Lúc Tần Hoan được mời vào cung lần nữa thì Thác Bạt Hoằng đã có thể đứng dậy đi lại, chỉ là đã giữa mùa xuân rồi mà trên người hắn vẫn phải mặc áo khoác rất dày, cả người vẫn còn có chút suy yếu...
"Phương thuốc lần trước dùng những đồ tính nóng để bồi bổ, hôm nay ta viết lại một phương thuốc khác cho Thái tử Điện hạ dùng."
Tần Hoan viết xong, Thác Bạt Hoằng lại luôn miệng nói lời cảm tạ, "Đã nghỉ ngơi khá lâu rồi, hiện tại tốt lên rất nhiều, chẳng qua là vết thương ở ngay tim cho nên mới khiến cho Quận chúa lo lắng. Tam Điện hạ của Tây Lương đã chuẩn bị về nước rồi nên bọn ta cũng không thể chậm trễ hơn nữa. Đợi khi uống xong thuốc trong đơn này của Quận chúa thì chúng ta cũng phải về nước thôi."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, "Với vết thương của Điện hạ thì phải tĩnh dưỡng thêm nữa mới có thể xuất phát, đường về Bắc Ngụy phải tốn thời gian cả tháng, hành trình mệt nhọc có thể khiến cho vết thương tái phát, có khi còn để lại mầm bệnh."
Thác Bạt Hoằng cười khổ, "Bọn ta rời khỏi Bắc Ngụy đã hơn 3 tháng rồi, thật sự không tiện ở lâu thêm nữa."
Thác Bạt Hoằng chính là Thái tử Bắc Ngụy, đương nhiên không tự do tự tại như những người khác, chuyện này Tần Hoan cũng có thể hiểu được cho nên không khuyên nhiều nữa. Thác Bạt Vu cũng nói, "Vậy nên Tần Hoan à, vẫn còn phải làm phiền ngươi chuẩn bị thêm nhiều phương thuốc để bọn ta mang theo dọc đường, hiện tại Đại ca ta chỉ tin tưởng ngươi, nếu không phải vì thân phận của ngươi nay đã khác thì thật sự Đại ca còn muốn mang ngươi đi Bắc Ngụy."
Tần Hoan nghe vậy liền bật cười, "Nếu nói kê đơn thuốc thì ta đây chỉ có mấy phương thuốc bồi bổ mà thôi. Trên đường đi ta cũng không biết được tình hình thân thể của Thái tử Điện hạ, cho nên thuốc thang không thể dùng bậy bạ được."
Thác Bạt Vu gật đầu, "Vậy cũng được, dù sao cũng vất vả cho ngươi rồi."
Thác Bạt Hoằng nghe thấy thế cũng nói, "Quận chúa có muốn đi những nơi khác xem thử không?"
Tần Hoan hơi khó hiểu, "Đi nơi khác?"
Thác Bạt Hoằng liền nói, "Bắc Ngụy cũng có vài đại phu đức cao vọng trọng, nếu như Quận chúa gặp mặt và trao đổi với bọn họ thì thật ra cũng rất có lợi đối với y thuật của mình. Đến lúc đó Quận chúa kế thừa và phát huy âu cũng là một chuyện tốt đối với mọi người."
Tần Hoan nghe thấy thế liền cười rộ lên, "Bắc Ngụy quá xa, nếu người ngay ở Đại Chu thì ta có thể đến thăm hỏi ít nhiều rồi."
Thác Bạt Hoằng tự biết điểm dừng nên không hỏi nhiều nữa, Thác Bạt Vu kéo Tần Hoan đi viết phương thuốc.
Viết xong Tần Hoan cáo từ, Thác Bạt Vu đỡ Thác Bạt Hoằng đi đến cửa đưa tiễn. Đợi đến khi Tần Hoan rời khỏi rồi Thác Bạt Hoằng mới chỉ chỉ ra vườn hoa trước cửa rồi nói, "Đi dạo một chút..."
Thác Bạt Vu đỡ hắn đi dọc theo hành lang, mới đi được mấy bước đã nghe Thác Bạt Hoằng nói, "Muội cảm thấy Vĩnh Từ Quận chúa thế nào?"
Thác Bạt Vu dừng chân lại, vẻ mặt hơi phức tạp, "Thái tử ca ca, mặc dù Vĩnh Từ Quận chúa rất tốt nhưng lại không phải tôn nữ trong Hoàng thất..."
Thác Bạt Hoằng khẽ cười, "Nhưng nàng có phong hào Quận chúa, vả lại trước đây nữ nhi quý tộc được sắc phong sau khi liên hôn với nước khác cũng không phải không có. Huống hồ nàng được Thái hậu và Thái Trưởng Công chúa coi trong như vậy thì cũng giống như tôn nữ Hoàng gia rồi."
Thác Bạt Vu cười khổ liên miên, nếu như nàng không biết chuyện giữa Tần Hoan và Yến Trì thì thôi, nhưng nàng lại vẫn biết, chẳng lẽ nàng còn có thể để yên cho ca ca nhà mình cầu thú Tần Hoan hay sao? Sau đó chia rẽ Tần Hoan và Yến Trì ư?
Việc này nàng lại không làm được...
"Ca ca, kể cả như vậy thì bản thân Tần Hoan cũng không nguyện ý đi Bắc Ngụy, cho dù có làm Thái tử phi của Bắc Ngụy nàng ta cũng không nguyện ý đâu. Nàng ta đã cầu hư chức trong Hình bộ, hiện tại lại giúp đỡ nha môn Lâm An nghiệm thi, ca ca cảm thấy nàng ta là một người vì danh lợi mà không màng lẽ phải sao..."
Thác Bạt Hoằng thở dài, "Cho nên ta mới cảm thấy thật đáng tiếc."
Thác Bạt Vu liếc nhìn Thác Bạt Hoằng một cái, "Thái tử ca ca, đừng nói ca ca đã động tình với nàng ta rồi nhé?"
Thác Bạt Hoằng cười cười, "Chuyện này thì không có, chỉ là ta cảm thấy rất thích tính cách của Quận chúa."
Thác Bạt Vu cũng thở dài, "Nhân lúc còn chưa đi đến đâu thì ca ca nên sớm chặt đứt tâm tư đi thôi. Nếu như thật sự vì kế sách quốc gia vậy thì vẫn nên cầu thú Yến Trăn Công chúa, còn để mà nói vì bản thân ca ca thì sau khi quay về Bắc Ngụy, cưới một người bản thân mình yêu thích là được. Hiện tại chúng ta cũng không cần thiết phải liên hôn với Đại Chu mới có thể bảo vệ được quốc lực không suy yếu, Đại Chu cũng sẽ không thể vì không liên hôn mà dấy binh đối với chúng ta. Nghe nói Lưu Uân của Tây Lương kia xin Đại Chu chút vũ khí, lại tặng cho Đại Chu vài mỏ khoáng sản ở sát biên giới. Nếu như thật sự không được thì chúng ta cũng giống như Tây Lương, có lẽ sẽ mở biên giới phía Nam để 2 nước thông thương, như vậy chẳng phải kéo dài tình hữu nghị giữa 2 nước sao?"
Thác Bạt Hoằng nghe vậy vui vẻ nở nụ cười, "Không ngờ muội cũng nghĩ đến những thứ này rồi, điều muội nói cũng có thể, nhưng nếu để kéo gần quan hệ 2 nước thì không gì sánh được với liên hôn cả. Còn về cầu thú Yến Trăn Công chúa thì cũng không phải chuyện muốn là được."
Thác Bạt Vu lắc đầu, "Chưa chắc, muội lại cảm thấy thấy độ của Hoàng hậu Đại Chu cực kỳ quái lạ, có vẻ như bà ta tán thành chuyện này. Yến Trăn Công chúa 3 ngày 2 bận đến thăm hỏi huynh, chẳng phải chính là ý của Hoàng hậu hay sao?"
Thác Bạt Hoằng trầm tư giây lát không nói gì cả, một lúc lâu sau mới nói, "Một khi đã như vậy thì ta đây thử xem."
Thác Bạt Vu nhìn ra Thác Bạt Hoằng cũng không phải thật sự yêu thích Yến Triệt, hắn làm vậy chỉ vì Bắc Ngụy mà thôi, bởi vậy Thác Bạt Vu không khỏi đau lòng. Nhưng Thác Bạt Hoằng chính là Thái tử Bắc Ngụy, đối với hắn mà nói thì quốc sự đương nhiên phải đặt lên hàng đầu.
Nghĩ đến Thác Bạt Hoằng tính toán đi cầu thú Yến Trăn, Thác Bạt Vu liền muốn đi tìm Yến Trăn thăm dò chút ý kiến. Nàng có thể nhìn ra được tâm tư Yến Trăn cực kỳ đơn thuần, một người như vậy gả đến Bắc Ngụy thì có thể nói tốt hơn rất nhiều những kẻ tâm địa bất chính.
Thác Bạt Vu đi ra khỏi nơi ở của bọn họ, vừa mới đi được mấy bước đột nhiên lại cảm thấy không đúng lắm. Nàng ngước mặt lên liền thấy trên một mái che của hành lang gấp khúc ở cách đó không xa có một người không biết đã ngồi từ bao giờ. Hiện tại đã qua hoàng hôn, khắp vòm trời đều tối sầm xuống, còn người ngồi trên mái nhà kia cả người mặc áo đỏ thẫm tung bay trong gió, dáng vẻ cực kỳ tự do tự tại.
Thác Bạt Vu chau mày, chỗ đó chính là nơi mà Thác Bạt Vu và Thác Bạt Hoằng vừa mới nói chuyện xong!
Thác Bạt Vu lập tức nổi giận, nàng nhảy lên đỉnh núi giả bên tường sau đó đi đến cạnh Yến Ly, "Vị Thế tử Điện hạ này, sao ngươi lại ngồi ở đây? Ngươi ngồi được bao lâu rồi?"
Nơi Thác Bạt Vu và Thác Bạt Hoằng ở này nằm ở phía Tây Bắc của nội cung, mặc dù vị trí hơi xa nhưng cũng cao hơn nhiều so với cung điện của các phi tần khác. Yến Ly không biết đã ở đây bao lâu, trông dáng vẻ hắn mặc dù rất tự tại thế nhưng trên mặt lại hơi cô đơn. Ánh sáng u ám hắt lên sườn mặt hắn, khiến cho cả người đều có chút trống vắng...
Thác Bạt Vu vừa hỏi vậy thì Yến Ly ngửa người ra sau nhìn về phía tia sáng cuối cùng nơi chân trời, Thác Bạt Vu nhìn qua theo tầm mắt hắn thì trong lòng cũng hơi chấn động. Nàng có lý do để tin rằng Yến Ly không hề cố ý ngồi ở chỗ này giám thị bọn họ hoặc là nghe trộm bọn họ nói chuyện. Bởi vì cảnh tượng này thật sự quá rung động lòng người rồi.
Tia sáng cuối cùng ở chân trời vẫn chưa hoàn toàn biến mất, ánh sáng u ám giống như một tầng sa mỏng phủ lên trên cung điện kéo dài ngàn trượng này. Quốc lực Đại Chu cường thịnh, cung điện cũng nguy nga rộng lớn hơn so với Hoàng cung Bắc Ngụy, mái cong liên tiếp nối liền nhau từ dưới chân 2 người kéo thẳng đến chân trời. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì đáy lòng Thác Bạt Vu lập tức rộng mở, nàng thấy được sự hưng thịnh của Đại Chu, thấy được sự luân phiên của Hoàng quyền, càng thấy được bản thân mình quá nhỏ bé...
Thác Bạt Vu lập tức nghĩ đến sự mong nhớ của mình với Yến Trì trong 2 năm qua, lại nghĩ đến Yến Trì đối xử lạnh nhạt với mình sau đó nàng chợt nở nụ cười. Nàng thở dài, coi như tống khứ toàn bộ nỗi tương tư đơn phương của mình ra ngoài.
Nàng cũng không vội đi tìm Yến Trăn, nàng vén áo rồi ngồi xuống bên cạnh Yến Ly.
"Chỗ này tuyệt thật, nếu như không phải ta và ca ca ở lại đây thì có lẽ chẳng ai có thẻ tìm thấy ngươi."
Cung điện này mở ra để giành riêng cho sứ thần Bắc Ngụy, bọn họ đi rồi thì cũng không có ai ở đây cả. Đến lúc đó một mình Yến Ly ở lại trong này sẽ càng tự do tự tại hơn nữa rồi!
Yến Ly không nói câu nào, Thác Bạt Vu lại tự nói một mình, "Đại Chu các ngươi đúng thật là phồn thịnh, ngay cả lầu các đều như không nhìn thấy điểm kết thúc. Hoàng cung Bắc Ngụy cũng to lớn như chỗ này, không, có khi còn không lớn bằng."
Thấy đã lâu rồi mà Yến Ly không lên tiếng, Thác Bạt Vu quay sang nhìn Yến Ly, nhìn một lúc nàng lại cười cười, "Hóa ra cũng là kẻ tâm sự nặng nề, ta còn tưởng Thế tử Điện hạ thật sự là một hoạt bát tự tại giống như ngoài mặt, hóa ra ngươi còn có chuyện gì không vui à? Chuyện nhà của ngươi ta biết, cái khác thì không nói, hiện tại ngươi vẫn còn sống yên ổn thì chẳng phải chính là quá đủ rồi sao?"
Yến Ly nhếch môi, "Ngươi có biết nơi đó là ở đâu không?"
Yến Ly chỉ vào một chỗ, Thác Bạt Vu nhìn sang thì thấy đó là ở bên ngoài đình, là nơi nguy nga tráng lệ bậc nhất trong trục trung tâm Hoàng cung. Thác Bạt Vu cười, "Chẳng phải là Sùng Chính điện của Hoàng thượng sao?"
Yến Ly lập tức nheo mắt, "Ngươi nói xem, người ngồi trong đó phải là hạng người gì chứ?"
Thác Bạt Vu nhướn mày, không biết vì sao Yến Ly lại hỏi như vậy, người trong cung điện đó chính là Hoàng đế Đại Chu. Hoàng đế Đại Chu sao... cao thâm khó lường, một người đứng đầu quyền lực của đất nước, "Đương nhiên là người có thể làm Hoàng đế, ngươi hỏi cái này làm gì?"
Vẻ mặt Yến Ly càng trở nên sâu sắc, "Có thể làm Hoàng đế lại là người thế nào chứ?"
Thác Bạt Vu nghe vậy liền cười, "Đương nhiên... là người có thể chịu đựng được mọi thứ. Thái tử ca ca ta cũng cực kỳ cần cù và siêng năng, lại hiền đức đa tài nhưng vừa rồi chẳng phải cũng suýt chút nữa thì bị 2 kẻ khác nhau hãm hại hay sao? Muốn ngồi lên cái vị trí kia, trừ phi có vận khí cực tốt, nếu không thì phải thật sự vượt mọi chông gai mới được. Hoặc là lòng dạ phải thật nham hiểm, giống như Tứ Hoàng đệ và Ngũ Hoàng đệ kia của ta. Nếu như Thái tử ca ca chết ở Đại Chu, ngôi vị Hoàng đế nhất định sẽ rơi vào tay 1 trong 2 người bọn họ."
Bóng đêm đã bắt đầu buông xuống, gió đêm se lạnh nhưng thổi vào người lại cực kỳ sảng khoái. Thác Bạt Vu quay sang nhìn Yến Ly, "Ngươi là một Thế tử Thân vương, nghĩ đến những thứ này làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn muốn ngồi lên trên ngôi vị Hoàng đế hay sao?"
Thác Bạt Vu nói chuyện cực kỳ trực tiếp, lập tức khiến cho Yến Ly khẽ cười nhạo, "Lại cũng không phải là không thể."
Thác Bạt Vu kinh hãi, 2 người bọn họ nói chuyện ở chỗ này, xung quanh không có người nào khác cho nên cũng hơi làm càn. Mà nàng nói cũng là quốc sự của Đại Chu, không liên quan gì đến Bắc Ngụy cả, không ngờ Yến Ly vậy mà lại hùa theo nàng!
Phải biết rằng đây là trong cung, dựa vào lời này thì Hoàng đế Đại Chu cũng có thể lấy mạng hắn rồi! Hắn vốn là nhi tử của tột thần đó!
Thấy Thác Bạt Vu kinh sợ, Yến Ly liền cười lớn tiếng hơn, "Ha ha ha ha ha dọa sợ ngươi rồi hả!"
Thác Bạt Vu ngơ ngác nhìn Yến Ly, một lúc lâu sau mới bất đắc dĩ bĩu môi, "Ngươi cũng dám nói bậy nhỉ, không sợ ta nói lại cho Hoàng đế Đại Chu biết à? Thay vì nghĩ đến Hoàng vị thì chi bằng ngươi tìm chút việc mà làm đi. Ta nghe nói vị Thế tử Điện hạ như ngươi đã chọc cho không ít Ngự sử buộc tội rồi..."
Từ lúc ở Nguy sơn Yến Ly đã chọc ghẹo Thác Bạt Vu cho nên nàng mới điều tra một chút thân phận của hắn. Sau khi thu được kết quả rồi mới biết tại sao Yến Ly lại có tính cách phóng đãng như vậy!
Nụ cười trên mặt Yến Ly mờ mịt, hắn nằm dài xuống mái nhà, hai chân thon dài duỗi thẳng, một tay lót ở dưới gáy, con ngươi đen nhánh dán vào vòm trời đã tối sầm. Đột nhiên hắn lên tiếng, "Nằm xuống."
Thác Bạt Vu chau mày, trong lòng nghĩ rằng bản thân ngồi nói chuyện mấy câu với hắn ở đây đã cực kỳ nể mặt rồi, vậy mà còn nói nàng nằm xuống? Mặc dù nàng không hề câu nệ tiểu tiết thế nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, huống hồ đám người hầu của nàng vẫn còn chờ ở bên dưới đó.
Thấy Thác Bạt Vu bất động, Yến Ly đột nhiên giơ tay lên rồi không kiên nhẫn kéo Thác Bạt Vu một cái xuống.
Thác Bạt Vu bị hắn kéo nằm vật xuống, sau lưng đập vào mái ngói có hơi đau đớn. Nàng đang định mắng chửi người thế nhưng liếc mắt một cái liền thấy được vòm trời rộng lớn khiến cho hô hấp của nàng lập tức ngừng lại. Vòm trời rộng mở, dải ngân hà sáng chói, từng ngôi từng ngôi sao đang nhấp nháy lập lòe in vào trong đáy mắt. Thác Bạt Vu hơi ngẩn ngơ, tựa như bản thân mình đã lập tức quay về đến cao nguyên đầy tuyết trắng của Bắc Ngụy vậy.
Thác Bạt Vu không còn muốn mắng người nữa, nàng đột nhiên lại cảm thấy Yến Ly có chút đặc biệt. Không chỉ đặc biệt mà lại còn cực kỳ phức tạp, phức tạp đến mức nàng nhìn không thấu xem không hiểu. Đằng sau lớp vỏ bọc trác táng lêu lổng kia của hắn rốt cuộc đang ẩn giấu điều gì?