Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 540: Thiên đường hay địa ngục (1)



Sáng sớm hôm sau, Hồ thị liền phái người đưa lễ vật và bái thiếp đến An Dương Hầu phủ.

Mặc dù Thái Trưởng Công chúa và An Dương Hầu đã rời khỏi kinh thành 10 năm, nhưng trong 10 năm này thì bên trong nhà cũ của Hầu phủ vẫn có người dọn dẹp. Trước đây Trung Dũng Hầu phủ và An Dương Hầu phủ không hề có giao tình gì, cho nên lần này đến thăm hỏi đương nhiên phải đưa bái thiếp đến cửa trước. Hồ thị đưa bái thiếp trước, sau đó đến sáng hôm sau mới cùng với Tần Thuật đến thăm hỏi.

Tần Hoan biết chuyện này nhưng không nói gì cả, trong lòng nàng lại nhớ đến chuyện của Tần Tương. Nhưng Tần Tương quá kiên quyết nên hiện tại nếu nàng đếu nói cho Hồ thị biết thì chỉ sợ tình hình sẽ càng náo loạn lên đến mức không thể cứu vãn được nữa.

Do dự hồi lâu, Tần Hoan liền thống nhất với Tần Sương là không nói gì cả, đợi xem thử tiếp sau đây Tần Tương muốn làm gì.

Ăn sáng xong, thấy thời gian đã không còn sớm nữa thì Tần Hoan mới chuẩn bị vào cung. Vừa đến Thọ Khang cung thì quả nhiên Thái Trưởng Công chúa đã ở đây rồi.

Hiện tại An Dương Hầu về kinh thành nhưng thực tế chỉ là đi hộ tống mấy người Thái Trưởng Công chúa về mà thôi, sau đó vẫn còn phải quay về Cẩm Châu. Hôm nay Thái Trưởng Công chúa chỉ dẫn theo một mình Nhạc Ngưng vào cung, An Dương Hầu phải đến thăm hỏi bạn bè cũ trong kinh, Giang thị ở nhà chỉnh đốn trong phủ, Nhạc Thanh cũng phải đi theo An Dương Hầu để nhận biết những người này, tiện sau này ở lại kinh thành bàn tính công việc.

Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa nói chuyện riêng tư, Nhạc Ngưng liền kéo Tần Hoan ra ngoài, "Trước khi bọn ta đi còn phái người đến quan sát Tần phủ, thấy mọi thứ vẫn tốt, chỉ có phu nhân Tần phủ là nửa năm nay vẫn luôn mắc bệnh nhẹ."

Tần Tương rời đi, Tần Sâm lại mất mạng, lòng dạ Lâm thị làm gì có chuyện tốt được?

Tần Hoan thở dài, "Nghĩ đến đúng là trong lòng không vui nổi, dù gì trước đây cũng đã xảy ra chuyện như vậy/"

Chuyện của Tần gia trước đây náo loạn cực lớn ở Cẩm Châu, mấy người Tần Hoan đã rời khỏi nên không biết thế nhưng Nhạc Ngưng lại biết. Tần An phạm phải tội quá mức thương thiên hại lý, đến lúc mọi chuyện dần dần truyền khắp ra ngoài thì ngay cả hạ nhân của Tần gia ra ngoài mua bán cái gì cũng đều bị người người chỉ trỏ. Nhạc Ngưng nghĩ nghĩ rồi quyết định không nói cho Tần Hoan biết những chuyện này, tránh cho nàng thêm ưu phiền.

"Cuối năm ngoái đánh giá thành tích, Hoắc Tri phủ nhận được một điểm ưu. Trước khi chúng ta hồi kinh thì ông ta còn đến Hầu phủ nói chuyện với phụ thân. Ta không biết bọn họ bàn bạc điều gì nhưng phụ thân nói là năm nay khả năng ông ta được điều chuyển đến kinh thành là rất lớn."

Hoắc Hoài Tín làm quan có vẻ ôn hòa, nhưng làm việc lại tận tâm tận lực, cho nên có cơ hội lên chức thì cũng đúng thôi, "Nếu như vậy thì chắc hẳn là cuối năm nay Hoắc Tri phủ sẽ phải vào kinh rồi."

Nhạc Ngưng cười, "Đúng vậy, còn một chuyện nữa, ngươi biết công tử nhà Hoắc Tri phủ chứ? Trước đây hắn luôn ra vẻ công tử nhẹ nhàng tao nhã, nhưng ngươi không tưởng tượng được đâu, cuối năm ngoái hắn biết được Đại ca ta muốn đi Sóc Tây quân nên hắn cũng có ý định muốn đi nhập ngũ. Thậm chí hắn còn muốn đến Sóc Tây quân nữa, nhưng Tri phủ phu nhân không nợ để hắn đến nơi gian nguy như vậy cho nên mới đưa hắn đến Bắc Phủ quân của Triệu gia. Uy danh Bắc phủ quân lan xa, lại ít khi giao chiến chính diện với giặc Nhung cho nên tính ra yên ổn hơn so với Sóc Tây quân."

Tần Hoan thật sự kinh ngạc, "Hoắc Ninh đi Bắc Phủ quân?"

Nhạc Ngưng thấy biểu cảm này của Tần Hoan liền cười to, "Ta biết ngay nhất định ngươi sẽ kinh ngạc mà..."

Đúng thật là Tần Hoan không ngờ được Hoắc Ninh sẽ đi nhập ngũ, chẳng phải hắn luôn tự nhận mình là thi thư phong lưu, tài trí hơn người sao? Thân thể hắn còn chưa bao giờ được tập luyện võ nghệ, như vậy có thể chịu đựng được thao luyện khắc nghiệt trong quân cùng với đủ mọi loại quy củ sao?

Tần Hoan nghĩ nghĩ một hồi, không tưởng tượng ra được Hoắc Ninh mặc quân phục và áo giáp sẽ ra hình dạng gì...

Lắc lắc đầu không nghĩ linh tinh nữa, Tần Hoan nói, "Ta gặp Ngụy công tử rồi đó."

"Ngụy Kỳ Chi?" Nhạc Ngưng nhớ hắn rất kỹ, "Hiện tại hắn về kinh rồi, chân hắn đã khỏi chưa?"

"Khỏi rồi, không chỉ thế mà cuối năm ngoái hắn còn lên phía Bắc một chuyến. Ngươi cũng biết hắn si mê thuần ngựa, hắn đến phía Bắc mua được ngựa tốt nhất cho nên hiện tại hắn đã trở thành người cung cấp ngựa cho Hoàng cung. Lần xuân săn vừa rồi đã dùng đến rất nhiều ngựa của hắn."

Nhạc Ngưng hơi kinh ngạc, cung cấp ngựa cho Hoàng cung không hề đơn giản, mà Ngụy Kỳ Chi từ kinh thành đi lên phía Bắc cũng không hề đơn giản. Hắn xuất thân trong nhà quyền quý, vậy mà cũng chịu đựng được phần gian khổ này, "Xem ra hắn vẫn không thích ra làm quan, hiện tại hắn như vậy mới hợp với tính cách của hắn!"

Tần Hoan quen biết Nhạc Ngưng hơn 3 tháng lúc ở Cẩm Châu, hiện tại xa cách nửa năm mới gặp lại đương nhiên sẽ có nhiều chuyện để nói. Đến giờ Ngọ, Thái hậu giữ mọi người lại dùng bữa, ăn xong rồi Thái Trưởng Công chúa liền nói, "Yến Trì đảm nhận chức trong Hình bộ, hiện tại có phải đang ở nha môn không?"

Thái hậu nói, "Đương nhiên là ở nha môn rồi, hiện tại nó là Đại quan Tam phẩm rồi, không thể coi thường được."

Thái Trưởng Công chúa thở dài, "Còn Yến Ly thì phải thế nào mới tốt đây?"

Hiện tại Yến Trì và Yến Ly không ở đây, trước mặt 2 tiểu nha đầu là Tần Hoan và Nhạc Ngưng thì Thái Trưởng Công chúa cũng trực tiếp nói ra miệng. Thái hậu cũng thở dài, "Ta muốn sớm tìm cho nó một Thế tử phi."

Thái Trưởng Công chúa hơi lo lắng, "Với tính cách của nó nếu như không phải tự bản thân mình thích thì chắc là sẽ không đồng ý đâu!"

Thái hậu cười khổ, "Đúng vậy... Nó tự có quyết định của mình, nhưng nó lúc nào cũng chỉ muốn sống nhàn nhã qua ngày thôi. Nếu như nó có thể giống như Yến Trì thì đúng là bớt lo đi nhiều rồi."

Nói đến Yến Trì, lực chú ý của Tần Hoan liền bị hấp dẫn đến.

Thái Trưởng Công chúa mỉm cười, "Yến Trì đúng thật là một đứa có chính kiến, ta cũng không lo lắng gì cho nó cả. Chỉ không biết phụ thân nó muốn ở lại Sóc Tây quân đến khi nào? Đã ở đó biết bao nhiêu năm rồi."

Thái hậu thở dài, "Lát nữa ta gửi bức thư qua cho Yến Trì thử. Hoàng thượng cảm thấy Duệ Thân Vương canh giữ vững chắc ở Sóc Tây cho nên bao nhiêu năm nay cũng không hạ lệnh điều hắn quay về."

"Liệu có phải do chuyện năm đó không..."

Thái Trưởng Công chúa muốn nói lại thôi, Thái hậu lại thở dài không nói gì thêm.

Tần Hoan và Nhạc Ngưng liếc nhau, mặc dù đều hơi cảm thấy kỳ lạ vì lời của Thái Trưởng Công chúa, nhưng chuyện của trưởng bối thì các nàng cũng không tiện nghị luận. Thái Trưởng Công chúa rất nhanh cũng đã chuyển đề tài rồi.

Nói thêm nửa canh giờ nữa, thấy mặt trời đã ngả về Tây nên Thái Trưởng Công chúa liền cáo từ, dẫn theo Nhạc Ngưng và Tần Hoan về An Dương Hầu phủ.

An Dương Hầu phủ nằm ở phía Tây của Thường Lạc phường, ở nơi sát với chân Hoàng thành nhất. Mặc dù nằm ở khu phía Tây thế nhưng lại cực kỳ vinh quang, bởi vì năm đó Thái Trưởng Công chúa gả đến cho nên An Dương Hầu phủ đã được xây dựng lại một lần nữa. Hiện tại đây là 1 trong những phủ đệ hiển hách cao quý nhất trong kinh thành, ngay cả những phủ Thân vương khác cũng khó bề sánh được.

Mới vừa vào phủ thì Giang thị đã nói, "Đại bá mẫu của Hoan Nhi sáng nay phái người tặng quà năm mới cùng với bái thiếp đến, nói là dịp Tết do ở quá xa không thể đến nên hiện tại coi như quà bổ sung, cũng nói phu thê bọn họ muốn ngày mai đến cửa thăm hỏi."

Thái Trưởng Công chúa cười nói, "Đại bá mẫu của Hoan nha đầu cũng xuất thân danh môn, lễ nghi rất chu toàn. Vậy con đi chuẩn bị một chút, nói Quỳnh Nhi ngày mai đừng ra ngoài, cứ ở đây chiêu đãi bọn họ thật tốt."

Giang thị lập tức đáp lời, Thái Trưởng Công chúa giữ Tần Hoan lại nói chuyện một hồi, sau đó lại bảo Nhạc Ngưng dẫn Tần Hoan đi dạo Hầu phủ.

Đợi đến lúc mặt trời lặn, Nhạc Quỳnh dẫn theo Nhạc Thanh về phủ, Tần Hoan lập tức đến bái kiến. Nhạc Thanh thấy Tần Hoan ở trong phủ thì mặt mũi cũng trở nên vui vẻ hơn, "Tứ muội đi rồi ta mới tìm ra được vài bản y thư. Muội chờ một lát, giờ ta đi lấy đến đây cho muội..."

Nhạc Thanh nói xong liền chạy đi, cực kỳ kích động phấn chấn. Tần Hoan muốn nói lại thôi, còn Thái Trưởng Công chúa cười cười, "Không sao đâu, nếu nó đã mua về thì tự nó cũng không dùng được, hiện tại nó đã là nghĩa huynh của con rồi, con cứ nhận là được."

Trong lòng Tần Hoan cũng không thể nói rõ mình cảm nhận thế nào, nhưng Thái hậu đã lên tiếng thì nàng không thể phản đối được nữa. Rất nhanh Nhạc Thanh đã ôm một chồng sách thuốc thật cao ra ngoài. Cũng may hôm nay Tần Hoan dẫn Bạch Anh theo mình, nếu không thì không thể ôm nổi rồi.

Đây là lần đầu tiên Tần Hoan đến Hầu phủ nên Thái Trưởng Công chúa muốn giữ Tần Hoan lại ăn cơm tối. Tần Hoan cũng vui vẻ ở bên Thái Trưởng Công chúa mà không hề từ chối, đến khi ăn uống xong xuôi thì trời cũng đã bắt đầu tối đen.

Nhìn đống sách thuốc trong góc xe ngựa, Tần Hoan lại thở dài.

Bất kể trước đây Nhạc Thanh có tâm tư gì thì hiện tại 2 người đã có quan hệ nghĩa huynh muội, nhưng khi nói chuyện với nàng thì đáy mắt Nhạc Thanh trong suốt, hắn luôn biểu lộ lòng tốt của mình đối với nàng một cách vô thức. Tần Hoan nghĩ nghĩ, sau này vẫn phải kiêng kỵ nhiều hơn mới được.

Vừa đi vừa suy nghĩ, đến khi xe ngựa dừng ở trước cửa Hầu phủ thì Tần Hoan lại cảm giác có gì đó không đúng lắm.

Bạch Anh cũng nói, "Tiểu thư, hình như có khách đến..."

Đằng trước cửa Trung Dũng Hầu phủ, hiện tại đang có 2 chiếc xe ngựa và 1 cái kiệu dựng ở đó.

Điều kỳ lạ chính là xe ngựa cũng không phải loại mái sơn đỏ, mặc dù rộng rãi nhưng cũng chỉ là loại xe nóc bằng phủ rèm xanh, trông giống như xe để chở đồ vật gì quý giá. Ngược lại, cái kiệu nhỏ kia lại có phần đẹp đẽ quý giá hơn chút.

Bên cạnh xe ngựa có 2 người canh giữ, Tần Hoan nhìn kỹ lại thì đột nhiên có cảm giác bất an.

Hai người canh giữ ở đó cũng không phải là xa phu bình thường, họ mặc y phục của thị vệ trong cung. Cho nên hoặc là họ từ trong cung đến, hoặc là đến từ một phủ đệ của Thân vương nào đó. Chỉ có người trong những chỗ này thì mới mặc cung phục mà thôi.

Tần Hoan giật nảy mình, nàng bảo Bạch Anh cầm lấy sách rồi lập tức đi vào trong phủ. Vừa mới bước vào nàng đã cảm thấy không ổn rồi, toàn bộ Hầu phủ yên lặng như tờ, nhưng khi đi đến chính viện lại nhìn thấy hơn 10 thị vệ đeo đao mặc cung phục đứng ở đó. Trước mặt bọn họ còn có rất nhiều rương hòm đặt dưới đất, bên cạnh lại có lễ vật chất cao như núi. Mà điều càng khiến cho Tần Hoan ngạc nhiên chính là ở đằng trước có một người cầm đôi chim nhạn còn sống sờ sờ!

Nhạn hót hài hòa, ban mai nắng sớm, về với thê tử, lúc băng chưa tan.

Đây là nhà ai đến hạ sính lễ vậy?

Trong lòng Tần Hoan chấn động không thôi, nhà nào đến hạ sính lễ mà lại vào buổi tối thế này?

Tần Hoan vừa suy nghĩ vừa bước đến phía trước, đợi đến khi nhìn thấy người cầm chim nhạn trong tay thì Tần Hoan lập tức kinh hoàng. Đây chẳng phải mưu sĩ bên cạnh Thành vương Yến Kỳ hay sao?

Người cầm chim nhạn chính là Lỗ Tiêu, đệ nhất mưu sĩ bên cạnh Yến Kỳ. Bên cạnh Lỗ Tiêu còn có một nam tử thân hình cao ráo tên là Lưu Cát, chính là Đại Tổng quản trong Thành vương phủ!

Nhìn thấy Tần Hoan xuất hiện, hai người lập tức cúi người hành lễ, "Bái kiến Quận chúa..."


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com