Rã Đông Tình Đầu

Chương 6



14



Trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi mơ hồ, tim cũng đập càng lúc càng nhanh.



Nửa đêm nửa hôm, nó có thể chạy đi đâu?



Tôi hoảng loạn quay người, đi nhanh về phía phòng con gái.



"Yên Nhi, mở cửa!"



Con gái mở cửa, giữa hai hàng lông mày lộ rõ vẻ khó chịu:



"Mẹ, mẹ rốt cuộc muốn làm gì?"



"Nửa đêm rồi, còn không để người ta ngủ à?"



Tôi hoảng hốt nắm lấy cổ tay con bé:



"Anh con mất tích rồi, nó có đến tìm con không?"



Nhắc đến Chu Dịch, khóe môi con gái không kìm được nhếch lên:



"Anh ấy à? Chắc là không còn mặt mũi nào ở lại trong nhà nữa rồi."



"Mẹ, mẹ nói xem anh rời khỏi công ty, vậy thì vị trí CEO, bố sẽ cho ai?"



"Bố có nói với mẹ không?"



Tôi vừa sốt ruột vừa tức giận, dùng sức vỗ mạnh vào vai con bé một cái:



"Đến nước này rồi, trong mắt con chỉ có tiền thôi à?!"



"Nó là anh con, anh ruột của con!"



Rõ ràng khi còn nhỏ, quan hệ anh em của chúng rất tốt...



Con trai và con gái cách nhau ba tuổi, khi còn nhỏ tôi và Chu Xuyên đều bận rộn công việc, trong nhà ngoài người giúp việc ra chỉ có hai đứa.



Hai anh em mỗi ngày cùng nhau đi học, cùng nhau chơi đùa, không rời nhau nửa bước.



Có lần con gái nửa đêm bị sốt cao, tôi và Chu Xuyên đều không có nhà, là con trai đã không ngủ không nghỉ chăm sóc con bé cả đêm.



Lúc đó, nó mới hơn 10 tuổi.



Nhưng từ khi chúng nó lập gia đình riêng, mọi thứ đều thay đổi.



Tình thân ngày càng nhạt nhòa, hai đứa vì lợi ích riêng trong công ty, mà đấu đá nhau như gà chọi.



Con trai sắp xếp cho em vợ vào bộ phận tài chính, con gái liền đưa em chồng vào bộ phận pháp chế.



Bây giờ công ty nhà họ Chu, chia thành ba phe.



Phe Chu Xuyên, phe con trai, phe con gái.



Ba phe mỗi ngày đấu đá nhau như gà chọi, ngáng chân lẫn nhau.



Tình cảm anh em của con trai và con gái, cũng trong những cuộc tranh đấu mà ngày càng tệ đi.



Cho đến bây giờ, chỉ còn lại lợi ích...



15



"Ôi mẹ ơi, mẹ đừng đánh nữa!"



Con gái đau đến nhăn nhó, né người tránh cái tát tôi vung ra.



"Chu Dịch là đàn ông con trai, chắc chắn là mất mặt, nên về nhà riêng rồi!"



Tôi cố nén cơn giận, cố gắng giải thích với con gái:



"Điện thoại và chìa khóa xe của anh con vẫn để trên tủ đầu giường, không thể nào đi được."



"Mẹ sợ nó xảy ra chuyện, con đi tìm nó cùng mẹ."



Con gái cuối cùng cũng mất hết kiên nhẫn, mặt mày sa sầm đẩy tôi ra:



"Trong mắt mẹ chỉ có anh ấy!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



"Mẹ chỉ quan tâm nó có xảy ra chuyện hay không, mà không lo con ngủ không ngon giấc thì sao!"



"Mẹ quá thiên vị, mẹ trọng nam khinh nữ!"



Tôi tức đến đau cả ngực, suýt nữa thì không thở nổi.



Phần lớn tài sản đứng tên tôi đều chia làm hai, cho hai anh em.



Nhà cửa, cổ phiếu, tiền bạc...



Từ nhỏ đến lớn, con trai có gì, con gái chắc chắn cũng có.



Nhà chồng nó điều kiện bình thường, nhà cửa, xe cộ khi kết hôn đều là nhà chúng tôi mua.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Chỉ vì chuyện này, con trai và con dâu trong lòng cũng có ý kiến rất lớn với tôi.



Con trai cảm thấy mình là con trai, đương nhiên phải được phần lớn tài sản.



Tôi không khỏi có chút nản lòng, nhưng bây giờ, không phải lúc để buồn bã.



"Yên Nhi, con nghe mẹ nói, cái cô Khương Dao kia..."



"Rầm!"



Con gái né người vào phòng, đóng sầm cửa lại.



"Ồn ào quá, con không muốn nghe, con muốn ngủ!"



Tôi đập cửa một hồi, trong phòng im lặng như tờ.



16



Tôi cắn răng, chuyển hướng đi về phía phòng Chu Xuyên.



Cho dù Khương Dao là lũ quét, là thú dữ, tôi cũng phải gặp một phen.



Phụ nữ vốn yếu đuối, nhưng làm mẹ thì mạnh mẽ.



Hai đứa con này, là do tôi chưa dạy dỗ tốt.



Dù thế nào đi nữa, tôi cũng không thể để chúng xảy ra chuyện ngay trước mắt mình.



"Chu Xuyên, ông ra đây một lát."



Chu Xuyên vẫn đang an ủi Khương Dao, còn gọi cả mấy người giúp việc dậy.



Cả phòng người ta lại pha trà, lại làm đồ ăn, bận rộn túi bụi.



"Tôi biết ông đã tiêm virus cổ đại vào người Khương Dao."



Vừa dứt lời, sắc mặt Chu Xuyên thay đổi.



"Bà cài người vào công ty tôi?"



"Thẩm Nhã Cầm, bà dựa vào cái gì mà quản chuyện của tôi?!"



"Tay bà, vươn ra cũng quá dài rồi đấy!"



Tôi cố nén giận, không thèm để ý đến sự tức giận của ông ta:



"Tôi nghi ngờ con trai xảy ra chuyện, có liên quan đến Khương Dao."



Tôi càng nói, Chu Xuyên càng cau mày.



Đến cuối cùng, còn cười lạnh:



"Thẩm Nhã Cầm, bà xem phim đến mụ mị cả đầu óc rồi à?"



"Loại virus đó phòng thí nghiệm của chúng tôi đã nghiên cứu nhiều năm, nó có khả năng tái tạo và nhân bản mạnh mẽ."



"Chính nhờ có nó, bệnh của Khương Dao mới khỏi được."











 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com