Cuối cùng, Giản Thượng Ôn vẫn được nếm thử tay nghề của Thẩm Nghị.
Hơn nữa, cậu phát hiện ra rằng, so với việc Thẩm Nghị ăn cơm cậu nấu, số lần cậu ăn đồ anh nấu lại nhiều hơn. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, rằng vị đạo diễn trầm lặng kia thực ra rất biết nấu ăn, hơn nữa còn nấu rất ngon, không biết sẽ có bao nhiêu người tin.
Ăn xong, Thẩm Nghị cũng không nán lại lâu.
Ngồi máy bay cả ngày, cả người nhìn đã rất mệt mỏi. Ăn xong liền rời đi ngay.
Giản Thượng Ôn thu dọn bàn ăn, rửa chén. Đang lúc nước chảy tí tách bên bồn rửa, chuông điện thoại đột ngột vang lên. Cậu lau tay, cầm máy lên nhìn, là Lạc Chấp Diệp.
Vừa bắt máy, giọng nói trầm ổn của đối phương đã truyền đến từ đầu dây bên kia:
"Tôi vừa thấy hotsearch. Tôi đã bảo người xử lý những tin tức bất lợi cho em rồi!"
Giản Thượng Ôn bật cười, giọng mang theo ý trêu chọc:
"Không biết người ngoài còn tưởng tôi bỏ tiền thuê quan hệ công chúng nữa đấy. Tôi lại khiến Lạc lão sư phải bận lòng rồi!"
Lạc Chấp Diệp chỉ đáp ngắn gọn: "Chuyện nhỏ, không đáng gì."
Kể từ sau sự vụ của Từ Dương, Giản Thượng Ôn cũng đã một thời gian dài không liên lạc với Lạc Chấp Diệp. Chuyện cậu cùng Dư Ý đã làm, cách xử lý tuy không trọn vẹn, nhưng thật ra lại là vô cùng kín kẽ. Thế nhưng với mạng lưới quan hệ của Lạc Chấp Diệp trong giới giải trí, nếu muốn tra thì chẳng có gì là giấu được. Bởi vậy Giản Thượng Ôn gần như có thể khẳng định, anh biết chuyện đó là do chính cậu làm.
Giản Thượng Ôn vốn tưởng rằng, sau lần đó Lạc Chấp Diệp sẽ vì tiểu sư đệ mà đứng ra bảo vệ, rồi từ đó cắt đứt quan hệ với cậu. Không ngờ tới hôm nay xảy ra việc này, anh lại chủ động gọi điện cho cậu, thực sự khiến người ta bất ngờ.
"Lạc lão sư muộn như vậy còn gọi điện, chẳng lẽ còn điều gì khác muốn nói với tôi?" Giản Thượng Ôn cất giọng nhẹ nhàng, giữa màn đêm yên ắng, nghe vào lại càng thêm tĩnh lặng.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc.
Sau đó, Lạc Chấp Diệp cất giọng chậm rãi: "Vậy còn em? Em có chuyện gì muốn nói với tôi không?"
Không gian rơi vào yên tĩnh.
Giản Thượng Ôn đặt chén trong tay xuống kệ, sau đó khẽ mỉm cười, cậu nói: "Nếu Lạc lão sư không có gì, vậy thì tôi cũng không có."
Cuối cùng, Lạc Chấp Diệp mở lời: "Tính cách của Dương Dương không được tốt lắm, nếu trước đây nó có làm gì sai, tôi thay nó xin lỗi em. Nhưng tôi không muốn để nó ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta. Nếu nó từng nói lời gì khiến em tổn thương, tôi đều có thể bù đắp lại."
Giản Thượng Ôn hỏi: "Vậy lần này anh giúp đỡ tôi, cũng nằm trong phạm vi bù đắp sao?"
Lạc Chấp Diệp im lặng một chốc, rồi giọng trầm ấm và vững vàng của anh vang lên: "Không phải vì chuyện đó."
Giản Thượng Ôn chờ đợi câu trả lời.
"Là do tôi lo lắng cho em, nên mới muốn giúp em." Lạc Chấp Diệp nói: "Tất nhiên, em cũng có thể nghĩ rằng... đó là lời bù đắp cho tiệc sinh nhật hôm trước, tôi đã không đích thân đưa em về."
Giản Thượng Ôn bật cười, nghe đầy vẻ thấu hiểu và rộng lượng. "Không sao, hôm đó đã có xe đưa tôi về rồi. Lạc lão sư là nhân vật chính của buổi tiệc, vốn dĩ cũng không có nghĩa vụ phải tiễn đưa bất kỳ vị khách nào cả. Tôi cũng chưa từng vì chuyện đó mà trách cứ anh. Nhưng có một chuyện, tôi thực sự muốn nói với anh."
Lạc Chấp Diệp hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Tôi chưa từng muốn lời xin lỗi đó đến từ Lạc lão sư." Giản Thượng Ôn nói: "Ai mắc lỗi với tôi, người đó nên xin lỗi tôi. Anh cứ nói Từ Dương không tốt, nhưng anh ta đã là một người trưởng thành, người trưởng thành thì nên tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Tất nhiên, anh có thể lựa chọn gánh vác thay Từ Dương cả đời, đó là quyền tự do của anh. Nhưng tôi cũng muốn nói rõ với anh..."
Trong lòng Lạc Chấp Diệp dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên.
Giản Thượng Ôn nói: "Nếu chuyện này không thể giải quyết, vậy thì vấn đề giữa chúng ta... cũng vĩnh viễn không thể giải quyết."
Đây là lần đầu tiên, kể từ khi quen biết Giản Thượng Ôn, Lạc Chấp Diệp nghe thấy cậu nói những lời dứt khoát và kiên quyết đến thế, thậm chí còn mang theo chút quyết tuyệt. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, anh cảm giác như đây mới thực sự là con người thật của Giản Thượng Ôn. Cậu chưa bao giờ là một đóa hoa mong manh vô hại, bản thân cậu luôn có một thứ gì đó rất riêng, chỉ là trước nay vẫn luôn bị cậu che giấu mà thôi.
Giọng Giản Thượng Ôn lại dịu xuống, mang theo nét mềm mỏng, nhẹ nhàng mà ôn nhu. Cậu mỉm cười nói: "Hơn nữa, Lạc lão sư, tôi cũng không cho rằng, chuyện tin tức tối nay, anh đơn thuần chỉ là giúp tôi đâu. Thật ra, lúc tôi xem hot search, phát hiện có mấy tài khoản marketing đăng tin tôi với Kỳ Ngôn, nếu tôi nhớ không nhầm, mấy tài khoản đó đều là dưới trướng phòng làm việc của Từ Dương."
Lông mày Lạc Chấp Diệp khẽ chau lại, ngày thường anh bận rộn quay phim, xưa nay vốn chẳng mấy khi quản đến mấy việc này.
"Cũng có thể là tôi nhìn nhầm." Giản Thượng Ôn cười khẽ: "Dù sao thì... tiểu sư đệ của anh, chỉ là tính cách không được tốt cho lắm thôi mà."
Lạc Chấp Diệp mở miệng: "Cậu ta..."
Nhưng giọng Giản Thượng Ôn nhẹ nhàng cắt ngang lời anh, cậu nói: "Lạc lão sư, hai ta khó khăn lắm mới gọi được một cuộc điện thoại, anh thật sự muốn cứ nói mãi về sư đệ ưu tú của anh sao?"
Lạc Chấp Diệp khựng lại. Thật ra anh cũng chẳng có ý định nói đến Từ Dương, điều anh muốn là trò chuyện cùng Giản Thượng Ôn về những điều khác. Anh muốn biết chuyện giữa cậu và Kỳ Ngôn rốt cuộc là như thế nào, anh muốn biết sau bữa tiệc sinh nhật hôm ấy cậu sống ra sao, thậm chí... anh muốn hỏi cậu có từng nhớ đến anh không, bởi vì mấy ngày nay, anh thường xuyên nghĩ về cậu.
Khi anh quyết định gọi cuộc điện thoại này.
Anh đã rất do dự.
Nhưng khi cuộc gọi kết nối được, anh lại chẳng biết mở lời từ đâu.
Cuối cùng Lạc Chấp Diệp khẽ nói: "Không phải là tôi muốn nói đến cậu ta... chỉ là tôi sợ em sẽ để bụng."
"Ừ, anh ta đối xử với tôi như thế, tất nhiên là tôi để bụng rồi." Giản Thượng Ôn cầm khăn giấy sạch sẽ lau tay, cậu nói tiếp: "Lạc lão sư anh ngày thường không phải là người dễ quan tâm đến chuyện vặt, nhưng tôi nghe giọng anh có vẻ hơi khàn, dạo này trời lạnh, nhớ giữ ấm cho tốt, đừng để bị cảm nhé."
Lạc Chấp Diệp không ngờ Giản Thượng Ôn vẫn còn để tâm đến những điều đó.
Giản Thượng Ôn khẽ nói: "Thôi được rồi, toii chuẩn bị đi ngủ đây. Ngủ ngon."
"..."
Lạc Chấp Diệp đứng trước cửa kính, nghe tiếng cuộc gọi bị cắt ở đầu dây bên kia, anh chậm rãi hạ điện thoại xuống.
Trên lầu, không xa chỗ anh đứng.
Từ Dương chạy từ cầu thang xuống, cười nói: "Sư huynh, mẹ em nấu xong cơm rồi, mình mau lên ăn đi, bà còn làm riêng mấy món mà anh thích nhất đó!"
Lạc Chấp Diệp quay đầu nhìn cậu ta, trong mắt mang theo chút trầm mặc, vừa sâu xa vừa phức tạp.
Từ Dương bỗng cảm thấy có một điềm báo chẳng lành. Cậu ta do dự hỏi: "Sư huynh? Có chuyện gì sao?"
Lạc Chấp Diệp nói: "Trên mạng có vài tranh luận liên quan đến Giản Thượng Ôn và Kỳ Ngôn, tôi giúp cậu ấy xử lý một chút."
Từ Dương nghe vậy, trong lòng thầm chửi rủa. Cậu ta vất vả lắm mới có được cơ hội bỏ đá xuống giếng, thế mà sư huynh lại ra tay giúp đỡ Giản Thượng Ôn? Mặc kệ trong lòng bất mãn đến đâu, ngoài mặt cậu ta vẫn cố duy trì nụ cười mỉa mai: "Vậy à? Em cũng không để ý lắm, không biết Thượng Ôn giờ ra sao nữa."
Lạc Chấp Diệp cùng cậu ta vừa đi lên lầu vừa nói: "Phòng làm việc của cậu quản lý mấy tài khoản marketing kia, bình thường có cho người ngoài mượn không?"
Từ Dương không nghĩ nhiều, đáp: "Không đâu, vẫn luôn là em tự dùng, sau đó thì Hạo ca giúp em quản lý."
Hạo ca, chính là người đại diện của Từ Dương.
Lạc Chấp Diệp không vòng vo nữa, nói thẳng: "Tôi thấy hắn cũng chẳng quản lý tốt cho lắm. Mấy tài khoản marketing dưới tay cậu hành xử không có quy củ gì cả. Trước đây tôi không để ý, nhưng nếu là như vậy, người đại diện, cả đội ngũ của cậu, thay hết đi."
Từ Dương sững sờ, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn về phía Lạc Chấp Diệp.
Suốt mấy năm qua, hầu hết mọi chuyện cậu ta làm đều do Hạo ca đứng sau đưa ra quyết định. Nếu có ai khiến cậu ta không vừa mắt, Hạo ca cũng sẽ tự mình giải quyết ổn thỏa. Có thể nói, Từ Dương gần như chẳng rời nổi người quản lý này dù chỉ một bước.
Vậy mà bây giờ, sư huynh lại muốn thay thế hắn?
Từ Dương cắn răng, hỏi: "Tại sao?"
Lạc Chấp Diệp hờ hững liếc nhìn cậu ta, giọng điệu lạnh nhạt: "Trong lòng cậu tự biết."
Tim Từ Dương lập tức rối loạn. Cậu ta nghĩ đến chuyện tối nay mình và Hạo ca bàn bạc về việc bỏ đá xuống giếng Giản Thượng Ôn. Giờ phút này, bị Lạc Chấp Diệp nhìn thấu, cậu ta càng thêm hoảng hốt.
"Nhưng... nhưng cũng đâu nhất thiết phải đổi Hạo ca." Từ Dương rút ra con bài cảm tình: "Lúc ba em còn sống, ông với Hạo ca là bạn thân, Hạo ca là huynh đệ tốt của ba, sư huynh, anh không thể sa thải anh ấy được... nếu không, Hạo ca sau này sống sao nổi!"
Lạc Chấp Diệp không chút biểu cảm: "Hắn sẽ nhận được khoản bồi thường sau sa thải. Nhưng tuyệt đối không thể tiếp tục ở bên cạnh cậu nữa."
Từ Dương sốt ruột, lớn tiếng nói: "Tại sao? Sư huynh! Anh quên ba em trước đây đã đối xử với anh thế nào rồi sao?"
Vừa dứt lời, cậu ta lập tức hối hận.
Quá kích động.
Cậu ta không nên nhắc đến chuyện này.
Quả nhiên.
Sắc mặt Lạc Chấp Diệp lạnh hẳn, ánh mắt nhìn Từ Dương cũng trở nên lạnh băng. Anh chậm rãi mở miệng: "Chính vì tôi không quên, nên hôm nay mới có thể đứng ở đây. Từ Dương, người có ơn với tôi là sư phụ, không phải cậu. Hiểu không?"
Lòng Từ Dương run lên bần bật. Cậu ta không rõ vì sao, nhưng có cảm giác mọi thứ đã thay đổi.
Trước đây, dù Lạc Chấp Diệp có tức giận đến đâu cũng sẽ không nói ra những lời như vậy. Nhưng hôm nay, anh nói rồi. Mà giọng điệu của anh không chỉ là lạnh nhạt, mà là muốn cắt đứt hoàn toàn quan hệ với cậu ta.
Rõ ràng anh vẫn đứng ngay trước mặt, nhưng Từ Dương lại có cảm giác, giữa họ đã cách nhau cả ngàn vạn dặm.
....
Chung cư cao cấp.
Giản Thượng Ôn vừa tắm xong, đang định nghỉ ngơi thì điện thoại lại vang lên.
Ban đầu cậu không định nghe, nhưng nhìn thấy người gọi đã gọi đến nhiều lần, cậu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn thở dài, bắt máy.
Giọng Phỉ Thành lập tức vang lên từ đầu dây bên kia: "Sao giờ anh mới nghe máy?"
Giản Thượng Ôn nói: "Tôi vừa tắm, có chuyện gì sao?"
"Tôi... tôi đang ở dưới lầu nhà anh." Phỉ Thành nói: "Có thể xuống một chút không? Tôi có chuyện muốn nói."
Giản Thượng Ôn ban đầu định nói rằng đã quá muộn, nhưng khi bước tới cửa sổ sát đất, cậu phát hiện bên cạnh Phỉ Thành hình như còn có người nữa. Mà người đó... lại là một dáng vẻ vô cùng quen thuộc. Cậu liền nói: "Cậu chờ tôi."
Cậu nhanh chóng thay quần áo thường, bước xuống lầu.
Đi qua cửa chính, Giản Thượng Ôn thấy rõ người đang đứng cạnh Phỉ Thành, chính là Chu Quảng Niên với khuôn mặt sưng vù chẳng khác gì cái bánh bao. Mới mấy ngày không gặp, trông gã dường như còn béo hơn trước. Nhưng giờ phút này, vì bị đánh đến mức mặt sưng vù, trông lại càng giống... một con heo.
Chu Quảng Niên đứng cạnh Phỉ Thành, vừa nhìn thấy Giản Thượng Ôn liền kêu lên: "Thượng Ôn! Em mau cứu anh!"
"Câm miệng!" Phỉ Thành đá gã một cú, ánh mắt lạnh lùng mà mạnh mẽ, lệ khí quanh người còn chưa tan hết, càng khiến hắn trông dữ tợn hơn. Nhưng khi quay đầu lại, bước tới trước mặt Giản Thượng Ôn, toàn thân hắn như thể lập tức dịu xuống, nhẹ nhàng nói: "Chiều nay tôi thấy chuyện trên mạng... tôi không tin mấy thứ đó nên đã cho người nhà đi điều tra rồi."
Giản Thượng Ôn nhìn hắn với vẻ mặt hung hăng, rõ ràng đang vào giữa thu, trời se lạnh như vậy mà trên trán hắn vẫn lấm tấm mồ hôi, chẳng biết đã sốt ruột tới mức nào. Cậu khẽ cười, hỏi: "Sau đó thì sao? Cậu tra ra được gì?"
"Cái thằng khốn nạn đó, gã nhận tiền, giả làm bạn học cũ của anh, rồi bịa đặt đủ thứ chuyện!" Phỉ Thành nghiến răng nói: "Tôi sai người tóm gã về, lát nữa sẽ bắt gã quay video đính chính cho anh!"
Giản Thượng Ôn có phần bất ngờ.
Cậu thật sự không nghĩ tới Phỉ Thành lại đi xa đến vậy.
"Cậu cứ thế mà tóm người ta về luôn à?" Giản Thượng Ôn cảm thấy vừa tức cười vừa bất lực, đôi mắt đào hoa vương vài tia ý cười, nhìn hắn, nói: "Cậu có biết không, người ta hoàn toàn có thể báo cảnh sát bắt cậu đấy?"
Phỉ Thành đáp: "Gã dám bịa đặt vu khống trên mạng, tôi còn chưa xử, gã mà dám bắt tôi? Tôi làm thế là thấy chuyện bất bình ra tay giúp đỡ!"
Giản Thượng Ôn vốn đã biết tính khí bá đạo của tiểu thiếu gia này, nhưng không ngờ lại có thể bá đạo đến mức đó. Cậu khẽ cong môi cười, nói: "Thôi đi, dư luận trên mạng bây giờ đã ầm ĩ đến mức đó, gã có đính chính hay không cũng chẳng còn mấy ý nghĩa. Người tin tôi thì vẫn tin, người không tin thì cậu có nói gì họ cũng cho là bịa đặt. Huống chi, gã là anh trai nuôi của tôi, người khác chỉ cần nghe vậy sẽ nghĩ gã là người nhà tôi, rồi lại cho rằng gã ta và tôi đã thông đồng từ trước để biện minh."
Phỉ Thành bỗng khựng lại, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến những chuyện như thế.
Từ nhỏ đến lớn, hắn đều sống kiểu thẳng thắn rõ ràng, gặp chuyện là muốn giải quyết ngay, dứt khoát gọn gàng. Làm gì quen được cái kiểu vòng vo luẩn quẩn như vậy.
Chu Quảng Niên đứng bên cạnh rống lên: "Mẹ nó! Mau thả tao ra! Nghe rõ chưa? Tao là anh trai nó đấy!"
Phỉ Thành trừng mắt liếc qua, ánh mắt sắc như dao khiến người ta nghẹt thở. Hắn vốn đã mang khí chất bức người, gương mặt sắc lạnh, vóc dáng cao lớn gần mét chín, đứng đó thôi cũng đủ khiến người khác rợn gáy. Giờ vừa liếc qua, Chu Quảng Niên đã bị dọa tới mức im bặt, không dám hé răng.
Thật lòng mà nói...
Giờ phút này, gã thực sự nghi ngờ Phỉ Thành có thể xé xác mình ra ngay tại chỗ.
Chu Quảng Niên yếu ớt nói: "Mày trừng tao làm gì? Tao đâu có nói dối. Không tin hỏi nó đi, nó và Kỳ Ngôn rốt cuộc có hay không..."
Phỉ Thành lập tức nổi giận: "Mày còn dám bịa chuyện?"
Hắn giơ tay định đánh thì bị một cánh tay trắng trẻo thanh tú giữ lại.
Bàn tay của Giản Thượng Ôn đặt nhẹ trên tay hắn, giữa làn gió thu nhè nhẹ, cậu ngước mắt lên nhìn hắn, ánh mắt vẫn bình thản, chỉ khẽ mỉm cười nói: "Thôi, để hắn đi đi. Hắn ở lại cũng chẳng có ích gì."
Chỉ cần nhìn thấy cậu cười với mình, cơn giận trong lòng Phỉ Thành lập tức tan biến. Hắn trừng mắt nhìn Chu Quảng Niên, gằn từng chữ: "Cút!"
Chu Quảng Niên như chờ đúng câu đó, nghe xong lập tức quay đầu chạy trối chết.
Phỉ Thành còn hừ một tiếng, mắng theo: "Lần sau còn dám mở miệng nói bậy, tao sẽ cho mày tàn phế!"
Quay đầu lại liền bắt gặp đôi mắt đong đầy ý cười của Giản Thượng Ôn. Trong làn gió thu, ánh mắt ấy dịu dàng đến lạ, cặp mắt đào hoa sáng trong như gợn nước, phản chiếu đầy đủ bóng hình hắn. So với trời sao đêm nay, ánh nhìn ấy còn lấp lánh hơn gấp bội.
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Coi như giúp tôi hả giận rồi đấy, tuy cách làm có hơi bốc đồng một chút, nhưng vẫn phải cảm ơn cậu, Phỉ đại soái ca."
Phỉ Thành chẳng hiểu sao trong lòng như có luồng hơi nóng cuộn trào, tựa như một dòng nước ấm len lỏi khắp thân thể, khiến hắn thoáng chột dạ mà ngượng ngùng nói: "Hắn dám đặt điều, bịa chuyện anh và Kỳ Ngôn có quan hệ mờ ám, tôi tất nhiên phải bắt hắn ra mặt giải thích cho rõ ràng!"
Hắn đang chờ Giản Thượng Ôn giải thích.
Bởi vì Phỉ Thành thật sự không tin Giản Thượng Ôn từng có gì với Kỳ Ngôn. Nếu quả thật có, thì trong chương trình, sao hai người lại cư xử như thể mới quen biết?
Thế nhưng...
Điều hắn nhận được lại là một sự im lặng.
Phỉ Thành bỗng cảm thấy điềm báo chẳng lành. Hắn ngẩng đầu, và rồi nghe thấy Giản Thượng Ôn nói: "Thực ra, hắn không hoàn toàn bịa chuyện. Tôi và Kỳ Ngôn, đúng là đã từng có."
Không gian xung quanh như chợt lặng đi.
Trong khoảnh khắc ấy, ngay cả tiếng xe cộ ồn ào ngoài phố cũng như bị gió cuốn mất.
Phỉ Thành bình thản nhìn Giản Thượng Ôn, ánh mắt tối dần như trời sắp mưa giông. Đúng lúc Giản Thượng Ôn nghĩ rằng hắn sẽ chất vấn mình vì sao từng có quan hệ với Kỳ Ngôn, thì lại nghe thấy Phỉ Thành nói: "Vậy... vậy anh còn từng viết thư cho Kỳ Ngôn, anh định quay lại với anh ta sao?"
Giản Thượng Ôn: "......"
Không đúng, đây hình như không phải trọng điểm?