Lạc Vũ Viện.
“Tiểu tiện nhân, dám câu dẫn Bùi ca ca, ta nhất định phải xé nát cái mặt hồ ly của nó.”
“Choang——”
Nghe xong báo cáo, Ngu Vũ tức đến mức không thể kiềm chế được.
Ném chiếc chén trà trong tay xuống đất.
“Đi, đi dạy dỗ nó.”
Tùng Hạc Viện.
Diệp Thanh Thần đang cùng Diệp lão phu nhân dùng bữa sáng.
"Thanh Thần, con cũng đã hơn hai mươi rồi, bằng tuổi con người ta con cái đã biết đi, con mau chóng lo liệu việc hôn nhân đi."
"Tổ mẫu, Thanh Thần vẫn chưa vội."
"Con không vội nhưng tổ mẫu vội, nhà họ Diệp chỉ còn lại một mình con, con phải có con cháu đầy đàn mới có thể an ủi vong linh của cha mẹ con." Diệp lão phu nhân nghiêm mặt nói.
Diệp Thanh Thần không hứng thú với chuyện nam nữ, tạm thời cũng không có ý định thành thân. Nhưng nếu tổ mẫu muốn chàng cưới vợ sinh con, vậy cũng được.
"Mọi chuyện đều nghe theo tổ mẫu an bài."
"Ta an bài thì có tác dụng gì, người ta sống với con cả đời chứ có phải với ta đâu."
"Lục thẩm của con mấy hôm nữa sẽ tổ chức một buổi tiệc, con hãy mời một ít tiểu thư khuê các tuổi tác thích hợp trong kinh thành đến phủ làm khách, xem có ai vừa ý hay không."
Ngu Vân đứng dậy nói: "Vâng."
"Tổ mẫu, con còn có công vụ phải xử lý, xin phép cáo lui trước."
"Đi đi, ngày nào con cũng bận rộn."
Diệp Thanh Thần hành lễ rồi rời đi.
Ngu Vân cười nói: "Thế tử tài giỏi, được Hoàng thượng sủng ái là chuyện tốt."
"Ta không mong nó quá tài giỏi, con xem việc nó làm, bất cẩn một chút là sẽ mất mạng như chơi."
"Chỉ mong nó có thể thành gia lập thất, sống một cuộc sống bình dị."
Nộ khí xung thiên đi sang phòng bên cạnh.
——
Ngu Vãn vừa mới về phòng.
Vừa bước vào đã bị người ta đè xuống quỳ trên mặt đất.
“Chát chát——”
Hai cái tát giáng xuống.
Ngu Vãn còn chưa kịp phản ứng.
“Tiện nhân, ngươi dám câu dẫn Bùi ca ca, ta phải xé nát cái mặt của ngươi, xem ngươi còn quyến rũ người khác thế nào.”
Từ khi hiểu chuyện, Ngu Vũ đã biết mình sẽ gả vào nhà giàu sang quyền quý trong kinh thành, cũng luôn lấy điều đó làm vinh dự. Một tháng trước, khi đến Hầu phủ gặp Bùi thiếu tướng quân, chàng còn tuấn tú hơn nàng tưởng tượng.
Một lang quân tuấn tú, có tài, lại còn trong sạch, chỉ một lần gặp mặt, trái tim Ngu Vũ đã rung động.
Hôm nay biết được, tam muội mà nàng khinh thường nhất lại dám mơ tưởng đến phu quân của mình, nàng hận đến mức muốn g.i.ế.c c.h.ế.t ả.
Hai cái tát khiến tai Ngu Vãn ù đi, một lúc sau mới hoàn hồn.
“Nhị tỷ nói gì, muội không hiểu.”
“Còn giả vờ, thảo nào Bùi ca ca dạo này lạnh nhạt với ta, chính là do hồ ly tinh ngươi câu dẫn chàng.”
“Nhị tiểu thư, nước nóng đây.”
“Tiện nhân, hôm nay ta phải hủy mặt của ngươi, xem ngươi còn quyến rũ người khác thế nào nữa.”
Đôi mắt vốn bình tĩnh của Ngu Vãn thoáng hiện lên vẻ hoảng loạn.
“Người đâu, giữ nó lại cho ta.”