Phỉ Thành vừa dứt lời, gió đêm nhè nhẹ thổi qua, mang theo một chút se lạnh.
Giản Thượng Ôn nghe xong thì khẽ cười, giọng điệu thoải mái: "Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này? Tôi không nghĩ cậu cũng hứng thú với chuyện tình cảm của người khác đấy."
Phỉ Thành sốt ruột: "Tôi không phải hứng thú, tôi là đang lo cho anh."
Giản Thượng Ôn đáp: "Dù nhìn từ góc độ nào đi nữa, nếu tôi thật sự quay lại với hắn, chẳng phải tôi là người có lợi sao? Cậu lo cho tôi làm gì?"
Phỉ Thành không cần nghĩ, lập tức buột miệng: "Kỳ Ngôn ngay từ mùa đầu tiên đã luôn bầu chọn cho Ôn Cẩm. Trong lòng anh ta căn bản không có anh. Tôi sợ anh bị lừa, sẽ tổn thương."
Giản Thượng Ôn đứng giữa bóng đêm, ngước nhìn Phỉ Thành, khuôn mặt trắng mịn dưới ánh trăng trong suốt như ngọc, cậu nhẹ nhàng cười: "Cậu cũng vừa nói rồi đó thôi, Kỳ Ngôn thích Ôn Cẩm. Vậy thì cậu còn lo tôi bị tổn thương làm gì? Giờ mục tiêu của Kỳ Ngôn đâu còn là tôi."
Phỉ Thành nghẹn lời.
Hắn thật sự không biết phải giải thích chuyện này thế nào.
Bởi vì trong lòng hắn vẫn cảm thấy, ban đầu đúng là Kỳ Ngôn thích Ôn Cẩm, nhưng những tập gần đây, ánh mắt và thái độ của anh ta hoàn toàn không còn hướng về Ôn Cẩm nữa. Phỉ Thành không giỏi chuyện tình cảm, nhưng bản năng với tình địch thì lại rất nhạy.
Phỉ Thành nói: "Nhưng cũng đâu ai đảm bảo anh ta sẽ không thay đổi?"
Giản Thượng Ôn mỉm cười nói: "Nếu Kỳ Ngôn đã thay lòng, không còn thích Ôn Cẩm nữa, thì tôi còn sợ gì?"
Câu nói này khiến Phỉ Thành càng thêm bực bội.
Hắn vốn nghĩ tình địch của mình chỉ có Lạc Chấp Diệp, chỉ có Phó Cẩn Thành và Lương Thâm, trăm triệu lần không ngờ Kỳ Ngôn cũng là một cái tên nằm trong danh sách đó. Hơn nữa, Kỳ Ngôn trước kia còn là bạn trai của Giản Thượng Ôn. Nếu hai người họ thực sự nối lại tình xưa, thì hắn biết phải làm sao?
Một thoáng xúc động trào lên.
Tất cả những toan tính thận trọng đều bị hắn quăng ra sau đầu.
Phỉ Thành nói: "Dù sao anh cũng không thể quay lại với hắn!"
Giản Thượng Ôn bình tĩnh hỏi: "Tại sao?"
Thực ra cậu không thực sự có ý định nối lại gì với Kỳ Ngôn. Cậu chỉ không ngờ rằng, Phỉ Thành lại có thành kiến với Kỳ Ngôn dữ dội đến vậy?
Đang mải suy nghĩ, liền nghe Phỉ Thành nói: "Bởi vì tôi thấy anh xứng đáng với người tốt hơn!"
Gió đêm chậm rãi lướt qua, như cuốn theo cả không gian trở nên lặng ngắt. Chỉ còn vài tiếng xe xa xa nghiến qua mặt đường vọng lại, lạnh buốt và loãng tan trong gió.
Giản Thượng Ôn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ánh lên một nét cười mơ hồ. Cậu hỏi: "Vậy thì kiểu người thế nào mới gọi là tốt hơn?"
Phỉ Thành muốn nói: Là tôi đây này.
Nhưng lời đó nói ra thì lại có vẻ quá tự luyến.
Hắn muốn bày tỏ lòng mình với Giản Thượng Ôn. Nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn thật lòng với một người, hắn không muốn nói vội vàng ở ngay dưới lầu chung cư như thế này. Ít nhất, cũng phải là trên chương trình, trong một phân đoạn thu hút ánh nhìn của hàng triệu khán giả, hắn sẽ đường đường chính chính nói ra cảm xúc của mình với Giản Thượng Ôn.
May mắn thay, chương trình sắp bắt đầu ghi hình tiếp rồi.
Hắn thật sự không muốn đợi thêm nữa. Khi chương trình phát sóng, đến phân đoạn tỏ tình, hắn nhất định sẽ nói với Giản Thượng Ôn — rằng hắn thích cậu.
"Dù sao thì... anh chính là xứng đáng với người tốt hơn." Phỉ Thành suy nghĩ một lúc rồi có phần đắc ý, liếc nhìn Giản Thượng Ôn một cái, khóe môi cong cong, cười nói: "Tới lúc đó anh sẽ biết."
Giản Thượng Ôn cũng mỉm cười: "Vậy tôi chờ."
Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu rùng mình một cái.
Phỉ Thành lập tức nói: "Anh mau vào đi, tôi không có chuyện gì nữa."
Giản Thượng Ôn gật gật đầu, dặn dò: "Trên đường về lái xe chậm một chút, sau này có chuyện gì, cứ bàn với tôi một tiếng, đừng có hành động bốc đồng như vậy nữa, biết chưa?"
Trong cái lạnh buốt của màn đêm, Phỉ Thành lại thấy lòng mình như được sưởi ấm.
Hắn rất thích cảm giác được Giản Thượng Ôn dặn dò như thế này. Nó khiến hắn cảm thấy, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần.
Phỉ Thành nói: "Vậy tôi đi đây. Chờ chương trình phát sóng, đến lúc đó tôi sẽ cho anh một bất ngờ!"
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Được."
Vừa hay, cậu cũng có một bất ngờ để dành cho bọn họ.
Nhìn theo chiếc xe của Phỉ Thành dần khuất xa, Giản Thượng Ôn lấy điện thoại từ túi áo ra. Lúc xuống lầu, Dư Ý có gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu chưa kịp trả lời.
Cậu bấm mở đoạn voice chat.
Dư Ý nói: "Từ Dương không hiểu bị cái gì kích thích, lại đi tìm gã bartender kia ở quán bar. Hình như là Lạc lão sư hoàn toàn mặc kệ hắn, hắn muốn tìm chút an ủi tinh thần. Nhưng tôi thấy cái tay bartender đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Có vẻ gã đang chủ động dụ Từ Dương."
Giản Thượng Ôn gõ chữ trả lời: "Hắn muốn tìm thì cứ để hắn tìm. Gã bartender đó lương cao không?"
Dư Ý trả lời: "Chắc là không cao lắm đâu, sao thế?"
Giản Thượng Ôn nhàn nhạt đáp: "Nếu lương không cao, vậy nghĩ cách an bài một người khác đến thay thế vị trí của gã đi. Cứ để gã có thêm chút thời gian rảnh rỗi, gã mới có thể càng chuyên tâm mà 'phát triển chuyên môn'."
Dư Ý ban đầu sững người, nhưng ngay sau đó đã lập tức hiểu ra. Nếu gã bartender bị mất việc, sẽ càng dựa dẫm vào Từ Dương hơn. Mà khi Từ Dương đã đắm chìm trong mối quan hệ đó, hắn sẽ càng dễ dàng sa chân lỡ bước, càng khó thoát ra.
"Được, tôi đi sắp xếp." Dư Ý nói, sau đó bổ sung: "Còn nữa, scandal lần này của cậu không phải tôi tung ra đâu."
Giản Thượng Ôn đáp lời: "Tôi biết. Nhưng nếu anh có thể khiến truyền thông dưới tay mình yên phận một chút, thì tôi sẽ càng vui hơn."
Dư Ý không khỏi kinh ngạc. Cậu ấy... đoán ra rồi?
Đúng vậy.
Anh ta không muốn thấy Giản Thượng Ôn và Kỳ Ngôn ở bên nhau, nên đã lặng lẽ thao túng dư luận, góp phần dẫn dắt hướng đi của truyền thông. Chỉ là anh ta không ngờ Giản Thượng Ôn lại nhạy bén đến vậy. Sau một thoáng do dự, Dư Ý mới nhắn lại: "Cậu biết hết rồi?"
Giản Thượng Ôn nhàn nhạt đáp: "Cũng không khó đoán. Nhưng tôi muốn nói với anh một điều, hiện tại cả hai chúng ta đều là châu chấu trên cùng một sợi dây. Tôi thì chẳng sao cả. Dù tôi có muốn tha cho Từ Dương đi nữa thì hắn vẫn sẽ hận tôi đến tận xương tủy. Nhưng anh thì khác. Anh bây giờ chính là 'bạn tốt' của hắn. Anh đoán xem, nếu một ngày nào đó hắn biết được chuyện này, hắn sẽ hận ai hơn?"
Dư Ý thật sự có chút sợ hãi. Ban đầu anh ta chỉ đơn giản là nhìn Từ Dương không vừa mắt, muốn trả đũa, nhưng giờ dây đã buộc cung, tên đã rời khỏi cung, không cách nào quay đầu.
Dư Ý vội vàng đánh chữ: "Tôi sẽ không như vậy nữa."
Giản Thượng Ôn trả lời: "Hợp tác vui vẻ."
Gió đêm thổi tung lọn tóc của cậu. Giản Thượng Ôn khép lại điện thoại, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời. Một vầng trăng non tròn trịa, sáng vằng vặc như thể đêm hôm đó, đêm mà Từ Dương hãm hại cậu. Mọi chuyện, từng món nợ chưa thanh toán, đến giờ cũng đã đến lúc phải tính cho kỹ rồi.
........
Nửa tháng sau.
Lập đông.
Thời tiết trở lạnh, nhiều người đã khoác lên mình những chiếc áo dày hơn để chống chọi với cái rét đang đến gần.
Mùa thứ tư của chương trình vẫn lên sóng đúng lịch. Địa điểm lần này là một thị trấn nhỏ nổi tiếng với cái tên "Minh Châu Thành". Vì tuyết rơi quanh năm, khung cảnh nơi đây đẹp tựa như bức tranh thủy mặc giữa trời đông.
Vừa bước xuống xe, Giản Thượng Ôn đã cảm nhận được cơn gió lạnh thổi qua, rét buốt đến tê người. Cậu kéo chặt chiếc áo lông vũ, hai tay níu lấy vạt áo để giữ ấm. Đúng lúc đó, máy quay hướng về phía cậu, cậu liền nở một nụ cười nhẹ, giọng điệu mang chút tinh nghịch: "Chào mọi người, lại gặp nhau rồi. Có ai nhớ tôi không?"
Gương mặt lấp ló sau lớp cổ áo cao, đôi mắt cười xinh đẹp như đang ngậm lấy bí mật, hệt như một con hồ ly tinh ranh và yêu nghiệt.
Khán giả xem livestream: "......"
Hiện tại, độ nổi tiếng của Giản Thượng Ôn đã khác xưa rất nhiều. Ngay khi phát sóng, phòng livestream đã có hơn năm triệu người theo dõi trực tuyến. Dĩ nhiên, phần lớn là tới để hóng drama. Dù sao, đây cũng là "trai đẹp tai tiếng" được toàn bộ khách mời lôi kéo bình chọn, còn mập mờ với đỉnh lưu showbiz, đang được đồn là bạn trai cũ.
Bình luận nổ ra ào ào:
"Da mặt vẫn dày như cũ."
"Tra nam điển hình, lúc người ta chưa nổi, không có tiền, thì bỏ mặc."
"Không yêu thì thôi, lại cứ thích bám lấy kim chủ."
"Nhưng mà... gương mặt này thật sự quá đẹp đi, nhìn xong tôi lại hết giận mất rồi TT."
"Tôi là fan nhan sắc của Giản Thượng Ôn, mấy người đừng chê nữa được không?!"
"Mấy người nói cậu ấy hám tiền, vậy lúc Kỳ Ngôn chưa có tiền, cậu ấy chẳng phải vẫn ở bên cạnh hay sao?"
Không khí sôi sục. Nếu là trước kia, những bình luận mắng mỏ hẳn sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng sau mấy tập phát sóng gần đây, nhất là khi Giản Thượng Ôn bắt đầu có fandom riêng, vài fan cứng có năng lực đã lập siêu thoại và các trạm hậu viện, dần gom tụ fan lại thành một thế lực đáng gờm. Cho nên bây giờ, làn đạn hiện lên một trời một vực, ý kiến đôi co có đi có lại rõ rệt.
Trên màn hình, khung cảnh ngày càng náo nhiệt.
Cách đó không xa, xe buýt của tổ chương trình cũng dần dừng lại, từng vị khách mời lần lượt bước xuống.
Tiếng Ôn Cẩm vang lên đầu tiên: "Lạnh quá đi mất!"
Dư Xán Xán cảm thán: "Nhưng mà cảnh tuyết ở đây đẹp thật đó!"
Mặt đất trắng xóa một màu, từng mái ngói cũng được phủ lên một lớp tuyết dày, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như những viên pha lê.
Lần này không phải phó đạo diễn đến, mà là chính đạo diễn Thẩm Nghị đích thân có mặt. Dường như anh rất thích thú với thị trấn tuyết này, đứng một bên chỉ đạo mà ánh mắt đầy hứng thú. Anh mặc một chiếc áo lông màu đen rộng rãi, vì dáng người cao gầy nên trông hoàn toàn không cồng kềnh, ngược lại lại toát ra một vẻ tuỳ ý và phong trần lạ thường. Ánh nắng hôm đó rất đẹp, anh đeo kính râm, đứng cạnh quay phim, tay cầm loa nói: "Mọi người chọn phòng trước, sau đó tự do hoạt động."
Máy quay không quay thẳng vào mặt anh, nhưng chỉ cần nghe giọng nói thôi cũng đủ khiến phòng livestream bùng nổ:
"Trời ơi, giọng này!!!"
"Nghe mà muốn rụng trứng!"
"Không phải là phó đạo diễn à?"
"Thẩm đạo tự thân xuất mã luôn? Làm ơn cho xin góc quay Thẩm đạo đi a a a!"
Bình luận nhảy loạn xạ, fan hâm mộ của Thẩm Nghị sôi nổi đòi thêm thời lượng lên hình cho anh.
Các khách mời cùng nhau đi về phía tiểu lâu, phía sau còn có vài nhân viên chương trình đi theo hỗ trợ dẫn đường. Đi được một đoạn thì đến nơi. Giản Thượng Ôn phát hiện căn nhà nhỏ này khá rộng rãi, bên trong lại rất ấm, hẳn là có lò sưởi, vừa bước vào đã thấy dễ chịu vô cùng.
Nhân viên tổ chương trình đứng phía trước thông báo: "Mọi người có thể tự chọn phòng nghỉ."
Giản Thượng Ôn đang suy nghĩ xem nên chọn phòng nào thì cách đó không xa, Dư Ý liền sáp lại gần, hạ giọng nói: "Cậu nhìn thấy nhân viên đeo mũ ở đằng kia không?"
Theo hướng ánh mắt của anh ta nhìn qua, là một nhân viên đang đội mũ lặng lẽ đứng một bên.
Giản Thượng Ôn hỏi nhỏ: "Thấy rồi, làm sao vậy?"
"Đó là bartender của Từ Dương." Dư Ý nói khẽ, "Tôi thật sự không ngờ gan hắn lớn đến thế, dám mang tình nhân đến tận đây!"
Giản Thượng Ôn cũng bất ngờ. Cậu theo ánh mắt Dư Ý quan sát, quả nhiên thấy Từ Dương và nhân viên kia có ánh mắt trao đổi với nhau. Trong khoảnh khắc đó, cậu nhớ về kiếp trước – khi bị Lương Thâm cưỡng bức, buổi sáng bước ra khỏi phòng của hắn đã thấy Từ Dương cố ý đứng chờ bên ngoài, để tiện tung tin đồn thất thiệt. Chính vì chuyện đó, cậu đã bị công kích không ít, bị cho là quyến rũ khách mời, lối sống hoang dâm vô độ...
Mà hiện tại...
Từ xa, giọng Ôn Cẩm vang lên: "A, có hai phòng đôi và một phòng đơn. Mọi người trong nhóm chúng ta, ai muốn ở phòng đơn không?"
Sắc mặt Từ Dương khẽ thay đổi. Hắn muốn ở phòng đơn, nhưng lại sợ thể hiện quá rõ sẽ bị nghi ngờ, nên chỉ có thể làm bộ chần chừ.
Giản Thượng Ôn khẽ cười, nụ cười sáng rực như ánh mặt trời phản chiếu trên nền tuyết, rực rỡ đến chói mắt. Cậu săn sóc nói: "Không sao đâu, tôi ở phòng đôi với mọi người, Dương ca dạo trước chẳng phải trật chân sao? Phòng đơn nhường anh đi, như vậy cũng tiện hơn nhiều."
Từ Dương nhìn nụ cười rạng rỡ của Giản Thượng Ôn, trong lòng có chút khó hiểu. Cậu ta từ khi nào lại trở nên tốt bụng như vậy? Chẳng lẽ thật sự đã thay đổi, rốt cuộc cũng nhận ra trước đây mình bất hòa với hắn là sai?
"Vậy cũng được," Từ Dương cố giấu đi niềm vui trong lòng, mỉm cười đáp lại, "Vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh."
Hắn nghĩ, Giản Thượng Ôn khó có được lúc thức thời như vậy, thật sự không tồi. Xem như nể mặt thái độ biết điều này, về sau hắn cũng không ngại chừa cho cậu một con đường lui.
Giản Thượng Ôn mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: "Có thể giúp được anh là tốt rồi!"
Trong lòng lại lạnh lùng nghĩ, Từ Dương đúng là quá quen thói thuận buồm xuôi gió rồi, cứ tưởng mọi thứ trên đời này đều sẽ diễn ra theo ý hắn. Nhưng nếu hắn đã tự mình dâng đến cửa, vậy thì mình cũng không thể để hắn uổng công một phen mong đợi. Mà nếu hắn quyết tâm tìm đường chết như thế, cậu liền rộng lượng tiễn hắn một đoạn, để xem đến cuối cùng ai mới là người không có đường lui.