Đa phần những vụ án tồn đọng trong Hình bộ đều do thay đổi quan viên mới. Yến Trì vừa mới vào Hình bộ đã bận rộn chỉnh lý hồ sơ nên hắn cũng đã từng biết đến vụ án này, nghe đến đây hắn cũng hiểu được chân tướng của vụ án 6 năm trước, "Nếu các ngươi cảm thấy vụ án này tương tự với 6 năm trước, vậy nói cách khác thì vẫn sẽ còn người chế thứ 2 nữa?"
Trịnh Bạch Thạch chau mày ủ dột gật đầu, "Đúng là như thế, lúc nhìn thấy thi thể thì ta và Triển bổ đầu đều cảm thấy không ổn, thậm chí còn nghĩ đến vị đạo sĩ năm xưa. Bọn ta còn đang nghĩ xem liệu có phải đã bắt nhầm người rồi không."
Hung thủ đã bị nhốt bên trong đại lao Hình bộ, nhưng vụ án tương tự lại xảy ra, hơn nữa hung thủ lại không hề nhận tội, đây đúng thật là khiến cho lòng người nảy sinh nghi ngờ.
Tần Hoan lắc đầu cười nói, "Hiện tại vẫn còn quá sớm, trước tiên cứ tra ra thân phận của hung thủ đã. Ở hiện trường có tìm ra y phục hay cái gì khác thuộc về người chết sao?"
Triển Dương lắc đầu, "Không hề, không tìm được bất cứ thứ gì cả."
Tần Hoan chau mày, nàng không khỏi nghĩ đến gương mặt của nạn nhân, hung thủ chẳng những lột da trên người nạn nhân ra mà ngay cả mặt cũng... Tần Hoan mím môi, nghĩ đến đây da đầu nàng cũng run lên.
Nếu như không phải đã sớm biết lần này đến để nghiệm thi thì khi nhìn thấy thi thể kia nàng cũng sẽ bị giật mình. Hiện tại nghĩ lại thôi mà nàng vẫn còn thấy buồn nôn, nàng lấy lại bình tĩnh rồi nói, "Nếu nói hung thủ giết người là một kẻ tin giáo pháp thì hành động lột da này có ý nghĩa là gì?"
Triển Dương thở dài, "Là Địa ngục cây sắt, Địa ngục cây sắt xử phạt những kẻ khi còn sống chia rẽ cốt nhục, xúi bẩy gây bất hòa giữa phụ tử, huynh đệ tỷ muội, phu thê. Bên trên cây sắt đều là những lưỡi dao sắc nhọn, dùng để đâm thủng lớp da từ sau lưng người chết rồi treo họ lên cây. Địa ngục cây sắt này được nhắc đến trong giáo lý của Bái Nguyệt giáo thì được đổi thành Địa ngục lột da, có vẻ như bởi vì cảm thấy Địa ngục cây sắt này không đủ để làm cho người ta sợ hãi. Năm đó lúc bọn ta đi điều tra thì đạo sĩ kia đang truyền bá Bái Nguyệt giáo này, nói cái gì mà giáo đồ không cần thiết phải thắp hương bái thần hàng ngày, chỉ cần trợ giúp hắn tiêu trừ nghiệp chướng và tội nghiệt là được..."
Khóe môi Tần Hoan hơi trầm xuống, Yến Trì nói, "Năm đó đã chết 3 người, đều là những người đã từng phạm phải những tội này?"
Triển Dương gật đầu, "Năm đó người đầu tiên bị lột da đã từng vì tranh đoạt gia sản mà châm ngòi cho huynh đệ của mình tranh chấp với người khác, người huynh đệ kia của hắn ẩu đả với người ta nên mới bị thương tàn tật. Còn người thứ 2 bị kéo lưỡi chính là đã nói xấu thê tử của mình cấu kết với người ta làm cái cớ để hưu thê rồi cưới người khác. Người thứ 3 bị đông lạnh chết đã từng khắc nghiệt đến mức hại chết phụ thân già của mình..."
Tần Hoan nghe vậy thì trong lòng trĩu nặng, phạm vi của luật pháp trên thế gian này quá nhỏ. Theo như lời Trịnh Bạch Thạch nói thì Quan Âm trấn chắc hẳn rất hoang vắng, một nơi như vậy, những chuyện trái với luật pháp xảy ra hàng ngày mà lại không có ai đến quản. Dân chúng quá khắc khổ nên mới phó thác tín ngưỡng của mình lên trên người Thần Phật, nhưng dù là Đạo gia hay Phật gia thì đều không dạy người ta giết người.
Vụ án cũ đã rõ ràng, nhưng vụ án trước mắt lại khó bề phân biệt. Chờ đợi một lúc sau, Bạch Phong và Bạch Anh đã quay về, Bạch Anh lấy hương khử thối và bao tay Yến Trì tặng nàng ra, còn dụng cụ dao kéo nghiệm thi Tần Hoan lại dùng những cái sẵn có ở nghĩa trang. Tần Hoan ngậm một viên Tô hợp hương, sau đó lại sai người đi đốt hương khử thối rồi mới quay lại hậu đường.
Lại nhìn thấy khối thi thể toàn thân không một mảnh da nào, Tần Hoan vẫn cảm thấy khó chịu. Nhưng nàng là một ngỗ tác chuyên nghiệp nên rất nhanh đã khiến bản thân mình bước vào trạng thái sẵn sàng.
Mấy người Trịnh Bạch Thạch đứng bên cạnh nhìn, ai nấy cũng đều khó chịu mà không giải thích được.
Dung mạo Tần Hoan xinh đẹp tao nhã, có thể nói giống như một vị tiên giáng trần, còn thi thể ở trước mặt nàng kia nhìn vào đúng như một thứ dơ bẩn khó coi nhất trên đời này. Nhìn thấy hình ảnh này thì ai nấy cũng đều cảm thấy thương tiếc cho Tần Hoan.
Yến Trì đứng ở chỗ không xa nhìn nàng, lông mày nhíu chặt lại. Tần Hoan tinh thông và yêu thích chuyện nghiệm thi này, mặc dù hắn tán thành ủng hộ nàng thế nhưng cảnh tượng trước mắt đám người Trịnh Bạch Thạch nhìn thấy còn xót xa cho nàng, huống hồ là hắn?
"Nạn nhân là nam tử, chiều cao 5 thước rưỡi, trên người không có vết thương chí mạng, đoán chừng sơ bộ là do mất máu mà chết. Trong miệng mũi nạn nhân cũng không có khói mê hay dị vật, sau gáy... sau gáy có một vết lõm xuống rất nhỏ, chắc hẳn do một vật có cạnh tù đập vào..."
"Trên người nạn nhân không có mảnh da nào cả, mà toàn bộ vết thương đã bị thối rữa, ngoại trừ vết lõm trên gáy thì tạm thời chưa phát hiện ra vết thương trí mạng. Nhìn vào răng nanh nạn nhân cùng với độ dài khớp xương thì có thể kết luận sợ bộ nạn nhân trên dưới 20 tuổi. Hung thủ chắc hẳn là đã dùng một con dao nhỏ có lưỡi rất mỏng và sắc bén để cắt da người, ở vị trí gần sát với xương sườn cũng có vài vết thương rất nhỏ, chắc hẳn là do hung thủ căng thẳng hoặc cổ tay bị tê mỏi gây ra."
"Hung thủ là một kẻ am hiểu dùng dao nhỏ, lại am hiểu những việc tương tự như lột da người. Theo ta quan sát thì hắn đã cắt lần lượt từng mảnh da của nạn nhân xuống, thời gian dài nạn nhân sẽ mất máu mà chết, thậm chí còn chưa chịu đựng được hết toàn bộ đau khổ. Nhìn vào màu sắc trên miệng vết thương, có vẻ như được tạo thành trước khi chết, điều này chứng tỏ là hung thủ đã cắt da trong khoảng thời gian từ 2 khắc đến nửa canh giờ. Trong vòng 2 khắc này nạn nhân sẽ đau đớn cực độ nhưng lại không thể chết ngay được, hơn nữa nạn nhân sẽ chảy rất nhiều máu, phải làm một công việc phức tạp bậc nhất như vậy thì chắc chắn sẽ không thể hoàn thành ở bên ngoài..."
Dứt lời Tần Hoan liền ngừng lại một lúc rồi mới quay đầu lại nhìn Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh Đại nhân, chỗ phát hiện thi thể có tìm thấy vết máu nào không?"
Trịnh Bạch Thạch lắc đầu, "Có, nhưng lại không nhiều lắm, đó chắc hẳn chỉ là nơi vứt xác."
Tần Hoan chau mày, "Lúc đó nạn nhân vẫn còn chưa chết."
Mặt mũi Trịnh Bạch Thạch lộ vẻ nghi hoặc, Tần Hoan chỉ vào một cánh tay của nạn nhân rồi nói, "Trên cánh tay trái của hắn có một vết thương sinh ra sau khi đã bị lột da, mặc dù hiện tại đã nhìn không rõ lắm nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết mờ mờ. Ta đoán là lúc hắn bị ném vào trong con hẻm kia thì vẫn còn chưa chết, sau đó đã từng tỉnh lại, vết thương ở mặt ngoài cánh tay này chính là tạo thành do lúc đó hắn vùng vẫy."
Trịnh Bạch Thạch nghe xong mà thấy cả người đau nhức. Người bình thường chịu đựng một vết thương nhỏ đã không dám đụng chạm gì vào miệng vết thương rồi. Còn người này bị lột toàn bộ da mà vẫn còn chưa chết hẳn, sau khi tỉnh lại vẫn còn vùng vẫy, như vậy phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn chứ...
Tần Hoan lại nói tiếp, "Dựa vào những thứ này thì vẫn rất khó để kết luận thân phận của hắn. Tuổi tác hắn còn trẻ, thời điểm tử vong chắc hẳn là vào buổi tối 2 ngày trước, chúng ta hoặc là chờ người thân của hắn phát hiện mất tích đến báo quan, hoặc là tìm ra manh mối gì đó có thể chứng minh được thân phận hắn. Còn nếu như hắn không có người thân chỉ có thể dựa vào quan phủ, giờ ta phải đi mổ nghiệm..."
Phía thành Nam đa số chỉ có dân nghèo, còn có nhiều người ở dưới quê lên kinh thành làm công, nên bọn họ đều không có người nhà ở kinh thành. Người chết là nam tử trẻ tuổi, lại được phát hiện ra ở thành Nam nên cực kỳ có khả năng là một người ngoại lai không có thân thích gì ở kinh thành. Đối với những người như vậy thì hung thủ lại cực dễ xuống tay. Trịnh Bạch Thạch vội nói, "Quận chúa nói đúng, chúng ta cũng đã từng có suy nghĩ này, nhưng đã qua 2 ngày rồi mà không hề có ai báo lại với quan phủ nên chắc hẳn là một người không có thân thích ở kinh thành như lời Quận chúa nói..."
Trước kia Trịnh Bạch Thạch đã cực kỳ nể trọng Tần Hoan, nhưng hiện tại thân phận của Tần Hoan đã khác, nên ông lại càng kính trọng hơn. Nhìn vào vẻ mặt Tần Hoan nghiêm trang chuẩn bắt đầu mổ nghiệm, Trịnh Bạch Thạch cắn chặt răng không hề nhúc nhích nữa. Lý Mục Vân đứng bên cạnh nhìn Tần Hoan, ánh sáng trong mắt chớp lóe.
Còn bên này, Tần Hoan cầm dao lên, sờ sờ vào vị trí bụng của nạn nhân, tính toán chuẩn rồi hạ dao xuống.