Rã Đông Tình Đầu

Chương 11



Người bị trùng con nuốt chửng ký sinh, tuyệt đối không có khả năng sống sót.



Tôi đã mất đi một đứa con trai, không thể lại mất đi con gái.



Khương Dao đá văng Chu Xuyên, đuổi sát theo sau chúng tôi.



Tôi vừa chạy vừa lau nước mắt, trong lòng hận không thể đem Chu Xuyên ra băm thành trăm mảnh.



Nếu không phải tại ông ta, mọi chuyện sao có thể phát triển đến mức này?!



"Mẹ, làm sao bây giờ, có thứ gì có thể đối phó với cô ta không?!"



"Huhu, cô ta hại c.h.ế.t bố và anh rồi!"

 

Tôi chợt nhớ ra, loại virus cổ đại đó được phát hiện trong băng ở Bắc Cực.



Trong dữ liệu thí nghiệm, hình như có ghi lại thứ này, sợ lửa.



Trong bếp có hai khẩu s.ú.n.g phun lửa, dùng để nướng đồ, công suất cũng khá lớn.



Tôi ra hiệu cho con gái chạy theo hai hướng khác nhau, còn mình thì dẫn Khương Dao chạy về phía nhà bếp.



Khương Dao chạy, thực ra nhanh hơn tôi.



Nhưng cô ta cố tình chạy chậm, giống như mèo vờn chuột, trêu đùa tôi.



"Chậc, không ngờ đấy, tuổi cũng lớn rồi, mà chạy cũng không chậm."



"Thẩm Nhã Cầm, bà có biết không, hồi cấp ba tôi đã không ưa bà rồi."



"Cảm giác mất chồng mất con khi về già, thế nào?"

 

28



"A!"



Tôi từ sau tủ lạnh đột ngột xông ra, hai tay cầm s.ú.n.g phun lửa, xịt thẳng vào mặt Khương Dao.



Khương Dao kêu thảm một tiếng ngã xuống đất, trên người như băng tan bắt đầu tan chảy.



Chỉ là chưa tan chảy được bao lâu, những mảng da thịt nứt nẻ đó lại bắt đầu lành lại.



Đúng lúc này, con gái không yên tâm về tôi, loạng choạng chạy vào bếp.



Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, con bé chạy đến trước tủ bếp, lôi ra mấy bình gas mini dùng cho dã ngoại.



"Đoàng!"



Tôi đè con gái xuống dưới thân, sau lưng truyền đến từng đợt ánh lửa.



Tôi cảm thấy cả lưng mình như bị thiêu cháy, trên lưng từng cơn đau đớn như xé thịt truyền đến.



Ý thức ngày càng mơ hồ, khi tôi tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Con gái đang ngồi bên cạnh, mắt đẫm lệ, thấy tôi tỉnh lại, con bé "òa" một tiếng khóc nấc lên.



Trong tiếng khóc đứt quãng của con bé, tôi cuối cùng cũng hiểu rõ chuyện xảy ra sau đó.



Khương Dao chết, Chu Xuyên chết, con trai cũng không còn.



Để tránh gây hoang mang, cảnh sát tuyên bố với bên ngoài rằng nhà tôi vô tình bị cháy, chỉ có tôi và Yên Nhi chạy thoát.



Công ty còn sót lại một vài mẫu vật virus, cũng đều bị các cơ quan ban ngành thu giữ.



May mà nhà bếp có lắp camera giám sát, không thì có lẽ hai mẹ con tôi đã bị bắt vì tội g.i.ế.c người rồi.



"Mẹ, con xin lỗi, là con sai rồi."



"Con không nên đối xử với mẹ như vậy, con..."

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Tôi xoa đầu con bé, nghĩ đến con trai, lòng đau như cắt.



"Thôi, chuyện cũ, qua cả rồi."



Sống trên đời, chung quy vẫn phải nhìn về phía trước.



Con trai không còn, tôi phải chăm sóc tốt cho cháu trai, cháu gái.



Những ngày tháng sau này, còn dài lắm.



29



Con gái cho tôi uống thuốc xong, tôi lại mơ màng thiếp đi.



Nửa đêm, điện thoại nhận được mấy tin nhắn liền.



Tôi dụi mắt, phát hiện là một số lạ.



[Chào bà Thẩm, tôi là con trai của Lưu a di, người giúp việc nhà bà.]



[Báo cho bà một tin tốt, mẹ tôi hóa ra vẫn chưa chết!]



[Hôm đó nhà bà cháy, bà ấy chạy ra ngoài, sau đó ngất xỉu giữa đường, giờ đã về nhà rồi.]



Phía dưới tin nhắn, là một tấm ảnh.



Lưu a di đang cúi đầu, yên lặng ngồi trên ghế sofa.



Trước mặt bà ta đặt một chiếc cốc.



Trên thành cốc, dính một lớp chất nhầy trong suốt mờ nhạt.



hết

 

 

 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com