Rã Đông Tình Đầu

Chương 5



Trời lạnh thế này, cô ta chỉ khoác mỗi chiếc váy ngủ lụa trắng mỏng tang.



Mà chiếc váy ngủ lúc này đã rách tả tơi, chẳng thể che nổi thân hình quyến rũ của cô ta.



Khương Dao vừa khóc vừa định đ.â.m đầu vào tường, bị Chu Xuyên ôm ngang eo giữ lại.



Con trai tôi ngồi bệt xuống đất, mặt đầy vẻ hối lỗi, môi mấp máy hồi lâu, mới khàn giọng lên tiếng:



"Con…con..."



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Chu Xuyên ôm Khương Dao, ánh mắt sắc như dao, lạnh lùng liếc nhìn con trai:



"Chu Dịch, bắt đầu từ ngày mai, con không cần đến công ty làm việc nữa."



"Còn nữa, ta sẽ hủy bỏ quyền thừa kế toàn bộ tài sản của con."



Con trai tôi lập tức hoảng loạn, chẳng buồn kéo áo ngủ cho ngay ngắn, quỳ xuống dập đầu với Chu Xuyên:



"Bố, con không cố ý đâu bố!"



"Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự dưng lại đến đây."



"Rồi, rồi thì..."



"Bố, con thật sự không cố ý!"



Tôi nhìn chằm chằm Khương Dao, vẻ đắc ý trong mắt cô ta, thoáng qua rồi biến mất.



Vừa nãy tôi đứng ngoài cửa nghe hồi lâu, trong giọng nói của Khương Dao chỉ có sự hùa theo và hưởng thụ, làm gì có nửa phần chống cự?



"Mày cút, cút ngay cho tao!"



Chu Xuyên mặt mày đen kịt, gầm lên với con trai, đau lòng ôm Khương Dao an ủi:



"Dao Dao, đừng sợ, có anh ở đây rồi."



12



Động tĩnh trong phòng Khương Dao quá lớn, chẳng mấy chốc con gái cũng vội vàng chạy đến.



Khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, con bé có vẻ hả hê:



"Anh, em nói anh đấy, thật là, bảo em nói gì cho phải đây?"



"Haizz, cũng chẳng trách bố giận, anh muốn tìm phụ nữ, thì bên ngoài thiếu gì?"



"Khương Dao là mối tình đầu của bố, hôm nay mới là ngày đầu tiên đến nhà mình, đã xảy ra chuyện này."



"Đủ rồi! Im miệng!"



Tôi ngắt lời con gái đang đổ thêm dầu vào lửa, cảm thấy cuộc đời mình, thật quá thất bại.



Chồng thì đồng sàng dị mộng, hai đứa con trong mắt chỉ có tiền và lợi ích, chẳng có chút tình thân nào.



"Chu Dịch, con đi theo mẹ."



Con trai mặt trắng bệch, thất thần đi theo tôi ra ngoài.



Tôi dẫn nó về phòng, bảo nó đi tắm rửa rồi thay quần áo.



"Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì?"



Sau khi tắm nước nóng, sắc mặt con trai vẫn khó coi, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.



Nó bực bội vò mái tóc còn hơi ẩm, lo lắng ngồi phịch xuống ghế sofa:



"Mẹ, con không thể mất quyền thừa kế, mẹ phải giúp con."



"Bố chỉ có mình con là con trai, tiền của bố không cho con, thì còn muốn cho ai?!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tôi nhìn khuôn mặt giống Chu Xuyên như đúc của nó, trong lòng tràn đầy mệt mỏi.



"Tại sao con lại tự dưng vào phòng Khương Dao?"



Nghe vậy, con trai ngẩn ra.



Nó cau mày, nghĩ ngợi hồi lâu, lộ ra vẻ mơ hồ:



"Con không nhớ ra."



"Hôm nay con rất bận, tối hơn mười giờ đã mệt đến mức ngủ thiếp đi."



"Nửa đêm bị buồn tiểu, con chỉ nhớ mình dậy đi vệ sinh, chuyện sau đó thì không nhớ rõ lắm..."



Khương Dao này, quả nhiên có vấn đề.



13



Tôi bảo con trai về phòng ngủ, còn mình thì chẳng thể nào ngủ được.



Tình hình hiện tại, đuổi Khương Dao ra ngoài là chuyện không tưởng.



Tôi tin lời con trai nói, nó tuy không phải là người quân tử, nhưng nó yêu tiền.



Sở dĩ ủng hộ Khương Dao ở lại, là để lấy lòng Chu Xuyên.



Nhan sắc của Khương Dao, cũng chẳng phải là tuyệt thế mỹ nhân gì, chỉ có vài phần thanh tú mà thôi.



Nhưng Chu Xuyên thái độ cứng rắn như vậy, tôi cũng chẳng thể nào bắt cóc Khương Dao ngay trước mắt ông ta được...





Càng nghĩ càng đau đầu, tôi trở mình xuống giường, đi vào nhà vệ sinh.



"Ái da!"



Vừa bước vào nhà vệ sinh, tôi đã trượt chân ngã nhào xuống đất, mãi một lúc sau mới lồm cồm bò dậy được.



Tuổi cao xương cốt yếu, may mà tấm thảm dày đã giúp tôi giảm bớt lực va chạm.



Tôi chống tay, chật vật đứng dậy, bật hết đèn lên mức sáng nhất.



Trên sàn nhà, chỗ nào cũng có chất nhầy trong suốt, dưới ánh đèn, ánh lên màu trắng lạnh lẽo.



Đây là...



Đây là chất nhầy trên người Khương Dao, trước đây tôi đã sờ thấy trên cánh tay cô ta!



Bồn rửa tay, bồn tắm, tường...



Cả nhà vệ sinh, như bị một con ốc sên khổng lồ bò qua.



Tôi hít hít mũi, quả nhiên ngửi thấy mùi tanh hôi quen thuộc.



Nhưng Khương Dao, không hề vào phòng tôi.



Chỉ có con trai, trước đó đã tắm ở đây.



Không ổn!



Tôi lao ra khỏi nhà vệ sinh, khập khiễng chạy về phía phòng con trai.



Cửa phòng nó hé mở, trong phòng bật đèn bàn, trên giường trống không, chẳng có ai cả.



"Chu Dịch, con có ở đó không?"



Phòng làm việc không có ai, nhà vệ sinh cũng không.



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com