Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 102: Bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!





Giản Thượng Ôn tới sân bay khi trời đã gần trưa.

Trợ lý của Phó Cẩn Thành đã đứng đợi sẵn ở cổng đón.

Giản Thượng Ôn mỉm cười, lễ độ nói: "Vất vả rồi."

Trợ lý vội vàng đáp: "Không có gì ạ."

Người này quả thật không đơn giản. Trước đây đã ở bên cạnh Phó tổng rất lâu, là tình nhân đầu tiên, cũng là duy nhất. Năm đó dù Giản Thượng Ôn đã rời đi, bên cạnh Phó Cẩn Thành cũng chưa từng có thêm ai khác.

Đặc biệt là lần này.

Chuyến đi châu Âu lần này vốn chỉ để ký hợp đồng hạng mục, căn bản không cần đích thân mời nghệ sĩ tới. Nhưng Phó tổng vẫn cố chấp mời cho bằng được.

Người khác có thể nghĩ rằng chỉ để thúc đẩy tiến độ ký kết.

Chỉ có trợ lý hiểu rõ — chuyện này tuyệt đối không thoát khỏi liên quan với người trước mặt.

Trợ lý lễ phép nói: "Xin mời đi lối này, Phó tổng và Vu tiên sinh đang chờ ở phòng khách VIP."

Khi Giản Thượng Ôn bước vào, cậu lập tức nhận ra vị nghệ sĩ kia, không khác mấy so với hình ảnh trong những phim tài liệu trước đây.

Và ngay sau đó, cậu nhìn thấy Phó Cẩn Thành.

Hôm nay Phó Cẩn Thành ăn mặc khá đơn giản, chỉ là một chiếc áo sơ mi đen cao cấp. Nam nhân đứng dưới ánh đèn, toát ra vẻ chín chắn, điềm tĩnh vô cùng.

Giản Thượng Ôn bước tới, mỉm cười với lão nghệ sĩ: "Hân hạnh được gặp ngài. Có thể tận mắt nhìn thấy ngài là vinh dự lớn đối với tôi. Tôi luôn là người hâm mộ trung thành của ngài."

Vị nghệ sĩ có chút bất ngờ, nhưng nghe những lời chân thành ấy thì cũng nở nụ cười hiền hòa, đáp: "Được người trẻ tuổi yêu thích, đối với tôi mà nói, không còn gì vui mừng hơn. Khi được Phó tổng mời hợp tác, tôi cũng khá bất ngờ. Nhưng nếu có thể mang tác phẩm đến gần thế giới hơn, tôi sẵn lòng."

Giản Thượng Ôn mỉm cười, dịu dàng tiếp lời: "Phó tổng là một doanh nhân xuất sắc. Tôi tin rằng sự hợp tác của hai người nhất định sẽ thành công tốt đẹp."

Hai người trò chuyện thêm vài câu.

Chẳng bao lâu, đến giờ lão nghệ sĩ phải uống thuốc nên xin phép rời đi trước, trong phòng VIP chỉ còn lại Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành.

Phó Cẩn Thành từ nãy giờ vẫn luôn im lặng. Mãi tới lúc này, hắn mới ngẩng đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu, trầm giọng hỏi: "Vui không?"

Ý của hắn rất rõ ràng.

Hắn đã tạo cơ hội cho Giản Thượng Ôn gặp thần tượng, cậu hẳn là phải rất vui mới đúng.

Giản Thượng Ôn cụp mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng mỉm cười, đáp: "Phó tổng không phải càng nên vui hơn sao? Tác phẩm của lão tiên sinh có giá trị nghệ thuật cực cao. Nếu có thể đạt được hợp tác lần này, Phó thị sau này chắc chắn sẽ bước lên một tầm cao mới. Tôi nghĩ, người vui mừng nhất, phải là Phó tổng mới đúng."

Cậu đương nhiên sẽ không chấp nhận loại PUA* rẻ tiền này. Phó Cẩn Thành lựa chọn ai, tuyệt đối không phải vì một nụ cười của mỹ nhân. Nếu cho rằng chỉ cần vài trò cười rẻ mạt có thể khiến hắn động lòng, vậy thì quá xem thường Phó Cẩn Thành rồi. Người đàn ông này từ trước đến nay luôn khó đối phó.[PUA - Pick-Up Artist, là những người sử dụng lời lẽ tán tỉnh và các chiến thuật khác nhau để thu hút bạn tình tiềm năng. Pickup artist thường rất điệu nghệ trong việc buông lời thả thính để làm quen, giành lấy sự chú ý của đối phương. Đây là một từ mang sắc thái tiêu cực, thường để nói về những người đàn ông có nhiều bạn tình và dùng mánh khóe (ví dụ như thao túng tâm lý) để đạt được mục đích.]

Lý trí, bình tĩnh, mạnh mẽ.

Nhưng đồng thời, cũng cố chấp và cực đoan — đó mới là điểm yếu lớn nhất của hắn.

Phó Cẩn Thành nói: "Tôi còn tưởng nhìn thấy em được gặp thần tượng mình yêu thích bao lâu nay, em sẽ rất vui."

Giản Thượng Ôn mỉm cười, nhẹ nhàng đáp: "Dĩ nhiên là vui rồi, Phó tổng còn có thể nhớ rõ cả những chuyện nhỏ nhặt thế này."

Phó Cẩn Thành nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh: "Xem ra tâm trạng em không tệ. Ở chỗ Lương Thâm, chắc hẳn hắn chăm sóc em rất tốt."

Giản Thượng Ôn dựa lưng vào mép bàn trong phòng khách VIP, ánh mắt nửa hờ nhìn về phía Phó Cẩn Thành. Dáng người tinh tế thon dài dựa vào đó, trông như một nhành liễu mềm mại trong gió, nhưng chỉ những ai thực sự hiểu cậu mới biết, cành liễu kia thực ra dẻo dai mà không hề yếu đuối.

Cậu nhìn Phó Cẩn Thành, khẽ mỉm cười nói: "Đúng vậy, thật sự rất tốt."

Lời vừa dứt, sắc mặt Phó Cẩn Thành lập tức trầm xuống. Giọng hắn cũng vô thức mang theo vài phần lạnh lẽo: "Vậy sao?"

Giản Thượng Ôn vẫn mỉm cười, đáp: "Ừ, trước đây tôi chưa từng tận mắt chứng kiến Lương Thâm thi đấu xe đua. Sau khi trải nghiệm, mới cảm thấy quả thật cũng không tệ."

Phó Cẩn Thành cười nhạt, giọng điệu đầy ẩn ý: "Em không ở bên hắn mấy năm nay, đương nhiên không thấy được."

Hàm ý trong câu nói quá rõ ràng.

Năm đó, chính em đã chủ động cầu xin tôi, nói muốn rời khỏi Lương Thâm, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?

Giản Thượng Ôn chỉ cười, vẻ mặt không đổi: "Về sau sẽ còn cơ hội mà."

Ánh mắt Phó Cẩn Thành hơi nheo lại, mang theo vài phần đe dọa. Nhưng dù sao cũng là người từng trải qua sóng gió, hắn vẫn cố giữ bình tĩnh. Vừa định mở miệng, thì nghe Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng nói: "Nhưng hôm nay được gặp vị lão sư mà tôi luôn yêu thích, tôi đã rất vui rồi."

Lời này như một cơn gió mát nhẹ thổi qua, cuối cùng cũng làm dịu đi ngọn lửa âm u trong lòng Phó Cẩn Thành.

Hắn trầm giọng nói: "Ông ấy có mang theo mấy bản sách có chữ ký. Lát nữa em có thể xin một quyển."

Giản Thượng Ôn liền đáp: "Vậy tôi chọn 《Lồng Giam》."

Phó Cẩn Thành từng đọc qua cuốn này, liền hỏi: "Em rất thích nhân vật chính của truyện này à? Tôi nhớ, kết cục của 《Lồng Giam》 đâu có tốt đẹp gì."

Giản Thượng Ôn mỉm cười, chậm rãi đáp: "Kết cục thế nào, phải xem người nhập cuộc hành xử ra sao. Tôi rất thưởng thức nhân vật chính của câu chuyện ấy — thà rằng tan xương nát thịt, cũng tuyệt đối không cam tâm bị lồng giam trói buộc."

Bàn tay vốn đặt hờ bên cạnh của Phó Cẩn Thành bỗng siết lại chặt hơn một chút.

Hắn ngước mắt, nhìn thẳng vào Giản Thượng Ôn.

Bốn mắt giao nhau, giữa hai người, tựa như có một dòng sóng ngầm vô hình đang cuộn trào.

Thực ra, đối với Giản Thượng Ôn, Phó Cẩn Thành chưa từng hoàn toàn buông tay. Cậu là tình nhân của hắn, hơn thế nữa, là người duy nhất khiến hắn hài lòng nhất.

Từ sau khi Giản Thượng Ôn rời đi, hắn chưa từng tìm được ai có thể thay thế.

Giản Thượng Ôn ngoan ngoãn, nghe lời, thậm chí chưa từng đòi hỏi bất cứ điều gì từ hắn.

Trước đây, Phó Cẩn Thành từng cho rằng, đó là biết điều.

Mãi đến sau này, hắn mới nhận ra — thì ra, đó là vì Giản Thượng Ôn chưa từng để tâm đến hắn.

Hắn có quyền thế cỡ nào, hắn vui hay giận ra sao, bản thân hắn là người thế nào, Giản Thượng Ôn — hết thảy đều không hề để bụng.

Sự nhận thức ấy khiến Phó Cẩn Thành cảm thấy có chút tức giận.

Dựa vào cái gì chứ?

Rõ ràng Giản Thượng Ôn chỉ nên là tình nhân của hắn, cậu nên tìm mọi cách lấy lòng hắn mới phải. Thế nên hắn tức giận, hắn bực bội, hắn muốn ép Giản Thượng Ôn phải ý thức được sự quan trọng của hắn, muốn cậu phải cúi đầu trước mình.

Nhưng mọi chuyện, dần dần lại vượt ra khỏi dự liệu của hắn.

Giản Thượng Ôn không những không chịu thua trước hắn, ngược lại bên cạnh cậu càng ngày càng có nhiều người vây quanh. Cậu giống như một viên ngọc thô sau lớp bụi mờ bỗng bừng sáng, toả ra thứ ánh sáng khiến người khác không thể dời mắt.

Phó Cẩn Thành lạnh nhạt nói: "Có lẽ, thế giới bên ngoài cái lồng giam, không đẹp như em vẫn tưởng tượng."

Giản Thượng Ôn khẽ mỉm cười, đáp: "Có hay không có, chỉ khi bước ra ngoài mới biết được."

Hai người vẫn đang trò chuyện thì lão nghệ sĩ vừa uống thuốc xong đã quay lại, đúng lúc nghe thấy chủ đề này, ông mỉm cười nói: "Hóa ra hai cậu đều đã đọc quyển sách này sao?"

Giản Thượng Ôn đáp: "Đúng vậy, tôi đang cùng Phó tổng trao đổi cảm nhận."

Lão nghệ sĩ liền hào hứng, ông rất thích có người cùng ông thảo luận về tác phẩm của mình. Ông nói: "Quyển 《 Lồng Giam 》 này khi tôi sáng tác năm đó, cảm hứng đến từ một chú mèo nhỏ được mẹ tôi nhặt về. Cả nhà đều đối xử với nó rất tốt, nhưng dường như bản tính của nó là khao khát tự do, mỗi ngày đều tìm cách trốn ra ngoài. Sau này, mẹ tôi không thể làm gì khác hơn, đành phải thả nó đi."

Phó Cẩn Thành có vẻ rất hứng thú với câu chuyện, hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó, con mèo nhỏ đó hình như đã gặp chuyện không may, chết ở bên ngoài." Lão nghệ sĩ cảm khái, "Mẹ tôi rất đau lòng, vẫn luôn nói rằng nếu lúc ấy không thả nó đi thì tốt biết mấy."

Phó Cẩn Thành khẽ an ủi: "Nhân sinh vô thường, mọi chuyện xảy ra và kết thúc đều có quy luật riêng của nó."

Lão nghệ sĩ gật gù, sau đó quay sang hỏi Giản Thượng Ôn: "Cậu thì sao? Cậu nghĩ thế nào?"

"Tôi?" Giản Thượng Ôn bị gọi tên, gương mặt thanh tú xinh đẹp hiếm hoi lộ ra chút ít cảm xúc, cậu mỉm cười đáp: "Câu hỏi này, tôi đã có đáp án từ rất lâu trước đây rồi. Hơn nữa, lúc đó, tôi cũng từng nói với Phó tổng."

Lão nghệ sĩ có chút bất ngờ, quay sang nhìn Phó Cẩn Thành: "Xem ra quan hệ giữa hai cậu không tệ nhỉ. Nếu vậy, tôi sẽ tặng hai người mỗi người một quyển."

Giản Thượng Ôn nhận lấy một quyển, rồi đưa quyển còn lại cho Phó Cẩn Thành, mỉm cười nói: "Phó tổng."

Giọng cậu ôn hoà, mềm mại như ngọn gió thu năm nào, cái ngày cậu rời đi cũng thế, lặng lẽ mà đi, nhẹ nhàng như không để lại dấu vết.

Khi Phó Cẩn Thành trở về, quản gia nói với hắn, Giản Thượng Ôn chẳng mang theo thứ gì, căn phòng cũng được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ. Lúc hắn bước vào, chỉ thấy trong góc giường – nơi Giản Thượng Ôn thường ngồi – còn sót lại một cuốn sách bìa đen.

《 Lồng Giam 》

Đó là lần đầu tiên Phó Cẩn Thành cầm lấy quyển sách ấy.

Ngày thường hắn chưa từng thật sự quan tâm đến những thứ Giản Thượng Ôn yêu thích. Nhưng lần đó, hắn ngồi suốt bên cửa sổ, dùng cả một đêm để đọc hết quyển sách.

Ở mặt sau quyển sách ấy...

Có những dòng chữ thanh tú của Giản Thượng Ôn. Trong phần tự truyện của tác giả viết về mẹ mình, cậu đã ghi lại một câu: "Ngày học được cách buông tay và tôn trọng lựa chọn của nó, bà mới thực sự có được chú mèo nhỏ."

Đó là câu nói khắc sâu nhất trong ký ức của Phó Cẩn Thành.

Mãi đến hôm nay, khi nhìn vào đôi mắt của Giản Thượng Ôn, hắn mới một lần nữa xác nhận rằng câu nói đó không chỉ để lại cho cuốn sách, mà còn để lại cho chính hắn.

Trợ lý từ bên ngoài bước vào, thông báo: "Phó tổng, đã đến giờ rồi."

Phó Cẩn Thành nói với lão nghệ sĩ: "Để trợ lý của tôi đưa ngài qua trước, tôi sẽ đến ngay sau."

Lão nghệ sĩ gật đầu rồi rời đi.

Khi ông đi rồi, cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Phó Cẩn Thành mở lời: "Tôi chưa bao giờ giới hạn tự do của em. Giới giải trí là một nơi phức tạp, không thích hợp với em. Hơn nữa, tôi đã nhờ giáo viên dạy em cầm kỳ thư họa, cũng là để giúp em có nhiều sự lựa chọn tốt hơn."

Giản Thượng Ôn không ngờ hắn lại nói thẳng ra như vậy.

Quả thật không dễ dàng....

Để một người luôn kín đáo như Phó Cẩn Thành phải trực tiếp nói ra, xem ra câu chuyện con mèo ngày xưa thực sự đã chạm vào vết thương lòng hắn. Ký ức tuổi thơ kia, những con mèo nhỏ đó, kỳ thực, chưa từng phai mờ trong lòng Phó Cẩn Thành.

Giản Thượng Ôn thấy hắn nói vậy, cuối cùng cũng thu lại nụ cười nhàn nhạt, nghiêm túc nhìn Phó Cẩn Thành, cậu nói: "Những thứ đó vốn dĩ chưa từng là điều tôi yêu thích, tất cả đều là Ôn Cẩm thích."

Phó Cẩn Thành khẽ mím môi, đường nét lạnh lùng như được gọt dũa thêm sắc bén.

"Nhưng thật ra tôi có thể hiểu được." Giản Thượng Ôn cười nhẹ: "Rốt cuộc thì, ai lại quan tâm một con thú cưng thích gì chứ?"

Giọng cậu bình thản, nhưng dẫu là khi nói ra những lời ấy, khóe môi vẫn còn treo một nụ cười, chỉ là, nụ cười ấy không mang theo lấy một chút hơi ấm.

Ngay lúc Phó Cẩn Thành định mở lời.

Giản Thượng Ôn từ túi áo lấy ra một chiếc hộp nhỏ, đưa tới: "Món quà nhỏ tặng anh. Cảm ơn Phó tổng đã giúp tôi gặp được thần tượng. Chúc anh thuận buồm xuôi gió, thượng lộ bình an"

Cậu buông món quà xuống, rồi quay người rời đi.

Ánh mắt Phó Cẩn Thành dừng lại trên chiếc bàn, cuối cùng cũng chậm rãi đưa tay nhấc lấy chiếc hộp. Hắn mở ra, chỉ thấy bên trong đặt yên tĩnh một tờ giấy được gấp ngay ngắn. Hắn mở ra xem, đó là một công thức nấu ăn — là Giản Thượng Ôn tự tay viết, hồi còn ở Phó gia, từng dùng khi nấu những bữa cơm nhà.

Thoạt nhìn chỉ là một tờ giấy vô nghĩa.

Nhưng chỉ Phó Cẩn Thành mới hiểu rõ, tờ giấy này là dấu chấm hết Giản Thượng Ôn gửi đến hắn — một lời nhắn không lời, rằng từ nay về sau, cậu sẽ không bao giờ trở lại Phó gia nữa. Sinh nhật những năm sau cũng sẽ không còn bát mì tự tay cậu nấu. Một công thức nấu ăn, ngoài mặt là quà cảm ơn, kỳ thực là để thanh toán sạch sẽ.

Phó Cẩn Thành hơi nhíu mày.

Người đàn ông từng ung dung trước muôn ngàn biến động của thương trường, lần đầu tiên để lộ rõ ràng sự xao động trong cảm xúc.

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng.

Lần này khác hẳn những lần trước. Không giống như lần Giản Thượng Ôn rời đi vì Ôn Cẩm nổi giận, cũng không giống những lần cậu giận dỗi rồi quay lại. Lần này, Giản Thượng Ôn thực sự, muốn kết thúc tất cả với hắn.

"Cạch."

Cánh cửa bị đẩy ra.

Trợ lý đứng ở cửa, nói: "Phó tổng, máy bay sắp đến giờ lên rồi, ngài nên ra làm thủ tục."

Phó Cẩn Thành rốt cuộc cũng cất món đồ trong tay, đứng dậy. Trợ lý có thể cảm nhận rõ ràng khí áp nặng nề từ hắn, rõ ràng lúc nãy khi Giản Thượng Ôn còn ở đây, tâm trạng của Phó Cẩn Thành vẫn còn dễ chịu như trời xanh nắng đẹp. Thế mà Giản Thượng Ôn vừa đi, bầu không khí lập tức như giông bão sắp ập tới.

Lại thêm một trận giông nữa sao?

Trợ lý thầm nghĩ, rốt cuộc ai nói Phó Cẩn Thành căn bản không để tâm đến vị tình nhân kia chứ? Suốt bao năm nay, chẳng phải hắn vẫn vì người đó mà ngông cuồng, cố chấp đến cùng hay sao. Miệng thì cứ cứng rắn như ai ép uổng hắn vậy, đến lúc bị người ta vứt bỏ, lập tức thành thật lại ngay!

Phó Cẩn Thành lạnh lùng nói: "Đi thôi."

Trợ lý nhanh chóng theo sau, vừa đi vừa báo cáo: "Đúng rồi, vừa rồi ngài có một cuộc gọi, là Ôn tiên sinh gọi tới, nói có chuyện muốn thương lượng với ngài."

Phó Cẩn Thành vốn vẫn còn mải suy nghĩ về chuyện của Giản Thượng Ôn, vừa nghe đến chữ 'Ôn' thì khựng lại một chút, nhíu mày hỏi: "Ôn Kiến Thành sao? Chuyện gì?"

"Không rõ lắm." Trợ lý cẩn trọng đáp. "Nhưng gần đây hình như Ôn gia gặp một số vấn đề trong chuyện làm ăn. Trước đây nhờ có Lương thị hỗ trợ nên vẫn ổn, nhưng không biết vì sao dạo gần đây Lương thiếu gia không còn quan tâm đến Ôn gia nữa, cho nên..."

Lời này cũng chỉ có thể nói đến đây.

Nên họ mới tìm đến ngài để cầu cứu.

Phó Cẩn Thành không cần nghĩ ngợi, lạnh nhạt nói: "Dạo này tôi không có thời gian xử lý mấy chuyện đó. Nếu không có gì quan trọng thì cứ tùy cậu giải quyết đi."

Nói vậy, nghĩa là vẫn muốn giúp đỡ.

Trợ lý vừa định đáp lời thì di động lại vang lên. Anh ta nhìn xuống màn hình, không khỏi nhướn mày—là Ôn Cẩm.

Thực ra nhiều năm nay vẫn luôn như vậy. Nếu Ôn Kiến Thành không thể liên hệ được với Phó gia, rất nhanh sau đó Ôn Cẩm sẽ ra mặt, hẹn ăn cơm hoặc sắp xếp một buổi gặp gỡ.

Trước kia, Phó Cẩn Thành rất thích trò này.

Hắn vốn dĩ rất hưởng thụ cảm giác được người ta cầu cạnh, nhất là từ người bạn thanh mai trúc mã đơn thuần và đáng yêu như Ôn Cẩm. Mỗi lần Ôn Cẩm có chuyện liền tới tìm mình nhờ vả, hắn đều sẵn lòng ra tay, vốn dĩ đối với hắn mà nói, giúp một tay chỉ như chín trâu mất một sợi lông mà thôi.

Trợ lý cầm điện thoại tới, nhỏ giọng nhắc: "Phó tổng, Ôn thiếu gia gọi."

Nhưng hôm nay đã không còn như trước.

Hôm nay, Giản Thượng Ôn vừa mới dùng chuyện liên quan tới Ôn Cẩm để giận dỗi với Phó Cẩn Thành, hai người vừa mới tranh cãi xong, tâm trạng Phó Cẩn Thành vẫn còn chưa ổn, lần đầu tiên trong lòng hắn dâng lên những cảm xúc khác thường. Hắn thậm chí còn nghĩ — người mà hắn từng thấy đơn thuần đáng yêu đó, bây giờ, khi Lương gia không còn ra tay giúp đỡ, lại quay sang tìm hắn, rốt cuộc coi hắn là cái gì?

Ôn gia, suốt bao năm qua, nếu không có Ôn Cẩm, thì Giản Thượng Ôn có lẽ đã chẳng lạnh nhạt với hắn như vậy.

Cho nên.

Lần đầu tiên trong đời.

Phó Cẩn Thành nói: "Không nghe. Nói với cậu ta tôi đang bận làm thủ tục lên máy bay. Khoảng thời gian tới, nếu Ôn gia còn gọi, không cần phải báo cho tôi."