Rốt Cuộc Cậu Còn Có Bao Nhiêu Anh Trai Tốt Nữa?

Chương 112: Tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy



Cả căn phòng như chìm vào tĩnh lặng trong chớp mắt.

Người quay phim dè dặt nhắc: "Từ lão sư, tốt nhất anh nên khoác thêm áo ngoài, nếu không bọn tôi sẽ khó quay, lên hình cũng không thuận mắt."

Từ Dương: "......"

Mặt hắn lập tức trắng bệch như bị rút máu. Cuối cùng, ngay khi người quay phim định mở miệng lần nữa, Giản Thượng Ôn đã thản nhiên cởi áo khoác của mình, khoác nhẹ lên vai Từ Dương.

Từ Dương sững sờ, sau đó hét lên một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phía góc chết của ống kính.

Giản Thượng Ôn chậm rãi mở miệng: "Xem ra tâm trạng Dương ca hiện tại không tốt lắm, vậy tôi đi trước. Một lát nữa quay lại."

Cậu xoay người, bước ra ngoài.

Lúc này, đầu óc Từ Dương còn đang hỗn loạn như một mớ bột nhão, nhưng khi nghe thấy câu nói đó của Giản Thượng Ôn, hận ý trong lòng hắn như thủy triều dâng trào!

Hắn đã hiểu ra. Hoàn toàn hiểu ra.

Bây giờ còn có gì mà không hiểu nữa?

Giản Thượng Ôn làm tất cả chuyện này là có chủ đích!

Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của cậu!

Trên mạng, người ta sẽ nói gì về hắn? Fan của hắn sẽ nhìn hắn như thế nào? Mọi thứ... tất cả đều kết thúc rồi.

Sợ hãi như cơn sóng dữ cuốn lấy hắn, gần như muốn nhấn chìm tất cả.

Không chút do dự, Từ Dương gào lên: "Giản Thượng Ôn!"

Bóng lưng Giản Thượng Ôn vừa định rời đi chợt khựng lại, cậu nghiêng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt lạnh nhạt: "Chuyện gì?"

Nụ cười biến mất.

Đôi mắt từng sáng ngời, dịu dàng, luôn ẩn chứa nét mê hoặc ấy nay đã hoàn toàn biến mất. Ánh nhìn ấy giờ chỉ còn sự thờ ơ và băng giá.

Từ Dương hiểu rõ rồi.

Từ trước đến nay, nụ cười của Giản Thượng Ôn chỉ là lớp mặt nạ để che giấu cảm xúc thật! Bây giờ mục đích đã đạt được, cậu chẳng thèm phí công giả vờ nữa!

Trong lòng hắn, lửa hận cuộn trào như núi lửa sắp phun trào, thiêu rụi tất cả. Hắn cười lạnh: "Cậu dày công tính toán để kéo tôi xuống, là để dễ bề giành lấy sư huynh đúng không?"

Giản Thượng Ôn lặng lẽ đối diện cơn điên loạn của hắn.

"Tôi nói cho cậu biết, đừng có nằm mơ!" Từ Dương gào lên: "Ngay từ đầu, cậu đã tiếp cận sư huynh vì muốn trả thù tôi, đúng không? Tất cả những gì cậu làm cho anh ấy đều là giả dối, đều là có chủ đích! Cậu hao hết tâm cơ chỉ để kéo tôi xuống nước, cậu nghĩ nếu anh ấy biết được sự thật này, anh ấy còn có thể thích cậu sao?"

Nói đến đây, Từ Dương tức đến bật cười, càng cười càng lớn tiếng.

Hắn sung sướng vô cùng.

Vì hắn biết rõ, giữa hắn và Lạc Chấp Diệp không có khả năng. Nhưng bây giờ, Giản Thượng Ôn cũng sẽ không có khả năng.

Nhưng khi hắn còn đang cười...

Giản Thượng Ôn chậm rãi lên tiếng: "Giả dối?"

Cậu quay đầu, ánh mắt dừng lại phía sau người quay phim, nơi có một bóng dáng cao lớn đứng đó.

Ánh sáng mặt trời lững lờ dâng lên sau lưng cậu, chiếu qua vai, khiến gương mặt trắng mịn ấy rạng rỡ như đang phát sáng. Giản Thượng Ôn nở nụ cười nhạt, nghiêng đầu, giọng nói mang theo chút ý cười nhẹ nhàng: "Lạc lão sư, tôi đã lừa anh sao?"

Từ Dương sững sờ, nụ cười trên môi hắn cứng lại.

Bên ngoài, tiếng bước chân của Lạc Chấp Diệp từ hành lang vọng vào, từng nhịp trầm ổn, không nhanh không chậm. Âm thanh đó, Từ Dương làm sao có thể không nhận ra.

Khán giả trong phòng livestream cũng khựng lại, chỉ thấy thân ảnh của Lạc Chấp Diệp chậm rãi tiến vào ống kính. Người đàn ông cao ráo, ăn mặc giản dị với chiếc áo len cổ lọ, vẻ ngoài anh tuấn mà lạnh lùng. Sườn mặt căng thẳng, không một chút biểu cảm. Anh đi từng bước một, cho đến khi dừng lại trước mặt Giản Thượng Ôn.

Sau lưng Giản Thượng Ôn là ánh mặt trời rực rỡ, chói chang và rạng ngời.

Sau lưng Lạc Chấp Diệp là hành lang dài lạnh lẽo, ánh đèn nhợt nhạt lờ mờ.

Khoảng cách giữa hai người ngắn ngủi.

Nhưng lại như thể cách nhau bởi một vực sâu vạn trượng.

Lạc Chấp Diệp khẽ cất tiếng, giọng anh trầm và nhã nhặn, mang theo chút khàn nhẹ như thể đã mài qua rất nhiều đêm không ngủ: "Mọi chuyện thật sự đều là kế hoạch của em sao?"

Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "Cũng gần như vậy."

Không cần giấu giếm làm gì.

Vì nếu một ngày nào đó sự thật bị khơi lên, thì có trốn tránh cũng chẳng ích gì. Cậu chưa từng muốn xây dựng cho mình hình tượng băng thanh ngọc khiết. Báo thù là con đường nhuốm máu. Và cậu chấp nhận. Từ khoảnh khắc bước chân vào canh bạc này, cậu đã hiểu: nếu thắng, cậu có thể sống một đời viên mãn; còn nếu thua, chí ít cũng kéo hết kẻ thù cùng rơi xuống địa ngục.

Lông mày Lạc Chấp Diệp khẽ nhíu lại. Anh dường như chưa thể hoàn toàn tiêu hóa được sự thật này. Dù vẻ mặt bình tĩnh, nhịp thở phập phồng nơi lồng ngực vẫn vô thức tố cáo nội tâm đang dao động kịch liệt.

Chỉ những fan lâu năm mới biết, ảnh đế Lạc hiếm khi để lộ cảm xúc trước ống kính. Anh vẫn luôn là người kiềm chế, lãnh đạm, không bao giờ thất thố.

Từ Dương lập tức kích động, thêm mắm thêm muối: "Sư huynh, em bị cậu ta hãm hại! Anh cũng nghe rồi đấy, mọi chuyện đều là cậu ta cố tình!"

Lạc Chấp Diệp nghiêng đầu, liếc hắn một cái: "Đủ rồi."

Giọng anh không lớn, nhưng thốt ra một cách nặng nề, như thể đập mạnh xuống sàn, hai chữ thôi cũng khiến Từ Dương im bặt.

Lạc Chấp Diệp thu hồi ánh mắt, một lần nữa nhìn về phía Giản Thượng Ôn, cuối cùng trầm giọng nói: "Sáng sớm đã xảy ra từng này chuyện, em cũng mệt rồi, về trước đi. Ở đây cứ để tôi lo."

Giọng nói của anh vẫn mang nét thường ngày, nhưng lại đượm thêm chút xa cách, chút lạnh lẽo chưa từng có.

Một người là người ân sư đã phó thác lại cho anh, người còn lại là người khiến trái tim anh rung động, là mối duyên anh từng muốn thử nắm lấy. Anh luôn nghĩ mình có thể dung hòa cả hai.

Nhưng đến cuối cùng, hai người ấy lại đứng ở hai bờ chiến tuyến, không chết không ngừng, không thể quay đầu.

Anh đã chần chừ quá lâu, tưởng có thể hòa giải.

Nhưng Giản Thượng Ôn không cho anh cơ hội đó. Anh không giúp cậu ra tay, cậu liền tự mình hành động.

Thiếu niên xinh đẹp trước mặt khẽ cong môi cười, dù nhìn ra được sự xa cách trong thái độ của anh, nụ cười vẫn phẳng lặng như nước. Cậu nói: "Vậy thì làm phiền Lạc lão sư rồi, tôi đi trước."

Cậu nói xong, liền quay người rời đi.

Gió ngoài cửa sổ bỗng nổi lên từng cơn, mang theo những hạt tuyết vụn bay lượn trong không trung, len lỏi vào gian phòng. Cái lạnh tràn ngập, rõ ràng trời đang nắng, mà vẫn lạnh đến tận xương. Giống như một bài toán không có lời giải, quấn lấy Lạc Chấp Diệp, quấn lấy Từ Dương, quấn chặt lấy Giản Thượng Ôn.

Lạc Chấp Diệp theo bản năng buột miệng: "Bên ngoài lạnh lắm, xuống lầu nhớ mặc thêm áo khoác."

Giản Thượng Ôn dừng bước, chậm rãi gật đầu: "Được."

Ngay cả khán giả trong phòng livestream cũng cảm thấy không khí giữa hai người kia khác thường đến lạ:

"Này hai người..."

"Ai hiểu được chứ... Giản Thượng Ôn vừa lướt qua Lạc Chấp Diệp thì nụ cười cũng tắt ngấm."

"Tôi nhìn Lạc lão sư, chỉ thấy mỗi bóng lưng thôi cũng thấy như muốn vỡ vụn."

"Không phải chứ, tôi vào xem show giải trí, chứ có phải xem phim SE đâu?"

"Sao lại thành ra thế này..."

"Hai người này có chuyện gì đây, chẳng lẽ thật sự sắp có biến?"

"Xin lắng nghe tiếng khóc của fan CP IQ Vô Cực với huhu."

Dưới góc quay của cameraman, tất cả hình ảnh đều được ghi lại một cách hoàn chỉnh. Mặc dù lúc đó mới chỉ hơn tám giờ sáng, nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, chủ đề liên quan đã nhanh chóng leo lên top hot search.

#TừDương_GiảnThượngÔn #TừDươngSậpPhòng #GiảnThượngÔn_LạcChấpDiệp

Hàng loạt netizen bị chấn động bởi tin tức được các tài khoản truyền thông lớn tung ra từ sáng sớm. Những người xem lại đoạn phát sóng, mắt ai nấy cũng trợn tròn, không tin nổi vào những gì đang diễn ra. Trong khi đó, các fan nhà đều phản ứng khác nhau. Một số fan của Từ Dương tuyên bố thoát fan ngay tại chỗ, một số khác thì quay sang mắng Giản Thượng Ôn tâm cơ, song lập tức bị cư dân mạng chính nghĩa phản bác lại.

Fan của Lạc Chấp Diệp thì chia ra ba nhóm: nhóm đau lòng cho ảnh đế vì là người vô tội nhất giữa ba người; nhóm lo anh bị tổn thương sâu sắc; và nhóm cuối là fan couple, đang thấp thỏm lo sợ liệu CP của mình có bị "toang" hay không.

Nhưng, giữa làn sóng bàn tán, cái tên được đưa ra thảo luận nhiều nhất vẫn là Giản Thượng Ôn.

Mặc cho những tranh luận xoay quanh nhân phẩm của cậu dấy lên, với không ít lời cho rằng cậu không từ thủ đoạn — nhưng vấn đề là, từ trước đến nay, mạng xã hội vốn chẳng ai khen Giản Thượng Ôn có nhân phẩm tốt cả. Vẫn luôn là "bình hoa", "diễn dở", "dựa hơi kim chủ"... nên lần này, ngược lại khiến không ít người bất ngờ nhận ra một khía cạnh khác của cậu.

"Không phải nói chứ, tui thấy cậu ấy có gì đó... ngầu ngầu sao á."

"Nhịn nhục chịu đựng, giấu mình bấy lâu, ra tay một lần là đánh thẳng vào tử huyệt!"

""Nụ cười của cậu ấy lúc đó như rắn độc vậy, vừa xinh đẹp vừa sắc bén, ai còn dám gọi cậu ấy là bình hoa?"

"Nhưng mà, làm vậy thì đúng là hơi tàn nhẫn..."

"Đổi góc nhìn đi. Nếu tui là diễn viên tuyến mười tám, giữa trời tuyết to còn phải chạy đi mua bánh kem, không một lời cảm ơn, lại còn bị đổ oan, bị chửi là kẻ nịnh nọt, bị nói giả tạo, vậy thì ai mới là người tàn nhẫn chứ?"

"Trời ơi đừng nói nữa, tui mà là Giản Thượng Ôn, tui hắc hóa lâu rồi đó!"

"Nhưng chuyện cậu ta có kim chủ thì là thật mà."

"Thì sao? Điều đáng nói là dù bị chèn ép đến mức nào, cậu ấy vẫn có thể tìm ra đường sống, còn lội ngược dòng mạnh mẽ như thế này."

"Đúng vậy! Xét về tài nguyên trước đây của cậu ấy, tôi thật sự không hiểu sao vẫn còn có thể bám trụ trong ngành được đến giờ... Cậu ấy chính là kỳ tích sống!"

....

Trên mạng tranh cãi không ngớt.

Lúc chương trình vừa bắt đầu, phòng livestream của Giản Thượng Ôn có lượng người xem thấp nhất, chưa đến trăm vạn, trong khi những khách mời khác đều ở mức hàng ngàn vạn. Đa phần người xem vào chỉ để chờ xem trò cười, châm chọc cậu.

Nhưng bây giờ...

Chỉ mới 9 giờ sáng, số người xem trực tiếp trong phòng của cậu đã vượt quá hai ngàn vạn. Dù vẫn có kẻ vào hóng drama, nhưng cũng không ít người thật sự bị thu hút bởi cậu.

Giản Thượng Ôn vừa bước xuống lầu thì chạm mặt Lương Thâm.

Lương Thâm có thói quen chạy bộ buổi sáng, nhưng hôm nay tuyết rơi dày đặc, không thể ra ngoài được, nên hắn chọn vận động nhẹ trên lầu. Có vẻ hắn đã biết chuyện đang lan truyền trên mạng, mà lúc này mới sáng sớm, người trong tiểu lâu vẫn còn chưa thức dậy bao nhiêu.

Lúc xuống dưới, mái tóc Lương Thâm vẫn còn ướt mồ hôi.

Hắn mặc bộ đồ thể thao đơn giản, gọng kính mạ vàng phản chiếu ánh sáng lạnh, ánh mắt phía sau tròng kính đen sẫm, sâu hút và điềm đạm, thoạt nhìn có vẻ ôn hòa, thư sinh. Hắn mỉm cười trước, mở lời: "Vừa cãi nhau với người ta à?"

Giản Thượng Ôn đáp: "Không cãi, chỉ nói chuyện đôi ba câu thôi."

Lương Thâm đã xem tin trên điện thoại, biết rõ sự tình. Hắn khẽ nhếch môi, nói: "Bị người ta bắt nạt sao không nói với tôi một tiếng?"

"Chuyện đó có gì đáng nói." Giản Thượng Ôn đáp gọn: "Nói ra thì có ích gì."

Lương Thâm đứng chắn trước mặt cậu, nhẹ giọng: "Năm đó em vẫn còn bên Phó Cẩn Thành, đúng không? Vậy sao lúc đó hắn không đứng ra bênh vực em? Thật đáng thương, bảo bối à."

Giản Thượng Ôn đoán cũng là lúc này Phó Cẩn Thành đang xuống dưới ăn sáng.

Nếu là ngày thường, chắc chắn cậu sẽ phớt lờ Lương Thâm.

Tính toán thời gian Phó Cẩn Thành xuống tới nơi, Giản Thượng Ôn nhìn người đối diện, mỉm cười nói: "Phải không? Thật ra năm đó ai cũng có chỗ khó xử riêng. Anh ta không giúp tôi, chắc cũng có lý do riêng."

"Lý do gì chứ?" Lương Thâm hiện tại vẫn còn tức chuyện Phó Cẩn Thành cướp người ra sân bay khi hắn đang thi đấu, nên không ngần ngại châm biếm: "Hắn chẳng qua chỉ muốn em thất bại trong giới giải trí để rồi quay về làm chim hoàng yến cho hắn thôi. Nhưng bảo bối à, nếu là tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để em phải chịu ấm ức như vậy."

_________Ngày mới zui zẻ ~Đăng sớm cho các tềnh iu nè🥰