Tần Hoan nhíu chặt mày lại, không biết nghĩ đến cái gì mà vẻ mặt nàng lập tức biến đổi, nàng phất phất tay rồi bước nhanh vào chính viện. Vừa vào trong, Tần Hoan liền nhìn thấy Vãn Hà và Tú Chi quỳ ở bên ngoài, mà Vũ ma ma lại dẫn theo những người khác ra đứng ở dưới mái hiên xa xa, còn cửa phòng thì lại đóng chặt.
"Quận chúa, người đã quay về rồi..."
Vẻ mặt Vũ ma ma cực kỳ sốt ruột, "Quận chúa, đã xảy ra chuyện!"
Tần Hoan vội hỏi, "Bên ngoài chính là người của Thành vương? Là đến tìm Ngũ tỷ tỷ?"
Vũ ma ma gật đầu, bà tiến lên thông bẩm, người trong phòng nghe thấy Tần Hoan đã quay về thì mới cho phép mở cửa. Bên trong phòng đã đứng đầy người, Tần Hoan vừa bước vào thì cửa lập tức bị đóng lại.
Tần Tương đang quỳ thẳng tắp ở chính giữa phòng.
"Đại bá phụ, Đại bá mẫu... Đây là..."
Tần Thuật ngồi trên chủ vị, Hồ thị và đám người Tần Triều Vũ, Tần Sương đứng bên cạnh, còn Tần Nghiệp tựa vào cửa. Những người kia vẻ mặt đều rất trầm trọng, nhưng Tần Nghiệp tựa hồ như chẳng thèm quan tâm.
Hồ thị nhìn thấy Tần Hoan về rồi liền tiến lên giữ chặt lấy tay nàng rồi nói, "Hoan nha đầu, con xem đi! Đây là xảy ra chuyện gì chứ? Ngũ tỷ tỷ con vốn đã định hôn rồi, nhưng hôm nay Thành vương Điện hạ lại đến hạ sính lễ! Chưa hết, Thành vương Điện hạ còn nói muốn tối nay phải dẫn người đi luôn... Ta gọi Ngũ tỷ tỷ của con đến, nó lại quỳ xuống rồi nói nó đồng ý... Chuyện này..."
Cho dù có là hạ sính lễ, nhưng nói tối nay phải dẫn người đi luôn, đây chính là nạp thiếp chứ không phải cưới thê tử rồi!
Ánh mắt Tần Hoan nghiêm nghị nhìn sang Tần Tương, cuối cùng nàng cũng biết rõ người cấu kết với Tần Tương là ai rồi!
Là Thành vương! Hóa ra lại là Thành vương?
Trái tim Tần Hoan lập tức chìm đến đáy cốc...
Nàng biết Tần Tương tâm cao khí ngạo, vốn tưởng rằng nàng ta đã sửa lại tính tình rồi nhưng không ngờ nàng ta lại bám lấy Thành vương!
Chẳng lẽ nàng không biết Thành vương và Thái tử như nước với lửa, mà Trung Dũng Hầu phủ lại đứng về phía Thái tử!
Vẻ mặt Tần Thuật chưa bao giờ u ám đến vậy, nghe thấy câu này của Hồ thị thì Tần Thuật cũng trầm giọng, "Phụ thân ngươi mất sớm, ta đón nhận ngươi về đây vậy mà lại không thể dạy dỗ ngươi được đàng hoàng. Hành động tối nay của Thành vương chính là xem nhẹ Hầu phủ bọn ta! Cũng chính là làm nhục Hầu phủ bọn ta! Chất nữ của Tần Thuật ta tuyệt đối sẽ không làm thiếp cho người khác!"
Tần Thuật gằn từng chữ xong liền đứng dậy, "Giờ ta đi tìm Thái tử, sau đó tiến cung một chuyến, việc này nhất định không thể cứ thế mà bỏ qua được..."
Tần Thuật nói chuyện dứt khoát không cho phép phản đối, nhưng ông vừa cất bước thì Tần Tương đã lên tiếng, "Đại bá phụ, người không cần phiền toái đến vậy, chất nữ thật sự nguyện ý."
Tần Tương dựng thẳng sống lưng, trên mặt có vẻ dứt khoát dù chết cũng không thay đổi. Tần Thuật ngừng chân lại, vẻ mặt lập tức lạnh lẽo, lúc Tần Tương nghe thấy tin tức này thì hoàn toàn không có vẻ gì ngoài ý muốn, sau đó lại quỳ xuống nói mình nguyện ý. Phản ứng như vậy thì trong lòng ông cũng đã sáng tỏ rồi, nhưng ông không muốn hỏi nhiều, bất kể xảy ra chuyện gì thì chất nữ này ông vẫn bảo hộ được. Thành vương dù có muốn tùy tiện sỉ nhục Hầu phủ thì cũng cần phải tính toán cẩn thận rồi!
Nhưng ông không thể ngờ được, trong lòng Tần Tương vốn đã hướng về Thành vương rồi!
"Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Tần Thuật hung dữ nhìn Tần Tương hồi lâu sau đó mới hỏi một câu lạnh lùng.
Tần Tương gật đầu, Hồ thị đứng bên cạnh cũng không nhịn được, "Tương Nhi, rốt cuộc là tại sao? Làm gì có chuyện đột nhiên Thành vương đến cầu thân chứ? Con có biết hắn đã định ra Chính phi rồi không? Chính là đích nữ nhà Trung Quốc công phủ!"
Tần Tương gật đầu, "Con biết."
Hồ thị cực kỳ đau xót, "Con biết rồi mà vẫn đồng ý? Thành vương luôn đối nghịch với Thái tử, nếu như Vũ Nhi đã làm Thái tử phi rồi thì vị trí của Hầu phủ chúng ta đã định. Thành vương biết được điều này cho nên hắn mới đến cầu thú con về làm thiếp, căn bản chính là có ý đồ bất lương, đến lúc đó chỉ có 1 mình con ở Thành vương phủ phải xoay xở thế nào? Bọn ta cũng phải xoay xở thế nào trước mặt Thái tử?"
Mặc dù Tần Tương cũng không phải đích nữ của Hầu phủ thế nhưng nếu thật sự nàng đã trở thành người của Yến Kỳ thì nàng chính là một cái gai đâm vào giữa mối quan hệ của Hầu phủ và Thái tử. Cái gai này bình thường không hiện rõ nhưng với loại người như Yến Kỳ thì thậm chí hắn còn chọc ngoáy vào vết thương khiến cho nó mưng mủ, rồi lẳng lặng nhìn Hầu phủ và Thái tử nảy sinh hiềm khích.
Chuyện này ở đây ai cũng đều biết, nhưng chỉ mỗi Tần Tương cứ luôn u mê không chịu tỉnh ngộ!
"Đại bá mẫu suy tính tiền đồ cho Bát muội muội, cho nên chất nữ cũng nên tính toán cho chính hạnh phúc của mình. Nếu như chất nữ làm sai thì vẫn xin Đại bá mẫu và Đại bá phụ tha thứ."
Tần Tương cụp mắt xuống, đôi môi mím chặt lại, vẻ mặt hơi tái nhợt nhưng lại ngoan cố khiến cho người ta lạnh lòng.
Hồ thị lo lắng sắp hỏng, sau đó lại quay sang Tần Thuật, ông nhìn Tần Tương chăm chú giây lát rồi đột nhiên hỏi, "Ngươi có tư tình với Thành vương không?"
Tần Tương im lặng giây lát rồi trả lời, "Có!"
Hồ thị hít sâu, "Sao có thể chứ? Là lúc nào? Có phải lúc ở Nguy sơn không?"
Tần Tương cúi đầu không đáp, nhưng lại đồng nghĩa với việc ngầm thừa nhận. Hồ thị nhìn sang Tần Sương, "Sương Nhi, chuyện này con cũng biết?"
Tần Sương sợ đến mức hồn vía lên mây, nàng không ngờ lá gan Tần Tương lại lớn đến như vậy!
Ngày bình thường, cho dù nhìn lén nàng cũng chỉ dám nhìn đám người xuất thân tương đương với Vũ An Hầu Thế tử, còn về mấy người Thái tử với Thành vương thì dù có liếc mắt một cái nàng cũng không dám nhìn quá lâu. Vậy mà không ngờ được Tần Tương lại cấu kết với Thành vương...
Hóa ra những dấu vết nàng nhìn thấy trên người Tần Tương chính là do Thành vương lưu lại!
Tần Sương nghe thấy bị hỏi như vậy thì không biết có nên gật đầu hay không, "Con... con chỉ cảm thấy tỷ ấy thường xuyên ngẩn người, còn những cái khác, con không biết..."
Tần Thuật và Tần Diễm đều có mặt ở đây, Tần Sương vẫn không hề muốn xé rách thể diện của Tần Tương.
Hồ thị tức giận dậm chân, còn bên này Tần Triều Vũ cũng bước lên nói giọng lạnh lùng, "Ngươi thật sự muốn làm thiếp của Thành vương? Ngươi có biết thiếp là cái gì không? Mẫu thân ngươi là phu nhân chính thất, ngươi cũng là đích nữ, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"
Lời nói của Tần Triều Vũ sắc bén, không hề kiêng kỵ Tần Nghiệp còn đang ở đây. Mà Tần Tương sao có thể không biết chứ?
Nhưng thiếp thất của Thành vương sao có thể giống với thiếp thất của nhà bình thường được?
Chỉ cần nàng có thể sinh hài tử cho Thành vương, thì hài tử của nàng cũng là con rồng cháu phượng rồi!
"Ta biết, ta bằng lòng."
Tần Tương trả lời cũng hết sức lạnh lùng, Tần Triều Vũ khẽ hừ một tiếng, dường như còn có vẻ khinh miệt coi thường, "Thân phận của ngươi đúng là cũng chỉ có thể làm thiếp cho một Thân vương, nhưng Phùng Trầm Bích sắp sửa gả cho Thành vương rồi, đến lúc đó ngươi cũng không sợ sao?"
Phùng Trầm Bích đương nhiên có xuất thân tốt hơn, nhưng chỉ cần được Thành vương sủng ái thì nàng sợ cái gì?
"Ta không sợ."
Tần Triều Vũ nghe xong liền cười lạnh, sau đó nhìn sang Tần Thuật, "Phụ thân, việc đã đến nước này rồi thì bọn ta cũng chẳng còn cách nào cả."
Ánh mắt Tần Thuật lạnh lẽo đến cực hạn, "Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi muốn đến Thành vương phủ thì ta cũng không cản ngươi, nhưng từ nay về sau ngươi không còn là nữ nhi của Tần thị nữa. Nếu như ngươi đổi ý thì ta sẽ đi xử lý ổn thỏa chuyện này, ngươi cứ yên ổn gả đến Tiết gia là được."
Tần Thuật đã đưa ra 2 lựa chọn rõ ràng, nhưng đối với Tần Tương mà nói thì một bên là thiên đường còn một bên chính là địa ngục.
Hốc mắt Tần Tương ửng đỏ, mãi một lúc lâu sau mới nói, "Con đến Thành vương phủ."
Hồ thị thở ra một hơi thật dài, "Con..."
Mặt mày Tần Thuật không có chút biểu cảm nào, ánh mắt thì hệt như lưỡi đao treo lên đỉnh đầu Tần Tương.
Giây lát sau, Tần Thuật bình tĩnh lại nói, "Đi thu dọn đồ đạc, hiện tại lập tức đi theo bọn họ, mang hết những gì ngươi cảm thấy cần đi."
Tần Tương sững sờ một lát, sau đó mới dập đầu về phía Tần Thuật và Hồ thị. Nàng đứng dậy với vẻ mặt quật cường, chậm chạp mở cửa ra ngoài rồi đi về chính viện của mình.
Tần Sương lo lắng sắp khóc, nhìn thấy Tần Tương ra ngoài thì nàng cũng vội vàng đuổi theo. Tần Hoan quét nhìn mọi người một vòng rồi nói, "Con đi xem thử!" rồi cũng theo ra ngoài. Hai người đi theo Tần Tương về viện, thấy Tần Tương muốn sửa soạn bao đồ đạc, Tần Hoan liền ấn tay nàng xuống, "Tỷ chỉ là một quân cờ của Thành vương mà thôi! Hôm nay tỷ vừa vào Thành vương phủ thì sẽ lập tức biến thành phế thải! Tần Tương, đừng có u mê nữa! Hiện tại vẫn còn kịp, tỷ đi nói rõ ràng với Đại bá phụ đi, Thành vương phủ không phải chốn về của tỷ đâu..."
Tần Hoan nói rất chân thành, còn Tần Sương lại khóc lóc, "Tỷ có ngu ngốc hay không vậy, sao Thành vương có thể thật sự yêu thích tỷ chứ? Chẳng lẽ tỷ còn không biết Thái tử và Thành vương không vừa mắt nhau sao? Tỷ cứ đi như vậy căn bản chính là tự tìm đường chết!"
Tần Tương hất tay Tần Hoan ra, nàng nắm lấy bao vải, bên trong chẳng qua chỉ là một chút châu báu bảo vật mà Lâm thị cho nàng, cùng với ngọc bội Thành vương tặng. Còn lại những vật khác trong căn nhà này nàng lại hoàn toàn không muốn. Những thứ này đương nhiên Thành vương đều có sẵn, thậm chí còn tốt đẹp quý giá hơn gấp trăm ngàn lần!
"Đa tạ lòng tốt của ngươi, chẳng qua ta chỉ không cam tâm thôi."
Tần Tương lạnh nhạt, sau đó lại nhìn thoáng qua gian phòng rồi xoay người đi ra ngoài.
Tần Hoan kéo Tần Sương lại, Tần Sương lau nước mắt rồi đi cùng Tần Hoan về chính viện. Trong chính viện, Tú Chi và Vãn Hà vẫn còn đang quỳ, Tần Tương đi đến trước mặt bọn họ, "Các ngươi đứng dậy, chúng ta đi thôi..."
Đám người Tần Thuật không ai ra ngoài, cửa phòng vẫn đóng kín bưng, ánh đèn bên trong vẫn luôn ấm áp và ngời sáng.
Tú Chi chần chờ giây lát rồi đứng dậy, nhưng Vãn Hà lại không, nàng nghẹn ngào nói, "Tiểu thư, nô tỳ không muốn đi Thành vương phủ, nô tỳ bằng lòng trở về Cẩm Châu hầu hạ phu nhân."
Biểu cảm bình tĩnh và ngang bướng của Tần Tương kia có hơi rạn nứt, còn Tần Sương lại khóc ròng, "Tần Tương, tỷ đừng đi!"
Bước chân Tần Tương cũng không hề dừng lại chỉ vì Tần Sương kêu khóc, nàng ra ngoài chính viện, đứng trước mặt Lỗ Tiêu và Lưu Cát rồi khẽ nói, "Chúng ta đi thôi."
Lỗ Tiêu và Lưu Cát cung kính hành lễ, Lưu Cát cười kiêu ngạo, "Hầu gia, bọn thuộc hạ đều đặt sính lễ ở chỗ này. Vương gia cũng gửi lời nhắn nhủ đến Hầu gia, xin ngài hãy yên tâm, Vương gia sẽ đối xử tốt với Tần cô nương."
Hắn nói xong thì Lỗ Tiêu cũng đặt luôn đôi chim nhạn xuống dưới đất.
Lưu Cát thấy trong phòng không có ai đáp lại thì nghiên người nhường đường, "Cô nương, mời..."
Tần Tương hất hàm, dẫn theo Tú Chi còn đang run rẩy bước về hướng cửa chính.
Tần Hoan và Tần Sương đứng yên tại chỗ, nhìn nàng càng đi càng xa, nhìn nàng bị bóng đêm từng chút nhấn chìm. Tần Hoan biết, đối với Tần Tương mà nói thì Thành vương phủ mới chính là thiên đường, còn Tiết gia chẳng qua chỉ là địa ngục mà thôi.
Mãi một lúc lâu sau Tần Thuật ở trong phòng mới quát to, "Quăng hết những thứ kia ra ngoài cho ta! Từ nay về sau, Hầu phủ chỉ có một vị đường tiểu thư mà thôi!"