Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 104: Anh thích Giản Thượng Ôn sao?



Di động vẫn đang rung lên.

Ôn Cẩm siết chặt điện thoại, bàn tay hơi run rẩy. Cậu ta thậm chí không biết mình đang nghĩ gì, chỉ có thể không ngừng tự trấn an bản thân rằng có lẽ Phó ca ca chỉ gọi cho Giản Thượng Ôn vì công việc mà thôi.

Đó chỉ là cậu ta tự lừa mình lừa người, nhưng chẳng mấy chốc, cái sự tự trấn an mỏng manh ấy cũng vỡ tan. Phó Cẩn Thành... chẳng phải là đại tổng tài sao? Một nhân vật tầm cỡ như vậy, thì còn có chuyện gì phải tìm Giản Thượng Ôn chứ?

Ôn Cẩm rối bời trong cơn hỗn loạn ấy, mãi đến khi tỉnh táo lại, thì điện thoại đã tự động kết nối từ lúc nào.

Đầu dây bên kia có lẽ cũng không ngờ cuộc gọi được nhận nhanh đến vậy.

Tiếng Phó Cẩn Thành từ trong điện thoại truyền ra, giọng hắn chậm rãi, lạnh lạnh: "Sao bây giờ mới chịu nghe?"

Ôn Cẩm không đáp. Đầu óc cậu ta hoàn toàn trống rỗng, không biết phải phản ứng thế nào. Mà bên kia, Phó Cẩn Thành đã tiếp tục nói: "Vẫn còn giận sao?"

Nếu trước đó Ôn Cẩm vẫn có thể tự an ủi bản thân rằng có lẽ Phó Cẩn Thành và Giản Thượng Ôn chẳng có quan hệ gì đặc biệt, thì câu nói này đã chính thức đánh nát toàn bộ sự tự lừa dối ấy.

"Em đăng vòng bạn bè, tôi thấy rồi." Phó Cẩn Thành chậm rãi nói, "Còn cả quyển sách trước kia em để lại, tôi cũng đọc qua."

Ôn Cẩm khẽ thở dốc.

Cái gì mà 'trước kia'?

Sách... sách gì chứ??

Phó Cẩn Thành bình tĩnh nói tiếp: "Tôi nghĩ em hiểu lầm tôi rồi. Tôi và Ôn Cẩm, không phải như em nghĩ. Lần này về nước, chúng ta gặp nhau đi."

Khi nghe thấy tên mình, Ôn Cẩm rốt cuộc không chịu được nữa, nghẹn ngào cắt ngang: "Ý anh là gì?"

Phó Cẩn Thành im lặng một lúc, rồi cau mày, khẽ gọi: "A Cẩm?"

Ôn Cẩm không biết mình đang nghĩ gì nữa. Những lời này khiến cậu ta hoảng loạn một cách khó hiểu. Cậu ta không dám hỏi thêm, cũng không dám nghe tiếp, run rẩy ấn thẳng vào nút kết thúc cuộc gọi.

Dập máy rồi, Ôn Cẩm vẫn như người mất hồn, cầm điện thoại đứng ngây ra đó, chẳng biết phải làm gì tiếp theo.

Chính lúc ấy, từ phía sau vọng lại vài tiếng động nhẹ. Giản Thượng Ôn từ phòng tắm bước ra, liếc mắt đã thấy Ôn Cẩm đứng chết lặng giữa phòng, cậu hỏi:"Em sao thế?"

Ôn Cẩm giật bắn mình.

Di động trượt khỏi tay, rơi thẳng xuống đất.

Giản Thượng Ôn liếc mắt nhìn, nhận ra đó là điện thoại của mình, bèn bước tới nhặt lên kiểm tra: "Màn hình không vỡ, nhưng kính cường lực vỡ rồi. Tấm kính này tôi mới thay hồi trước, nhớ chuyển khoản cho tôi đấy."

Ôn Cẩm vốn còn đang định chất vấn cậu cho ra lẽ, nhưng nghe Giản Thượng Ôn thản nhiên tính tiền thế này thì cả người đều ngây ngốc.

"......"

Im lặng mất vài giây.

Ôn Cẩm lí nhí hỏi: "Bao nhiêu vậy?"

"12.5." Giản Thượng Ôn đáp: "Nhưng tôi đã dùng hơn nửa tháng rồi, nên em chuyển tôi 10 tệ là được."

Ôn Cẩm không thể tin nổi mình lại bị đòi một khoản tiền nhỏ đến mức này. Cậu ta từ nhỏ đến lớn chưa từng thiếu tiền, điện thoại càng không cần dán miếng cường lực, bởi vì nếu hỏng thì chỉ cần đổi máy mới là xong, quản gia lúc nào cũng xử lý sẵn mọi thứ cho cậu ta.

"Chút tiền lẻ như vậy..." Ôn Cẩm lẩm bẩm, không nhịn được hỏi lại, "Anh cũng đòi sao?"

Giản Thượng Ôn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, sau đó thong thả bước vào bếp, khuấy nhẹ nồi cháo đang sôi. Hơi nước bốc lên lượn lờ, che khuất đi đôi mắt lạnh nhạt của cậu. Giọng cậu vang lên thản nhiên: "Em từ nhỏ không thiếu ăn thiếu mặc, cũng chưa từng phải lo nghĩ chuyện tiền bạc, nên dĩ nhiên cảm thấy chút tiền ấy không đáng kể. Tôi thì khác, tôi thiếu."

Ôn Cẩm lập tức cứng đờ.

Cậu ta kỳ thật cũng không mang ý đó, nhưng không hiểu vì sao, nói ra lại thành ra chói tai đến thế.

"Xin lỗi." Ôn Cẩm cuối cùng cũng nhỏ giọng nói.

Giản Thượng Ôn nghiêng đầu liếc nhìn cậu ta, hờ hững hỏi: "Em xin lỗi vì làm rơi vỡ miếng dán cường lực của tôi, hay hay xin lỗi vì tự tiện nhận điện thoại của tôi?"

Ôn Cẩm vội vàng giải thích: "Em không cố ý! Chỉ là lúc nãy điện thoại của anh đổ chuông, anh không có ở đây, nên em mới giúp anh nghe máy."

Giản Thượng Ôn hỏi: "Ai gọi?"

Ôn Cẩm trong lòng nghẹn lại, đành thành thật đáp: "Phó ca ca."

Giản Thượng Ôn chỉ "À" một tiếng, rồi không hỏi thêm gì nữa.

Chính sự thờ ơ ấy càng khiến lòng Ôn Cẩm khó chịu gấp bội. Cậu ta thậm chí mong Giản Thượng Ôn giận, trách móc cậu ta một trận cho rồi, ít nhất như vậy, còn có cảm giác được coi trọng. Nhưng khổ nỗi, Giản Thượng Ôn căn bản chẳng thèm để tâm!

"Anh không muốn biết anh ấy đã nói gì sao?" Ôn Cẩm cắn môi, rồi nói tiếp: "Anh ấy nói thấy bài đăng của anh trên vòng bạn bè, còn đọc cả quyển sách anh từng để lại. Anh ấy bảo... muốn tìm cơ hội gặp anh nói chuyện."

Giản Thượng Ôn đậy nắp nồi cháo lại, giọng dửng dưng: "Biết rồi."

Ôn Cẩm càng sốt ruột: "Anh với Phó ca ca từng quen nhau sao?"

Giản Thượng Ôn gật đầu: "Ừm, xem như vậy đi."

Ôn Cẩm vội hỏi: "Hai người quen nhau thế nào?"

Giản Thượng Ôn cuối cùng cũng nhướng mày, lười biếng tựa người vào bàn bếp, ánh mắt lãnh đạm nhìn cậu ta: "Em không cảm thấy mình đang quá nhiều chuyện với người đã cho em ở nhờ à?"

Trong mắt Ôn Cẩm, Giản Thượng Ôn trước giờ luôn là một người dịu dàng, rất ít khi thể hiện thái độ sắc bén như thế này.

Nhưng giờ phút này, trước mặt cậu ta, Giản Thượng Ôn như bông hồng giữa biển hoa — lần đầu ngắm nhìn thì chỉ thấy mỹ lệ đến choáng ngợp, nhưng khi tiến lại gần mới phát hiện, dưới những cánh hoa mềm mại ấy, là vô số gai nhọn ẩn mình.

Ôn Cẩm mềm lòng, cậu ta nhỏ giọng nói: "Xin lỗi Giản ca, em không có ý. Em chỉ là... hơi bất ngờ thôi."

Giản Thượng Ôn chậm rãi đáp: "Tôi với anh ta quen nhau từ rất sớm. Lần đầu gặp, là ở khách sạn. Khi đó tôi chỉ là một nhân viên phục vụ, còn anh ta bị người ta gài bẫy. Tình cờ tôi là người phát hiện, nên mới quen biết."

Ôn Cẩm kinh ngạc thốt lên: "Thì ra là vậy sao?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên: "Chứ còn sao nữa."

Ôn Cẩm cũng không thể nói rõ trong lòng mình đang cảm thấy thế nào, chỉ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng cụ thể là gì thì cậu ta cũng không nói thành lời.

Bởi vì theo những gì Ôn Cẩm biết về Phó Cẩn Thành, thật lòng mà nói, cậu ta cảm thấy Phó ca ca vốn không phải người sẽ vì một lần được giúp đỡ mà đi lục tìm thư người ta để lại, lại còn chủ động hẹn gặp.

Ôn Cẩm lưỡng lự mở miệng: "Vậy... hai người..."

"Chúng tôi thì làm sao?" Giản Thượng Ôn lạnh nhạt cắt ngang lời cậu ta: "Anh ta chưa kết hôn, tôi cũng không có bạn trai. Hai người độc thân qua lại với nhau, chắc là không phạm pháp đâu nhỉ?"

Ôn Cẩm cứng đờ, nhẹ nhàng gật đầu: "Không... không phạm pháp."

Cậu ta không biết nên nói gì nữa.

Chỉ cảm thấy trong lòng rối bời, vừa khó chịu vừa phức tạp đến cực điểm.

Từ nhỏ đến lớn, Phó Cẩn Thành luôn đối xử với cậu ta rất tốt, cậu ta theo bản năng tin rằng Phó Cẩn Thành sẽ không rời bỏ, nên không hề sợ hãi mà thoải mái hưởng thụ sự yêu chiều ấy.

Cho tới bây giờ.

Ôn Cẩm nhận ra Phó Cẩn Thành cũng sẽ có người mình để tâm, hơn nữa sự tiếp xúc giữa hai người họ, là điều mà cậu ta không thể ngăn cản.

Ôn Cẩm chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười, nói: "Như vậy cũng tốt, Phó ca ca là người không tệ."

Giản Thượng Ôn nhàn nhạt đáp lời, cậu nói: "Chuẩn bị ăn cơm đi. Phòng khách có thể ở, nhưng ngày mai tôi có công việc, cho nên em chỉ có thể ở lại đêm nay thôi."

Ôn Cẩm cảm giác như mình vừa bị đuổi khéo, nhưng cậu ta cũng không dám phản bác, dù sao hiện tại cậu ta đúng thật là không còn chỗ nào để đi.

Một đêm lặng lẽ trôi qua.

Sáng hôm sau, khi Giản Thượng Ôn thức dậy, Ôn Cẩm cũng đã dậy từ sớm, liền tiện tay làm luôn phần bữa sáng cho cả hai.

Ra khỏi nhà, hai người cùng nhau xuống lầu.

Lũ mèo hoang bên dưới đã ra sân chơi đùa, Ôn Cẩm nhìn thấy liền thích thú chạy đến chơi cùng.

Giản Thượng Ôn vốn định mang theo ít thức ăn đến cho chúng, nhưng thấy Ôn Cẩm đang chơi vui vẻ thì cũng không ngăn cản, chỉ đi đến bồn hoa cách đó không xa, yên lặng xem kịch bản.

Hôm nay cậu có buổi chụp ảnh bìa tạp chí cùng Kỳ Ngôn, hiện tại phải tranh thủ thời gian xem lại nội dung quay chụp và chủ đề đạo diễn vừa gửi đến.

Đang tập trung xem.

Cách đó không xa, bỗng truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Thượng Ôn?"

Giản Thượng Ôn ngẩng đầu, không ngờ lại gặp Ôn Kiến Thành. Cậu hỏi: "Sao chú lại tới đây?"

Thật ra Ôn Kiến Thành đến là để tìm Ôn Cẩm, định vị hiển thị cậu ta đang ở gần đây. Nhưng ông ta không ngờ lại chạm mặt Giản Thượng Ôn.

Ông ta cũng không biết Giản Thượng Ôn sống ở đây.

Nhìn thấy cậu, Ôn Kiến Thành chỉ nghĩ là tình cờ gặp gỡ, liền mỉm cười nói: "Ba rảnh rỗi nên ra ngoài đi dạo. Còn con?"

Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi đang đợi xe, lát nữa có công việc."

Ôn Kiến Thành lúc này cảm thấy, Giản Thượng Ôn đúng là kiểu con trai lý tưởng trong lòng ông ta — năng lực mạnh, có tham vọng, tâm tính cũng ổn định. Năm đó ở làng chài, ngay cái nhìn đầu tiên, ông ta đã muốn đưa cậu về. Nhưng vì đứa con trai thứ hai của ông ta sức khỏe không tốt, cuối cùng chỉ có thể đưa một đứa trẻ trở về nhà.

Khi đó, Ôn Cẩm với tính cách đáng yêu, cộng thêm gia đình cũng có chút tiền bạc, sau lại thanh mai trúc mã và vị hôn phu đều xuất thân đại phú đại quý, Ôn Kiến Thành vẫn còn khá hài lòng.

Nhưng đến giờ, ông ta lại không còn cảm giác đó nữa.

Ôn Cẩm từ nhỏ đã được nuông chiều quá mức, hoàn toàn khác với một người biết suy nghĩ, hiểu chuyện như Giản Thượng Ôn.

Ông ta đột nhiên nghĩ, có lẽ vẫn nên đưa Giản Thượng Ôn trở về.

Ôn Kiến Thành chủ động đề nghị: "Con ở đây sao? Định đi đâu vậy? Có cần ba đưa đi không?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên nói: "Không cần đâu. Lát nữa tổ chương trình sẽ đến đón tôi."

Ôn Kiến Thành còn định nói gì đó, thì từ xa chợt vang lên một giọng nói hoảng hốt...

"Ba?"

Ôn Kiến Thành sững người, kinh ngạc nhìn về phía sau, liền thấy một bóng dáng quen thuộc. Ông ta không ngờ lại gặp được Ôn Cẩm ở đây.

Ông ta khẽ nhíu mày, lên tiếng: "A Cẩm?"

Ôn Cẩm bước tới, hơi ngạc nhiên hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Ôn Kiến Thành bị hỏi bất ngờ, thoáng chột dạ, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản đáp: "Chỉ là tình cờ gặp, tiện thể trò chuyện đôi câu. Tối qua con rời đi, mẹ con lo lắng đến mất ngủ cả đêm, ba cũng vì thế mới ra ngoài tìm con."

Ôn Cẩm có hơi nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi nhiều. Dù sao cậu ta biết ba mình là vì lo cho mình mới đi tìm, trong lòng cũng thấy vui vẻ. Cậu ta lập tức quay sang Giản Thượng Ôn, nói: "Giản ca, ba em tới đón rồi, vậy em đi trước nhé!"

Trong lòng cậu ta không khỏi có chút cảm động.

Bởi ít ra, cậu ta còn có ba mẹ yêu thương, còn Giản Thượng Ôn chỉ có mấy người thân nghèo khó, vĩnh viễn không thể so sánh được với mình.

Hơn nữa, cho dù Giản Thượng Ôn thật sự có quan hệ gì đó với Phó ca ca, dựa vào gia thế của cậu, cũng vĩnh viễn không thể bước chân vào cửa Phó gia.

Nghĩ đến đây, Ôn Cẩm liền phấn chấn tinh thần.

Cậu ta lại quay sang Giản Thượng Ôn, nhiệt tình nói: "Cảm ơn anh đã cho em ở nhờ. sau này Giản ca ca nhất định phải tới nhà em chơi nhé!"

Giản Thượng Ôn gật đầu, mỉm cười đáp: "Không tiễn."

Ôn Cẩm lúc này mới cùng Ôn Kiến Thành rời đi.

Lên xe, Ôn Kiến Thành vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Bây giờ ông ta mới nhận ra nơi Giản Thượng Ôn vừa đứng chính là tòa cao ốc Kim Thông...

Nơi đó được mệnh danh là chung cư cao cấp bậc nhất thành phố A.

Chủ nhân nơi đó, không phú thì quý, hơn nữa đến nay, nơi ấy không chỉ cần tiền mà còn cần quyền thế mới có thể sở hữu.

Vậy mà Giản Thượng Ôn lại có thể ở đó...

Ôn Kiến Thành càng thêm cảm thấy, nhận lại Giản Thượng Ôn là điều cần thiết. Hắn liếc nhìn Ôn Cẩm một cái, thử dò xét: "A Cẩm, tối qua con ở cùng Thượng Ôn à?"

"Đúng vậy." Ôn Cẩm gật đầu, nói: "Thượng Ôn ca ca rất tốt."

Ôn Kiến Thành tiếp tục: "Thằng bé cũng không tệ, đối với con cũng rất chu đáo. Ba nghe nói cậu ấy là cô nhi, thân thế cũng đáng thương lắm. Ba nhớ hồi nhỏ con hay đòi có anh trai, hay là... chúng ta để Thượng Ôn về nhà mình ở, làm bạn với con?"

Ôn Cẩm cả người cứng đờ.

Ba đang có ý gì? Chẳng lẽ đã biết?

Ôn Cẩm có chút không dám nghĩ tiếp, theo bản năng bật thốt: "Không cần!"

Cậu ta không muốn. Không muốn có người chia sẻ tình yêu thương của cha mẹ, không muốn thứ duy nhất mình hơn Giản Thượng Ôn cũng bị cậu cướp mất!

Ôn Kiến Thành hơi ngẩn người, hỏi: "Tại sao vậy?"

Sắc mặt Ôn Cẩm thay đổi liên tục. Từ trước đến nay, trong mắt cha mẹ, cậu ta vẫn là đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Do dự một lúc, cậu ta chỉ có thể nói: "Bởi vì... bởi vì con cảm thấy bây giờ Giản ca ca cũng khá ổn rồi, có lẽ không cần chúng ta giúp đỡ."

Ôn Kiến Thành cười nhẹ: "Ai mà chẳng khao khát tình thân chứ. Con đúng là đứa trẻ hiểu chuyện. Nhưng chuyện này, tất nhiên còn phải xem ý nguyện của Thượng Ôn nữa."

Hai người vừa nói chuyện, vừa trở về nhà.

Ôn phu nhân từ trong nhà bước ra, vừa nhìn thấy Ôn Cẩm liền bật khóc. Hai mẹ con ôm nhau hồi lâu, đến khi cảm xúc lắng xuống mới buông nhau ra.

"Con trở về là tốt rồi." Ôn phu nhân dịu dàng nói: "Mẹ đã nấu món canh con thích nhất, mau đi thay đồ, nghỉ ngơi một chút, lát nữa sẽ có canh nóng cho con."

Ôn Cẩm ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Cậu ta trở về phòng mình, cầm điện thoại lên, mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ.

Là cuộc gọi từ đêm qua — sau khi cậu ta dùng điện thoại của Giản Thượng Ôn nghe cuộc gọi của Phó Cẩn Thành rồi vội vàng tắt máy, Phó Cẩn Thành đã gọi lại.

Ôn Cẩm lập tức gọi lại.

Điện thoại rất nhanh đã nối máy.

Phó Cẩn Thành nói: "A Cẩm, sao lại mãi không chịu nghe điện thoại?"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Ôn Cẩm liền suýt nữa bật khóc. Cậu ta không nhịn được, đem toàn bộ chuyện cãi vã tối qua kể lại, vừa khóc vừa ấm ức vô cùng.

Phó Cẩn Thành tuy rằng trong lòng có chút bực bội vì tính trẻ con của Ôn Cẩm, nhưng dù sao mấy năm qua cũng không phải không có chút tình cảm, ít nhiều cũng có chút xót xa. Hắn nói: "Những chuyện này không cần lo, tôi sẽ để thư ký đi xử lý."

Ôn Cẩm nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, trong lòng càng thêm chắc chắn: Phó ca ca vẫn là thương yêu mình nhất.

Cậu ta còn đang đắm chìm trong cảm giác an toàn ấy.

Chỉ nghe Phó Cẩn Thành lại hỏi: "Tối qua em ở chỗ Giản Thượng Ôn, đã nói gì với cậu ấy chưa? Cậu ấy có phản ứng gì không?"

Ôn Cẩm sửng sốt. Cậu ta không ngờ Phó Cẩn Thành vẫn còn để tâm đến chuyện đó.

"Không... không có gì." Cậu ta nói dối, "Anh ấy cũng chẳng hỏi gì cả."

Phó Cẩn Thành không nói gì thêm, giọng hắn bình thản đến mức không thể đoán được cảm xúc: "Vậy à?"

Nhưng Ôn Cẩm vẫn mơ hồ cảm nhận được sự thất vọng trong lời hắn.

Cảm giác đó như một mũi kim châm vào lòng Ôn Cẩm, khiến cậu ta càng thêm khó chịu, sự ghen ghét tích tụ bấy lâu rốt cuộc cũng bùng lên.

Ôn Cẩm cắn răng hỏi: "Phó ca, anh thích Giản Thượng Ôn sao?"

Đầu dây bên kia im lặng.

Ôn Cẩm hít sâu một hơi, giọng run run: "Vậy... vậy anh có biết Giản ca và Lương Thâm có quan hệ gì không?"