Đây là vị trí tốt nhất để nhìn sang Sùng Chính điện, cũng là vị trí thuận tiện nhất để ngắm sao. Vậy trong lòng hắn rốt cuộc là chứa Sùng Chính điện hay chứa vòm trời rộng lớn với dải ngân hà tuyệt đẹp này?
Mặc dù nằm lên lớp ngói hơi cấn đau người, nhưng rất nhanh Thác Bạt Vu đã trầm tĩnh lại, gió đêm thổi qua mái nhà khiến cho toàn bộ những rối loạn chồng chất trong đáy lòng Thác Bạt Vu cũng bị vòm trời sao này gột rửa sạch sẽ. Tâm tư nàng trầm tĩnh lại, nhìn lên vòm trời bao la, nhìn lên từng chấm sao nhỏ xíu xuất hiện, vòm trời vốn ảm đạm nay liền sáng rực lên. Nàng nhớ tới biện pháp phân biệt các chòm sao mà trước đây Thác Bạt Hoằng từng dậy mình rồi cẩn thận nhìn lại từng ngôi từng ngôi một. Yến Ly nằm bên cạnh không nhúc nhích cũng không nói chuyện, Thác Bạt Vu mặc kệ chẳng để ý đến hắn, nhìn lên trời một lúc thì nàng thấy mắt cay cay nên liền nhắm mắt lại.
Thác Bạt Vu không biết bản thân mình ngủ lúc nào, đến khi cảm thấy hơi lạnh tỉnh lại thì bên cạnh đã không còn ai nữa. Nàng vội vàng ngồi bật dậy, phát hiện ra trên người mình đắp một tấm áo choàng của Yến Ly, áo choàng bị gió đêm thổi nên hơi lạnh, hiện tại vẫn còn có chút hơi ấm trên người nàng. Thác Bạt Vu nắm lấy áo choàng, đột nhiên lại thấy hơi hoảng hốt.
Yến Ly rời đi từ bao giờ vậy?
Thác Bạt Vu nhảy từ mái nhà xuống, nhìn người hầu đã đợi nàng rất lâu, "Có nhìn thấy Thế tử Điện hạ rời đi từ bao giờ không?"
Người hầu đứng dưới vẻ mặt mơ hồ, "Công chúa Điện hạ, người nào cơ?"
Thác Bạt Vu hơi kinh ngạc, quả nhiên Yến Ly đã lảng tránh người khác. Người hầu nhìn thấy áo choàng mà Thác Bạt Vu cầm trên tay thì cực kỳ ngạc nhiên, "Công chúa Điện hạ, đây là..."
Thác Bạt Vu nhìn thoáng qua áo choàng của Yến Ly, nàng lắc lắc đầu rồi quay người vào trong, hiện tại tự dưng không còn lòng dạ nào mà đi tìm Yến Trăn nữa.
...
Lúc Tần Hoan trở về từ Hoàng cung thì thời giờ cũng không còn sớm nữa, nàng đến xem bệnh cho Thác Bạt Hoằng, sau đó lại băng qua hậu cung đến chỗ Thái hậu nói chuyện, bởi vậy nên mới về muộn.
Về đến Hầu phủ, Tần Hoan lại phát hiện ra có xa ngựa đứng ở bên ngoài Hầu phủ, Phục Linh bên cạnh nói, "Tiểu thư, trong nhà có khách đến sao?"
Tần Hoan lắc lắc đầu, thật sự nàng không quan tâm đến chuyện này, bởi vậy lập tức bước vào trong phủ.
Tần Hoan vốn định quay về Tùng Phong viện, nhưng vừa mới đến chính viện gì giọng nói Tần Diễm lại truyền đến từ phía sau.
"Cửu muội muội, muội quay về rồi!"
Tần Hoan xoay lại, "Tam ca, muội mới từ trong cung về, có chuyện gì thế?"
Tần Diễm cười cười, "Chờ muội lâu rồi, muội đến thư phòng một chuyến đi."
Tần Hoan nghĩ đến cỗ xe ngựa đứng ở cửa liền nói, "Có phải có khách đến không?"
Tần Diễm lại cười, "Thái tử Điện hạ và Trịnh Đại nhân đến, vì vụ án gì đó."
Tần Hoan hơi rùng mình, vẻ mặt cũng có chút nghiêm nghị. Tần Diễm nhìn thấy thế thì không khỏi bật cười, muội muội này của hắn từ lúc ở Nguy sơn quay về thì đã trở thành một truyền kỳ trong kinh thành rồi. Có lời đồn nói nàng làm thế nào mà được phong thành Quận chúa, dân chúng trong thành không được tận mắt nhìn thấy nhưng bọn họ miêu tả lại cực kỳ chi tiết cặn kẽ cứ như bản thân mình đã từng chứng kiến vậy. Trong những lời đồn này đương nhiên cũng có chút lời khó nghe, ngay cả Tần Diễm lúc còn ở trong quân cũng đã nghe thấy, lúc ấy hắn còn cực kỳ bực bội, suýt chút nữa đã đánh nhau với người ta rồi. Nhưng hiện tại nhìn thấy Tần Hoan rồi hắn mới chợt nhận ra, những lời này cho dù có dễ nghe hay khó nghe thì từ đầu đến cuối Tần Hoan vẫn luôn không để ý đến.
Tần Hoan đi theo Tần Diễm đến thư phòng thì thấy quả nhiên Thái tử Yến Triệt và Trịnh Bạch Thạch đã ở đây. Thái tử ngồi trên chủ vị, Tần Thuật và Trịnh Bạch Thạch ngồi 2 bên trái phải, nhìn Tần Hoan bước vào thì nụ cười lại càng tươi hơn.
Tần Hoan hành lễ với từng người, Trịnh Bạch Thạch liền nói, "Đợi Quận chúa đã lâu rồi, Thái tử Điện hạ là đến hỏi tình hình vụ án nên tiện thể đến Hầu phủ làm khách cùng với ta. Nghĩ đến Quận chúa cũng là người nghiệm thi cho nên mới muốn để cho Quận chúa nghe một chút."
Hôm qua Yến Triệt vừa đến nha môn nên Trịnh Bạch Thạch không ngờ hôm nay hắn lại đến hỏi. Có điều Yến Triệt bị Hoàng đế trách cứ cho nên hắn để tâm đến những chuyện này cũng là điều hiển nhiên. Đến Hầu phủ rồi, Trịnh Bạch Thạch nghĩ đến Tần Triều Vũ sắp được làm Thái tử phi cho nên thấy Yến Triệt yêu cầu mình đến đây cũng không có gì kỳ quái. Nhưng theo lý mà nói thì thời gian này Yến Triệt nên tránh dị nghị mới đúng.
Tần Hoan đương nhiên biết Yến Triệt đến đây là vì vụ án nên mới nói, "Đã có manh mối mới à?"
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Tìm được một người khả nghi."
Yến Triệt thấy Tần Hoan đứng ở bên dưới liền nói, "Quận chúa ngồi xuống nghe đi."
Tần Hoan nhún người rồi sau đó ngồi xuống, lúc này Trịnh Bạch Thạch mới lên tiếng, "Là một học đồ bên trong họa quán, học đồ này chủ yếu phụ trách điêu khắc dấu, mấy ngày trước hắn còn từng đấu khẩu với Ngô Khiêm. Ngày đó Ngô Khiêm đặt hắn làm một con dấu vuông, nói là sẽ trả cho hắn 20 lượng bạc. Nhưng Ngô Khiêm đến lấy dấu đi mấy ngày rồi mà vẫn chưa trả tiền cho nên học đồ đó mới đến tìm hắn đòi tiền, chính là chặn đường hắn ở ngay ngoài cửa Phượng Thê lâu. Bọn ta điều tra ra được do thẩm vấn những người của Phượng Thê lâu, vừa vặn tối hôm đó hắn cũng không nói rõ được bản thân mình đi đâu. Hiện tại Triển Dương đã bắt hắn về thẩm vấn, đoán chừng trong ngày hôm nay sẽ có tin tức."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Nếu chỉ có như vậy thì vụ án này là quá đơn giản rồi."
Trịnh Bạch Thạch gật đầu, "Người khắc dấu nhất định sẽ am hiểu dùng dao, người này lại còn là người tu đạo, tuổi còn trẻ mà trong nhà đã dựng pháp đàn rồi. Lúc Triển Dương dẫn người đến tìm thì hắn vẫn còn đang mắng chửi Ngô Khiêm chưa trả bạc cho hắn. Mặc dù hắn không thừa nhận cái chết của Ngô Khiêm có liên quan đến hắn, nhưng hắn tức giận Ngô Khiêm cũng là sự thật."
Trong lòng Tần Hoan nảy ra chút hy vọng, nếu người giết chết Ngô Khiêm thật sự là người khắc dấu này thì dễ xử lý hơn nhiều rồi, cũng sẽ không kéo theo những người bị hại khác nữa.
Tần Thuật cũng nói, "Trước đây ta nghe hạ nhân nói vụ án này cực kỳ phức tạp, lại còn liên quan đến vụ án cũ. Ta suốt ngày phải ở trong Hộ bộ, còn nghe nói các ngươi đến thiên lao Hình bộ, hiện tại nếu như người này là hung thủ thì hẳn là đã phá được vụ án rồi!"
Trịnh Bạch Thạch thở dài, "Đúng là ta rất hy vọng hắn là hung thủ, nhưng lại không thể khẳng định được."
Tần Hoan gật đầu, "Mặc dù hắn am hiểu dùng dao nhưng hôm đó hắn tập kích Ngô Khiêm thế nào, lại giết Ngô Khiêm ở đâu, nhưng chi tiết này phải hỏi rõ ràng thì mới được."
Tần Thuật liền nói, "Người này nếu không nói ra bản thân mình ở đâu lúc vụ án xảy ra thì quả là người tình nghi khá lớn."
Trịnh Bạch Thạch cười nói, "Trong chuyện hình ngục thì luôn không đoán trước được gì, có đôi khi bản thân bọn họ cũng không nói rõ ra được chuyện của mình khiến cho nha môn điều tra sai hướng. Triển Dương đã phái người đi điều tra, đêm đó Tam công tử Ngô gia kia cũng ở một mình trong phủ mà không có ai làm chứng. Chắc hẳn Quận chúa vẫn còn nhớ rõ, ngày ấy lúc bọn ta dến Uy Viễn Bá phủ thì Tam công tử thể hiện mình cực kỳ đau lòng cho đệ đệ nhà mình, nhưng sau này ta tiếp tục phái người đến Uy Viễn Bá phủ điều tra thì lại nhận được tin Tam công tử này từng đánh đập Ngô Khiêm rất thảm hại. Giữa huynh đệ 2 người cũng coi như có cừu oán."
Tần Hoan nói, "Vì sao lại đánh nhau? Tam công tử này có tin đạo không?"
Trịnh Bạch Thạch cười khổ, "Lúc ta đến hỏi thì Tam công tử lại hời hợt bâng quơ không muốn trả lời, còn về chuyện tin đạo hay không ta không nhìn ra được. Cho nên hiện tại cũng rất khó để đụng đến hắn."
Đã chết 1 người, lại dẫn ra rất nhiều ân oán, mà hung thủ chân chính là ai chứ?
Yến Triệt đã đến Hầu phủ lúc sát Tết, hiện tại hắn lại đến đây đương nhiên không phải là chỉ nói về vụ án, nói chuyện một hồi liền nhắc đến chuyện khác. Trịnh Bạch Thạch đang nhắc đến trà mà Tết này Hầu phủ tặng cho ông ta, còn Yến Triệt lại hỏi Tần Hoan, "Quận chúa mang chim của Cửu Điện hạ về có nuôi được không?"
Tần Hoan không ngờ hắn còn nhớ rõ điều này nên thật thà trả lời, "Cũng không tốt lắm, từ lúc mang về đây hình như nó không hề thích đồ ăn trong phủ, mấy ngày nay cũng chẳng ăn được bao nhiêu nên yếu ớt lắm."
Yến Triệt nghe thấy thế vẻ mặt không hề thay đổi mà chỉ nói, "Ngươi có thể thử dùng bột đậu nành, trộn lẫn với bột đậu xanh rồi cho thêm chút tôm sống băm nhuyễn vào."
Tần Hoan hơi ngạc nhiên, mà không riêng gì nàng, Trịnh Bạch Thạch và Tần Thuật, Tần Diễm ở bên cạnh cũng ngây ngốc. Thái tử Điện hạ cao cao tại thượng chăm chú quốc sự, mấy chuyện nhỏ nhặt như bột đậu nành đậu xanh gì đó sao lại lọt được vào trong miệng hắn?
Yến Triệt nói xong thì có vẻ như bản thân mình cũng cảm thấy không ổn nên chữa lời, "Trong cung cũng có nuôi dưỡng chim chóc, ta vô tình nhìn thấy một lần thôi."
Vẻ mặt Tần Hoan lập tức bình ổn trở lại, "Đa tạ Thái tử Điện hạ, ta quay về nói hạ nhân thử xem."
Yến Triệt gật gật đầu, sau đó hắn lại quay sang hỏi Tần Thuật những chuyện khác trong Hộ bộ. Tần Hoan vừa nghe nhắc đến quốc sự liền đứng dậy cáo từ, nàng là một cô nương gia ngồi ở chỗ này cùng mọi người cũng không tiện lắm, bởi vậy Tần Thuật cũng đồng ý cho nàng ra về trước.
Tần Hoan dẫn theo Phục Linh quay về Tùng Phong viện, sau đó nàng căn dặn, "Em đi tìm chút bột đậu tương và bột đậu xanh đi, sau đó lấy cả tôm tươi băm nhuyễn nữa, trộn cùng bột đậu đó rồi đưa cho con chim ăn thử."
Phục Linh hơi kinh ngạc tại sao Tần Hoan lại có phương pháp như vậy, nhưng rất nhanh nàng đã đi làm theo.
Mấy thứ này cũng không khó tìm, chỉ 1 canh giờ sau con chim đã ăn được rồi. Suốt mấy ngày nay không ăn gì cho nên hiện tại nhóc con đó đã ăn hết một nắm đồ ăn mà Phục Linh mang đến. Phục Linh đứng bên cạnh nhìn sau đó lại bảo mấy người Bán Hạ đi bẩm báo Tần Hoan. Tần Hoan vừa nghe thấy liền đến xem thử, thấy quả nhiên đúng như lời Phục Linh nói thì mới yên tâm. Nhưng rất nhanh, trong lòng nàng lại hiện liên một cảm giác kỳ quái, phương pháp Yến Triệt nói này quá hữu dụng rồi!
Trong lòng Tần Hoan nảy sinh nghi vấn thế nhưng lại không biết vì sao, chẳng lẽ trước kia Yến Triệt đã từng nuôi chim à?
Nghĩ như vậy nhưn Tần Hoan lại không có cách nào đến hỏi thẳng nên mới tạm thời đè ép suy nghĩ này xuống. Sáng sớm hôm sau, Tần Hoan vừa mới thức dậy định đến Mạnh phủ thăm Mạnh Dao nhưng Triển Dương đã đến Hầu phủ chờ sẵn rồi.
Triển Dương được Tần Diễm dẫn đến Tùng Phong viện, Tần Hoan vừa nhìn thấy Triển Dương liền biết sự việc không ổn rồi, vẻ mặt của hắn quá mức nghiêm trọng!
Quả nhiên, Triển Dương vừa lên tiếng đã nói, "Quận chúa, lại chết người rồi, Tri phủ Đại nhân phái tiểu nhân đến đón người."
Tần Hoan thở dài, hôm qua còn tưởng rằng hung thủ giết Ngô Khiêm đã bị tóm, sau đó sẽ không còn ai chết nữa. Nhưng không ngờ sự việc quả nhiên không đơn giản như vậy.
"Được, chờ một chút ta đi thay bộ y phục rồi đi theo ngươi!"
Tần Hoan đổi một bộ y phục kiểu dáng đơn giản, sau đó lại lệnh cho Bạch Anh chuẩn bị dụng cụ để nghiệm thi rồi mới theo Triển Dương ra ngoài. Xe ngựa bên ngoài phủ đã chuẩn bị xong, Tần Hoan lên xe ngựa còn Triển Dương cưỡi ngựa đi bên cạnh.
Triển Dương vừa đi vừa nói, "Phát hiện ra thi thể ở bên bờ hào nước phía thành Tây, nạn nhân bị rút đầu lưỡi, mười ngón tay cũng bị chặt đứt."
Tần Hoan nghe thấy thì trong lòng căng thẳng, đầu tiên là Địa ngục lột da, thứ hai là Địa ngục rút lưỡi, cơ hồ giống y như đúc với vụ án năm đó. Tần Hoan lập tức nghĩ đến người chết thứ 3 trong vụ án cũ, Địa ngục hàn băng, cho dù là kẻ bắt chước hay chính là hung thủ năm đó thì hiện tại nhất định hắn vẫn sẽ tiếp tục giết người. Điều này chắc hẳn cũng sẽ khiến cho Hoàng thượng tức giận mà khiến cho người phá án phải gấp gáp!
Người đầu tiên chết ở thành Nam, người thứ 2 lại ở thành Tây, bên trong Hoàng thành càng ở nơi sát với Hoàng cung thì thủ vệ càng nghiêm ngặt, còn hào nước kia chính là để bảo vệ xung quanh Hoàng thành nên vị trí có hơi khuất. Xe ngựa đi xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ thẳng đến nơi đó, nhưng còn chưa đến nơi thì xung quanh đã có rất nhiều dân chúng bao vây.
Triển Dương nhìn thấy thì hơi khó xử, Tần Hoan là Quận chúa, cũng là nữ tử, có nhiều người như vậy nhìn thì sao nàng có thể xuất đầu lộ diện được.
Tần Hoan đang ở trong xe ngựa, nhưng lại cảm thấy xe đột nhiên dừng lại. Nàng vén rèm lên nhìn thì thấy được con đường đằng trước đã bị dân chúng vây quanh đông đến nỗi xe ngựa không đi qua được. Tần Hoan quyết định rất nhanh, "Triển bổ đầu dẫn đường đi, chúng ta đi bộ qua đó."
Vẻ mặt Tần Hoan lạnh lùng nghiêm nghị, Triển Dương vốn muốn nói gì nhưng cũng không nói nên lời, chỉ thêm phần cung kính hơn với Tần Hoan mà thôi. Hắn cho 2 nha sai đi đằng trước mở đường còn bản thân mình thì che chở cho Tần Hoan đi đến nơi xảy ra án mạng.
"Ồ, có người đến kìa, sao lại có một vị cô nương thế kia?"
"Chẳng lẽ vị này chính là Vĩnh Từ Quận chúa trong lời đồn..."
"Chính là người vừa biết y thuật vừa biết nghiệm thi đó sao?"
Tần Hoan được bảo hộ ở bên trong, vừa nhìn đã biết chính là một người có thân phận tôn quý. Mà Tần Hoan được sắc phong làm Quận chúa cộng với công lao của nàng thì tất cả mọi người đều biết, cho nên rất nhanh đã có người đoán ra được thân phận của nàng. Tiếng nghị luận liên tiếp, vẻ mặt Triển Dương lạnh lùng, Bạch Anh cũng không chút lơ là nào mà bảo vệ Tần Hoan chu toàn, chỉ sợ dân chúng kích động lên sau đó va chạm vào Tần Hoan.