Giản Thượng Ôn trở về phòng.
Lần này cậu ở chung phòng với Ôn Cẩm. Căn phòng rộng rãi, từ cửa sổ có thể nhìn ra bên ngoài, nơi tuyết phủ trắng xóa một mảng. Dưới ánh mặt trời, khung cảnh sáng rực, phản chiếu sắc vàng óng ánh.
Sau khi thu xếp ổn thỏa, mọi người cùng nhau xuống lầu, tụ họp lại tại phòng khách.
Thẩm Nghị không có mặt.
Phó đạo diễn nói: "Lần này chi phí sinh hoạt của mọi người sẽ tính theo cá nhân. Chúng ta sẽ ở đây bảy ngày, mỗi người được cấp 300 tệ. Trong trường hợp hết tiền, mọi người có thể tự tìm việc làm tạm ở thị trấn. Tổ chương trình sẽ không hỗ trợ bất kỳ điều gì."
Lại vẫn giống với luật ở kỳ trước.
Nhân viên chương trình bước tới, phát sinh hoạt phí cho từng người.
Giản Thượng Ôn hỏi: "Tiền nước tiền điện chắc không thu đấy chứ?"
Phó đạo diễn biết cậu là người tinh ranh nhất trong đám liền cười nói: "Mấy khoản đó không tính."
Giản Thượng Ôn thở phào: "Vậy thì tốt."
Lúc này đã là giữa trưa.
Dư Xán Xán chủ động nói: "Tôi hơi đói rồi, chúng ta có nên tìm xem còn gì ăn không?"
Mọi người liền tản ra đi tìm đồ ăn trong phòng. Nhưng mở tủ lạnh ra thì trống trơn, cả căn nhà cũng chẳng có gì ăn được, chỉ thấy dưới mái hiên có treo hai xâu bắp, nhưng chia đều cho mỗi người một trái thì chắc chắn là không đủ no.
Giản Thượng Ôn đề nghị: "Ra thị trấn tìm xem có chỗ nào bán đồ ăn không."
Mọi người đều đồng ý.
Ra khỏi nhà, ánh nắng ngoài trời rất đẹp, mọi người cùng đi dọc theo con đường nhỏ, không xa là khu chợ khá náo nhiệt, hàng quán đủ đầy, giá cả cũng không quá đắt.
Nhưng sinh hoạt phí của mỗi người đều có hạn.
Giản Thượng Ôn mua vài cái màn thầu với ít mì, rồi thêm vài vật dụng sinh hoạt thường ngày.
Ôn Cẩm thì lại mua kẹo làm bằng đường, vừa ăn vừa phấn khích nói: "Chốc nữa chúng ta đi nặn người tuyết nha?"
Cậu ta vẫn còn tính trẻ con, làm gì cũng muốn chơi.
Dư Xán Xán tỏ ra hứng thú: "Được đó, tôi từng nghe ai nói nếu đầu người tuyết lăn càng to, thì cả năm sẽ không có buồn phiền!"
Ôn Cẩm đầy niềm tin đáp: "Vậy tôi nhất định phải lăn một quả to nhất! Nào, chúng ta thi đấu đi?"
Dư Xán Xán nhiệt tình hưởng ứng: "Chơi luôn! Lát nữa đấu!"
Giản Thượng Ôn đi dọc theo con đường nhỏ, Dư Xán Xán gọi: "Thượng Ôn, mấy người các cậu cũng tham gia đi?"
Nhân viên chương trình thấy vậy liền đề xuất: "Nếu mọi người đã có hứng thú, chi bằng chia thành từng cặp để thi đấu đắp người tuyết. Đội thắng sẽ nhận được phần thưởng 50 tệ!"
Thật ra, với những người lớn lên trong nhung lụa như họ, 50 tệ chẳng đáng là bao.
Nhưng cái họ quan tâm lại là cảm giác được tham gia.
Ôn Cẩm là người đầu tiên đồng ý: "Được đó! Thế chia nhóm sao đây?"
Nhân viên chương trình đề nghị: "Rút thăm nhé?"
Rút thăm là cách công bằng nhất, nếu ai cũng chọn người mình thích, cuối cùng sẽ có người bị bỏ lại, không có bạn đồng hành, như vậy sẽ rất khó xử.
Phó đạo diễn đưa hộp thăm đến.
Giản Thượng Ôn rút trước. Người chung đội với cậu là Lạc Chấp Diệp.
Lạc Chấp Diệp liếc mắt nhìn cậu, hai người đã lâu không gặp, từ sau buổi tiệc sinh nhật lần trước là không có dịp chạm mặt, anh thấp giọng nói: "Xem ra chúng ta có duyên thật."
Giản Thượng Ôn khẽ cười, đáp: "Hy vọng Lạc lão sư có thể giúp tôi giành chiến thắng."
Lạc Chấp Diệp cong môi: "Tôi sẽ cố gắng."
Đã làm người tuyết thì tất nhiên phải chọn nơi có tuyết dày và bằng phẳng, Giản Thượng Ôn vốn sợ lạnh, đứng trên nền tuyết, gió thổi một cái liền rùng mình, cậu rụt cổ lại, cúi đầu xuống.
Chiếc khăn quàng cổ của Lạc Chấp Diệp liền được choàng lên vai cậu: "Em sợ lạnh, đừng động vào tuyết nữa, để tôi làm."
Khán giả trong phòng livestream không khỏi xuýt xoa:
"A a a, CP 'IQ Vô Cực' lại phát đường rồi!"
"Anh ấy dịu dàng quá thể!"
"Giản Thượng Ôn, cậu đúng là có phúc đấy!"
"Đàn ông trưởng thành chính là biết cách chăm sóc cho em bé nhà mình!"
Giản Thượng Ôn cũng không phải là không làm gì cả, cậu mỉm cười: "Vậy để tôi xúc tuyết, giúp anh nặn thân người tuyết."
Lạc Chấp Diệp gật đầu.
Cách đó không xa, Từ Dương nhìn thấy cảnh ấy, hai bàn tay buông bên người cũng siết chặt lại. Trước đây hắn chưa từng biết sư huynh của mình có thể dịu dàng đến vậy. Là do hắn không phát hiện, hay là... sư huynh chưa bao giờ đối xử như thế với hắn?
Cảm giác như có một cơn gió lạnh lùa qua lồng ngực, lạnh hơn cả lớp tuyết dưới chân.
Chỉ cần nơi nào có Giản Thượng Ôn xuất hiện, là nơi đó sẽ không ngừng nhắc nhở hắn, hắn chưa bao giờ là người được Lạc Chấp Diệp yêu.
"Anh cũng thấy hai người họ chắc chắn không hợp nhau đúng không?" Giọng Phỉ Thành vang lên bên cạnh, chàng trai trẻ cau mày nhìn về phía hai người kia ở đằng xa.
Từ Dương sững người, hơi lấy làm mừng: "Cậu cũng thấy Giản Thượng Ôn..."
"Lạc Chấp Diệp rốt cuộc có biết nặn người tuyết không chứ." Phỉ Thành bĩu môi: "Anh ta làm gì giỏi bằng tôi, Giản Thượng Ôn sao lại không bốc thăm trúng tôi cơ chứ!"
Từ Dương: "......"
Phiền chết đi được, cái thế giới chết tiệt này.
Mọi người hừng hực khí thế nặn người tuyết, chẳng mấy chốc, vài hình thù người tuyết xem cũng ra dáng được nặn xong, tuy người tuyết của Giản Thượng Ôn và Lạc Chấp Diệp không phải đẹp nhất, nhưng cũng giành được mười tệ phần thưởng an ủi, coi như không uổng công bỏ sức.
Nặn xong, mọi người cùng nhau quay trở về phòng.
Tối hôm đó, mọi người ăn uống đơn giản, chỉ là một nồi lẩu thập cẩm, bánh canh nấu từ mì mua ngoài siêu thị, vài món hầm nóng hổi. Tuy không phải sơn hào hải vị gì, nhưng ăn vào lại thấy ngon lạ thường.
Để công bằng, mọi người quyết định rút thăm phân công nấu ăn, mỗi người đảm nhận một ngày. Hôm nay là đến lượt Giản Thượng Ôn vào bếp.
Ai cũng không ngớt lời khen ngợi, Dư Xán Xán phấn khích nói: "Thượng Ôn, sao giờ cậu mới chịu trổ tài nấu ăn chứ, ngon quá xá luôn! Trời ơi, lần đầu tiên tôi thấy lẩu thập cẩm mà cũng có thể ngon cỡ này đó!"
Ngay cả Phó Cẩn Thành và Lương Thâm vốn chẳng mấy thiết tha với chuyện ăn uống cũng ăn rất nhiều, xem như đã hoàn toàn bị tay nghề của Giản Thượng Ôn chinh phục.
Giản Thượng Ôn chỉ mỉm cười, giọng ôn hòa: "Nếu mọi người đã thích, sau này tôi có thể thường xuyên nấu."
Dĩ nhiên là phải thường xuyên rồi.
Không xuống bếp, thì lấy cớ gì để vào phòng Từ Dương chứ?
Nhìn thấy Giản Thượng Ôn được khen ngợi, trong lòng Từ Dương có chút không thoải mái, cười mà như không cười: "Thượng Ôn giỏi thật đấy, tôi mà làm mấy món này chắc hỏng luôn. Hôm nào cậu dạy tôi đi?"
Giản Thượng Ôn liếc hắn một cái, bình thản đáp: "Vậy ngày mai Dương ca dậy sớm nấu cơm luôn nhé?"
Từ Dương lập tức cười gượng: "Thôi để đúng ngày tôi được phân công hãy tính, bây giờ chân tôi vẫn chưa tiện lắm."
Giản Thượng Ôn nhìn bộ dạng giả vờ của hắn mà suýt nữa phì cười, nhưng vẫn kiềm chế, cười như không cười: "Chân của Dương ca sao rồi, đỡ hơn nhiều chưa, còn đau không?"
"Đỡ hơn rồi." Từ Dương liếc về phía Lạc Chấp Diệp, giọng lộ chút tiếc nuối: "Chỉ tiếc là hôm đó bị trẹo chân đúng sinh nhật sư huynh. Hôm đó tôi vốn định tự mình nhảy một bài để chúc mừng anh ấy."
Ai cũng biết, trong tiệc sinh nhật của Từ Dương, vết hôn trên chân hắn từng bị đem ra bàn tán ồn ào khắp nơi.
Fan thì liều mạng bảo là bị ngã, còn dân mạng thì quả quyết đó là dấu hôn. Cuối cùng chuyện cũng bị ém xuống, dập tin thành "Từ Dương vì luyện nhảy mừng sinh nhật Lạc Chấp Diệp mà vô tình bị thương".
Giản Thượng Ôn cười nhạt trong lòng, ngoài miệng thì nhẹ nhàng nói: "Vậy hy vọng Dương ca mau chóng hồi phục."
Từ Dương gật đầu, lại liếc Lạc Chấp Diệp, giọng tha thiết: "Chờ tôi khỏi, tôi sẽ lại nhảy cho sư huynh xem!"
Ra vẻ chân thành đến mức ai nhìn vào cũng tưởng thật.
Lạc Chấp Diệp chỉ nói: " Cậu cứ dưỡng thương cho tốt trước đã, mấy chuyện khác tính sau."
Trong lòng Từ Dương lạnh đi, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt buồn bã. Phòng livestream lập tức rộ lên, khán giả đồng loạt xót xa:
"Dương Dương thật sự quá lụy tình!"
"Lạc lão sư sao không chịu nhìn thấy tình cảm của anh ấy vậy?"
"Giản Thượng Ôn thì có gì tốt?"
"Đúng vậy, Dương Dương đáng thương quá đi mất!!!"
Những khách mời khác thì vẫn tiếp tục ăn uống vui vẻ.
Vì tổ chương trình thưởng thêm nguyên liệu, lại mua không ít mì, Giản Thượng Ôn còn nấu thêm một ít đem chia cho cả đạo diễn và ekip hậu trường cùng ăn.
Thẩm Nghị ăn xong đã rời đi, chỉ còn mấy phó đạo diễn ngồi lại vừa ăn vừa trò chuyện: "Nghe nói mai có tuyết lớn, ai muốn ngủ nướng thì cứ thoải mái, đến trưa dậy dọn tuyết là được."
Hiện tại chương trình cũng sắp đi đến tập cuối rồi.
Thành ra tổ tiết mục cũng không quá khắt khe nữa.
Khách mời nghe vậy thì đồng loạt hò reo phấn khích, trời thì lạnh, tuyết thì dày, được ngủ nướng quả là hạnh phúc không gì bằng.
Ăn xong, ai nấy đều trở về phòng nghỉ ngơi.
Ôn Cẩm ngồi ở mép giường nói: "Thượng Ôn ca, em thấy cơm anh nấu thật sự ngon lắm, mai anh nấu nữa thì cho em đứng bên phụ một tay nhé."
Giản Thượng Ôn nói: "Vậy mai tôi giúp em."
Kiếp trước, đến thời điểm kỳ này thì cậu đã rời khỏi show, nhưng cậu vẫn nhớ rõ, hôm sau của kỳ này, lúc livestream phát sóng, tuyết rơi rất lớn, và hôm đó tất cả các khách mời đều ngủ dậy khá muộn.
Đây là một cơ hội. Cậu muốn cược một phen, cược rằng Từ Dương sẽ mắc sai lầm.
Thua cũng không sao. Nhưng nếu thắng, thì càng tốt.
Ôn Cẩm hào hứng ra mặt, cậu ta cảm thấy Giản Thượng Ôn thật dễ tính, chỉ cần làm nũng chút xíu là có thể khiến người ta đồng ý với mình, cậu ta nói: "Vậy chúng ta ngủ sớm đi!"
Giản Thượng Ôn gật đầu: "Được."
Buổi tối, cậu ngủ rất sớm. Ôn Cẩm thì đã quen giấc, ngủ một cách vô cùng thoải mái. Sáng hôm sau, khi Giản Thượng Ôn thức dậy, trời mới chỉ vừa sang bảy giờ. Ôn Cẩm vẫn còn cuộn tròn trong chăn, chẳng có dấu hiệu gì là muốn rời giường.
Giản Thượng Ôn lay cậu ta: "A Cẩm, dậy sớm một chút làm bữa sáng nào."
Ôn Cẩm rúc vào chăn, lười biếng nói: "Thượng Ôn ca, anh giúp em đi, làm xong rồi gọi em dậy ăn nhé? Lần sau em sẽ giúp anh."
Giản Thượng Ôn nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu ta, cũng chẳng định ép buộc làm gì. Dù gì thì đây cũng là điều cậu muốn, liền thản nhiên đáp: "Được, vậy tôi đi trước."
Ôn Cẩm nghe vậy thì hí hửng trong lòng.
Giản Thượng Ôn rời khỏi phòng, đi xuống bếp. Khi cậu bước vào, mấy quay phim của chương trình đều ngạc nhiên vì có khách mời dậy sớm đến vậy. Ở phòng phát sóng trực tiếp, có lẽ chỉ có kênh của Giản Thượng Ôn là đang mở.
Cậu cười nhẹ, nói với mấy nhân viên: "Mọi người vất vả rồi, cũng dậy sớm thế này sao?"
Nhân viên quay phim nghe vậy thì lòng thấy ấm áp.
Một nhân viên lập tức dùng bộ đàm báo tình hình lên tổ chương trình. Khi phó đạo diễn nhận được tin, liền chuyển lời cho Thẩm Nghị.
Một nhân viên đến gần Giản Thượng Ôn, nói: "Giản lão sư, đạo diễn bên kia nói nếu anh là người dậy sớm nhất, thì có một nhiệm vụ thú vị dành riêng cho anh: Anh có thể đi gọi các khách mời khác dậy. Mỗi người anh đánh thức thành công sẽ nhận được một phần thưởng nhỏ."
Giản Thượng Ôn nghĩ thầm, Thẩm đạo diễn đúng là cùng cậu tâm ý tương thông, cả hai đều là dạng người mà thấy thiên hạ không loạn thì lòng không yên. Có lẽ Từ Dương vì tự ý cà khịa tổ tiết mục nên mới chọc phải người này. Thẩm Nghị muốn chỉnh người thì có trăm ngàn cách, mà không cần phải đích thân ra tay. Giờ tuyên bố nhiệm vụ này, chẳng phải là ám chỉ sẽ có một màn thú vị đang chờ đợi sao?
Xem ra lần này cậu đặt cược đúng rồi.
Phía ngoài cửa sổ, mặt trời đã bắt đầu len lỏi qua từng lớp mây, ánh sáng sớm buông xuống nhẹ nhàng. Giản Thượng Ôn vừa hấp mấy chiếc màn thầu, vừa khẽ nói: "Vậy tôi lên lầu xem thử."
Cậu đầu tiên ghé phòng Ôn Cẩm. Ôn Cẩm vẫn còn cuộn tròn trong chăn, lười nhác chẳng buồn động đậy, dáng vẻ đáng yêu ấy khiến khán giả đang xem livestream không nhịn được mà cảm thán:
"A Cẩm đáng yêu quá!"
"Đúng là bé ngoan lười biếng mà!"
"Hóng thử coi tư thế ngủ của mấy khách mời khác sẽ ra sao!"
Giản Thượng Ôn sau đó bước tới trước cửa phòng Từ Dương, ngay lập tức khán giả bên phòng livestream của Từ Dương đã bắt đầu bàn tán:
"Hôm qua Dương Dương trông thật đau lòng."
"Bị Lạc lão sư lạnh nhạt tổn thương quá rồi."
"Có khi tối qua còn lén khóc nữa ấy chứ."
"Anh ấy thật sự rất đơn thuần! Trên mạng vậy mà còn có nhiều tin đồn bôi nhọ như thế!"
Fan trong phòng livestream đang ra sức bảo vệ hình tượng của Từ Dương...
Cửa phòng vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Giản Thượng Ôn kiên nhẫn gõ tiếp, cậu biết rõ vì sao bên trong không chịu mở cửa, chắc là đang vội tìm chỗ giấu tình nhân đi. Nhưng cậu sẽ không để cho Từ Dương có cơ hội đó.
"Có chìa khoá không?" Giản Thượng Ôn mỉm cười quay sang hỏi quay phim đứng bên cạnh, giọng điệu nhẹ nhàng: "Ngủ nướng là không được đâu nhé, tôi không vào được này."
Bình thường phòng của các khách mời sẽ không khoá trái.
Chỉ có căn phòng này là khoá.
Người quay phim do dự một chút, nhưng nghĩ lại thì nhiệm vụ vốn là đánh thức mọi người dậy, thế nên liền đưa chìa khóa ra.
Giản Thượng Ôn nhận lấy chìa khoá: "Cảm ơn."
Tiếng khoá vang lên khẽ khàng, trong lúc khán giả livestream đang rôm rả bàn luận, cánh cửa chậm rãi mở ra. Theo từng nhịp cửa được đẩy rộng, Giản Thượng Ôn bước vào trong, nhân viên quay phim theo sát phía sau, nhưng vừa mới bước qua cửa, động tác khựng lại, bước chân bỗng chững lại một nhịp, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc.
Không chỉ có anh ta.
Ngay cả khán giả trong livestream đang náo nhiệt cũng lập tức chết lặng.