Cách đó không xa, trên lầu vọng xuống tiếng bước chân trầm ổn, nện nhịp chậm rãi như đang dội vào không gian tĩnh lặng.
Một bóng dáng cao lớn dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Phó Cẩn Thành khoác trên người một chiếc áo gió màu đen, kiểu dáng rộng vừa phải, bước chân trầm ổn từ từ đi xuống, ánh mắt sắc lạnh như sương đông, mang theo khí thế uy quyền khiến người đối diện không khỏi cảm thấy áp lực nặng nề.
Trên thực tế, người đàn ông ấy, với thân phận tổng tài nắm trong tay cả một tập đoàn, vẫn luôn là hiện thân của sự bá đạo và cường thế.
Phó Cẩn Thành khẽ nhíu mày, dường như đã nghe được những lời khiến hắn không hài lòng. Nhưng ngần ấy năm qua, hắn đã rèn được sự điềm tĩnh và lý trí đến mức không dễ dàng bị kích động bởi vài ba câu nói châm chọc của Lương Thâm.
Cuối cùng, Phó Cẩn Thành dừng lại ở chiếu nghỉ cầu thang. Hắn trước tiên nhìn Giản Thượng Ôn một cái, ánh mắt thoáng lướt qua mang theo một tia trầm lặng, rồi mới quay sang Lương Thâm, giọng lạnh nhạt vang lên: "Cho dù tôi có muốn em ấy làm chim hoàng yến của tôi hay không, đó là chuyện của tôi. Còn cậu, Lương Thâm, cậu đừng quên, cậu đã có hôn ước rồi."
Hắn nhắc nhở Lương Thâm về thân phận của mình.
Đây là lần đầu tiên Phó Cẩn Thành công khai dùng giọng điệu cảnh cáo như vậy với Lương Thâm trước mặt Giản Thượng Ôn.
Mà trước đây, thậm chí chưa đầy một năm trước, Giản Thượng Ôn vẫn còn nhớ rõ, chính hắn là người từng kéo cậu lại, lạnh lùng bảo cậu đừng quên thân phận của mình, đừng vọng tưởng đến chuyện có quan hệ gì với Lương Thâm.
Lương Thâm nheo mắt, nhàn nhạt đáp: "Cậu cũng nói rồi đấy, chỉ là hôn ước thôi, vẫn chưa kết hôn, đúng không?"
Phó Cẩn Thành bình thản đáp: "Nếu cậu thừa nhận là đã đính hôn, thì nên có trách nhiệm với hôn ước của mình. Nếu đến điều cơ bản đó mà còn không làm được, tôi nghĩ cậu cũng không có tư cách chịu trách nhiệm với bất kỳ ai khác."
Lương Thâm biết rõ Phó Cẩn Thành đang cố tình đè ép mình trước mặt Giản Thượng Ôn, nhưng hắn chẳng hề tỏ ra e dè. Lương Thâm nhếch môi cười khẽ, chậm rãi mở lời: "Tôi cũng nghe nói, Phó gia cũng đang tìm cho Phó tổng một đối tượng môn đăng hộ đối để tiến tới hôn nhân thì phải?"
Chân mày Phó Cẩn Thành khẽ cau lại.
Phó gia vốn có rất nhiều quy tắc hà khắc. Dù hiện tại hắn đã cầm quyền từ lâu, nhưng mấy năm qua, cả Phó lão gia lẫn mẹ ruột hắn vẫn luôn gây áp lực, mong hắn sớm tìm một người môn đăng hộ đối để kết thân. Chỉ là, cho đến giờ, hắn vẫn chưa hề đáp lại điều đó.
Lương Thâm khẽ cong môi cười, nói: "Tôi thấy Phó tổng trước nên tự lo liệu cho xong chuyện hôn nhân đại sự của mình, sớm tìm cho mình một vị hôn thê môn đăng hộ đối, rồi hẵng quay sang quản chuyện của tôi?"
Hắn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ "vị hôn thê" và "môn đăng hộ đối", như thể muốn đâm thẳng vào nơi nhạy cảm nhất của Phó Cẩn Thành. Dù thế nào, hắn cũng không bao giờ để Phó Cẩn Thành được toại nguyện. Nếu hắn không có được thứ mình muốn, vậy thì Phó Cẩn Thành cũng đừng mong suôn sẻ.
Quả nhiên, chân mày Phó Cẩn Thành nhíu lại rõ rệt, ánh mắt lạnh buốt bắn thẳng về phía Lương Thâm. Nhưng Lương Thâm vẫn nở nụ cười thản nhiên đối diện với ánh nhìn ấy, giữa hai người dường như bùng lên một làn sóng ngầm kịch liệt, chỉ cần chạm vào là có thể nổ tung.
Đúng lúc ấy, giọng nói dịu dàng của Giản Thượng Ôn vang lên, phá vỡ bầu không khí căng như dây đàn: "Hai người."
Cả hai đồng loạt quay sang nhìn cậu, trong lòng không khỏi siết chặt, không biết Giản Thượng Ôn định nói gì.
Giản Thượng Ôn thản nhiên nói: "Hai anh có thể nhường một chút không? Tôi còn phải đi gọi các khách quý khác dậy. Đây là nhiệm vụ của tôi. Còn chuyện hôn sự của hai anh, là việc riêng của hai người, có thể dời sang sofa ngồi thảo luận chậm rãi được chứ? Đừng làm ảnh hưởng đến việc tôi hoàn thành nhiệm vụ."
Phó Cẩn Thành và Lương Thâm lập tức im lặng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả hai chỉ biết lặng lẽ tránh ra một bên.
Từ trước đến nay, bọn họ đều đứng ở vị trí cao mà nhìn xuống Giản Thượng Ôn. Nhưng giờ phút này lại giống như bị cậu thẳng thừng gạt ra ngoài rìa. Đến cả việc muốn giành lấy một chút ánh nhìn của cậu cũng trở nên khó khăn đến đáng thương.
Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Cảm ơn."
Cậu không dành cho hai người ấy thêm một ánh mắt dư thừa nào.
Hiện tại, điều quan trọng nhất chính là khéo léo kích thích sự đối đầu giữa hai người kia. Không có tòa cao ốc nào sụp đổ trong một ngày, cảm xúc cũng vậy, cần phải tích lũy từng chút một. Cậu sẽ đợi, đợi cho đến lúc mọi thứ tích tụ đủ, để chính tay châm ngòi cho ngọn lửa bùng lên, đốt rụi tất cả.
Mười giờ sáng.
Hầu hết khách mời đều đã thức dậy. Một số đã nghe loáng thoáng về chuyện xảy ra, số khác thì hoàn toàn không hay biết gì. Từ Dương nói bị bệnh nên không xuống lầu, cuối cùng, Lạc Chấp Diệp là người đầu tiên có mặt.
Đa phần những khách mời dậy muộn không rõ rốt cuộc sáng nay đã có chuyện gì xảy ra.
Chương trình vẫn phải tiếp tục ghi hình như bình thường.
Phó đạo diễn đứng giữa sân, thông báo: "Sáng nay tuyết lại rơi thêm một đợt. Con đường trong sân cũng như xung quanh tiểu viện đều phủ đầy tuyết. Nhiệm vụ chiều nay của mọi người là dọn sạch sân, bao gồm cả tuyết trên mái nhà và những lớp băng đọng lại. Mọi người sẽ được chia thành các nhóm nhỏ để làm việc."
Các nhóm được quyết định bằng cách rút thăm.
Giản Thượng Ôn rút trúng nhiệm vụ quét tuyết ở đường đi chính — trùng hợp thay, lại cùng tổ với Phó Cẩn Thành.
Nhân viên hậu trường lên tiếng: "Để tránh bị lạnh, chúng tôi chuẩn bị sẵn một số đồ giữ ấm cho mọi người."
Ôn Cẩm vừa nhận được bao tay và bịt tai, liền bất ngờ kêu lên: "Bao tay này sao lại ấm thế, bịt tai cũng ấm nữa!"
Nhân viên hậu trường mỉm cười đáp: "Đây là đạo diễn căn dặn kỹ, bảo rằng thời tiết lạnh quá, nên chuẩn bị thêm đồ chống lạnh cho mọi người."
Ôn Cẩm cười tít mắt: "Đạo diễn đúng là người chu đáo nhất luôn!"
Không hổ là người mình thích!
Từ hôm qua đến giờ, người than lạnh nhiều nhất là mình. Không lẽ Thẩm đạo vì thấy mình cứ liên tục kêu lạnh nên mới sắp xếp riêng như vậy sao?
Ý nghĩ đó khiến Ôn Cẩm cảm thấy lâng lâng, đôi má cũng hơi đỏ lên vì phấn khích.
Nhân viên hậu trường cũng mang đạo cụ tới cho Giản Thượng Ôn, vừa trao vừa nói: "Bên lều lớn có nấu canh gừng, nếu cậu thấy lạnh, có thể qua đó uống một chút để ấm người."
Không ai được căn dặn riêng như thế.
Giản Thượng Ôn nhận đồ, mỉm cười nhã nhặn: "Tôi biết rồi, thay tôi gửi lời cảm ơn đạo diễn."
Nhân viên hậu trường vội vàng gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Giữa trưa, ánh mặt trời rải nhẹ khắp sân, vàng nhạt như nhung, ấm áp nhưng không gay gắt. Giản Thượng Ôn cầm theo dụng cụ quét tuyết của mình, chậm rãi bước ra ngoài sân. Trên con đường nhỏ, lớp tuyết đọng vẫn còn dày, lấp lánh dưới nắng. Camera phát sóng trực tiếp theo sát phía sau, ghi lại từng khoảnh khắc.
Phó Cẩn Thành nói: "Tôi dọn bên này, em làm bên kia là được."
Giản Thượng Ôn gật đầu, không nhiều lời.
Hai người phối hợp làm việc, nhịp nhàng. Nhưng cái xẻng trong tay Giản Thượng Ôn có vẻ hơi cồng kềnh và không thuận tay, cậu chỉ sạn được vài lần là đã thấy hơi đuối sức. Dù vậy, lúc này mà đổi xẻng thì không được, Giản Thượng Ôn chỉ đành cắn răng kiên trì dọn nốt phần mình.
Năm sáu phút trôi qua.
Đoạn đường nhỏ đã sạch sẽ hơn một nửa.
Không xa, Dư Xán Xán gọi với lại: "Nghỉ một lát đi, mệt quá rồi!"
Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành cũng dừng tay, dứt khoát đi đến chiếc lều nghỉ nhỏ ở một bên. Lúc này máy quay không theo sát nữa — các khách quý khi nghỉ ngơi thường được giữ không gian riêng tư hơn.
Nhân viên công tác mang trà gừng tới, nhẹ giọng: "Hai anh uống một chút cho ấm người."
Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành cảm ơn, nhận lấy cốc trà. Trà gừng ấm áp trong tiết trời se lạnh tỏa ra hơi nước mỏng manh, như khói như sương, quẩn quanh rồi tan dần trong không khí trong vắt của buổi trưa mùa đông.
Sau khi ngồi xuống ghế, Giản Thượng Ôn tháo bao tay. Những ngón tay thon dài trắng nõn của cậu hơi ửng đỏ vì ma sát, lòng bàn tay hằn lên vệt hồng nhạt. Cậu nhấp vài ngụm trà gừng, để hơi ấm lan tỏa từ đầu lưỡi xuống tận tứ chi, khiến cơ thể như được ôm trọn trong lớp chăn mềm vô hình.
Giản Thượng Ôn khẽ thở dài, hơi thở nhẹ nhàng mang theo chút thư thái.
Lúc ấy, giọng trầm thấp của Phó Cẩn Thành vang lên bên cạnh: "Tay em bị sao thế?"
Giản Thượng Ôn khẽ ngẩn ra, rồi đặt ly trà xuống, nhìn xuống bàn tay mình. Toàn bộ lòng bàn tay đều đỏ lên, bị cọ xát đến mức hơi rát, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Phó Cẩn Thành không nói thêm lời nào, trực tiếp nắm lấy tay cậu kéo lại, ánh mắt trầm xuống: "Lạnh lắm à?"
"Không phải, chỉ là lúc cầm xẻng hơi dùng sức thôi." Giản Thượng Ôn mỉm cười, nhẹ giọng giải thích, "Bao tay này là giữ nhiệt tốt mà, sao mà lạnh được."
Phó Cẩn Thành vẫn chưa yên tâm, kiểm tra kỹ càng thêm một chút, sau khi xác định chỉ là đỏ lên vì ma sát, hắn mới buông tay, nói: "Lát nữa để tôi xúc tuyết, em chỉ cần quét phần còn lại thôi."
Giản Thượng Ôn lắc đầu: "Tôi không phải kiểu người yếu ớt như vậy đâu. Còn nhiều chỗ chưa dọn, một mình anh sao làm hết được? Hơn nữa, nếu cảnh này lên sóng trực tiếp, fan của anh mà thấy sẽ bảo tôi lười biếng mất."
Phó Cẩn Thành lạnh nhạt đáp: "Người ta muốn nói thì cứ để họ nói, em quản họ làm gì."
Hắn lúc nào cũng vậy, bá đạo, dứt khoát, không sợ trời không sợ đất.
Trong mắt hắn, những lời đồn đại vớ vẩn chẳng có chút ý nghĩa nào. Hắn chưa bao giờ sợ hãi hay bận tâm đến những điều đó. Điều duy nhất hắn quan tâm, vĩnh viễn chỉ là sự nghiệp và những kế hoạch vĩ mô phía trước.
Giản Thượng Ôn nhớ lại, ở kiếp trước, vào thời điểm scandal của Từ Dương bùng nổ, cậu đã bị cư dân mạng mắng chửi đến mức không ngóc đầu nổi. Biết bao lời lẽ cay nghiệt, những lời đồn thổi đầy ác ý như cơn lũ cuốn ập xuống, bùn nhơ dội thẳng vào người cậu. Khi đó, đến cả đoàn phim cũng không thể dung chứa cậu.
Hồi đó, cậu từng nghĩ đến việc kể hết mọi chuyện cho Phó Cẩn Thành nghe. Cậu đã từng tin rằng, với một người như Phó Cẩn Thành, giúp cậu xử lý chuyện ấy có lẽ chỉ là chuyện nhỏ như gió thoảng qua.
Nhưng rồi, năm ấy...
Phó Cẩn Thành đã nói gì nhỉ? Hắn thản nhiên nói: "Loại tin đồn này rồi cũng tự hết thôi, em để ý mấy thứ đó làm gì?"
Khoảnh khắc ấy, Giản Thượng Ôn đã hiểu, những kẻ sinh ra đã ngậm thìa vàng, sống giữa tầng mây, vĩnh viễn sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác bị dư luận nghiền nát là như thế nào. Hắn là con trai của một gia tộc hiển hách, chưa bao giờ cần phải lo lắng trước những lời đồn vớ vẩn ấy. Mà một người như cậu, chỉ là tầng đáy của giới giải trí, từng bước bò lên bằng chính đôi chân mình, làm sao không biết đau?
Nhiều năm trôi qua.
Khi lại nghe những lời đó một lần nữa, Giản Thượng Ôn chỉ khẽ cười, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay Phó Cẩn Thành: "Anh đương nhiên không cần quan tâm, Phó tổng. Vì từ trước đến nay, những lời người ta nói đều không nhắm vào anh. Những tiếng chửi ấy chưa từng rơi trên người anh, nên anh dĩ nhiên chẳng thấy đau đớn gì cả. Mà cho dù có là anh bị mắng đi chăng nữa, anh cũng chẳng buồn để tâm. Bởi vì anh có một gia thế quá tốt, anh có người chống lưng, thân phận của anh quý giá, nên dĩ nhiên anh chẳng sợ gì cả."
Phó Cẩn Thành ngẩng đầu nhìn cậu, ngồi ngay bên cạnh, nửa người ngập trong nắng, đôi mắt kia như đang cười, nhưng nụ cười ấy lại chẳng có chút ấm áp nào. Cậu nói tiếp: "Nhưng tôi thì không. Chúng ta không giống nhau."
Cậu nói, bọn họ không giống nhau.
Câu nói như một ranh giới vô hình được vạch ra.
Phó Cẩn Thành vốn là người rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc hoang mang hay lo lắng, nhưng khoảnh khắc Giản Thượng Ôn rút tay về, một cơn sóng ngầm lạnh buốt như cuộn lên trong lòng hắn. Hắn khẽ nhíu mày, rồi mở lời: "Em vẫn còn đang trách tôi chuyện năm đó à?"
Giản Thượng Ôn không đáp.
"Cho nên năm ấy em rời đi, một phần cũng vì chuyện này?" – giọng Phó Cẩn Thành thấp xuống, dường như mang theo chút áy náy: "Năm đó tôi thật sự không nghĩ em sẽ để tâm đến mấy chuyện đó đến vậy... Là tôi khiến em chịu uất ức rồi."
Với một người như hắn, có thể thốt ra được những lời ấy, đã là điều cực kỳ hiếm thấy.
Cách đó không xa, trên con đường nhỏ.
Lương Thâm và Ôn Cẩm đi về phía này, mang theo đồ ăn đến cho Giản Thượng Ôn và Phó Cẩn Thành.
Hai người họ đi đến gần, liền nghe thấy đoạn hội thoại từ trong lều vọng ra.
Phó Cẩn Thành thấy Giản Thượng Ôn vẫn không nói gì, giọng càng thêm chân thành: "Nếu em vẫn để tâm, tôi sẽ nghĩ cách bù đắp cho em. Còn nữa... chuyện Lương Thâm nói, chỉ là có khả năng xảy ra thôi, em yên tâm, tôi tạm thời sẽ không có hôn ước gì cả. Em không cần phải lo lắng điều đó."