Giản Thượng Ôn rời khỏi sân bay, cũng không lập tức quay về.
Cậu vòng qua siêu thị mua ít đồ dùng.
Thu đã dần trôi qua, đông đang lững thững tới gần, lúc này thời tiết đã bắt đầu se lạnh, đứng trước cửa siêu thị, gió bấc lùa qua khiến hàng mi dài và gương mặt thanh tú của cậu khẽ run rẩy, phảng phất như mùi vị lạnh buốt của mùa đông đã kề sát bên tai.Bốn mùa xoay vần.Thật ra, cậu vẫn luôn sợ hãi những ngày đông.Sợ cái Tết quạnh hiu, sợ những cơn gió lạnh thấu xương, sợ hơn cả là những ký ức lạnh hơn cả mùa đông năm ấy.
Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên.
Là một cuộc gọi không ngoài dự đoán, chỉ có điều Ôn Kiến Thành đã kéo dài lâu hơn cậu tưởng. Giản Thượng Ôn biết, nếu không phải tình thế ép buộc, Ôn Kiến Thành sẽ chẳng dám vội vã nhận lại cậu về Ôn gia.
Bởi vì...
Ông ta sợ sự thật năm xưa bị phơi bày—sự thật về việc ông ta bỏ rơi vợ con mình.
Xem ra, Phó Cẩn Thành bên kia đã thẳng thừng từ chối giúp Ôn gia, cũng không uổng công cậu đích thân đi xát muối vào vết sẹo của Phó tổng, khéo léo khơi lên phần phản nghịch giấu kín trong hắn.
Khóe môi Giản Thượng Ôn nhếch lên một nụ cười trào phúng, cậu bắt máy: "Alo?"
Đầu bên kia, giọng Ôn Kiến Thành có phần vồn vã: "Là Thượng Ôn sao? Ba đây, con còn nhớ ba không?"
Giản Thượng Ôn vừa lấy một món hàng khuyến mãi từ kệ siêu thị, vừa thản nhiên đáp: "Nhớ chứ."
Ôn Kiến Thành liền nói: "Thật ra mấy ngày nay ba luôn muốn liên lạc với con, chỉ là vì đang bận rộn công chuyện làm ăn bên nước ngoài, thật sự không tiện. Vừa giải quyết xong, ba liền gọi cho con ngay."
Giản Thượng Ôn thừa biết đây chỉ là lời bịa đặt. Công chuyện làm ăn ư? Ôn Kiến Thành thời trẻ vốn chỉ biết chơi bời, ông ta thì biết gì về kinh doanh? Chắc lại vội vã trốn nợ thì có.
"Không sao, tôi hiểu." Giản Thượng Ôn cười khẽ, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng thâm sâu: "Vậy bây giờ bận xong rồi sao?"
Ôn Kiến Thành vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, Thượng Ôn à, chúng ta có thể gặp nhau một lần được không? Về chuyện cha mẹ nuôi của con ấy, ba có ý liên hệ với họ rồi, cũng đã đưa chút tiền, chỉ tiếc là bọn họ nhận tiền xong lại không chịu giải quyết, thật sự ba cũng không còn cách nào khác. Ba nghĩ con và họ cũng có tình cảm bao năm nay, hay là... con thử nói với họ một câu?"
Nói xong, như thể sợ cậu từ chối, ông ta vội bổ sung: "Ba cũng là lo cho con mà thôi. Chỉ mong có thể giúp con thoát khỏi hoàn cảnh đó càng sớm càng tốt."
Giản Thượng Ôn giả vờ kinh ngạc: "Thì ra là vậy."
Cậu quả thật có chút kinh ngạc.
Kinh ngạc vì da mặt Ôn Kiến Thành còn dày hơn cả tường thành Bắc Kinh.
Nói xót xa cái gì, nếu thực sự đau lòng, vậy tại sao rõ ràng biết cha mẹ nuôi của cậu là hạng người nào, còn thản nhiên đẩy hết rắc rối lên đầu cậu?
Xót xa... chẳng qua là xót ví tiền của mình thôi.
Đúng là, có những loại người càng tiếp xúc lại càng buồn nôn.
Xét cho cùng, Ôn Kiến Thành và cha mẹ nuôi kia, có khác nào cặp bài trùng trời sinh đâu?
Giản Thượng Ôn trực tiếp lấy chiêu gậy ông đập lưng ông, dùng ma pháp đối phó ma pháp, cậu cười nhạt nói: "Thật ra mấy năm nay, tính tình cha mẹ nuôi của tôi thế nào, tôi cũng quá hiểu. Nếu thật sự không thương lượng được, thì thôi bỏ đi, mấy chuyện đó tự tôi có thể gánh vác, tôi không muốn gây thêm phiền toái cho Ôn thúc thúc."
Ôn Kiến Thành trong lòng bỗng giật thót.
Không phải... Sao lại biến thành "Ôn thúc thúc" rồi?
Chỉ là còn chưa kịp mở miệng, điện thoại đã bị cắt ngang, ông ta vội vàng gọi: "Alo, alo!" suốt nửa ngày, cuống cuồng bấm gọi lại, nhưng kết quả điện thoại bên kia lại hiển thị không có người nhận!
Một luồng tức giận không tên bốc lên từ đáy lòng, Ôn Kiến Thành bức bối không chỗ trút.
Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên sau lưng.
Ôn Cẩm từ phía sau Ôn Kiến Thành cất tiếng hỏi: "Ba ba, ba đang gọi điện cho ai vậy?"
Ôn Kiến Thành cả người run rẩy, suýt chút nữa bị Ôn Cẩm dọa cho một trận đứng tim. Người làm chuyện trái với lương tâm vốn dễ giật mình, lại thêm lúc này tâm trạng đang cực kỳ cáu bẳn, giọng ông ta không kiềm được mà trở nên mất kiên nhẫn: "A Cẩm, con đi đường thế nào mà chẳng nghe tiếng gì cả, ba ba đang bàn chuyện làm ăn đấy!"
Ôn Cẩm ngẩn người.Cậu ta ngơ ngác nhìn người cha trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xa lạ.
Từ trước đến giờ, trong ký ức của cậu ta, Ôn Kiến Thành luôn là một người cha hiền từ, ôn nhu, khoan dung với cả cậu ta lẫn mẹ. Cậu ta chưa từng thấy Ôn Kiến Thành gắt gỏng với mình như vậy.
Hốc mắt Ôn Cẩm đỏ ửng, giọng có phần uất ức: "Ba ba, sao ba lại hung dữ với con như vậy?"
Ôn Kiến Thành nhìn bộ dạng nũng nịu của tiểu nhi tử, cũng không đành lòng nổi giận thêm, chỉ có thể thở dài: "Gần đây việc kinh doanh của ba gặp chút trục trặc, công ty đang chịu áp lực rất lớn, ba không cố ý đâu. A Cẩm, con cũng biết mà, chuyện trong nhà từ trước đến nay đều chỉ mình ba gồng gánh, không ai san sẻ..."
Ôn Cẩm vốn dễ dỗ dành, nghe vậy cũng mềm lòng, chần chừ nói: "Khó khăn vậy sao... Nhưng mà, vừa nãy con có gọi cho Phó ca ca, mà anh ấy không bắt máy."
Ôn Kiến Thành làm sao không biết? Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Giản Thượng Ôn trong trang viên của Phó Cẩn Thành, ông ta đã hiểu rõ: từ nay về sau, Phó Cẩn Thành tuyệt đối sẽ không còn vì Ôn gia mà nương tay nữa.
Cũng bởi vậy, Ôn Kiến Thành mới vội vàng tính kế nhận Giản Thượng Ôn về.
Thế nhưng, bây giờ...
Kế hoạch cả hai phía đều gặp trắc trở.
Ôn Kiến Thành trầm ngâm giây lát rồi hỏi: "A Cẩm, gần đây con và Lương Thâm... không phải hai đứa có hôn ước sao?"
Nghe nhắc đến Lương Thâm, sắc mặt Ôn Cẩm lập tức thay đổi.
Không nhắc thì thôi, nhắc đến chỉ càng khiến cậu ta bực bội. Cậu ta đã đi xem thi đấu của Lương Thâm, vậy mà ánh mắt Lương Thâm chẳng mảy may dừng lại trên người cậu ta lấy một giây. Sau khi thi đấu xong, thậm chí còn không buồn đích thân đưa cậu ta về.
"Ba ba... Hay là thôi, giải trừ hôn ước đi." Ôn Cẩm bĩu môi, buồn bã nói: "Con thấy Lương Thâm vốn không thích con. Mà con... cũng không thích anh ấy."
Ôn Kiến Thành lúc này thì thực sự nhức đầu, không nhịn được quát lên: "A Cẩm! Hôn nhân hào môn, quan trọng nhất không phải yêu hay không yêu, thích hay không thích! Quan trọng là lợi ích! Chỉ có cường cường liên kết, gia đình chúng ta mới giữ được vinh quang. Không đủ tài lực, con lấy gì để mà mơ mộng yêu với đương!"
Ôn Cẩm bị tiếng quát ấy làm cho sững sờ.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ta luôn được nuông chiều, làm gì chịu nổi kiểu đối xử này?
Dưới ánh mắt của Ôn Kiến Thành, Ôn Cẩm nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào hét lên: "Tiền quan trọng đến thế sao? Nếu hôn nhân không có tình yêu, con thà rằng cả đời này không bao giờ kết hôn!!!"
...
Dưới sảnh tòa nhà A Thị Thế Kỷ.
Giản Thượng Ôn từ siêu thị bước ra, ôm theo một túi lớn đồ khuyến mãi, đặt tạm ngoài thang máy tư nhân, sau đó lấy ra một hộp thức ăn xa xỉ, ngồi xổm xuống đút cho lũ mèo hoang dưới lầu.
Trời trở lạnh, lũ mèo con cũng khó kiếm ăn.
Bảo vệ đứng cách đó không xa cười nói: "Ngài đừng nhìn chúng nó là mèo hoang mà lầm, ngày thường ăn uống đều không tệ đâu!"
Giản Thượng Ôn bật cười, cậu hỏi: "Có người cho ăn thường xuyên à?"
Bảo vệ đáp: "Không phải ai cũng cho đâu, có người chuyên phụ trách đấy. Đám mèo này vốn dĩ đều ở quanh đây, sau này Thẩm đạo thấy chúng dễ thương, nên mới thuê người chăm."
Giản Thượng Ôn đưa từng hộp thức ăn cho lũ mèo con, nghe vậy không khỏi có chút ngạc nhiên: "Hóa ra là mèo của Thẩm đạo? Anh ta để mèo của mình sống bên ngoài sao?"
Bảo vệ cười đáp: "Thẩm đạo nói lũ mèo này bản tính đã quen tự do, thích thì vào ở trong lầu, không thích thì ở ngoài. Ngài ấy cũng không ép buộc."
Giản Thượng Ôn nhìn mấy bé mèo ăn uống vui vẻ, ánh mắt cũng dịu lại. Cậu xoa đầu một con mèo nhỏ, lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh.
Bình thường, cậu rất ít khi đăng bài lên vòng bạn bè.
Hôm nay hiếm hoi đăng một bài, kèm theo bức ảnh chú mèo nhỏ, phía dưới là dòng trạng thái đơn giản: "Hạnh phúc của mèo con."
Chẳng bao lâu sau khi bài đăng được chia sẻ, một dấu chấm đỏ xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Là Phỉ Thành bình luận: "Anh thích mèo à? Đây chắc là mèo hoang nhỉ, chị gái tôi nuôi rất nhiều giống mèo quý, tôi có thể tặng anh một con!"
Bình luận vừa hiện lên chưa được bao lâu, Lương Thâm lập tức trả lời.
Chỉ vỏn vẹn một câu: "Cậu ấy thích chó."
Giản Thượng Ôn nghĩ bụng, chắc ý Lương Thâm nhắc tới hồi hai người cùng nuôi Tiểu Hắc.
Phỉ Thành cũng nhanh chóng đáp lại Lương Thâm, thiếu niên này tính tình thẳng thắn, lời ra khỏi miệng như đạn bắn: "Nhưng anh ấy chưa từng đăng ảnh chó. Không đăng tức là không thích!"
Giản Thượng Ôn bật cười.
Có lẽ Phỉ Thành chỉ vô tâm nói vậy, nhưng đối với Lương Thâm, câu này đúng là một nhát đâm đau. Cậu đích xác chưa từng đăng ảnh Tiểu Hắc, không phải vì không thích nó, mà bởi vì—liên quan đến chủ nhân của Tiểu Hắc, kéo theo quá nhiều chuyện không thể vãn hồi.
Không lâu sau.
Bài đăng của Giản Thượng Ôn liên tiếp nhận được nhiều lượt thích.
Trong số đó nổi bật nhất chính là Phó Cẩn Thành. Không biết có phải vì chuyện ở sân bay ngày đó, lời cậu nói đã chạm đến Phó Cẩn Thành, khiến hắn lần này phá lệ trở nên trầm mặc dịu dàng.
Cậu còn đang mải suy tư thì màn hình điện thoại bỗng sáng lên.
Giản Thượng Ôn click mở, thấy Thẩm Nghị đã nhấn like cho bài đăng của cậu, hơn thế nữa, còn gửi riêng cho cậu một tin nhắn riêng.
Giản Thượng Ôn nhấn mở ra, phát hiện đó là một dãy mật mã.
Cậu nhướng mày, gõ chữ hỏi: "Cái này là gì?"
Thẩm Nghị trả lời: "Mật mã của tủ bảo hiểm bên trái tầng 1."
Giản Thượng Ôn tiếp tục hỏi: "Cho tôi để làm gì?"
"Bên trong có thức ăn hàng ngày của bọn chúng, bao gồm cả đồ ăn vặt và đồ hộp." Thẩm Nghị nói: "Để cậu khỏi phải chạy đi siêu thị mua."
Hóa ra là vậy.
Giản Thượng Ôn kiểm tra lại ảnh mình vừa đăng lên vòng bạn bè, quả thật trong ảnh lộ ra một góc túi siêu thị. Lần trước gặp Thẩm Nghị dưới lầu cũng là lúc cậu vừa ôm đồ khuyến mãi từ siêu thị trở về. Xem ra, cậu thực sự đã để lại ấn tượng sâu sắc trong mắt Thẩm đạo.
"Tiền mua đồ hộp vẫn là tôi bỏ ra mà," Giản Thượng Ôn khẽ cười, gõ chữ trả lời: "Thẩm đạo, anh vẫn chưa hiểu đâu, tự mình bỏ tiền ra nuôi lũ mèo nhỏ này mới càng thấy vui vẻ."
Bên kia Thẩm Nghị hiện biểu tượng đang nhập tin nhắn, nhưng rất nhanh đã biến mất.
Giản Thượng Ôn cũng chẳng để tâm. Dù sao Thẩm Nghị từ trước tới nay đều là kiểu người làm gì cũng tùy tâm sở dục. Cậu thoải mái gõ tiếp: "Đúng rồi Thẩm đạo, lần trước tôi gọi điện hỏi anh về chuyện casting đoàn phim kia, hôm nay đã nhận được thông báo, tôi vượt qua vòng thử vai rồi. Cảm ơn anh đã giúp đỡ nhé, chờ anh công tác xong về, để tôi mời anh ăn cơm lươn."
Chẳng bao lâu sau, Thẩm Nghị trả lời: "Hai ngày nữa tôi cho người mang nguyên liệu qua cho cậu."
Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi tự chuẩn bị cũng được."
Thẩm Nghị chỉ nhắn lại một câu: "Nguyên liệu ngoài chợ ăn không quen."
Giản Thượng Ôn bật cười. Cậu hiểu quá rõ, thiếu gia nhà giàu như Thẩm Nghị không chê món này thì cũng chê món khác. Nhưng đối với cậu thì chẳng có gì to tát, đồ ngon là được rồi, chê hay không chê mặc kệ. Vì thế cậu cũng nhắn lại: "Vậy nhớ gọi điện cho tôi trước nhé."
Thẩm Nghị đáp lại một chữ: "Ừ."
Nghĩ tới đây, Giản Thượng Ôn chợt nhớ ra mình có thể sẽ phải rời thành phố A để vào đoàn phim, liền hỏi thêm: "Khi nào anh về?"
Vừa nhắn xong, cậu liền thấy có chút ngoài ý muốn. Không phải vì câu hỏi này, mà là vì sự tự nhiên trong lời nói.
Cậu và Thẩm Nghị đã trở nên thân quen đến mức có thể tùy tiện hỏi lịch trình của nhau từ lúc nào?
Không phải là thấy phản cảm hay khó chịu, chỉ là cảm giác quá mức bình thường. Như thể đây chỉ là một buổi tối bình dị, nơi hai người có thể trò chuyện thoải mái mà không cần đề phòng, không cần tính toán hay lợi dụng lẫn nhau. Không có những chuyện phức tạp, không có những lợi ích ràng buộc, chỉ đơn giản là một cuộc hội thoại tự nhiên giữa hai con người.
Nhưng đối với một người đã quen đứng giữa tâm bão dư luận như cậu, những điều bình thường này lại luôn xa xôi đến lạ. Giản Thượng Ôn và đám công tử nhà giàu kia, vốn dĩ vẫn luôn có một ranh giới vô hình.
Có nên dứt khoát rút lui không?
Cậu còn đang suy nghĩ, liền thấy Thẩm Nghị nhắn lại: "Ngày mốt. Nguyên liệu nấu ăn mai sẽ gửi đến. Dư lại thì cậu cứ để tủ lạnh, muốn làm gì tùy ý."
Tức là tùy cậu tiêu xài thế nào cũng được.
Chưa đầy một phút sau, di động lại vang lên thông báo tin nhắn mới.
Giản Thượng Ôn mở ra, nhìn thấy dòng chữ: "Cho mèo ăn xong thì lên nhà đi. Trời tối nhanh lắm."
Tuy dưới lầu vẫn còn đèn đường, nhưng trời đã sẩm hẳn, đối với người có triệu chứng quáng gà như cậu, lang thang ngoài đường quả thực rất nguy hiểm.
Nhìn dòng tin nhắn đó, giữa cơn gió lạnh đầu đông, Giản Thượng Ôn bất giác nhoẻn miệng cười. Cậu nhẹ nhàng xoa tai một bé mèo nhỏ, khẽ thì thầm: "Vẫn chưa ăn đủ sao? Nào, để anh mở thêm nửa hộp nữa cho em."
Có lẽ, một cuộc sống bình lặng như thế này, cậu có thể tạm thời tận hưởng thêm một lát.
Đang mải cho mèo ăn.
Bỗng nhiên...
Phía sau vang lên tiếng khóc nức nở.
Giản Thượng Ôn giật mình, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn ngoài dự đoán.
Ôn Cẩm, mắt đỏ hoe, khóc đến thương tâm, trông vô cùng chật vật. Vừa thấy Giản Thượng Ôn, cậu ta lại càng khóc to hơn.
Giản Thượng Ôn bất ngờ gọi: "A Cẩm? Sao em lại ở đây?"
Ôn Cẩm chính là đang bỏ nhà ra đi. Cậu ta vốn định tìm một khách sạn trong nội thành tá túc, nhưng lơ ngơ thế nào lại không mang theo điện thoại hay thẻ ngân hàng, cuối cùng còn lạc đường. Ai ngờ, trong lúc vô định nhất, lại vừa vặn đụng phải Giản Thượng Ôn.
"Em..." Ôn Cẩm vừa khóc vừa lau nước mắt, giọng nghẹn ngào nói: "Không có gì đâu, chỉ là tâm trạng cực kỳ cực kỳ tệ... Giản ca ca, sao anh lại ở đây?"
Giản Thượng Ôn đáp: "Tôi tạm thời ở đây, tổ chương trình phân cho phòng ở."
Ôn Cẩm khựng lại, ngạc nhiên, đây chẳng phải là một trong những khu phố đắt đỏ nhất nội thành sao? Tòa chung cư này nằm ngay bên sông, mỗi căn hộ rộng rãi ở đây có giá hàng trăm triệu tệ, Giản Thượng Ôn sao có thể sống tại nơi này? Tổ chương trình cũng quá có tiền đi?
Giản Thượng Ôn xách theo đồ, vừa đi vừa nói: "Em cần giúp đỡ không? Nếu không thì tôi lên lầu trước."
Thấy cậu thực sự định đi.
Ôn Cẩm hoảng hốt túm lấy tay áo cậu: "Đừng, đừng mà, Giản ca ca, cầu anh cho em ở nhờ một đêm đi, em không còn chỗ nào để đi nữa!"
Giản Thượng Ôn vốn định từ chối, nhưng Ôn Cẩm như dán chặt lấy người ta như cao da trâu, cậu thật sự không nỡ cự tuyệt. Huống hồ, ngoài trời đang lăm le mưa tới nơi, nhỡ đâu thật sự xảy ra chuyện, chính mình cũng khó mà rũ bỏ trách nhiệm.
"Được rồi," Giản Thượng Ôn khẽ thở dài, nói: "Lên lầu đi."
Hai người cùng nhau bước vào thang máy.
Ôn Cẩm vừa đi vừa liếc nhìn khắp nơi, chung cư này bảo an nghiêm ngặt, môi trường lại quá mức đẹp đẽ, trong lòng không khỏi cảm thán: nơi này, đúng là không tệ chút nào.
Vào tới nhà, không gian bên trong càng rộng rãi hơn. Giản Thượng Ôn nói: "Em đi tắm rửa trước đi, tôi chuẩn bị nấu cơm. Tắm xong thì cứ vào phòng khách ngủ."
Ôn Cẩm ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ."
Trong lòng cậu ta tuy cảm thấy nơi Giản Thượng Ôn ở cũng không tầm thường, nhưng cũng chẳng có ý đố kỵ gì mấy, dù sao nhà cậu ta còn là cả một tòa biệt thự cơ mà. Hơn nữa, cậu ta còn có một người thanh mai trúc mã luôn yêu thương mình, chỉ cần cậu ta muốn, Phó Cẩn Thành nhất định sẽ chiều ý theo!
Nếu không phải vì Phó ca ra nước ngoài, cậu ta cũng không cần phải lăn lộn khổ sở tới mức này.
Nếu Phó ca biết cậu ta uất ức thế này, nhất định sẽ lập tức quay về ngay. Chỉ là... không biết Phó ca bận chuyện gì, mà đến giờ vẫn chưa bắt máy của cậu ta.
.......
Trong bếp.
Giản Thượng Ôn đang sắp xếp nguyên liệu, cân nhắc nên nấu món gì cho nhanh, thì bên phòng tắm vọng ra tiếng gọi nhỏ. Cậu đi qua, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Ôn Cẩm quấn áo tắm dài, vẻ mặt uỷ khuất vô cùng: "Giản ca, vòi sen này em không biết dùng... còn làm đổ cả chai sữa tắm nữa..."
Giản Thượng Ôn nhìn sàn nhà bừa bộn, thở dài nhẹ một tiếng, nhưng cũng không trách móc. Cậu nói: "Em ra ngoài trước đi, tôi dọn dẹp chút là xong."
Ôn Cẩm gật đầu ngoan ngoãn, chầm chậm đi ra phòng khách.
Ra đến phòng khách, cậu ta tò mò ngắm nghía cách bài trí của căn hộ. Không ngờ Giản Thượng Ôn lại có gu thẩm mỹ tinh tế đến vậy. Cậu ta mải mê quan sát đến mức quên cả thời gian, đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên từ phía bàn ăn.
Đó là điện thoại của Giản Thượng Ôn.
Ôn Cẩm định bụng gọi Giản Thượng Ôn ra nghe, nhưng thấy cậu đang bận dọn dẹp, cậu ta liền nghĩ thôi, để mình bắt máy giùm cũng được. Nghĩ chắc là cuộc gọi công việc, hoặc cùng lắm là hai người cha mẹ nuôi nghèo khổ kia.
Nhưng khi nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình, hai mắt Ôn Cẩm lập tức trợn tròn.
Bởi vì cái tên đó không phải ai khác, mà chính là người mà cậu ta gọi mãi không được...
Phó Cẩn Thành!
Người không thèm nghe điện thoại của cậu ta... lại đang chủ động gọi cho Giản Thượng Ôn?