Lương Thâm nhìn người phụ nữ ấy, trong lòng dấy lên từng đợt cảm xúc khó tả.
Khi còn nhỏ, hắn luôn khao khát có thể thân thiết với mẹ hơn, nhưng không hiểu sao bà lại không thích hắn. Khi đó, mẹ hắn lúc nào cũng sống trong nước mắt.
Đến khi lớn hơn một chút, hắn mới hiểu ra sự thật, hóa ra mẹ không yêu cha, mà cha cũng chưa từng yêu mẹ.
Hắn là kết quả của một cuộc hôn nhân không tình yêu.
Hắn từng mơ mình sẽ có một tuổi thơ như bao đứa trẻ bình thường khác, được mẹ yêu thương cưng chiều. Nhưng giấc mơ ấy mãi mãi không thành hiện thực. Sau đó, mẹ hắn đổ bệnh. Cha nói, mẹ đã phát điên rồi, không cho phép hắn gặp bà.
Làm sao mà nói điên là điên được?
Hắn không tin. Hắn lén lút chạy đi tìm mẹ, nhưng vừa bị cha phát hiện liền bị người nhà họ Lương kéo đi, lạnh lùng đuổi thẳng. Cha hắn tuyên bố, hắn là thiếu gia nhà họ Lương, không thể tiếp xúc với một kẻ điên.
Kể từ đó, hắn không còn được gặp lại mẹ nữa.
Suốt bao năm qua, từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, hắn luôn khoác lên mình lớp vỏ của một thiếu gia hào nhoáng, người ngoài nhìn vào tưởng hắn có cuộc sống vinh hoa phú quý. Nhưng chỉ có hắn biết, cuộc sống của hắn, thực chất chẳng khác nào một cái xác không hồn.
"Bà ấy..." Lương Thâm chậm rãi lên tiếng, giọng nói khô khốc như mắc kẹt nơi cổ họng. "Bà ấy là mẹ tôi."
Giản Thượng Ôn nhìn theo ánh mắt hắn, khẽ gật đầu. "Thì ra là phu nhân à. Cũng hiếm khi thấy anh nhắc đến người thân của mình."
Lương Thâm cảm thấy cổ họng mình khô khốc. "Từ khi tôi còn rất nhỏ, bà ấy đã không còn ở nhà nữa. Bà bị đưa vào bệnh viện, tôi hầu như không có cơ hội gặp lại."
Giản Thượng Ôn hiểu rõ điểm mấu chốt của hắn. Lương Thâm luôn mang trong mình sự oán giận vì bị mẹ ghẻ lạnh, đồng thời lại khao khát một tình mẫu tử không bao giờ có được. Những vết nứt trong tâm hồn hắn, từ thuở thơ ấu đã bắt đầu hình thành, uốn nắn nên một con người méo mó và đầy mâu thuẫn.
Nhưng... như thế thì đã sao?
Cho dù hắn có vặn vẹo đến thế nào, cậu cũng không nên trở thành vật hi sinh cho cái tâm lý lệch lạc ấy.
Giản Thượng Ôn điềm nhiên nói: "Ra là vậy. Vậy anh có muốn qua đó chào hỏi phu nhân một tiếng không?"
Lời vừa dứt, trong mắt Lương Thâm ánh lên chút xao động. Hắn mới chỉ bước lên một bước, nhưng rồi rất nhanh đã dừng lại. Vì hắn thấy bên cạnh mẹ là người giúp việc do chính cha hắn sắp đặt.
Năm đó, chỉ vì muốn lén gặp mẹ một lần, hắn đã liều mình đột nhập vào viện điều dưỡng. Nhưng chưa kịp nói câu nào thì đã bị đám người hầu phát hiện. Ngày hôm sau, hắn bị cha dùng gia pháp trừng phạt thê thảm.
Những ký ức đó hằn sâu vào tận xương tủy hắn, không thể nào xóa nhòa.
Lương Thâm do dự rồi khẽ nói: "Bà ấy chắc cũng không muốn gặp tôi đâu."
"Thật vậy sao?" Giản Thượng Ôn bình thản nói: "Trên đời này liệu có người mẹ nào lại không muốn gặp con mình? Tôi từng nghe phu nhân nhắc đến anh. Bà nói nếu khỏi bệnh, được rời khỏi bệnh viện, bà rất muốn được gặp lại con trai mình một lần."
Điều đó hoàn toàn là thật.
Giản Thượng Ôn từng nghe Lương phu nhân nói chuyện với ông nội cậu. Khi bà kể về gia đình mình, dù tuyệt nhiên không nhắc đến chồng, nhưng khi nói về con, bà từng nói mình có một đứa con trai, chắc giờ đã lớn và tuấn tú, nho nhã lắm rồi. Bà bảo nếu có cơ hội, nhất định muốn được gặp con một lần, để xin lỗi vì những năm tháng thiệt thòi cậu bé ấy phải chịu đựng.
Nhưng thật ra, Giản Thượng Ôn nghĩ...
Thiệt thòi chỗ nào chứ?
Lương Thâm là thiếu gia nhà họ Lương, sống trong nhung lụa, ăn sung mặc sướng, cả đời kiêu ngạo, bá đạo. Hắn đã có trong tay mọi thứ. Nhưng suốt từng ấy năm, hắn liệu có một lần nào nghĩ đến chuyện cứu mẹ mình ra khỏi chốn đó?
Chẳng lẽ hắn không biết cha hắn đã giam cầm mẹ mình ư?
Không, hắn chắc chắn biết.
Chỉ là... trong thâm tâm hắn luôn sợ cha, nên mới không dám chống đối lại.
Giản Thượng Ôn cười nhạt trong lòng, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ ôn hòa, không để lộ nửa điểm cảm xúc. Cậu mỉm cười: "Thật sự không muốn gặp phu nhân một lần sao?"
Lương Thâm thu lại ánh mắt đang dừng nơi khu vườn hoa. Hắn là người giấu tâm tư rất sâu. Lúc mới đến, chưa kịp phòng bị nên để lộ một chút sơ hở, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại vẻ bình thản. Khi quay sang nhìn Giản Thượng Ôn lần nữa, ánh mắt hắn đã không còn chút gợn sóng, nụ cười nhã nhặn như thường: "Lần đầu đến, không ngờ sẽ gặp mẹ. Tôi cũng chưa chuẩn bị gì cho bà. Để khi khác, tôi sẽ mang theo thứ bà thích rồi đến thăm."
Giản Thượng Ôn biết hắn không dễ dàng mắc bẫy như vậy.
Lương Thâm là kiểu người lý trí đến lạnh lùng, mưu sâu khó lường, muốn kéo hắn xuống nước là chuyện không hề đơn giản. Nhưng trên mặt cậu vẫn giữ nụ cười dịu nhẹ: "Tất nhiên rồi, đã lâu không gặp, càng phải chuẩn bị chu đáo."
Dù sao cũng chẳng sao cả.
Giản Thượng Ôn nghĩ, suốt con đường mình đi tới ngày hôm nay, có điều gì là dễ dàng đâu.
Cuối cùng, đúng như Giản Thượng Ôn đoán, Lương Thâm đã rời đi. Hắn thậm chí không dám bước vào viện điều dưỡng để thăm ông nội, chỉ đứng ngoài cửa rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng Giản Thượng Ôn cũng chẳng lấy làm thất vọng. Có những chuyện, chỉ cần gieo một hạt giống nhỏ trong lòng đối phương là đủ. Chỉ cần hạt giống ấy được gieo, chỉ cần một chút xúc động, một chút biến chuyển, nó sẽ nảy mầm, rồi lớn dần lên.
Mà điều cậu cần làm...
Chính là chờ ngày đó đến.
.......
Hôm sau.
Trời trong xanh, nắng rực rỡ.
Hôm nay là ngày diễn ra cuộc đua xe của Lương Thâm.
Giản Thượng Ôn đã quen dậy sớm, vừa thức giấc cậu đã chuẩn bị cho mình một bữa sáng đơn giản. Khi ra khỏi cửa, vừa hay gặp dì phụ trách quét dọn vệ sinh trong nhà Thẩm Nghị.
Nhìn thấy Giản Thượng Ôn, dì nói: "Thẩm tiên sinh tối qua có về một chuyến, hình như sắp ra nước ngoài, đêm qua đã đi rồi. Tôi đến để dọn dẹp một chút."
Thẩm Nghị đi rồi?
Người đàn ông này lúc nào cũng như một bóng ma, xuất quỷ nhập thần.
Giản Thượng Ôn không hỏi nhiều, chỉ gật đầu đáp: "Vâng."
Khi xuống lầu, đã khoảng bảy tám giờ sáng. Dưới nhà, xe của Lương Thâm đã chờ sẵn. Chỉ sau một ngày, người đàn ông này đã lấy lại trạng thái vốn có, hoàn toàn không còn vẻ chật vật ở bệnh viện hôm qua.
Lương Thâm nói: "Lên xe đi."
Giản Thượng Ôn mở cửa, ngồi vào. Cậu hỏi: "Mấy người A Cẩm đâu?"
Nếu đã mời cậu, chắc chắn Lương Thâm cũng không quên mời nhóm Ôn Cẩm. Dù sao Phỉ Thành cũng mời tất cả mọi người đến xem cuộc đua, mà với tính cách của Lương Thâm, hắn không thể nào chịu để người khác nghĩ rằng hắn đối xử thiên vị.
Quả nhiên.
Lương Thâm hờ hững đáp: "Bọn họ có tài xế riêng, sẽ tự đến."
Giản Thượng Ôn bật cười, nhẹ nhàng nói: "Thật ra tôi cũng có thể tự mình bắt xe đi."
Lương Thâm chậm rãi nói: "Đường lên đó taxi không thể đi được đâu, bảo bối. Em còn xem thường sân thi đấu của tôi vậy à?"
"Vậy sao?" Giản Thượng Ôn chớp chớp mắt, đôi mắt đào hoa ánh lên ý cười lấp lánh, giấu đi cảm xúc thực sự: "Thế thì tôi phải đích thân trải nghiệm mới được."
Xe lăn bánh.
Từ trung tâm thành phố A, bọn họ tiến thẳng về khu ngoại ô. Càng đi, trời càng cao, mây càng mỏng, không khí cũng trong lành hơn. Mãi cho đến khi xe tiến gần ngọn núi ngoại thành, đường bắt đầu gập ghềnh uốn lượn, từng vòng, từng vòng xoắn ốc lên cao.
Đường núi nơi này quanh co hiểm trở, xe bình thường chỉ có thể nhích từng chút một. Nhưng Lương Thâm thì khác — hắn điều khiển chiếc xe thể thao, lao đi trên những con đường nhỏ hẹp một cách thành thạo như nước chảy mây trôi. Những khúc cua gắt, những đoạn đường hẹp, hắn đều băng qua không chút chần chừ.
Gió vun vút lướt qua ô cửa xe.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Giản Thượng Ôn vẫn có chút kinh ngạc khi trực tiếp trải nghiệm loại hình thể thao mạo hiểm này.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ trên đỉnh núi, Lương Thâm nghiêng đầu nhìn sang. Ánh sáng mặt trời tạt vào khuôn mặt góc cạnh tuấn tú của hắn, như xóa đi lớp ngụy trang văn nhã thường ngày, để lộ ra dã tính nguyên sơ ẩn sâu trong xương tủy.
Hắn cong môi cười nhàn nhạt: "Sao? Sợ rồi à?"
Giản Thượng Ôn chậm rãi ổn định lại nhịp tim, gió núi bên ngoài lùa qua cửa sổ thổi vào mát lạnh, cậu nghiêng đầu nhìn Lương Thâm, nói: "Ban đầu có hơi sợ một chút, nhưng về sau thì không còn sợ nữa."
Lương Thâm hỏi: "Vì sao?"
"Bởi vì nhìn thấy anh lái rất thuần thục, chắc hẳn con đường này anh đã đi không biết bao nhiêu lần rồi." Giản Thượng Ôn khẽ cười, lại nói: "Hơn nữa, gió núi thổi phần phật phía sau, cái cảm giác chạy xe cực hạn như bay thế này, thực sự rất tự do. Chỉ có người dám dũng cảm mới có thể chạm tới được sự tự do như thế, tuy rất ít người từng trải nghiệm, nhưng nói thật, tôi rất bội phục anh."
Cậu dùng chữ "tự do".
Lương Thâm hơi ngẩn ra một giây. Từ trước tới nay, hắn chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, có thể nghe được lời tán dương chân thành đến vậy từ miệng Giản Thượng Ôn.
Không phải những lời giả dối chiều lòng hắn.
Cũng không phải kiểu lời nói miễn cưỡng chỉ để xoa dịu hắn trước kia.
Giờ phút này, ánh mắt Giản Thượng Ôn nhìn hắn đầy nghiêm túc, trong trẻo và chân thành, cậu thực lòng tán thành hắn, tán thành cảm giác tự do hắn theo đuổi trên đường đua, cũng thấu hiểu những hành động của hắn.
Thì ra...
Đây chính là cảm giác được người khác thực sự đồng cảm hay sao?
Nhận thức này khiến Lương Thâm có một loại hưng phấn khó tả bùng nổ trong lòng, thậm chí, trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy mình và Giản Thượng Ôn, sao lại không thể bên nhau chứ? Giản Thượng Ôn, cậu ấy thực sự hiểu hắn đến vậy cơ mà.
Lương Thâm khẽ nuốt xuống cơn run nơi cổ họng: "Em thực sự nghĩ như vậy sao?"
Giản Thượng Ôn mỉm cười, nụ cười chân thành như ánh sáng ban mai: "Bất cứ ai từng nhìn thấy anh lái xe, chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy thôi."
Tim Lương Thâm như ấm lên một mảng lớn. Hắn có một loại xúc động muốn lập tức lột trần tâm can mình ra cho Giản Thượng Ôn xem, nhưng lý trí vẫn còn kéo hắn lại. Hắn khẽ nhếch môi, nói: "Vậy em cứ chờ tôi giành chức quán quân hôm nay đi."
Giản Thượng Ôn cong môi: "Tôi sẽ chờ."
Ai giành quán quân không quan trọng, điều quan trọng nhất là cậu phải có được lòng tin của Lương Thâm. Mà với những người như hắn, chỉ cần xúc động một chút, rất dễ mắc sai lầm.
........
Mọi người lần lượt tiến vào khu vực thi đấu đua xe.
Vừa vào bên trong, đương nhiên phải tách nhau ra, tay đua có nơi riêng của mình.
Khoảnh khắc chia tay, Lương Thâm có chút lưu luyến. Hắn không muốn rời khỏi Giản Thượng Ôn. Người xung quanh nhìn ra được tâm trạng đó, mấy thành viên câu lạc bộ còn trêu chọc: "Lương ca, đây là anh dâu sao? Hai người tình cảm thật tốt, còn đích thân đến đón cơ đấy!"
Lương Thâm liếc mắt nhìn đám người xung quanh, trong lòng dâng trào một niềm vui âm thầm, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, chỉ đẩy đẩy gọng kính trên sống mũi, nói: "Đừng nói bừa, em ấy chỉ là bạn tôi thôi."
Hiện tại, Giản Thượng Ôn vẫn chưa được đón trở về Ôn gia.
Thân phận hiện giờ của cậu, vẫn chưa xứng với hắn.
Chờ tới ngày cậu được danh chính ngôn thuận quay về Ôn gia, lúc đó, hắn sẽ công khai với cả thế giới này.
....
Trên khán đài.
Giản Thượng Ôn vừa ngồi xuống chưa bao lâu, Ôn Cẩm cùng Dư Xán Xán và mấy người khác cũng lần lượt kéo tới. Dư Xán Xán vừa nhìn thấy cậu đã cằn nhằn: "Ôi trời, thật là, ban đầu tôi còn tính tiện đường đón cậu đi cùng, không ngờ cậu đã có xe tới rồi à."
Ôn Cẩm lập tức tò mò hỏi: "Giản ca ca tới đây bằng cách nào vậy?"
Giản Thượng Ôn bây giờ cũng không còn cố ý che giấu Ôn Cẩm nữa. Dù sao, cậu cũng đã quyết tâm ra tay với Ôn gia, nên Ôn Cẩm tất nhiên không thể để quá yên tâm về mình. Vì vậy, Giản Thượng Ôn mỉm cười đáp: "Lương Thâm tiện đường đưa tôi tới."
Tiện đường.
Từ này thật đúng là đầy kỳ diệu.
Ai mà chẳng biết, nhà họ Lương với chung cư Giản Thượng Ôn ở chẳng có điểm nào gọi là "tiện đường" hết!
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Ôn Cẩm lập tức đông cứng. Tuy không thích Lương Thâm, Lương Thâm cũng chỉ xem cậu ta như vật thay thế, nhưng dù gì cũng đã có hôn ước với nhau. Tại sao không đến đón cậu ta, lại chạy đi đón Giản Thượng Ôn?
Vậy nên...
Nhân lúc Dư Xán Xán và những người khác không chú ý.
Ôn Cẩm lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Giản Thượng Ôn, nhỏ giọng hỏi: "Giản ca, Lương ca đang theo đuổi anh sao?"
Giản Thượng Ôn ra vẻ có chút bất ngờ, cậu hỏi lại: "Sao em lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì... em cảm thấy anh ấy đối với anh rất tốt." Ôn Cẩm do dự đáp: "Nhưng... nhưng anh cũng biết mà, anh ấy là vị hôn phu của em, hơn nữa, anh ấy còn coi chúng ta là vật thay thế cho nhau, cho nên anh..."
Giản Thượng Ôn bật cười, nụ cười mang theo chút ý vị sâu xa: "Em yên tâm đi, tôi biết. Thế nên tôi sẽ không thích anh ta đâu."
Nghe vậy, Ôn Cẩm mới nhẹ nhõm thở phào trong lòng.
Không hiểu vì sao, cậu ta không muốn nhìn thấy Giản Thượng Ôn và Lương Thâm ở bên nhau. Vì như vậy, cậu ta sẽ có cảm giác bản thân bị thất bại. Dù thích Thẩm Nghị, nhưng nếu một ngày nào đó bị Thẩm Nghị chán ghét, cậu ta vẫn muốn giữ lại mối hôn ước với Lương Thâm.
Tất nhiên...
Nếu không thành, thì ở bên Phó ca cũng không phải là ý tồi. Dù sao Phó ca đối với cậu ta cũng không tệ.
Nghĩ vậy, Ôn Cẩm tự an ủi mình trong lòng.
Bên kia, cuộc thi đua xe đã chính thức bắt đầu. Giản Thượng Ôn tập trung theo dõi diễn biến trận đấu. Sáng nay cậu đã đăng một vòng bạn bè, cập nhật rằng mình đang ở trên núi xem thi đấu. Sau khi đăng xong, cậu thỉnh thoảng lại liếc nhìn điện thoại. Nếu cậu nhớ không lầm, thì hôm nay chính là ngày Phó Cẩn Thành bay sang châu Âu.
Kế hoạch đã tiến đến bước này.
Chiến thuật "chó cắn chó" cũng nên bắt đầu thúc đẩy mạnh tay hơn. Mâu thuẫn giữa Phó Cẩn Thành và Lương Thâm, tất nhiên phải được khuếch đại thêm nữa.
Không lâu sau, Giản Thượng Ôn lướt thấy bài đăng của Phó Cẩn Thành trên vòng bạn bè. Hắn chỉ đăng một bức ảnh chụp vali hành lý, ngoài ra không có bất kỳ dòng chữ nào. Dù vậy, Giản Thượng Ôn vẫn bấm like.
Cậu có thể đoán được suy nghĩ của Phó Cẩn Thành.
Cậu từ chối lời mời đi châu Âu của Phó Cẩn Thành để ở lại xem thi đấu của Lương Thâm. Với một kẻ có tính chiếm hữu cực mạnh như Phó Cẩn Thành, điều này chắc chắn khiến hắn không hài lòng chút nào.
Chỉ vừa bấm like không bao lâu, tin nhắn của Phó Cẩn Thành đã gửi đến WeChat.
Phó Cẩn Thành: "Không phải đang xem thi đấu sao?"
Giản Thượng Ôn khẽ nhếch môi, thong thả gõ chữ: "Cuộc đua hơi khó hiểu, nên nhân tiện lướt vòng bạn bè một chút."
Phó Cẩn Thành: "Xem không hiểu thì xem làm gì?"
Giản Thượng Ôn đánh chữ: "Chứ còn biết làm gì khác đâu."
Những gì cần nói, cậu đã nói đến đây. Phần còn lại, để Phó Cẩn Thành tự suy diễn. Cậu biết rõ phong cách làm việc của người đàn ông này – trước giờ chưa từng để lộ bất kỳ sơ hở nào. Ngay cả khi phải tranh giành một người với Lương Thâm, hắn cũng sẽ...
Phó Cẩn Thành đã gửi tới một tấm ảnh kèm tin nhắn: "Tôi đang ở sân bay. Lần này sang châu Âu có khả năng sẽ đàm phán vài hạng mục. Đi cùng còn có một nghệ sĩ nổi tiếng được công ty đặc biệt mời. Tôi nhớ em vẫn luôn rất thích tác phẩm của anh ta. Hiện tại cách giờ bay còn ba tiếng, em tới đây gặp mặt một lần vẫn còn kịp."
Giản Thượng Ôn khẽ cong môi, ý cười ẩn hiện nơi đáy mắt. Cậu gõ chữ trả lời: "Chờ tôi."
Sau đó, Giản Thượng Ôn đứng dậy, quay sang nói với Dư Xán Xán: "Xán Xán ca, ngoài bãi đỗ xe có xe đưa người xuống núi không?"
Dư Xán Xán đáp: "Có chứ, tài xế nhà tôi vẫn đang chờ bên ngoài. Nếu cậu muốn xuống núi, tôi bảo anh ấy chở cậu đi."
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Vậy làm phiền anh rồi. Hôm nào tôi mời anh một bữa."
Dư Xán Xán hơi sững người, rồi hỏi: "Nhưng mà cậu định đi đâu vậy?"
"Phó tổng đang đợi tôi ở sân bay. Vừa hay có một nghệ sĩ tôi luôn muốn gặp cũng đang ở đó. Khó có được cơ hội thế này." Giản Thượng Ôn cười dịu dàng: "Tôi đi tiễn anh ấy. Lát nữa nếu Lương Thâm ra, mọi người giúp tôi nhắn với anh ấy một câu, nói tôi chúc mừng anh ấy đoạt quán quân trước."
Dư Xán Xán nhìn theo bóng lưng Giản Thượng Ôn khuất dần, trong lòng không khỏi cảm thán: "Không ngờ Phó tổng cũng là kiểu người lãng mạn như vậy..."
Ôn Cẩm nghe vậy, nụ cười trên mặt lập tức cứng lại.
Cậu ta siết chặt tay đặt bên người. Rõ ràng, Phó ca ca trước giờ chưa từng là người lãng mạn. Hoặc đúng hơn, từ trước tới nay chỉ dịu dàng, lãng mạn với một mình cậu ta mà thôi.
....
Cuộc thi vừa kết thúc, Lương Thâm bước ra khỏi xe, toàn thân vẫn còn tràn đầy hưng phấn. Không ngoài dự đoán, hắn giành được quán quân. Xung quanh, mọi người vây lấy hắn chúc mừng. Lương Thâm cầm mũ bảo hiểm trong tay, trong tiếng reo hò rộn ràng, ánh mắt lập tức tìm kiếm về phía khán đài. Nhưng ngay giây tiếp theo, nụ cười trên môi hắn bỗng khựng lại.
Bởi vì...
Trên khán đài, trống trơn, không một bóng người.
Nụ cười của Lương Thâm nhanh chóng tan biến, ánh mắt tối sầm xuống, hơi thở quanh thân cũng lạnh hẳn đi, khiến những người đứng gần đều hoảng sợ, có người lắp bắp hỏi: "Lương ca?"
Ánh mắt hắn quét qua khán đài trống rỗng, giọng trầm xuống: "Người vừa ngồi ở kia đâu rồi?"
Nhân viên vội vàng trả lời: "Giản tiên sinh có việc đột xuất, phải tiễn người khác ra sân bay nên không thể ở lại xem hết trận. Trước khi đi còn nhờ chuyển lời chúc mừng ngài chiến thắng."
Biểu cảm trên gương mặt Lương Thâm càng trở nên u ám. Tiễn người?
Hôm nay có chuyến bay rời đi, ngoài Phó Cẩn Thành ra, còn có thể là ai?
Phó Cẩn Thành muốn làm gì? Hắn không phải đã vứt bỏ Giản Thượng Ôn rồi sao? Tại sao bây giờ lại tới giành người? Năm đó, tuy hắn dùng thủ đoạn mới đưa được Giản Thượng Ôn rời khỏi Phó Cẩn Thành, nhưng chẳng phải giữa hai người đó đã đoạn tuyệt rồi sao?
Hơn nữa —
Nếu năm đó không phải Phó Cẩn Thành nửa đường chen ngang, hắn đâu cần phí nhiều công sức như vậy mới đoạt lại được Giản Thượng Ôn!
Huống hồ, hiện tại Giản Thượng Ôn rõ ràng đã cùng hắn tâm ý tương thông. Phó Cẩn Thành bây giờ lại tới phá đám, rốt cuộc muốn gì?!
Càng nghĩ, hơi thở quanh người Lương Thâm càng lạnh thấu xương.
Không được.
Hắn tuyệt đối không thể để Phó Cẩn Thành ngang nhiên cướp người từ tay mình thêm lần nào nữa.
Bỗng dưng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn—hình ảnh mẹ hắn trong bệnh viện hai ngày trước. Nếu hắn có thể cứu mẹ ra, nếu hắn có thể dũng cảm thêm một lần, liệu Giản Thượng Ôn có thể nào sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác?
Nghĩ đến đây, Lương Thâm lập tức nghiêng đầu ra lệnh: "Đưa điện thoại cho tôi, tôi có chuyện phải sắp xếp."
Phó Cẩn Thành đừng hòng cướp được người khỏi tay hắn!
Tiền tài chẳng là gì cả.
Tiền không thể lay động Giản Thượng Ôn.
Lần này, hắn muốn thắng bằng trái tim!