Yến Triệt bước vào trong, nhưng hắn lại quay sang nhìn Tần Hoan rồi nói, "Con chim kia cánh của nó đã bị hỏng, nếu như cứ thế thả nó ra thì sẽ không sống được bao lâu nữa. Tiểu Cửu đã có lòng muốn để nó được tự do thì chi bằng Quận chúa mang về Hầu phủ nuôi dưỡng đi."
Tần Hoan nghe vậy lập tức kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy lời này tựa như là ý chỉ của Thái tử. Nàng chần chờ giây lát sau đó mới nhìn sang Yến Tuy, Yến Tuy nghe hiểu được ý của Yến Triệt, cũng nhớ đến lời nói của Tần Hoan rằng con chim này nếu thả trong cung sẽ bị Cấm vệ quân bắn hạ, đại khái để cho Tần Hoan mang về nuôi cũng cực kỳ hợp lý nên nó liền gật đầu lia lịa. Tần Hoan thấy thế đành phải cười cười, "Được thôi, vẫn là Thái tử Điện hạ suy nghĩ chu toàn."
Yến Triệt gật gật đầu, hắn không nói thêm gì nữa mà bước vào bên trong.
Tô ma ma ở bên cạnh cũng nghe thấy lời này nên khẽ nói, "Con chim này cũng không biết là bay từ đâu đến đây, thấy nó rơi xuống sân này rồi bị mắc lại trên mấy dây leo. Cửu Điện hạ nhìn thấy rồi bắt được nó, cánh nó đã bị thương rồi nhưng vẫn muốn bay ra ngoài, nhìn dáng vẻ nó xinh đẹp nên Cửu Điện hạ mới bảo vệ nó như một bảo bối vạy. Quận chúa mang về nhà nuôi dưỡng thì nhất định Cửu Điện hạ sẽ yên lòng."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, hóa ra con chim này không phải của Yến Tuy à? Sao lại biến thành Yến Tuy nhặt được nó vậy?
Nghĩ đến mấy năm trước nàng cũng đã từng trông thấy con chim này khiến cho nàng bật cười. Hóa ra suốt mấy năm nay con chim này vẫn luôn ở trong cung mà không hề bay ra ngoài, như vậy mạng nó cũng là quá lớn rồi, cũng không bị người khác bắt đi!
Nghĩ đến đây Tần Hoan càng cảm thấy nàng có duyên với con chim này, mà ý kiến của Yến Triệt cũng rất hay!
Chim đã bị hỏng cánh thì cũng không thể thật sự tự do được, chỉ là so với trong cung thì tường bao bên ngoài nhà dân thì thấp hơn một chút.
Đang mải nghĩ ngợi, Tần Triều Vũ lại đi từ viện bên cạnh đến, Tần Hoan không biết Yến Triệt và Tần Triều Vũ đã nói gì nhưng nhìn vẻ mặt Yến Triệt hoàn toàn bình lặng thì nàng đoán chắc cũng không xảy ra chuyện gì. Ngay cả Tần Triều Vũ vừa bước đến cũng mang vẻ mặt cực kỳ trầm tĩnh.
Vừa đi đến cửa, Tần Triều Vũ dừng chân lại nhìn nàng giây lát, ánh mắt kia giống như đang quan sát, đang phân tích nàng. Nhưng Tần Triều Vũ hoàn toàn không có vẻ gì là tức giận, chỉ nhìn nàng một chút rồi xoay người vào trong chính điện.
Tô ma ma không biết đã xảy ra chuyện gì nên cảm thấy giữa 2 tỷ muội này có gì đó kỳ quái.
Tần Hoan lại biết nhất định là Tần Triều Vũ còn đang tức giận mình, nhưng nàng nghĩ mãi không ra vì sao trà làm ấm người của mình lại ở chỗ của Thái tử, chẳng lẽ là Hoàng hậu hoặc Thái hậu lén cho hắn sao?
Tần Hoan cảm thấy chắc hẳn là như thế rồi, nên liền lắc lắc đầu.
Tần Triều Vũ còn chưa làm rõ mọi việc, vậy mà cứ một mực chắc chắn rằng là nàng lén tặng. Mà cũng quá buồn cười, hóa ra lần trước sau khi nàng ta thăm dò xong rồi thì vẫn còn chưa tiêu tan lòng nghi ngờ...
Tần Hoan hơi bất đắc dĩ, sau đó nàng bước ra phía trước xem xem Yến Tuy đang viết cái gì. Nhưng vẫn còn chưa kịp nhận ra điều gì thì đằng sau đột nhiên truyền đến mấy tiếng bước chân, Tần Hoan quay đầu lại, hóa ra là Yến Trì đến đây!
Ánh mắt Tần Hoan lập tức sáng lên, Tô ma ma đứng bên cạnh cũng nhún người, "Bái kiến Thế tử Điện hạ..."
Yến Trì phất phất tay, hắn đứng trước mặt Tần Hoan, "Sao lại đứng ở bên ngoài?"
Tần Hoan cười cười, "Nhìn Cửu Điện hạ viết chữ!"
Hai ngày không gặp nên Tần Hoan vừa nhìn thấy Yến Trì thì ánh mắt liền lấp lánh, nàng hỏi hắn, "Chẳng phải Điện hạ phải ở nha môn sao? Sao lại đến chỗ Thái hậu này rồi?"
Yến Trì muốn nói lại thôi, "Ta đi vào thỉnh an trước đã."
Tần Hoan nghe vậy liền nói, "Vậy ta đi cùng Điện hạ..."
Nói xong 2 người liền cùng nhau vào trong, Tô ma ma đứng bên cạnh nhìn rồi chau mày, không biết tại sao, bà cảm thấy lúc Vĩnh Từ Quận chúa nói chuyện với Duệ Thân Vương Thế tử Điện hạ thì 2 người đều hơi...
Yến Triệt vừa đến, sau đó lại là Yến Trì, Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa đều cực kỳ vui mừng nên lập tức gọi người đến dâng trà. Yến Trì ngồi xuống chỗ rồi nói, "Hoàng tổ mẫu, con không thể ở đây quá lâu, kỳ thật con đến đây để đón Vĩnh Từ Quận chúa."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, tất cả mọi người cũng đều ngạc nhiên. Tần Hoan liền hỏi, "Có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"
Yến Trì gật đầu, "Có án mạng rồi..."
Có án mạng chính là muốn đón Tần Hoan đến hỗ trợ nghiệm thi, Thái Trưởng Công chúa và Thái hậu đều cùng thấy không nỡ. Tần Hoan lại nói, "Nếu đã như vậy thì Tần Hoan xin cáo lui trước."
Yến Trì làm việc tại Hình bộ nên đương nhiên phải lo lắng, còn Tần Hoan lại không nhất định phải như vậy, nhưng nàng cũng không muốn kéo dài thời gian. Thái hậu liền nói, "Được, vậy con đi đi. Haizz, cứ đi đi..."
Thái hậu định nói gì đó nhưng nghĩ đến cảnh tượng mấy người chết này đại khái cũng hơi đáng sợ, bà đã sống gần hết đời người rồi nhưng vể điểm này, một tiểu cô nương như Tần Hoan lại lợi hại hơn bà rất nhiều
Yến Trì và Tần Hoan cáo từ lui ra ngoài, Thái hậu liền thương xót nói, "Cửu nha đầu vẫn còn trẻ quá, vất vả cho nó rồi."
Thái Trưởng Công chúa cũng than thở, "Tự con bé tình nguyện làm những việc này, ta chỉ lo lắng nó sẽ xảy ra chuyện gì bất trắc thôi. Đi phá án chính là phải giao tiếp với những kẻ hung đồ kia, con bé mới chỉ là một tiểu cô nương..."
Hai vị lão nhân gia thở ngắn than dài, Yến Triệt ngồi bên cạnh cũng giật mình. Tần Triều Vũ quả nhiên không hề biểu hiện chuyện cãi vã ban nãy lên mặt nhưng trong lòng nàng biết rất rõ, đồ mà Hoàng hậu không thích thì chắc chắn Yến Triệt cũng sẽ không thích. Mấy bao trà có bỏ thêm thuốc gì đó kia, nếu như không thật sự bị bệnh thì Yến Triệt cũng sẽ không đụng đến. Nhưng hắn lại lấy trà đi từ chỗ Hoàng hậu, không chỉ có như vậy, ban nãy Yến Triệt lại đột nhiên nổi giận đùng đùng như thế liệu có phải có một phần lý do là vì Tần Hoan hay không?
Nhìn Yến Triệt còn đang ngẩn người, cơn tức giận trong lòng Tần Triều Vũ lại trào dâng.
Ra khỏi Thọ Khang cung, xe ngựa bên ngoài cũng đã chuẩn bị xong rồi, vừa lên xe ngựa Tần Hoan đã hỏi luôn, "Sao vậy? Có vụ án mới à?"
Yến Trì gật đầu, "Vụ án mới, phát hiện một thi thể trong hẻm tối ở thành Nam. Ngỗ tác của Hình bộ đã nghiệm thi sơ bộ, người chết được 2 ngày, vụ án này có chút đặc biệt cho nên mới muốn mời nàng đến xem."
Tần Hoan hỏi lại, "Đặc biệt? Đặc biệt ở chỗ nào?"
Yến Trì hơi trầm ngâm, "Vụ án này... Từ 6 năm trước cũng đã xảy ra một lần giống vậy rồi."
Sáu năm trước, thời điểm đó phụ thân vẫn còn chưa về kinh thành.
"Đã xảy ra vụ án tương tự? Năm đó đã bắt được hung thủ chưa?"
Yến Trì gật đầu, "Bắt được rồi, người vẫn còn bị giam trong đại lao. Lúc vụ án vừa xảy ra thì Trịnh Đại nhân cực kỳ sốt ruột, bởi vì ông ấy nhân ra phương thức gây án này cực kỳ tương tự với vụ án 6 năm trước. Mà suốt bao năm nay, hung thủ của vụ án đó vẫn còn chưa nhận tội."
"Cho nên... năm đó đã bắt nhầm hung thủ rồi?"
Yến Trì lắc đầu, "Hiện tại còn không dám khẳng định, nhưng vụ án này xảy ra thì đồng nghĩa với việc vụ án cũ cũng phải điều tra lại."
Tần Hoan gật đầu, năm Thẩm Nghị vừa vào Đại Lý Tự thì đã nghiêm túc chỉnh đốn lại hồ sơ những vụ án cũ, cũng đã phát hiện ra một số lượng lớn án oan sai, nhưng có rất nhiều vụ án phức tạp chồng chéo lên nhau. Một khi quan viên phá án không tận tâm, hoặc là vì để báo cáo kết quả công tác nên chỉ kết án một cách qua loa, hoặc là nhận tiền hối lộ của hung thủ, hoặc là để sót điều gì đó mà chưa từng phân biệt rõ chân tướng thì sẽ tạo thành án oan sai. Mà hung thủ năm đó vẫn chưa hề nhận tội thì có lẽ trong đso sẽ thật sự có ẩn tình.
Xe ngựa vừa rời khỏi Hoàng cung liền lập tức đi đến nghĩa trang trong thành Nam. Trên xe ngựa, Yến Trì hỏi hành trình 2 ngày nay của Tần Hoan, nghe nói Tần Hoan ra ngoài thành tảo mộ gặp được Triển Dương thì Yến Trì lại nói, "Hắn đi bái tế muội muội hắn, mộ của phụ mẫu hắn đặt ở quê nhà."
Tần Hoan gật gật đầu rồi khẽ thở dài. Yến Trì thấy nàng như vậy liền nắm chặt lấy tay nàng. Gần nửa canh giờ sau, xe ngựa đến được nghĩa trang trong thành nam.
Bên trong nghĩa trang, Trịnh Bạch Thạch và Triển Dương đã đứng chờ sẵn, Lý Mục Vân cũng ở bên cạnh. Vụ án vừa phát sinh thì Lý Mục Vân cũng đã đến, có thể nói việc liên quan đến bản án cũ thì chắc chắc sẽ gây chú ý cho người khác.
Thân phận của Tần Hoan hiện tại đã khác, cho nên Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân lại phải hành lễ với nàng.
Tần Hoan khoát tay, Trịnh Bạch Thạch vừa dẫn Tần Hoan vào trong vừa nói, "Nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên mời Quận chúa đến đây một chuyến, thi thể đã nghiệm qua 1 lần rồi, nhưng thuật nghiệm thi của ngỗ tác vẫn không thể chính xác được như Quận chúa. Bởi vậy bọn ta mới mời Quận chúa đến nghiệm lại lần nữa."
Vừa vào cửa, đi qua trung đình là đến được chính đường, sau đó đi vào cửa hông để đến hậu đường nơi đặt thi thể.
Trịnh Bạch Thạch lại nói, "Lần này trạng thái của thi thể quá mức thê thảm, Quận chúa vẫn nên chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
Có loại thi thể nào mà Tần Hoan còn chưa thấy qua chứ, nàng nghe vậy liền gật đầu nhưng hoàn toàn không lo lắng gì. Nhưng lúc đi đến trước bàn đặt thi thể, Triển Dương vén vải che lên thì cho dù là Tần Hoan cũng không nhịn được mà run rẩy.
Thi thể đặt trên bàn chỉ có thể nhìn ra hình người, còn toàn bộ phía bên ngoài là ruồi muỗi và giòi bọ bò qua bò lại trong đống thịt thối rữa. Nạn nhân vừa mới chết 2 ngày này đã bị lột sạch da...