Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 554: Giáo lý giết người (1)



Một mùi hôi thối khủng khiếp lập tức lan tỏa khắp hậu đường, mặc dù chỉ mới chết được 2 ngày nhưng thi thể bị lột hết da bên ngoài cho nên tốc độ thối rữa ở cả trong lẫn ngoài đều rất nhanh. Mặt mày Tần Hoan nghiêm nghị, mỗi đường cắt đều cực kỳ chuẩn xác, mấy người Trịnh Bạch Thạch ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì dịch vị dạ dày khó khăn lắm mới đè xuống được giờ lại muốn trào ra ngoài.

Đây cũng không phải lần đầu tiên mọi người được chứng kiến Tần Hoan mổ nghiệm, nhưng mỗi lần nhìn lại một lần cảm thấy chấn động. Trịnh Bạch Thạch biết Tần Hoan được sắc phong làm Quận chúa, cũng biết Tần Hoan muốn đảm nhận hư chức trong Hình bộ, điều này khiến cho người ở lại thành Lâm An như ông cực kỳ ngạc nhiên. Từ lúc đại đội xuân săn trở về thì sự tích của Tần Hoan trong đại doanh cũng truyền về kinh thành, trong số họ có người chỉ trỏ về chuyện Tần Hoan nhúng tay vào hình ngục, cũng có người cảm thấy Tần Hoan là một bậc kỳ nữ. Mà bởi vì Tần Hoan được Thái hậu và Hoàng thượng sủng ái cho nên những người chỉ trích Tần Hoan cũng chỉ là thiểu số, đa phần họ không dám làm càn.

Nhìn Tần Hoan vẫn giữ mãi một tư thế cúi đầu ổn định, mồ hôi bắt đầu lấm tấm đầy trán thì Trịnh Bạch Thạch ngoại trừ tán thưởng thì vẫn còn chút thương yêu của bậc trưởng bối. Tần Hoan còn tươi trẻ như hoa, cả 3 tỷ tỷ của nàng ai nấy cũng đều bàn hôn sự rồi, chỉ riêng mình nàng vậy mà nàng lại giản dị đứng bên thi thể thối rữa trong nghĩa trang mà mổ nghiệm.

Trịnh Bạch Thạch thở dài rồi lại thở dài, đợi đến khi Tần Hoan lấy một cục đen xì gì đó trong bụng thi thể ra ngoài thì liền thở không ra hơi nữa, ông lập tức quay người lại nôn khan 2 tiếng...

Tần Hoan lấy đống đen xì trong bụng thi thể ra, sau đó cẩn thận phân biệt một lúc. Thắt lưng đã cúi rất lâu giờ mới được đứng thẳng lại, nàng dơ tay lên định lau mồ hôi trên trán nhưng bàn tay mới giơ lên lưng chừng liền khựng lại, sau đó mới cảm thấy được tay mình bẩn nên không thể lau được. Ổn định lại tâm trạng xong Tần Hoan mới lên tiếng, "Trong ngực bụng và xoang mũi, khí quản của nạn nhân đều không có dị vật gì rõ ràng, hiện tại xem ra hẳn là nạn nhân bị thương ở gáy dẫn đến hôn mê, sau đó mới bị lột da. Trong bụng nạn nhân vẫn còn có một chút đồ ăn vẫn chưa tiêu hóa hết hoàn toàn, tạm thời không nhìn ra là cái gì nhưng trước khi nạn nhân bị thương đã từng uống rất nhiều rượu."

Tần Hoan nói xong lại nhìn chằm chằm vào đống đen xì kia, đã qua 2 ngày nên toàn bộ đã biến thành rữa nát hôi thối. Tần Hoan nhìn kỹ một lúc lâu sau mới phát hiện ra một miếng vỏ cứng rất nhỏ, lại quan sát hồi lâu sau Tần Hoan mới nói, "Trước khi chết nạn nhân đã từng ăn cua."

Trịnh Bạch Thạch chau mày, "Tháng này vẫn còn chưa đến lúc có cua ăn."

Tần Hoan gật đầu sau đó vừa chỉnh lý lại miệng vết thương vừa nói, "Đúng vậy, cho nên càng dễ điều tra."

Khóe môi Trịnh Bạch Thạch khẽ nhếch, "Quận chúa vừa đến thì quả nhiên đã tìm ra phương hướng rồi, Triển Dương..."

Trịnh Bạch Thạch ra lệnh một tiếng, Triển Dương cũng gật đầu, "Vâng, thuộc lạ lập tức dẫn người đi điều tra!"

Triển Dương dẫn người rời đi, Tần Hoan chỉnh lý xong thi thể thì mới rời khỏi bàn đặt xác chết. Bạch Anh lập tức chạy đi múc nước hầu hạ Tần Hoan rửa tay, đợi đến khi toàn bộ thu dọn xong xuôi ra ngoài thì Trịnh Bạch Thạch đang đứng nói chuyện với Yến Trì.

"Người kia đã bị nhốt nhiều năm, Điện hạ cảm thấy có cần thiết phải đi thẩm vấn hay không?"

Yến Trì suy nghĩ giây lát rồi gật đầu, "Chuyện này ta sẽ bàn bạc với Thượng thư Đại nhân, còn bên phía Lý Đại nhân chắc hẳn không có dị nghị gì chứ?"

Lý Mục Vân đứng bên cạnh cười, "Đương nhiên rồi."

Lý Mục Vân nói xong liền ngước mắt lên nhìn thấy Tần Hoan đi từ trong ra, ông ta khẽ nhếch môi, "Quận chúa vất vả rồi."

Tần Hoan lắc đầu rồi bước đến gần nói với Trịnh Bạch Thạch, "Nghiệm thi không thu được nhiều kết quả, nên đành phải dựa vào Triển bổ đầu tiếp tục điều tra theo manh mối vừa rồi thôi." Dứt lời nàng hơi ngừng lại rồi nói, "Dân chúng bình thường không đủ tiền ăn cua, đặc biệt là loại cua trái mùa thế này. Nạn nhân còn rất trẻ tuổi nên ta đoán thân phận của hắn không tầm thường, ít nhất cũng phải là con cháu thế gia."

Trịnh Bạch Thạch còn chưa nghĩ đến những điều này, nghe thấy thế liền nói, "Nhưng 2 hôm nay không có ai đến báo án mất tích với quan phủ cả."

Tần Hoan chau mày, "Chỉ là phỏng đoán của một mình ta mà thôi, có lẽ cũng không quá chính xác."

Lý Mục Vân lên tiếng, "Thật ra ta cũng nghĩ như vậy..."

Tần Hoan nhìn Lý Mục Vân, trong lòng dần dần kết một tầng băng mỏng, "Lý Đại nhân cũng nghĩ như vậy?"

Lý Mục Vân gật đầu, "Quận chúa không những am hiểu nghiệm thi mà trong chuyện phá án cũng càng khiến người ta không sánh bằng. Vừa rồi ta nhìn Quận chúa nghiệm thi lại càng khiến cho ta nghĩ đến một cố nhân."

Trái tim Tần Hoan đập mạnh, nhưng trên mặt lại trầm tĩnh, "Ồ? Cố nhân? Không biết là cố nhân nào?"

Lý Mục Vân cười cười, "Người đã chết rồi, không nhắc đến cũng được."

Dứt lời thì ông ta cũng không định nói tiếp nữa mà xoay người sang nhìn Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh Đại nhân định khi nào đến thẩm vấn đạo sĩ bắt giam từ 6 năm trước kia? Ban nãy nghe được lời Trịnh Đại nhân nói nên ta cũng có chút hứng thú với người đó."

Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Chuyện này phải chờ Thế tử Điện hạ đến hỏi Thượng thư Đại nhân sau đó thông báo cho chúng ta. Nếu như Lý Đại nhân muốn cùng thẩm vấn thì đúng là không thể tốt hơn rồi."

Lý Mục Vân cười nói thêm mấy câu với Trịnh Bạch Thạch sau đó mới cáo từ. Đại Lý Tự khanh vốn là không trực tiếp thẩm vấn những vụ án quan trọng trong kinh đô và những vùng phụ cận, hiện tại ông ta tham dự chẳng qua là bởi vì liên quan đến vụ án quan trọng trước đây nên mới cần giám sát mà thôi.

Lý Mục Vân vừa đi thì Trịnh Bạch Thạch thở dài nói, "Lời vừa rồi Lý Đại nhân nói ra cũng làm cho ta nghĩ đến một người."

Tần Hoan thản nhiên như không nhìn thẳng vào mắt Trịnh Bạch Thạch, "Trịnh Đại nhân nghĩ đến ai?"

Trịnh Bạch Thạch lướt nhìn ra ngoài, nhìn thấy ở cửa chỉ có người của mình canh gác nên mới khẽ nói, "Quận chúa có biết Đại Lý Tự khanh tiền nhiệm?"

Lông mày Tần Hoan giật mạnh, một lúc sau mới khẽ cười rồi gật đầu, "Đương nhiên là biết đến."

Trịnh Bạch Thạch lại nói tiếp, "Không giấu gì Quận chúa, ta và Đại Lý Tự khanh tiền nhiệm Thẩm Đại nhân cũng có chút giao tình, mặc dù ông ấy làm đến chức Đại Lý Tự khanh nhưng sau khi về kinh vẫn giúp đỡ nha môn Lâm An phá nhiều vụ án. Ta từng tận mắt nhìn thấy ông ấy mổ xác nghiệm thi, nói thế nào nhỉ... lúc Quận chúa nghiệm thi thì mặt mày rất nghiêm nghị, cực kỳ giống với Thẩm Đại nhân."

Vẻ mặt Tần Hoan vẫn cực kỳ bình tĩnh, "Trùng hợp đến như vậy sao?" Dừng một chút Tần Hoan lại nói, "Không giấu gì Đại nhân, ta cũng từng có vinh dự được đọc qua tác phẩm của Thẩm Đại nhân."

Trịnh Bạch Thạch giật mình cười cười, "Chẳng trách! Đây có lẽ thật sự là một chút duyên phận trong âm thầm rồi."

Trịnh Bạch Thạch ngừng một chút rồi khẽ nói, "Có điều... Năm ngoái trước khi Quận chúa về kinh đã xảy ra chuyện, điều này Quận chúa hẳn là đã biết rồi. Ông ta liên quan đến vụ án mạng của Tấn vương, hiện giờ đã biến thành cấm kỵ trong kinh thành. Những lời này ta bí mật nói riêng với Quận chúa thì không sao, vẫn xin Quận chúa để ý nhiều một chút miễn cho gặp phải mầm mống tai họa."

Trong mắt Tần Hoan có chút cảm kích, "Trịnh Đại nhân yên tâm, ta hiểu rồi, có điều... Trịnh Đại nhân cảm thấy Thẩm Đại nhân có phải một người vì tình riêng mà làm việc trái với pháp luật hay không?"

Nàng vừa hỏi câu này thì Trịnh Bạch Thạch lại nghẹn lời, ông mím môi một lúc lâu sau mới lên tiếng, "Dính dáng đến quan trường thì đâu đâu cũng có sương mù trùng điệp, câu hỏi này của Quận chúa ta thật sự không trả lời được."

Tần Hoan cười cười, "Đại nhân không cần phải lo lắng, ta chỉ là tùy tiện hỏi mà thôi." Nói xong nàng quay lại nhìn thoáng qua sảnh chính, "Nạn nhân lần này mặc dù bị giết hại giống với vụ án cũ, nhưng cũng có thể là do người biết rõ vụ án năm đó nên mới bắt chước làm theo. Trịnh Đại nhân, vụ án năm đó có người nào trong kinh biết không?"

Trịnh Bạch Thạch lại lắc đầu, "Không có, chuyện xảy ra ở ngoài phạm vi kinh thành, cũng bởi vì thủ pháp giết người của hung thủ quá mức tàn nhẫn, lại liên quan đến Đạo gia, Phật gia và Bái Nguyệt giáo cho nên vụ án này đã bị nha môn Lâm An và Hình bộ bảo mật. Trong kinh thành chỉ có những người đã từng thụ lý vụ án này mới biết được, còn dân chúng đa phần không biết. Nếu như có thì cũng chỉ là người trong Quan Âm trấn biết mà thôi, chuyện này năm đó đã gây ra náo loạn không nhỏ trong Quan Âm trấn, nhưng nơi đó hơi hoang vu hẻo lánh, người trẻ tuổi đến kinh thành làm việc không nhiều lắm, bởi vậy việc này cho dù có truyền đến kinh thành thì cũng chỉ là mau đến rồi mau diệt mà thôi."

Tần Hoan chau mày, "Một khi đã như vậy, nếu như bắt chước vụ án năm đó vậy thì cực kỳ có khả năng chính là người trong Quan Âm trấn, hoặc là một người dùng cách nào đó để biết được tình tiết vụ án này."

Trịnh Bạch Thạch thở dài, ông thân là Tri phủ Lâm An, ngoại trừ chuyện hình ngục trong thành Lâm An thì vẫn còn rất nhiều việc cần ông quản lý, bởi vậy dù ông có lòng đi điều tra vụ án này nhưng suy luận cũng không thể nhanh nhạy được như Tần Hoan. Chỉ dăm ba câu nói của Tần Hoan cũng đã vạch ra một phương hướng khác cho vụ án này, "Quận chúa yên tâm, ta sẽ cho người đi điều tra dựa theo điểm này."

Tần Hoan cười gật đầu rồi không nói gì thêm nữa, nàng xin một hư chức chỉ là để thuận tiện đến đây nghiệm thi chứ không có nghĩa là nàng thật sự có thể khoa tay múa chân đi sắp xếp mọi thứ trong vụ án này.

Nghiệm thi cũng đã nghiệm xong, Yến Trì ở bên cạnh liền nói, "Hiện tại không còn sớm nữa, ta đưa ngươi về trước."

Hiện tại mặt trời đã ngả về phía Tây, Thái Trưởng Công chúa và Tần Triều Vũ có lẽ đều đã xuất cung nên Tần Hoan liền gật đầu. Trịnh Bạch Thạch cũng nói, "Vậy thì làm phiền Thế tử Điện hạ rồi, mỗi lần đều do Thế tử Điện hạ đưa đón Quận chúa."

"Không sao cả..." Yến Trì lại nói, "Lát nữa ta nhận được sự cho phép của Thượng thu Đại nhân thì sẽ đến nha môn tìm Đại nhân."

Trịnh Bạch Thạch cười đáp lời rồi dẫn 2 người đến cửa chính, đến khi nhìn Tần Hoan và Yến Trì cùng nhau lên xe ngựa thì trong lòng ông lại nảy sinh một cảm giác kỳ quái. Thanh danh ma vương của Yến Trì từ lâu đã truyền đến kinh thành, trước đây lại còn đánh Phùng Chương ngay trước cửa cung, một người có tính tình như vậy mà lại cực kỳ chu đáo điềm tĩnh khi đối xử với Vĩnh Từ Quận chúa. Chẳng lẽ...

Đáy mắt Trịnh Bạch Thạch hơi sáng lên, nụ cười trên miệng càng sâu hơn mà bước vào bên trong nghĩa trang.

Lên xe ngựa, Yến Trì lập tức kéo Tần Hoan vào lòng. Hắn là một người từng dẫn dắt thiên quân vạn mã, ban nãy nhìn thấy Tần Hoan không thể tự lau mồ hôi cho mình thì trong lòng lại cảm thấy bản thân hơi bất lực.

Tần Hoan thật sự hơi mệt mỏi nên mới dựa vào đầu vai Yến Trì, nàng nhắm mắt lại rồi khẽ nói, "Vụ án này cho dù là bắt chước thủ pháp gây án năm đó hay là lại có người muốn lợi dụng chuyện này để thuyết giáo thì cũng đều không đơn giản. Ta chỉ sợ là không kịp rồi."

Tần Hoan chỉ nói đơn giản nhưng Yến Trì vẫn hiểu được, cái không kịp này chính là nói không kịp ngăn cản hung thủ tiếp tục gây án, cực kỳ có khả năng vẫn còn có người tiếp theo bị hại nữa. Yến Trì nghe thấy thế liền vân vê bàn tay nàng rồi nói, "Nàng muốn vào Hình bộ có phải vì Thẩm Nghị không?"

Sống lưng Tần Hoan cứng đờ, không hiểu sao đột nhiên Yến Trì lại hỏi câu này.

Yến Trì thấy nàng kinh ngạc liền nói, "Ta không quen biết Thẩm Nghị, cũng chưa từng gặp người này, nhưng Trịnh Bạch Thạch và Lý Mục Vân lại từng gặp. Lý Mục Vân không nói rõ ràng ra nhưng người mà hắn nhắc đến chắc chắn chính là Thẩm Nghị. Trong lòng nàng sùng kính Thẩm Nghị, nàng cảm thấy Thẩm Nghị bị oan uổng cho nên mới muốn mở rộng và ngợi khen thuật nghiệm thi của ông ta?"

Tần Hoan thở hắt ra, ban nãy suýt chút nữa thì nàng đã cho rằng Yến Trì nhìn thấu toàn bộ, nhưng hiện tại nghĩ lại liền cười khổ. Đúng vậy, ai ngờ được người đã chết rồi lajic ó thể mượn xác hoàn hồn mà sống lại chứ? Cho dù Yến Trì có hiểu thấu lòng người hơn nữa thì chắc chắn hắn cũng sẽ không thể nghĩ đến được!

"Trịnh Đại nhân nói dáng vẻ nghiệm thi của nàng cực kỳ tương tự với Thẩm Nghị, nàng chưa bao giờ gặp ông ta vậy mà lại âm thầm có duyên phận đến vậy. Có thể thấy được lòng sùng kính của nàng đối với ông ta không hề tầm thường."

Tần Hoan từ nhỏ đã đi theo Thẩm Nghị phá án ở khắp nơi nên mưa dầm thấm đất, nàng ngoại trừ học được y thuật và thuật nghiệm thi của Thẩm Nghị thì còn học được dáng vẻ chuyên chú và nghiêm túc lúc nghiệm thi của ông ta. Bởi vậy nên đương nhiên thần thái của nàng lúc nghiệm thi cũng chính là bản sao của Thẩm Nghị. Những người không quen biết với Thẩm Nghị thì không nói, nhưng Lý Mục Vân từng là trợ thủ cho Thẩm Nghị, Trịnh Bạch Thạch lại có chút giao tình riêng với Thẩm Nghị, huống hồ bọn họ được chứng kiến Tần Hoan nghiệm thi cũng không phải lần đầu cho nên mới khắc sâu cảm nhận.

Tần Hoan cười khổ, "Nói như vậy thì đúng thật là có duyên phận âm thầm rồi, mà cũng có thể là Thẩm Đại nhân ở trên trời có linh thiêng, thấy được ta sùng kính ông ấy như vậy cho nên mới cho ta thiên phú và quyết tâm..."

Yến Trì lại nhéo lòng bàn tay Tần Hoan mấy cái, "Vậy mà nói bản thân không tin quỷ thần?"

Tần Hoan quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Yến Trì, "Ta không tin quỷ thần, nhưng ta tin trên đời này thật sự có chuyện huyền bí. Có rất nhiều chuyện đều giống như ý trời vậy..."

Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com