ run rẩy, "Thái hậu nương nương, con ngựa này có vấn đề..."

Đám người Thác Bạt Hoằng cũng đã đến đây, hắn nghe vậy liền nhìn thoáng qua con ngựa trắng, nhưng cảm thấy nó lại cực kỳ quen thuộc. Hắn nhìn kỹ lại lần nữa thì lập tức giật mình, con ngựa này không phải của Thác Bạt Vu thì còn là của ai?

Thác Bạt Hoằng nói luôn, "Sao có thể chứ? Đây là ngựa của Vu Nhi, không thể có vấn đề được."

Bạch Anh ngước mắt lên, vẻ mặt cực kỳ u ám nhìn vào Thác Bạt Hoằng, "Thái tử Điện hạ, con ngựa này có nghe mệnh lệnh của Công chúa Điện hạ không?"

Trong lòng Thác Bạt Hoằng lập tức đắn đo, hắn không muốn sự việc phát triển theo chiều hướng bất lợi với Thác Bạt Vu, nhưng hiện tại Thác Bạt Vu còn ở cách mọi người hơn 10 trượng nên không thể bàn bạc được. Thác Bạt Vu lại càng không biết sự việc tại sao lại đến bước này, vì để không xảy ra sai lầm nên hắn chỉ có thể gật đầu, "Phải, đây là ngựa mà Vu Nhi nuôi, đúng thật rất nghe lời Vu Nhi."

Nói như vậy thì vẻ mặt Bạch Anh lập tức cáu giận, nàng nhìn chằm chằm vào Thác Bạt Hoằng sau đó mới quỳ xuống trước mặt Thái hậu và Yến Hoài. Ở đây đều là quý nhân, một hầu tỳ như nàng thì chỉ có quỳ xuống mới dám nói chuyện.

"Xin Hoàng thượng và Thái hậu nương nương làm chủ cho tiểu thư nhà ta. Thái hậu nương nương cũng biết sáng nay tiểu thư nhà ta có lòng hảo tâm muốn giúp Công chúa chữa trị người bệnh, ngay lúc Công chúa Điện hạ đi ra khỏi lều lớn đã bảo tiểu thư nhà ta lên ngựa rồi, lúc ấy tiểu thư còn hỏi Công chúa rằng người cần chưa bệnh ở đâu. Công chúa dẫn tiểu thư nhà ta đến mã trường, bảo rằng muốn tiểu thư chữa bệnh cho con ngựa trắng này. Tiểu thư còn chưa phản ứng kịp, Công chúa Điện hạ đã huýt sáo một tiếng sau đó con ngựa trắng lập tức nổi điên. Nô tỳ muốn cứu tiểu thư nhưng hầu tỳ của Công chúa Điện hạ đã ngăn cản nô tỳ lại..."

Bạch Anh ngước đầu lên án, "Xin Hoàng thượng và Thái hậu nương nương làm chủ cho tiểu thư nhà ta! Không biết Công chúa Điện hạ có mục đích gì nhưng hôm nay rõ ràng là nàng ta muốn hại chết tiểu thư nhà ta!"

Thác Bạt Vu ngã xuống ngựa từ phía xa giờ đã đi đến bên cạnh Tần Hoan, trên mặt nàng mang theo tức giận, bước chân cũng cực nhanh. Còn bên này vẻ mặt Thác Bạt Hoằng cũng biến sắc, hắn biết việc này chắc chắn Thác Bạt Vu có thể làm ra được.

"Đây... đây có phải có hiểu lầm gì không... Sao Vu Nhi lại vô lễ với Cửu cô nương như vậy?"

Bạch Anh nói xong rồi, câu hỏi này nên để cho Tần Hoan tự mình đến trả lời. Tần Hoan cất Hàn Nguyệt vào trong tay áo, nàng phất phất làn váy dính máu của mình, "Nếu như có gì hiểu lầm thì có lẽ Thái tử Điện hạ nên đi hỏi Công chúa. Hôm nay Công chúa đến trước mặt Thái hậu nói muốn ta giúp đỡ, nhưng nàng chưa hề nói muốn ta chữa bệnh cho con ngựa trắng này. Ra khỏi lều của Thái hậu, nàng nhìn ta lên ngựa, không những không hề nói con ngựa này chính là ngựa điên, mà khi đến mã trường nàng ta còn huýt sáo để ra hiệu. Lúc ngựa phát điên lên rồi thì Công chúa Điện hạ có vẻ như cực kỳ thích thú."

Nếu như Bạch Anh chỉ vì đau lòng cho Tần Hoan nên mới lên án thì những lời này của Tần Hoan thật sự đã định tội cho Thác Bạt Vu. Tần Hoan nhếch nhác là thật, vết máu trên người là thật, con ngựa trắng chết cũng là thật, chỉ dựa vào những thứ này thì Thác Bạt Hoằng liền không thể nào phản bác được nữa. Còn Thái hậu và Yến Hoài đương nhiên cũng đã rõ ràng được mọi chuyện rồi.

Yến Hoài nhíu chặt mày, mấy người Yến Triệt cũng thấy khó hiểu, hôm nay bọn họ vốn là muốn đi cùng Yến Hoài xem tỷ thí bắn cung, nhưng vừa mới tụ tập thì đã có người đến báo Tần Hoan cưỡi ngựa xảy ra chuyện. Ngay lập tức Thái hậu lo lắng không thôi nên đòi phải đích thân đến xem, Yến Hoài thấy cuộc tỷ thí còn chưa chính thức bắt đầu nên mới dẫn theo mọi người cùng đến đây.

Đang yên đang lành, một Công chúa Bắc Ngụy như Thác Bạt Vu sao lại mâu thuẫn với Tần Hoan?

Vẻ mặt Yến Trì đen sì đứng bên cạnh, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn vào Tần Hoan nên không ai phát hiện ra gương mặt hắn hiện tại cực kỳ đáng sợ. Vết máu trên người Tần Hoan khiến cho hắn đau lòng không thôi, mặc dù chỉ là máu ngựa thôi nhưng nhìn vào cũng khiến tinh thần hắn chấn động. Hắn vẫn xem nhẹ sự càn quấy của Thác Bạt Vu rồi, đêm qua hắn đã biết nàng ta phát hiện ra hắn và Tần Hoan, vốn tưởng rằng nàng ta sẽ giở thủ đoạn gì đó. Lúc người mới đến thông báo hắn cũng không ngờ được hoàn cảnh lại ghê người như vậy, hắn nào nghĩ ra Thác Bạt Vu là Công chúa Bắc Ngụy mà lại có thể đấu đá bừa bại làm tổn thương đến Tần Hoan?

"Chuyện... chuyện này..." Thác Bạt Hoằng nghẹn lời, chuyện này nếu là sự thật thì nhìn thế nào cũng là lỗi của Thác Bạt Vu. Tuy Tần Hoan không phải người trong Hoàng thất nhưng hắn đã đến Đại Chu nhiều ngày như vậy rồi thì cũng sẽ hiểu rõ được thân phận của Tần Hoan đặc biệt đến mức nào, "Hoàng thượng... Nhất định tiểu muội không hề cố ý..."

"Có phải cố ý hay không chắc hẳn trong lòng Thái tử Điện hạ đã tự có suy đoán." Yến Trì lạnh lùng, "Ai ai cũng biết Bắc Ngụy thuần mã theo cách riêng, các Thuần mã sư trong Hoàng cung Bắc Ngụy đã phần dùng huýt sáo hoặc sáo trúc để ra hiệu, muốn ngựa ngoan ngoãn nó sẽ ngoan ngoãn, muốn nó điên cuồng thì nó sẽ điên cuồng. Nếu như Thái tử Điện hạ vẫn còn ngụy biện thì người mất thể diện không chỉ có mình Công chúa nữa đâu."

Yến Trì lên tiếng giữa biết bao người, trong lòng Tần Hoan hơi căng thẳng, người khác ai cũng nhìn sang Yến Trì.

Yến Trì biết rõ ràng hiện tại mà nói nhiều thì sẽ gây chú ý, nhưng hắn thật sự không nhịn nổi nữa! Thác Bạt Vu làm Tần Hoan bị thương, chỉ mình Thác Bạt Vu trả một giá lớn thì sao có thể đủ? Thác Bạt Hoằng và cả Bắc Ngụy đều đừng mong mà thoát khỏi may mắn như vậy!

Thấy Yến Trì gay gắt, Yến Ly cũng tiếp lời, "Thái tử Điện hạ xác định lần này là đến giao hảo với Đại Chu? Còn nói muốn cầu thú nữ nhi Đại Chu mà hiện tại vẫn đang trên lãnh thổ Đại Chu mà Công chúa Điện hạ của Bắc Ngụy lại có thể ngang nhiên làm càn làm bậy. Nếu như nữ nhân gia của Đại Chu gả đến Bắc Ngụy rồi sau đó hương tan ngọc nát, chẳng lẽ đó không phải chuyện trong tầm tay của Công chúa Điện hạ sao?"

Vẻ mặt Thác Bạt Hoằng trắng bệch, trên trán toát đầy mồ hôi lạnh, còn đáy mắt Thác Bạt Nhuệ lại tràn ngập ý cười chế giễu. Hắn hất hàm rồi nhìn về phía Thác Bạt Vu càng lúc càng đến gần...

"Hoàng thượng, Thái hậu! Mọi người đến đúng lúc lắm!"

Cuối cùng Thác Bạt Vu vẫn chọn cách ngã xuống ngựa, bởi vậy nhìn nàng đầu bù tóc rối cực kỳ thảm hại, không chỉ có như vậy, con ngựa đỏ thẫm của nàng hiện tại cũng đã chạy biến đi đâu mất. Thác Bạt Vu nhìn thoáng qua con ngựa trắng nằm dưới đất, nỗi tức giận trong lòng càng trào dâng.

Mặc dù Yến Hoài không thể hiện sự giận dữ ra ngoài mặt, nhưng ông chính là Đế vương của Đại Chu, đừng nói Tần Hoan chữa bệnh cho Thái hậu lập công lớn mà cho dù chỉ là một quý nữ bình thường thôi thì ông cũng không thể chấp nhận sự sỉ nhục như vậy của người Bắc Ngụy!

"Ồ? Công chúa muốn nói gì?" Yến Hoài thản nhiên hỏi một câu.

Thác Bạt Vu nghiến răng, "Tần Hoan giết con ngựa trắng của ta, không chỉ có như vậy lại còn hại con ngựa đỏ thẫm của ta nổi điên theo!"

Tần Hoan lạnh lùng nhìn Thác Bạt Vu, ban đầu nhìn Thác Bạt Vu nàng còn nhớ đến Nhạc Ngưng, thế nhưng nàng sai rồi, Thác Bạt Vu vừa kiêu căng vừa làm bậy, sao có thể cùng so sánh được với Nhạc Ngưng?

"Công chúa! Con ngựa trắng là ngựa điên, giết đi thì tiếc gì? Còn về con ngựa đỏ thẫm của người nổi điên, chẳng qua chỉ là nó nhìn thấy máu rồi tự mình bị dọa đến cuồng loạn mà thôi. Nếu ngay từ đầu Công chúa không muốn hãm hại ta thì làm gì có những chuyện phía sau?"

Thác Bạt Vu trợn trừng mắt, "Nhất định là ngươi! Con ngựa đỏ thẫm của ta chắc chắn sẽ không nổi điên! Nó luôn nghe lời ta nhất!"

Thác Bạt Vu nói thế thì cũng chứng minh con ngựa trắng đã ngheo theo hiệu lệnh của nàng. Mà cho dù nàng ăn nói nặng lời, hầm hầm giận dữ thì sự thật vẫn là nàng hãm hại Tần Hoan trước, ai sẽ tin Tần Hoan lại hại nàng chứ? Chuyện con ngựa gặp phải máu bị kích động thì không có gì kỳ quái cả

Đến lúc này, không cần Tần Hoan phản bác nữa thì cũng sẽ không một ai tin Thác Bạt Vu cả!

Thái hậu lạnh lùng cười nhìn Thác Bạt Vu, "Công chúa, chỗ này là Đại Chu, sáng sớm nay ngươi đến cửa thỉnh cầu Cửu nha đầu giúp đỡ thì thái độ không hề thế này. Ai gia đồng ý đưa người cho ngươi mà ngươi lại muốn hãm hại Cửu nha đầu?"

Trái tim Thác Bạt Vu lập tức trống rỗng, trong mắt nàng thì Tần Hoan chẳng qua chỉ là một quý nữ biết y thuật mà thôi, cho dù có được Thái hậu coi trọng thì nhất định cũng không thể nào so sánh được với Công chúa Bắc Ngụy là nàng được!

"Thái hậu, ta... ta chỉ là muốn thử xem tài cưỡi ngựa của nàng ta đến đâu thôi!" Dứt lời Thác Bạt Vu rất nhanh lại lên tiếng, "Ngược lại là nàng ta, nàng ta làm cho con ngựa đỏ thẫm của ta phát điên, nàng ta mới là người muốn hãm hại ta..."

Thái hậu lại cười lạnh, "Lúc Công chúa ở Bắc Ngụy thì cũng luôn đổi trắng thay đen, vô lễ vô đức như vậy à? Hoàng đế Bệ hạ của Bắc Ngụy chính là dạy dỗ Công chúa như vậy? Mới hôm trước ai gia còn khen ngợi Công chúa thẳng thắn hào sảng, hiện giờ xem ra Công chúa Điện hạ thật sự khiến ai gia thất vọng rồi. Thái tử Điện hạ, chuyện hôm nay ngươi phải cho ai gia một câu trả lời!"

Đương nhiên Thác Bạt Vu không phục, đang định cãi lại thì Thác Bạt Hoằng đã tiến lên chắn trước mặt Thác Bạt Vu, "Hoàng thượng, Thái hậu, việc này đích thật là lỗi của tiểu muội, tuổi muội được sủng ái quá mức ở Bắc Ngụy nên lần này gây rối có hơi quá."

Thác Bạt Vu chau mày, "Thái tử ca ca!"

Thác Bạt Hoằng trợn mắt lườm Thác Bạt Vu một cái, "Muội im miệng!"

Rất ít khi Thác Bạt Hoằng dùng lời nói giận dữ như vậy khiến cho Thác Bạt Vu bị dọa đến ngây người. Nàng quay sang nhìn Yến Hoài và đám người Yến Trì, bọn họ đều là người Đại Chu, vẻ mặt bọn họ khi nhìn nàng đều không hề có chút nể nang nào. Thác Bạt Vu siết chặt nắm đấm, còn Thác Bạt Hoằng lại chắp tay về phía Tần Hoan, "Cửu cô nương, ta thay tiểu muội nhận tội với cô nương, Cửu cô nương bị thương rồi thì hiện tại mau mau đi trị thương mới là quan trọng nhất. Đợi lát nữa ta lại dẫn tiểu muội đến cửa tạ tội!"

Thác Bạt Vu ngoan cố, "Ca ca, nàng ta giết ngựa của ta! Nàng..."

"Vu Nhi, nhận tội với Cửu cô nương!"

Muốn nàng nhận tội với nữ nhân này? Thác Bạt Vu siết chặt đôi tay trắng như phấn, nàng sao có thể đồng ý được!

"Vì cái gì bắt ta phải nhận tội? Chính nàng ta nói mình biết cưỡi ngựa! Ta..." Nói đến đây Thác Bạt Vu lập tức liếc sang nhìn Yến Trì, nàng phát hiện ánh mắt Yến Trì rét lạnh thấu xương, sắc bén tựa như dao cắt. Ánh mắt đó thậm chí còn giống hệt như muốn lóc da lột gân nàng vậy.

Thác Bạt Vu thầm rùng mình, "Ta, ta tối qua..."

Nàng không nghĩ ở đây lại có nhiều người như vậy, vốn dĩ là chỉ muốn giáo huấn Tần Hoan mà thôi, vậy mà giờ không những giáo huấn không nổi mà còn làm hại ngược lại bản thân mình thảm hại không chịu nổi. Không chỉ thế, hiện tại nàng còn đang bị ngàn người chỉ trích, nhìn vào ánh mắt Yến Trì nàng liền hiểu được hắn cũng đang tức giận lên trên đầu nàng. Đây căn bản không phải là ước nguyện ban đầu của nàng!

Trong lòng Thác Bạt Vu vừa uất ức lại vừa tức giận, đối diện với ánh mắt kia của Yến Trì thì nàng chỉ muốn cá chết lưới rách mà tuôn hết ra chuyện bí mật giữa Yến Trì và Tần Hoan. Nhưng vừa nói đến từ này thì ánh mắt Yến Trì càng hung ác, hệt như nhìn một kẻ địch, lập tức khiến cho Thác Bạt Vu rùng mình lạnh buốt sống lưng!

Nàng lập tức ngậm miệng, Thác Bạt Hoằng cũng dùng sức kéo nàng một cái!

"Vu Nhi! Nhận tội với Cửu cô nương..."

Thác Bạt Vu nhìn đôi mắt cực kỳ tức giận của Thác Bạt Hoằng nhưng nàng vẫn quyết tâm ngậm chặt miệng, chỉ cúi đầu xuống mà thôi.

Nàng chẳng nhận tội gì hết! Tuyệt đối không! Nàng biết bí mật của Yến Trì và Tần Hoan! Dựa vào cái gì bắt nàng phải nhận tội?

Đôi bên tiếp tục giằng co, Yến Hoài nhìn thoáng qua màu máu trên người Tần Hoan, "Nha đầu, đi trị thương trước được không?"

Thác Bạt Vu cũng chẳng phải người coi trọng lễ nghi bang giao 2 nước, nàng là Công chúa Bắc Ngụy, mặc kệ là Thái hậu hay Yến Hoài thì tuyệt đối sẽ không tiện xử lý nàng ở bên ngoài. Một khi đã như vậy thì cứ để cho Thác Bạt Hoằng đi giải quyết đi!

Tần Hoan hiểu ý của Yến Hoài, đương nhiên là gật đầu.

Thái hậu nhìn Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt Vu, "Thái tử Điện hạ, Cửu nha đầu ở ngay chỗ ai gia, ai gia chờ ngươi trả lời." Nói xong bà nắm chặt lấy tay Tần Hoan, "Cửu nha đầu, chúng ta đi..."

Một khi Thái hậu đã nói vậy rồi thì Yến Hoài cũng lên tiếng, "Thái tử, việc này có thể to cũng có thể nhỏ, hiện tại Trẫm cũng không hiểu mục đích đến đây của Thái tử rồi." Giọng nói Yến Hoài rất ấm áp, nhưng vừa dứt lời đã khiến cho Thác Bạt Hoằng mồ hôi đầy đầu.

Thác Bạt Hoằng liên tục đáp lời, "Xin Hoàng thượng yên tâm, ta biết phải làm gì."

Yến Hoài gật đầu, sau đó mới xoay người lại, "Việc này đợi Thái tử trả lời, hôm nay bắt đầu buổi tỷ thí thôi. Võ sĩ Bắc Ngụy không cần phải tham gia, còn những người khác đừng bỏ lỡ thời gian nữa."

Thác Bạt Hoằng đứng bất động tại chỗ, còn Lưu Uân lại nở nụ cười khoái trá. Mọi người đều chuẩn bị rời đi nhưng hắn lại lạnh lùng, "Thái tử Điện hạ quá cưng chiều Công chúa rồi, tầm quan trọng của Cửu cô nương đó đến ta còn hiểu mà các ngươi làm ra chuyện như thế chẳng phải là không hề tôn trọng Thái hậu nương nương và Hoàng thượng hay sao?"

Lưu Uân nói đến đây rồi rời đi, lời này trực tiếp khiến cho mặt mày Thác Bạt Hoằng trắng bệch.

Mọi người cùng nhau đi đến đây, nhưng khi rời khỏi lại bỏ rơi Thác Bạt Hoằng và Thác Bạt Nhuệ. Thác Bạt Nhuệ luôn ra vẻ không sao cả, còn Thác Bạt Hoằng lại tức giận đến run rẩy. Hắn trơ mắt nhìn nhóm Yến Hoài đi xa dần mà không nói câu nào. Thác Bạt Vu lên tiếng, "Ca ca, con ngựa của ta chạy ra ngoài rồi, ca ca phái người đi tìm về cho ta..."

Nàng còn chưa nói hết câu thì Thác Bạt Hoằng đã giáng xuống một cái tát!

Một tiếng 'bốp' giòn vang, mặt Thác Bạt Vu bị đánh lệch về một bên. Nàng vừa mới ngã ngựa nên trên mặt vốn là vẫn còn dính đầy vụn cây cỏ, hiện tại vết 5 ngón tay rất nhanh đã xuất hiện trên má nàng, ngay cả khóe mỗi cũng chảy máu rồi.

Thác Bạt Vu ngây người, nàng không thể tin được vậy mà Thác Bạt Hoằng lại đánh nàng!