Yến Triệt chậm chạp đi đến chính điện Thọ Khang cung, nhưng Đường Phúc lại cẩn thận dè dặt đi ở phía sau nói, "Điện hạ, con chim kia cứ để yên cho bọn họ thả ra ngoài sao? Chẳng trách nô tài đã phái người đi tìm rất lâu nhưng không thấy, hóa ra là lại bị Cửu Điện hạ bắt đi."
Yến Triệt bước chậm lại, nhưng vẫn không nói chuyện.
Đường Phúc lại nói, "Con chim kia đã sống ở Đông cung rất lâu rồi, nếu cứ thế thả đi thì liệu Điện hạ có buông bỏ được không?"
Yến Triệt vẫn không lên tiếng, nhưng ánh mắt hắn lại hơi tối sầm xuống.
Hắn lập tức dừng chân lại, sau đó xoay người đi về phía viện nhỏ ban nãy. Vậy mà vừa mới đi đến cửa thì đã nhìn thấy Mặc Ý canh giữ bên ngoài, hắn nhận ra Mặc Ý là nha đầu bên cạnh Tần Triều Vũ, đang định hỏi tại sao Mặc Ý lại ở đây thì hắn lại phát hiện ra vẻ mặt hoảng hốt của Mặc Ý khi nhìn thấy hắn. Đôi mắt Yến Triệt cũng lập tức vì thế mà tối lại, biểu hiện này của Mặc Ý rõ ràng là đang canh cửa thay cho Tần Triều Vũ.
Hắn ra hiệu không được lên tiếng, Mặc Ý sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt âm trầm của Yến Triệt thì làm sao dám mở miệng được?
Mặc Ý không dám lên tiếng, đằng sau bức tường lại truyền đến tiếng chất vấn gây sự của Tần Triều Vũ. Yến Triệt thoáng khựng lại, sau đó không bước tiếp đến cửa nữa.
"Sao nào? Có tật giật mình nên không dám đối chất với ta à?"
Mặc dù giọng nói Tần Triều Vũ đã đè thấp đôi chút, thế nhưng vẫn cực kỳ chói tai. Yến Triệt nhíu mày lại, cái gì mà có tật giật mình? Cái gì mà không dám đối chất? Tần Triều Vũ là đang cãi nhau với Tần Hoan?
Nghi vấn trong lòng Yến Triệt rất nhanh đã được giải đáp, đến lúc hắn nghe được chuyện trà ấm người thì vẻ mặt hắn lập tức tối xuống. Hắn cất bước đi về phía cửa hông, bước chân hắn rất khẽ nên Tần Triều Vũ không phát hiện ra, thậm chí lời nói của nàng cũng càng lúc càng quá đáng, đợi đến khi nói xong thì chỉ có Tần Hoan nhìn thấy hắn đến.
Trong mắt Tần Hoan có hơi tức giận, nhưng đến khi nhìn thấy hắn thì vẻ mặt nàng lại hoàn toàn bình thản.
Ngay khoảnh khắc đó, Yến Triệt lại nhớ đến vẻ mặt trào phúng của Tần Hoan hôm đó ở Trung Dũng Hầu phủ.
Tần Triều Vũ hiểu lầm, sao Tần Hoan có thể muốn vào Đông cung được chứ? Tần Hoan thậm chí còn khinh thường chuyện nhập vào Đông cung!
Nhận ra ánh mắt khác thường của Tần Hoan, Tần Triều Vũ nghi hoặc quay người lại, đợi đến khi nhìn thấy Yến Triệt đứng ngoài cửa với vẻ mặt tối sầm thì trái tim Tần Triều Vũ lại lập tức đập mạnh...
"Thái, Thái tử Điện hạ..."
Ánh mắt Yến Triệt thâm trầm nhìn vào Tần Triều Vũ, khiến cho vẻ mặt nàng hết trắng lại đỏ.
Bọn họ vẫn còn chưa đại hôn, lại để cho hắn bắt gặp mình cãi nhau cùng với muội muội, việc này thật sự là không nên nhưng nàng cũng nói đúng sự thật mà! Để cho hắn nghe được thì sao chứ? Phải để cho hắn biết được rằng nàng quan tâm đến những thứ này!
Yến Triệt trầm mặc nhìn Tần Triều Vũ giây lát, sau đó đột nhiên nhìn sang Tần Hoan, "Vĩnh Từ Quận chúa dẫn Tiểu Cửu quay về chính điện đi."
Tần Hoan nghe vậy liền gật đầu rồi kéo Yến Tuy ra ngoài. Tần Triều Vũ hơi nhíu mày, sau đó liền không dám nói thêm gì nữa.
Tần Hoan dắt Yến Tuy rời đi, trong viện này chỉ còn lại 2 người Tần Triều Vũ và Yến Triệt.
Yến Triệt nhìn Tần Triều Vũ, "Sao nàng lại biết chuyện trà ấm người?"
Tần Triều Vũ bĩu môi một cái, Yến Triệt hỏi như vậy là có ý gì? Cảm thấy nàng đang nhiều chuyện sao?
Tần Triều Vũ khẽ hất hàm, "Hôm đó lúc ta đến tìm Điện hạ thì trong lều của Điện hạ có mùi trà thuốc, sau này ta đến lều của Thái hậu lại được uống loại trà tương tự. Ta đã hỏi Cửu muội muội, nàng ta nói trà này chỉ đưa cho Hoàng hậu mà thôi, một khi đã như vậy thì trà của Điện hạ là từ đâu mà có? Rõ ràng là Tần Hoan đang lừa dối ta! Tần Hoan là muội muội của ta, ta vốn cũng yêu thương nó, nhưng nó lại lén tặng trà cho Điện hạ rồi lại còn lừa gạt ta, cho nên ta mới tức giận."
Tần Triều Vũ nói một cách hợp tình hợp lý xong, ánh mắt Yến Triệt lại trở nên vô cùng phức tạp.
"Nếu như không phải là nàng tận mắt nhìn thấy, thì nàng dựa vào đâu mà cho rằng Vĩnh Từ Quận chúa tặng trà cho ta?"
Tần Triều Vũ nén cơn tức giận trong ngực nhưng lại không nói thành lời, đây chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Trà này chỉ mình Tần Hoan có! Nàng biết mình và Tần Hoan không hợp nhau cho nên đương nhiên là Tần Hoan đã nói dối. Tần Hoan không thể làm Thái tử phi cho nên mới mơ ước một vị trí trong Đông cung!
Mặc dù Tần Triều Vũ không nói ra nhưng thần sắc của nàng đã biể hiện rất rõ, Yến Triệt nhìn nàng rồi đột nhiên không hiểu được chọn một Thái tử phi thế này liệu có đúng hay không. Hắn lạnh lùng nói, "Trà là ta lấy từ chỗ mẫu hậu, mẫu hậu không thích mấy thứ này nên ta liền tự mình lấy về uống, cũng không phải như nàng đang nghĩ đâu."
Tần Triều Vũ sửng sốt, sau đó lập tức hít vào một hơi khí lạnh. Giọng nói Yến Triệt như vậy cũng không phải là đang lừa gạt nàng mà chính là khẳng định nàng đã hiểu lầm Tần Hoan? Nàng vừa nghĩ đến đây thì vẻ mặt đột nhiên đỏ hồng, "Ta... Ta không biết..."
"Đã không biết nội tình, nhưng lại khăng khăng nói chắc chắn là Vĩnh Từ Quận chúa có lòng muốn gây rối. Bát tiểu thư, nàng là Thái tử phi tương lại, ngươi đối xử với tỷ muội nhà mình còn như vậy thì về sau nội viện của Đông cung làm sao có thể giao cho nàng?"
Tần Triều Vũ run rẩy, Yến Triệt đây là có ý gì?
Nhưng Yến Triệt lại quan sát nàng giây lát rồi nói tiếp, "Do nàng vốn dĩ đã không thích Vĩnh Từ Quận chúa nên mới hiểu lầm nàng ta, hay là do nàng có lòng dạ hẹp hòi không phân biệt được đúng sai? Nếu là vế đầu tiên, nàng với cương vị là tỷ tỷ thì đã thiếu mất tấm lòng khoan dung độ lượng với tỷ muội của mình, còn nếu là vế sau, có lẽ vị trí Thái tử phi không thích hợp với nàng."
Tần Triều Vũ hệt như bị tát một cái trời giáng vào mặt, nàng là Đệ nhất tài nữ kinh thành, cho đến bây giờ luôn luôn là người khác ca ngợi nàng. Nhưng lần này Yến Triệt lại nói nàng không xứng đáng làm Thái tử phi?
Mà Yến Triệt hỏi 2 điều này, ngay cả nàng cũng không biết phải trả lời thế nào.
Ngay từ đầu nàng đúng là không mấy yêu thích gì Tần Hoan, sau khi dò xét thì đã buông xuống cảnh giác, thế nhưng sau này xảy ra đủ mọi loại chuyện thì nàng lại khó giữ được bình tình. Nếu nói nàng lòng dạ hẹp hòi, chuyện này bất kể xảy ra trên người ai thì người đó chắc chắn cũng không thể giữ được tâm lặng như nước.
"Thái tử Điện hạ, ta, ta chỉ là..."
Tần Triều Vũ không biết phải giải thích thế nào, hiện tại nàng không nói nên lời, còn Yến Triệt lại lạnh giọng, "Nếu nàng không có ý định trở thành Thái tử phi thì ta vẫn có thể xin phụ hoàng thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra!"
"Không! Thái tử Điện hạ, ta hiểu được ý của Điện hạ, sau này ta sẽ không như vậy..."
Nói xong Tần Triều Vũ cười khổ, "Lần này đúng là ta đã hiểu lầm Cửu muội muội rồi..."
Ánh mắt Yến Triệt trầm tĩnh nhìn vào Tần Triều Vũ, "Trước đây nàng là Bát tiểu thư của Hầu phủ, duy nhất một mình nàng siêu phàm xuất chúng, nhưng sau này nàng phải gả vào Đông cung rồi thì không thể tùy hứng làm bậy giống như lúc còn ở trong khuê phòng nữa. Nếu nàng không đảm đương được địa vị và chức trách của mình thì hiện tại ta đổi Thái tử phi vẫn còn kịp."
Tần Triều Vũ cảm thấy hô hấp của bản thân đã bị bóp nghẹt, nàng không ngờ được Yến Triệt lại có thể nói ra những lời thế này...
"Ta... Ta biết rồi..."
Tần Triều Vũ vừa tủi thân vừa đau khổ, mãi một lúc sau mới nói ra mấy từ đứt đoạn.
Yến Triệt thấy thế liền xoay người định rời đi, nhưng vừa động lại quay sang nhìn Tần Triều Vũ, "Thu hồi dáng vẻ tủi thân người nàng lại đi, đừng để Thái hậu và mẫu hậu tưởng rằng nàng bị người khác bắt nạt."
Nói xong câu này thì Yến Triệt không nói gì thêm nữa mà nhanh chóng bước đi.
Mặc Ý thấy Yến Triệt đi rồi mới dám bước vào, vừa vào bên trong liền nhìn thấy Tần Triều Vũ run rẩy sắp ngã xuống.
"Tiểu thư... Tiểu thư không sao chứ?"
Nàng bước mấy bước muốn đỡ lấy Tần Triều Vũ, mặt mày Tần Triều Vũ đã trắng bệch không còn giọt máu nào. Lời nói của Yến Triệt cùng với biểu cảm lạnh lùng của hắn vẫn còn đang vang vọng trong lòng nàng, nàng chưa bao giờ phát hiện ra bản thân mình lại có thể khó chịu đến như vậy chỉ vì câu nói của 1 người!
Rốt cuộc nàng đã gây ra chuyện độc ác không thể tha thứ gì rồi sao?
Ngay cả lời lẽ như vậy hắn cũng nói ra, đổi Thái tử phi ư? Nàng có điểm nào không xứng đáng làm Thái tử phi rồi?
Nhìn thấy Tần Triều Vũ như vậy thì Mặc Ý chỉ đau lòng, "Tiểu thư, tiểu thư người vẫn ổn chứ? Lời vừa rồi của Thái tử Điện hạ... đúng thật là quá đáng, người đừng để ở trong lòng, chỗ này là Thọ Khang cung đó."
Tần Triều Vũ cảm thấy ngực mình khó chịu như bị đá đè, mà điều tàn nhẫn nhất của Yến Triệt chính là nàng muốn tủi thân cũng không thể được. Yến Triệt chẳng phải là một quân tử hiền đức sao? Vì sao hắn lại có thể vô tình với nàng như vậy?
Tần Triều Vũ cắn răng đứng thẳng người, nàng hơi nhăn mày, nhìn lên vòm trời bên trên tường cung xa xa. Lần đầu tiên nàng cảm nhận sâu sắc được rằng vị trí Thái tử phi này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của nàng.
Lúc Yến Triệt đi đến ngưỡng cửa chính điện thì Yến Tuy đang ngồi viết chữ trên bàn đá xanh, còn Tần Hoan thì đứng nói chuyện với Tô ma ma bên cạnh. Hai người nhìn thấy hắn đến đây vì vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm trang rồi đứng thẳng người lên.